Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 323: Thám hiểm

Thiên Bôi Bất Tuý

22/10/2022

Sau khi đi bộ trong hang chừng bảy hoặc tám phút.

“Hừm.”

Lâm Thiên bất ngờ tìm thấy một cánh cổng đá, trông rất giống lối vào của một ngôi mộ.

Trên cổng đá có rất nhiều hoa văn và ký tự kỳ lạ, Lâm Thiên xem cũng không hiểu gì, ở trước cổng có hai bức tượng đá mặc áo giáp và cầm vũ khí, giống như hai binh sĩ, trông vô cùng dũng mãnh.

Lâm Thiên phải rất cố gắng mới có thể đẩy cánh cửa đá ra.

May mắn thay, Ling Yun đã được ngâm mình trong hồ nước. Thực lực so với lúc trước lớn hơn một chút, bằng không, với thực lực của Lâm Thiên lúc trước, e rằng cánh cổng đá này sẽ không thể đẩy ra được.

Sau khi bước vào, Lâm Thiên được đưa tới một hành lang lát bằng đá phiến.

Trên hai bên tường có rất nhiều đèn, chiếu sáng khắp hành lang.

“Nơi này..., lẽ nào là mộ của một nhân vật cổ đại?” Lâm Thiên cảm thán.

Chỉ cần nhìn vào những chữ viết trên công trình này, Lâm Thiên có thể khẳng định đây chắc chắn không phải là lăng mộ của người thường.

Lại còn có thể xây dựng dưới vách đá này, độ khó thực đáng kinh ngạc.

Lâm Thiên cũng không thể nghĩ ra, ai lại chọn địa điểm này để xây dựng lăng mộ, có khi nào là để ngăn cản người ta phát hiện? Lâm Thiên cho rằng đây là khả năng cao nhất.

Hơn nữa, hồ bơi bên ngoài cũng rất kỳ dị, điều này cho thấy nơi này khẳng định có phong thủy rất tốt.

Càng nghĩ, Lâm Thiên càng thêm tò mò, đây sẽ là ngôi mộ của nhân vật nào? Có phải là một vị hoàng đế cổ đại không?

Nếu đúng như vậy, trong lăng mộ ắt phải có nhiều kho báu.

Lâm Thiên suy nghĩ một chút rồi tiếp tục đi xuống hành lang.

Lâm Thiên rất cẩn thận trong mỗi bước đi của mình, bởi vì anh từng nghe qua, nhiều ngôi mộ của các hoàng đế thời xưa, để đề phòng trộm mộ, đều sẽ cài đất rất nhiều cơ quan và vũ khí bí mật.

Tuy nhiên, cho đến khi Lâm Thiên đi tới cuối hành lang, anh vẫn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Khi Lâm Thiên bước vào chính điện, đại điện vốn dĩ tối om bỗng nhiên bừng sáng.

Dưới ánh sáng được chiếu rực rỡ, Lâm Thiên có thể nhận ra có rất nhiều hoa văn trên các bức tường, có điều anh không thể hiểu được chúng.

Chính giữa lăng là một quan tài bằng đồng, lớn hơn rất nhiều so với các quan tài bình thường. Trên quan tài vẫn là những ký tự mà anh không đọc được.

Thành thật mà nói, anh cảm thấy cần thận trọng khi tới một nơi như thế này một mình.

Lâm Thiên nhìn quanh, nơi này hoàn toàn không có vàng bạc châu báu như anh tưởng tượng, chỉ thấy ngay phía trước quan tài là một chiếc kiếm, một phần ba lưỡi kiếm cắm xuống đất.

Trong toàn bộ lăng mộ cũng chỉ có thanh kiếm, quan tài và một số tượng vệ sỹ bằng đá.

Lâm Thiên bước tới trước cây kiếm.

Lưỡi kiếm tỏa ra một luồng ánh sáng lạnh nhàn nhạt, chuôi kiếm khắc hình rồng vàng, trông vô cùng uy nghiêm.

“Thật là một thanh kiếm tốt.” Lâm Thiên buột miệng khen.

