Chương 119: Khương Hùng Dũng đích thân tới
Thiên Bôi Bất Tuý
07/10/2021
“Ông nội!”
Mai Tường Vân tiếp tục làm nũng, nhưng ông nội của cô ấy nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Mai Tường Vân thấy phản ứng của ông nội mình như vậy xong, cô ấy biết cầu xin ông nội cô ấy cũng vô dụng. “Hừ, ông mặc kệ, vậy cháu sẽ tự mình quản.
Mai Tường Vân nói những lời này xong, liền thở hổn hển đi ra ngoài. “Tường Vân, quay lại!”
Ông nội cô ấy vội vàng mở mắt ra, quát to với Mai Tường Vân, nhưng Mai Tường Vân không quay đầu lại rời đi. “Tường Vân, không phải là ông nội không muốn giúp, ông nội thật sự không có năng lực đó, chuyện ông có thể làm, chỉ là bảo vệ mình cháu rồi.” Ông nội của Mai Tường Vân lắc đầu thở dài nói.
Ngay sau đó, ông nội Mai Tường Vân lấy điện thoại gọi
Bên kia.
Văn phòng chủ tịch của tập đoàn Hùng Dũng.
Người đàn ông đầu bóng loáng kia vội vàng chạy vào văn phòng. “Ông Khương, ông nhất định phải phân xử giúp tôi.” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng vừa chạy vào vừa kêu to. “Sao lại thế này? Sao mặt cậu lại sưng thành như vậy? Không phải là tôi bảo cậu đi lấy mảnh đất cô nhi viện Thanh Sơn kia sao?” Khương Hùng Dũng cau mày nói. “Ông Khương, mặt của tôi là bị đánh ở cô nhi viện Thanh Sơn, còn đàn em mà tôi mang theo nữa, tất cả cũng bị đánh bị thương rồi.” Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng buồn rầu nói. “Rầm!” “Kẻ nào lớn mật như vậy, vậy mà dám đánh người của Khương Hùng Dũng tôi?”
Khương Hùng Dũng vỗ mạnh lên bàn, đứng bật dậy, gương mặt cũng trở nên xanh mét.
Ở thành phố Bảo Thạnh này, còn có người dám đánh người của Khương Hùng Dũng này sao? “Ông Khương, là Lâm Thiên của Tỉnh Xuyên! Là cậu ta bảo vệ sĩ của mình ra tay, tôi đã nói tên của ông ra, nhưng cậu ta vẫn ra tay, tát vào mặt tôi, đây rõ ràng là muốn tát vào mặt ông Khương mà” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lớn tiếng nói. “Đáng chết, sao lại là tên Lâm Thiên này” Khương Hùng Dũng nghe thấy tên “Lâm Thiên” xong, trong mắt lập tức tràn ngập lửa giận.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng tiếp tục nói: “Ông Khương, trước khi Lâm Thiên kia đuổi chúng tôi đi, còn bảo tôi nhắn lại với ông Khương, nói là ông Khương ứng xử quá xấu rồi, nên tích chút đức đi, cậu ta còn nói... Còn nói cô nhi viện Bảo Thạnh, do Lâm Thiên cậu ta bảo vệ." “Rầm!”
Khương Hùng Dũng ném mạnh cái chén trên bàn, ném vỡ tan trên đất, ném tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng.
Cùng lúc đó, Khương Hùng Dũng phẫn nộ gào thét. “Khốn nạn! Tên khốn nạn chết tiệt này!”
Trong cơn giận dữ, Khương Hùng Dũng sắp tức điên lên, chuyện của ông ta bị Lâm Thiên phá hoại nhiều lần, hơn nữa Lâm Thiên còn can đảm nói với ông ta như vậy, điều này khiến Khương Hùng Dũng cảm thấy thể diện của mình mất sạch. “Ông Khương, tên nhóc này đúng là kiêu ngạo, ông Khương nhất định phải thu thập cậu ta. Nếu không cậu ta sẽ càng được voi đòi tiên” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nói. “Chuyện này, tôi phải đấu với Lâm Thiên tới cùng, không phải là cậu ta muốn bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn sao? Vậy Khương Hùng Dũng tôi nhất định phải phá hủy nó!” Khương Hùng Dũng rất phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, hét to: “Lập tức tập hợp mười mấy máy xúc cho tôi, lại tập hợp 500 người. Mang theo trang bị đến cô nhi viện Thanh Sơn, hôm nay ông đây phải phá hủy cô nhi viện kia. Ông đây muốn xem cậu ta bảo vệ kiểu gì? “Rõ! Tôi sẽ đi làm chuyện này ngay." Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lên tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Bên kia, cô nhi viện Thanh Sơn.
Mai Tường Vân vội vã chạy vào cô nhi viện. “Chị Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Phía trên có phải người tới bảo vệ không?” Vẻ mặt Chung Huyền Anh chờ mong hỏi.
Vẻ mặt viện trưởng cũng chờ mong nhìn Mai Tường Vân. “Viện trưởng, Huyền Anh, chị phụ lòng niềm tin của hai người rồi." Mai Tường Vân cúi đầu lắc đầu.
Chung Huyền Anh và viện trưởng thấy thế, trong lòng lập tức lo âu.
Bọn họ vốn tưởng rằng, có Mai Tường Vân giúp đỡ, chắc chắn có thể khiến phía trên coi trọng chuyện này, sau đó phải người bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn, nhưng lại là kết quả này.
Viện trưởng cũng mở miệng nói: “Chuyện này, tôi đã báo với ban ngành chuyên quản cô nhi viện chúng ta, nhưng bọn họ nói, chúng ta tự giải quyết, bọn họ mặc kệ” “Chuyện này... Lo lắng trên mặt Chung Huyền Anh càng nồng đậm hơn. “Yên tâm, cho dù bọn họ mặc kệ, cá nhân tôi cũng sẽ quản, ai dám tới cô nhi viện Thanh Sơn quấy rối, tôi tuyệt đối không cho phép"
Mai Tường Vân vừa nói, vừa lấy súng lục của cô ấy ra.
Đúng lúc này, bốn chàng trai trẻ tuổi đi tới. Mai Tường Vân liếc mắt liền nhận ra bốn bọn họ, đều là đồng nghiệp của cô. “Tường Vân, cục trưởng Lâm bảo chúng tôi dẫn cô trở về, ông nội cô ra lệnh phải đảm bảo an toàn của cô, cho dù sử dụng thủ đoạn cưỡng chế." Người đàn ông tóc húi cua nói. “Tôi không quay về” Mai Tường Vân kiên quyết nói. “Tường Vân, chuyện này không do cô định đoạt.
Sau khi người đàn ông tóc húi cua nói xong câu đó, anh ta lập tức tiến lên khống chế Mai Tường Vân, sau đó dùng còng tay còng lại.
Tuy Mai Tường Vân cố gắng vùng vẫy kêu to, nhưng cô ấy đầu đấu lại được bốn người? “Buông! Buông ra! Tôi nhất định không thể để cô nhi viện gặp chuyện không may. Nhất định không thể.
Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ lên kêu to, cổ họng đều sắp gào rách, nhưng không có tác dụng.
Cứ như vậy, Mai Tường Vân bị cưỡng chế đi ra ngoài. Mai Tường Vân bị mang tới xe xong, sau đó xe khởi động, chậm rãi rời khỏi cô nhi viện Thanh Sơn.
Cuối cùng, Mai Tường Vân vùng vẫy tổn sức chẳng được gì, cô ấy không vùng vẫy phí công nữa. Cô ấy chỉ tuyệt vọng nhìn cô nhi viện Thanh Sơn dần dẫn cách xa, nước mắt không ngừng chảy ra.