Hơn nữa, đây là một thanh kiếm rất tốt, mặc dù Lâm Thiên không biết đã cắm vào đây bao nhiêu năm, nhưng nó vẫn không hề bị rỉ sét chút nào. Thực sự không biết nó được rèn từ chất liệu gì.



Suy nghĩ một chút, Lâm Thiên vươn tay cầm chuôi kiếm, muốn thử rút ra.

“Keng!”

Lâm Thiên vốn tưởng rằng cần phải tốn nhiều sức, nhưng không ngờ chính mình lại có thể dễ dàng rút ra thanh kiếm này.

Vừa nhấc kiếm lên, một cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể anh.

“Choang!”

Đúng lúc này, nắp quan tài bằng đồng đột nhiên bật mở.

Tiếng động lớn khiến Lâm Thiên sợ hãi quay lại.

“Là thế nào đây?”

Lâm Thiên kinh hãi nhìn chằm chằm quan tài. Làm sao nó lại có thể tự mở được? Thật sự không hề đơn giản.

Không lẽ là xác chết sống lại?

Lâm Thiên là một người vô thần, anh không tin rằng người chết có thể đội mồ sống dậy.

Nhưng anh vẫn chăm chú nhìn quan tài, đồng thời nuốt nước miếng khô khốc, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, dù sao trong hoàn cảnh này, Lâm Thiên cũng vẫn có chút chột dạ.

Trước sự ngạc nhiên của Lâm Thiên, từ quan tài, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng, râu tóc dài đứng dậy.

Người này thân hình cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, tuy trên mặt không có chút giận dữ nhưng vẫn toát ra dáng vẻ uy nghiêm, khí phách hiên ngang.

Chỉ là sắc mặt tái nhợt, da dẻ trắng bệch một cách kỳ lạ, trông rất đáng sợ.

“Trời đất, đúng là xác chết sao?”

Khi Lâm Thiên nhìn thấy người này, mặt anh tái xanh vì sợ hãi, vừa kịp thốt lên một tiếng liền quay người bỏ chạy ra ngoài.

Dù dạn dĩ đến đâu thì khi gặp phải tình huống này cũng sẽ sợ chết khiếp.

Thanh kiếm do anh vừa rút ra, đương nhiên không dám mang theo, lập tức ném xuống đất.

Thanh kiếm này cũng cực kỳ sắc bén, khi Lâm Thiên ném đi, mũi kiếm cắm thẳng vào mặt đất.

“Chàng trai, chờ đã, chúng ta có duyên gặp gỡ, ta là người, không phải ma!” Người đàn ông trung niên hét lên.

Lâm Thiên nghe thấy tiếng nói, một lúc sau mới hiểu được nội dung, từ từ dừng lại, rồi quay đầu nhìn.

“Ông nói ... ông là người? Vậy tại sao ông lại nằm trong chiếc quan tài bằng đồng này? Người bình thường nằm trong đó sẽ chết trong vòng hai ngày!” Lâm Thiên nhìn ông ta chất vấn.

“Ta cũng không phải người thường. Ta là đạo sĩ, cũng tu luyện chút ít.” Người đàn ông trung niên giải thích.

“Đạo sĩ? Ông là người tu luyện? Vậy là có nội công phải không?” Lâm Thiên kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Sau khi gặp gỡ sư phụ của Bạch Hổ và Trần Thất Thuyết, Lâm Thiên cũng có chút hiểu biết về những người tu luyện võ công.

Những người này, đối với người thường căn bản là không có liên quan, thậm chí người thường còn chẳng hề biết đến sự tồn tại của họ. Số lượng những người tu luyện cũng không nhiều.



Sư phụ của Bạch Hổ và Trần Thất Thuyết đều là người tu luyện, bây giờ cả Bạch Hổ cũng vậy.

Trong mắt Lâm Thiên, một người tu luyện có nội công cực kỳ thâm hậu, ngay cả Thạch Hàn cũng không phải là đối thủ của một người như vậy.

“Chàng trai trẻ, cậu còn biết tới nội công sao? Thú vị, nhưng sở hữu nội công cũng chỉ là vừa bước vào cửa tu luyện mà thôi. So với người thường tuy có nhỉnh hơn một chút, nhưng trong số những người tu luyện vẫn còn rất yếu.” Người đàn ông trung niên cười nói.