Lúc này, bỗng nhiên Mai Tường Vân nhìn thấy mấy chiếc xe Bentley biển 6666, phía sau là mười mấy chiếc máy xúc, phía sau máy xúc là mấy trăm người, chậm rãi đi về phía cô nhi viện Thanh Sơn. “Chiếc... Chiếc xe Bentley đó, là xe của Khương Hùng Dũng” Mai Tường Vân liếc mắt một cái liền nhận ra biển số. "Khương Hùng Dũng đây là muốn... Phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn sao?" Mai Tường Vẫn trợn to mắt. “Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”
Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ bừng lên, điên cuồng quát to với bên ngoài xe, nhưng cho dù cô ấy kêu to thế nào, đều không thay đổi được gì. Mai Tường Vân biết, không có ai bảo vệ cô nhi viện
Thanh Sơn, vận mệnh của cô nhi viện chỉ có một. Trong cô nhi viện Thanh Sơn. “Viện trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chung Huyền Anh vô cùng lo lắng.
Chung Huyền Anh vốn tưởng rằng, chỉ cần có Mai Tường Vân giúp đỡ, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề, kết quả lại như vậy.
Đúng lúc này, một người thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi vội vã chạy vào. “Viện trưởng, chị Huyền Anh! Bên ngoài có mười mấy máy xúc, còn có mấy trăm người mặc đồ đen. Người thanh niên vội vàng nói. “Cái gì?”
Sắc mặt viện trưởng và Chung Huyền Anh đều thay đổi. “Chắc chắn là tập đoàn Hùng Dũng tới cưỡng chế phá hủy.” Sắc mặt viện trưởng trắng xanh, trên mặt là tuyệt vọng.
Viện trưởng biết rất rõ, nếu Khương Hùng Dũng thật sự muốn phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn bọn họ, bọn họ đâu ngăn cản được? “Đúng rồi! Còn có anh Lâm!”
Chung Huyền Anh nhớ tới Lâm Thiên, lúc trước lúc Lâm Thiên rời đi, đã từng nói với bọn họ, nếu Mai Tường Vân không được, có thể tìm anh.
Hiện giờ Chung Huyền Anh không quản được nhiều như vậy rồi, cho dù chỉ có một cơ hội, cô ấy cũng muốn thử một lần.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên nhận được điện thoại Chung Huyền Anh gọi tới. “Cái gì? Tập đoàn Hùng Dũng lái mười máy xúc, muốn tới cưỡng chế phá hủy sao?” Lâm Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc. “Được, tôi đã biết! Yên tâm đi, tôi sẽ quản chuyện này, tôi chắc chắn sẽ quản tới cùng Lâm Thiên nói với điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại. “Cậu Lâm, đảm khốn nạn kia muốn cưỡng chế phá hủy sao? Nhất định phải ngăn bọn họ lại.” Thạch Hàn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cũng lóe lên lửa giận. Thạch Hàn từng lớn lên ở cô nhi viện, cũng từng bị cưỡng chế phá hủy, cho nên anh ta lại gặp chuyện này, đương nhiên rất phẫn nộ. “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.” Lâm Thiên kiên định gật đầu.
Bên ngoài cửa cô nhi viện Thanh Sơn.
Mười chiếc máy xúc đỗ ở cửa cô nhi viện Thanh Sơn. Khương Hùng Dũng ngẩng đầu đứng bên ngoài cửa. Khương Hùng Dũng dẫn dắt năm trăm người, đã bao vây toàn bộ nơi này, chiến trận này của ông ta giống như đang nói, ai dám tới chõ mõm vào, sẽ giết ngay người đó.
Hôm nay Khương Hùng Dũng tự mình tới, lại càng biểu lộ, ông ta thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn.
Lúc này, viện trưởng và Chung Huyền Anh vội vã chạy từ trong cô nhi viện ra. “Chuyện này... Chuyện này...
Bọn họ nhìn chiến trận lớn như vậy, đều hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ đều chưa từng thấy chiến trận như vậy bao giờ.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng sáng nay tới cũng ở bên trong. "Bà già chết tiệt, biết vị này là ai không? Vị này là
Khương Hùng Dũng tiếng tăm lừng lẫy, ông Khương” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng kiêu ngạo chỉ Khương Hùng Dũng. “Ông ta là Khương Hùng Dũng sao?” Chung Huyền Anh hoảng sợ. “Trời ạ, ngay cả... Ngay cả Khương Hùng Dũng đều đã tự mình tới?" Viện trưởng càng bị dọa tới mức run lên.
Mai Tường Vân tiếp tục làm nũng, nhưng ông nội của cô ấy nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Mai Tường Vân thấy phản ứng của ông nội mình như vậy xong, cô ấy biết cầu xin ông nội cô ấy cũng vô dụng. “Hừ, ông mặc kệ, vậy cháu sẽ tự mình quản.
Mai Tường Vân nói những lời này xong, liền thở hổn hển đi ra ngoài. “Tường Vân, quay lại!”
Ông nội cô ấy vội vàng mở mắt ra, quát to với Mai Tường Vân, nhưng Mai Tường Vân không quay đầu lại rời đi. “Tường Vân, không phải là ông nội không muốn giúp, ông nội thật sự không có năng lực đó, chuyện ông có thể làm, chỉ là bảo vệ mình cháu rồi.” Ông nội của Mai Tường Vân lắc đầu thở dài nói.
Ngay sau đó, ông nội Mai Tường Vân lấy điện thoại gọi
Bên kia.
Văn phòng chủ tịch của tập đoàn Hùng Dũng.
Người đàn ông đầu bóng loáng kia vội vàng chạy vào văn phòng. “Ông Khương, ông nhất định phải phân xử giúp tôi.” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng vừa chạy vào vừa kêu to. “Sao lại thế này? Sao mặt cậu lại sưng thành như vậy? Không phải là tôi bảo cậu đi lấy mảnh đất cô nhi viện Thanh Sơn kia sao?” Khương Hùng Dũng cau mày nói. “Ông Khương, mặt của tôi là bị đánh ở cô nhi viện Thanh Sơn, còn đàn em mà tôi mang theo nữa, tất cả cũng bị đánh bị thương rồi.” Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng buồn rầu nói. “Rầm!” “Kẻ nào lớn mật như vậy, vậy mà dám đánh người của Khương Hùng Dũng tôi?”
Khương Hùng Dũng vỗ mạnh lên bàn, đứng bật dậy, gương mặt cũng trở nên xanh mét.
Ở thành phố Bảo Thạnh này, còn có người dám đánh người của Khương Hùng Dũng này sao? “Ông Khương, là Lâm Thiên của Tỉnh Xuyên! Là cậu ta bảo vệ sĩ của mình ra tay, tôi đã nói tên của ông ra, nhưng cậu ta vẫn ra tay, tát vào mặt tôi, đây rõ ràng là muốn tát vào mặt ông Khương mà” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lớn tiếng nói. “Đáng chết, sao lại là tên Lâm Thiên này” Khương Hùng Dũng nghe thấy tên “Lâm Thiên” xong, trong mắt lập tức tràn ngập lửa giận.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng tiếp tục nói: “Ông Khương, trước khi Lâm Thiên kia đuổi chúng tôi đi, còn bảo tôi nhắn lại với ông Khương, nói là ông Khương ứng xử quá xấu rồi, nên tích chút đức đi, cậu ta còn nói... Còn nói cô nhi viện Bảo Thạnh, do Lâm Thiên cậu ta bảo vệ." “Rầm!”
Khương Hùng Dũng ném mạnh cái chén trên bàn, ném vỡ tan trên đất, ném tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng.
Cùng lúc đó, Khương Hùng Dũng phẫn nộ gào thét. “Khốn nạn! Tên khốn nạn chết tiệt này!”
Trong cơn giận dữ, Khương Hùng Dũng sắp tức điên lên, chuyện của ông ta bị Lâm Thiên phá hoại nhiều lần, hơn nữa Lâm Thiên còn can đảm nói với ông ta như vậy, điều này khiến Khương Hùng Dũng cảm thấy thể diện của mình mất sạch. “Ông Khương, tên nhóc này đúng là kiêu ngạo, ông Khương nhất định phải thu thập cậu ta. Nếu không cậu ta sẽ càng được voi đòi tiên” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nói. “Chuyện này, tôi phải đấu với Lâm Thiên tới cùng, không phải là cậu ta muốn bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn sao? Vậy Khương Hùng Dũng tôi nhất định phải phá hủy nó!” Khương Hùng Dũng rất phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, hét to: “Lập tức tập hợp mười mấy máy xúc cho tôi, lại tập hợp 500 người. Mang theo trang bị đến cô nhi viện Thanh Sơn, hôm nay ông đây phải phá hủy cô nhi viện kia. Ông đây muốn xem cậu ta bảo vệ kiểu gì? “Rõ! Tôi sẽ đi làm chuyện này ngay." Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lên tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Bên kia, cô nhi viện Thanh Sơn.
Mai Tường Vân vội vã chạy vào cô nhi viện. “Chị Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Phía trên có phải người tới bảo vệ không?” Vẻ mặt Chung Huyền Anh chờ mong hỏi.
Vẻ mặt viện trưởng cũng chờ mong nhìn Mai Tường Vân. “Viện trưởng, Huyền Anh, chị phụ lòng niềm tin của hai người rồi." Mai Tường Vân cúi đầu lắc đầu.
Chung Huyền Anh và viện trưởng thấy thế, trong lòng lập tức lo âu.
Bọn họ vốn tưởng rằng, có Mai Tường Vân giúp đỡ, chắc chắn có thể khiến phía trên coi trọng chuyện này, sau đó phải người bảo vệ cô nhi viện Thanh Sơn, nhưng lại là kết quả này.
Viện trưởng cũng mở miệng nói: “Chuyện này, tôi đã báo với ban ngành chuyên quản cô nhi viện chúng ta, nhưng bọn họ nói, chúng ta tự giải quyết, bọn họ mặc kệ” “Chuyện này... Lo lắng trên mặt Chung Huyền Anh càng nồng đậm hơn. “Yên tâm, cho dù bọn họ mặc kệ, cá nhân tôi cũng sẽ quản, ai dám tới cô nhi viện Thanh Sơn quấy rối, tôi tuyệt đối không cho phép"
Mai Tường Vân vừa nói, vừa lấy súng lục của cô ấy ra.
Đúng lúc này, bốn chàng trai trẻ tuổi đi tới. Mai Tường Vân liếc mắt liền nhận ra bốn bọn họ, đều là đồng nghiệp của cô. “Tường Vân, cục trưởng Lâm bảo chúng tôi dẫn cô trở về, ông nội cô ra lệnh phải đảm bảo an toàn của cô, cho dù sử dụng thủ đoạn cưỡng chế." Người đàn ông tóc húi cua nói. “Tôi không quay về” Mai Tường Vân kiên quyết nói. “Tường Vân, chuyện này không do cô định đoạt.
Sau khi người đàn ông tóc húi cua nói xong câu đó, anh ta lập tức tiến lên khống chế Mai Tường Vân, sau đó dùng còng tay còng lại.
Tuy Mai Tường Vân cố gắng vùng vẫy kêu to, nhưng cô ấy đầu đấu lại được bốn người? “Buông! Buông ra! Tôi nhất định không thể để cô nhi viện gặp chuyện không may. Nhất định không thể.
Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ lên kêu to, cổ họng đều sắp gào rách, nhưng không có tác dụng.
Cứ như vậy, Mai Tường Vân bị cưỡng chế đi ra ngoài. Mai Tường Vân bị mang tới xe xong, sau đó xe khởi động, chậm rãi rời khỏi cô nhi viện Thanh Sơn.
Cuối cùng, Mai Tường Vân vùng vẫy tổn sức chẳng được gì, cô ấy không vùng vẫy phí công nữa. Cô ấy chỉ tuyệt vọng nhìn cô nhi viện Thanh Sơn dần dẫn cách xa, nước mắt không ngừng chảy ra.
Lúc này, bỗng nhiên Mai Tường Vân nhìn thấy mấy chiếc xe Bentley biển 6666, phía sau là mười mấy chiếc máy xúc, phía sau máy xúc là mấy trăm người, chậm rãi đi về phía cô nhi viện Thanh Sơn. “Chiếc... Chiếc xe Bentley đó, là xe của Khương Hùng Dũng” Mai Tường Vân liếc mắt một cái liền nhận ra biển số. "Khương Hùng Dũng đây là muốn... Phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn sao?" Mai Tường Vẫn trợn to mắt. “Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”
Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ bừng lên, điên cuồng quát to với bên ngoài xe, nhưng cho dù cô ấy kêu to thế nào, đều không thay đổi được gì. Mai Tường Vân biết, không có ai bảo vệ cô nhi viện
Thanh Sơn, vận mệnh của cô nhi viện chỉ có một. Trong cô nhi viện Thanh Sơn. “Viện trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chung Huyền Anh vô cùng lo lắng.
Chung Huyền Anh vốn tưởng rằng, chỉ cần có Mai Tường Vân giúp đỡ, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề, kết quả lại như vậy.
Đúng lúc này, một người thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi vội vã chạy vào. “Viện trưởng, chị Huyền Anh! Bên ngoài có mười mấy máy xúc, còn có mấy trăm người mặc đồ đen. Người thanh niên vội vàng nói. “Cái gì?”
Sắc mặt viện trưởng và Chung Huyền Anh đều thay đổi. “Chắc chắn là tập đoàn Hùng Dũng tới cưỡng chế phá hủy.” Sắc mặt viện trưởng trắng xanh, trên mặt là tuyệt vọng.
Viện trưởng biết rất rõ, nếu Khương Hùng Dũng thật sự muốn phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn bọn họ, bọn họ đâu ngăn cản được? “Đúng rồi! Còn có anh Lâm!”
Chung Huyền Anh nhớ tới Lâm Thiên, lúc trước lúc Lâm Thiên rời đi, đã từng nói với bọn họ, nếu Mai Tường Vân không được, có thể tìm anh.
Hiện giờ Chung Huyền Anh không quản được nhiều như vậy rồi, cho dù chỉ có một cơ hội, cô ấy cũng muốn thử một lần.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên nhận được điện thoại Chung Huyền Anh gọi tới. “Cái gì? Tập đoàn Hùng Dũng lái mười máy xúc, muốn tới cưỡng chế phá hủy sao?” Lâm Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc. “Được, tôi đã biết! Yên tâm đi, tôi sẽ quản chuyện này, tôi chắc chắn sẽ quản tới cùng Lâm Thiên nói với điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại. “Cậu Lâm, đảm khốn nạn kia muốn cưỡng chế phá hủy sao? Nhất định phải ngăn bọn họ lại.” Thạch Hàn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cũng lóe lên lửa giận. Thạch Hàn từng lớn lên ở cô nhi viện, cũng từng bị cưỡng chế phá hủy, cho nên anh ta lại gặp chuyện này, đương nhiên rất phẫn nộ. “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.” Lâm Thiên kiên định gật đầu.
Bên ngoài cửa cô nhi viện Thanh Sơn.
Mười chiếc máy xúc đỗ ở cửa cô nhi viện Thanh Sơn. Khương Hùng Dũng ngẩng đầu đứng bên ngoài cửa. Khương Hùng Dũng dẫn dắt năm trăm người, đã bao vây toàn bộ nơi này, chiến trận này của ông ta giống như đang nói, ai dám tới chõ mõm vào, sẽ giết ngay người đó.
Hôm nay Khương Hùng Dũng tự mình tới, lại càng biểu lộ, ông ta thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn.
Lúc này, viện trưởng và Chung Huyền Anh vội vã chạy từ trong cô nhi viện ra. “Chuyện này... Chuyện này...
Bọn họ nhìn chiến trận lớn như vậy, đều hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ đều chưa từng thấy chiến trận như vậy bao giờ.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng sáng nay tới cũng ở bên trong. "Bà già chết tiệt, biết vị này là ai không? Vị này là
Khương Hùng Dũng tiếng tăm lừng lẫy, ông Khương” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng kiêu ngạo chỉ Khương Hùng Dũng. “Ông ta là Khương Hùng Dũng sao?” Chung Huyền Anh hoảng sợ. “Trời ạ, ngay cả... Ngay cả Khương Hùng Dũng đều đã tự mình tới?" Viện trưởng càng bị dọa tới mức run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.