“Ý là ông rất mạnh sao?” Lâm Thiên nhìn hắn.

“Tất nhiên rồi, ở thời kỳ đỉnh cao của ta, ta có thể dời núi lấp biển chỉ bằng một cái vẫy tay. Đối với một người phàm như cậu, tôi có thể biến cậu thành tro bụi cũng chỉ với một cái vẫy tay.” Người đàn ông trung niên cười.

“Một cái vẫy tay, có thể dời non lấp biển?” Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Vậy ta cho cậu xem một chút.”

Người đàn ông trung niên lập tức vung mạnh tay, từ đó bắn ra một tia nội công, đánh trúng bức tượng người hộ vệ bằng đá.

“Bùm!”

Bức tượng lập tức vỡ nát tan tành.

Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước bọt, quá mạnh mẽ, chỉ một cái vung tay của ông ta cũng có thể biến tảng đá cứng như vậy bị đánh vỡ tan nát.

Điều này cũng lập tức khiến thế giới quan của Lâm Thiên bị đảo lộn. Lâm Thiên lúc này mới biết người tu luyện hóa ra lại mạnh như vậy.

Xem ra, thực lực của người này nhất định cao cường hơn Trần Thất Thuyết và những người khác, mà còn là cao hơn rất nhiều.

Lâm Thiên liền nghĩ, nếu ông ta tiện tay vẫy về phía anh, không phải anh cũng chết ngay lập tức hay sao.

Mặc dù nghĩ vậy, Lâm Thiên cũng không có ý nghĩ trốn tránh, bởi vì nếu người này thật sự muốn giết anh, thì anh có trốn cũng không thoát được.

“Ta hiện tại cũng chỉ còn năm phần trăm nội lực so với thời kỳ đỉnh cao. Còn nhớ khi đó, dời núi lấp biển đều không phải vấn đề.” Người đàn ông trung niên lãnh đạm nói, giọng có chút xót xa.

Lâm Thiên lại nuốt nước bọt. Trong lòng tràn đầy kinh hãi, nếu đúng như ông ta nói, hiện tại ông ta chỉ còn năm phần trăm sức mạnh mà còn ghê gớm như vậy, thực không tưởng tượng nổi ở thời kỳ đỉnh cao khả năng của ông ta còn đạt đến mức nào.

Lâm Thiên thực sự vô cùng hâm mộ người này.

Đối với anh mà nói, phải bao lâu mới có thể vươn tới trình độ cao như vậy, phải bao lâu anh mới đủ sức để bảo vệ những người anh trân quý.

“Tiền bối, người thực sự rất mạnh, vậy tại sao lại ở chỗ này? Chẳng phải nên ra tay trống trị thiên hạ này sao?” Lâm Thiên thắc mắc.

“Bởi vì ta đã là một người sắp chết rồi.” Ông ta buồn bã lắc đầu.

Ngừng một chút liền nói tiếp:

“Cậu chẳng phải vẫn muốn biết vì sao ta lại nằm trong quan tài đồng đó hay sao?”

“Bởi vì mấy chục năm trước, khi ta sắp chết, chính ta đã phong ấn quan tài này, nhằm trường sinh bất lão, chờ người có duyên tới, rút kiếm ra, sau đó phá bỏ phong ấn, giúp ta tỉnh lại.”

“Thì ra là thế.” Lâm Thiên dường như cũng hiểu được một chút. Nhưng về phần phong ấn gì đó, anh vẫn thấy rất mơ hồ thần bí.

“Ta đang chờ người có duyên đến, chính là để có thể thu nhận hắn, truyền thụ cho hắn kiếm pháp của ta. Nếu cậu là người rút kiếm ra, cũng có nghĩa cậu chính là được duyên số đưa tới đây.” Người đàn ông trung niên nói.

“Ý ông là, muốn dạy tôi võ công?” Lâm Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Đúng vậy. Sau khi phong ấn được gỡ bỏ, tôi chỉ có thể tồn tại trong mười hai giờ, sau đó tôi sẽ thực sự đi vào cõi chết. Trước khi chết, tôi muốn dạy cho cậu những gì tôi đã học cả đời, cậu có bằng lòng không?” Người đàn ông trung niên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook