Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 322: Tỉnh dậy

Thiên Bôi Bất Tuý

22/10/2022

Lâm Thiên nằm gần mép một hồ nước, một phần thân thể chìm dưới làn nước tươi mát.

“Ta không chết?”

Lâm Thiên mở to mắt nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Thiên nhớ đến cảnh mình đã nhảy xuống vách núi, sau đó không còn biết gì nữa, cho tới lúc này tỉnh lại.

Nhảy khỏi một vách núi cao như vậy, anh còn không chết sao?

“Ai da, đau quá!”

Lâm Thiên cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, nhìn kỹ thì thấy trên người anh ta có rất nhiều vết thương, đều là do bị cành cây cứa vào.

Lâm Thiên nhìn lên, thấy phía trên vách đá mọc rất nhiều cây bụi, có lẽ chính nhờ những cành cây này giữ lại, sau đó lại rơi xuống hồ mà anh có thể giữ lại được mạng sống.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Thiên, thực hư thế nào anh cũng không biết.

“Haha, vậy là trời còn chưa muốn giết Lâm Thiên ta. Trời còn chưa triệt đường sống của ta.” Lâm Thiên ngẩng đầu cười nói.

“Phạm Nhật Long. Ngươi chắc không ngờ rằng ta vẫn chưa chết đúng không? Ngươi chờ đến ngày Lâm Thiên trở về, cũng sẽ là lúc diệt vong của ngươi.” Lâm Thiên thề thốt với chính mình.

Chỉ cần anh chưa chết, Lâm Thiên nghĩ vẫn còn có cơ hội trở lại trả thù.

“Chỉ là Thạch Hàn, anh ta …”

Nghĩ đến cảnh Phạm Nhật Long nói rằng Thạch Hàn đã chết, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Thạch Hàn, anh nói hẹn gặp nhau ở Hà Nội cơ mà, sao anh … vì sao chưa tính toán gì mà đã nói bừa như vậy? Đã nói rằng anh có thể chạy thoát, tại sao?”

Lâm Thiên vừa nói nước mắt vừa không ngừng lăn dài.

...

Ở phía trên kia, sau khi Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết rời khỏi vách đá, họ lập tức trở lại nơi Thạch Hàn ngã xuống.

“Hả? Tên Thạch Hàn đó. Sao hắn lại biến mất rồi.”

Phạm Nhật Long ngạc nhiên khi thấy người đã không còn ở đây, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu lớn.

“Cái quái gì vậy, hắn ta lại có thể chạy thoát ư? Bị thương nặng như vậy còn chưa chết sao? Hai chân đều bị gãy, rõ ràng không thể cử động được.” Phạm Nhật Long nhíu mày.

“Cậu chủ Long, hắn chỉ là một tên vệ sĩ. Sống chết của hắn cũng không quan trọng.” Trần Thất Thuyết nói.

Phạm Nhật Long cười gật đầu: “Đương nhiên, Lâm Thiên đã chết, vậy là đủ rồi. Về phần tên Thạch Hàn kia, cho dù chưa chết, cũng thành phế vật mà thôi.”

Ngay sau đó, cả hai cùng bước ra khỏi khu rừng.

...

Bên dưới vách núi.

“Là chuyện gì đây?”

Trong khi Lâm Thiên còn đang buồn bã về cái chết của Thạch Hàn, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy vết thương trên cơ thể mình đang lành lại với một tốc độ đáng kinh ngạc, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Làm sao có thể?”

Lâm Thiên tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn không thể tin được, tại sao vết thương của anh lại lành nhanh như vậy? Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

“Chẳng lẽ là do hồ nước này?”



Lâm Thiên nhìn lại hồ nước trước mặt, nước trong hồ có màu xanh ngọc bích, trông rất lạ mắt.

Chỉ trong vài phút, tất cả vết thương trên người Lâm Thiên đều đã lành lại, Lâm Thiên ngâm mình trong hồ nước này, cả người sảng khoái khó tả.

Thấy vậy, anh liền tiến về phía trước, sau đó trực tiếp ngâm toàn bộ cơ thể xuống hồ.

“Thật là một cảm giác kỳ lạ!”

Lâm Thiên cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang hân hoan dưới sự nuôi dưỡng của nguồn nước tươi mới trong hồ bơi.

Cảm giác này thật quá mức tuyệt vời, khiến cho rất lâu sau, anh mới miễn cưỡng bước ra. Thời gian trôi qua có lẽ cũng khoảng hai tiếng.

Hai giờ sau, Lâm Thiên đã không còn cảm giác đau đớn và mệt mỏi nữa, mới từ từ rời khỏi hồ nước.

Giờ phút này, Lâm Thiên chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, dường như thể chất cũng đã tiến bộ rõ rệt.

Lâm Thiên không khỏi cảm thán, hồ nước này thực sự quá tuyệt vời.

“Mau tìm đường thoát trước.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Trong khi ngâm mình, Lâm Thiên cũng đã quan sát xung quanh. Lúc này anh đang ở dưới vách núi, xung quanh đều là những triền núi cao.

Trời cũng sắp tối, Lâm Thiên cũng không muốn qua đêm ở một nơi như vậy, dù sao nơi này trông rất u ám, có lẽ còn có dã thú ở gần đây.

Sau khi ngâm mình trong nước hồ, Lâm Thiên cảm thấy những bước đi của mình trở nên nhẹ bẫng, vì thế liền dồn sức để đi tìm lối thoát.

Sau một giờ tìm kiếm, Lâm Thiên phát hiện nơi anh đang ở là đáy vực sâu, chung quanh là vách núi, hoàn toàn không có đường ra.

Trừ khi trực tiếp rơi từ trên xuống giống như Lâm Thiên, ngoài ra không có con đường nào dẫn xuống nơi này, cũng vì vậy mà tìm đường ra là điều không thể.

Nói cách khác, Lâm Thiên rơi xuống vách núi, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể từ dưới leo lên.

Nhưng vách đá này cao cả trăm mét, lại còn rất dốc, ngay cả những vận động viên leo núi hàng đầu cũng không bao giờ dám leo lên những vách đá như vậy mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Chỉ cần một cú ngã, cũng có thể khiến thịt nát xương tan.

Hơn nữa Lâm Thiên chưa bao giờ leo núi, nói rằng Lâm Thiên có thể từ đây leo lên, chỉ có thể là tưởng tượng.

Cũng không thể gọi ai đó tới cứu. Lâm Thiên nãy giờ đều không thể tìm được điện thoại di động, chắc chắn là trong lúc rơi xuống, điện thoại cũng đã rơi đi đâu mất rồi.

Nhìn lên vách núi, Lâm Thiên thở dài ngước mắt lên trời:

“Lâm Thiên tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao? Tôi sẽ không bao giờ thoát ra được phải không?”

Lúc này trời đã dần tối.

“Khè khè!”

Lúc này, Lâm Thiên nghe thấy có chuyển động trong bụi rậm nhỏ bên trái.

Lâm Thiên quay đầu lại, chợt nhìn thấy một ánh mắt đang hướng về phía mình. Đôi mắt to cộ màu vàng, chăm chú nhìn lại anh.

Hóa ra là một con trăn.

“Chết tiệt!”

Vừa thấy con trăn, Lâm Thiên liền hoảng sợ.

Con trăn này, ít nhất cũng phải dài sáu hoặc bảy mét, phần thân to bằng đùi của Lâm Thiên.

Lâm Thiên trước đây từng nhìn thấy một con trăn anaconda trong vườn thú, nhưng con này thực sự lớn hơn rất nhiều.



Quan trọng nhất chính là, con mà anh từng thấy trong vườn thú đã bị nhốt trong lồng sắt, cũng đã được thuần hóa.

Con trăn này, không chỉ hoang dã, mà lại chẳng hề có thứ gì ngăn cách giữa nó và Lâm Thiên.

“Khè khè!”

Con trăn há miệng, để lộ một cặp răng nanh sắc nhọn. Nó phát ra những tiếng khè đáng sợ, như thể muốn nói Lâm Thiên sắp thành bữa tối của nó rồi.

“Gru … gru…”

Lâm Thiên không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng càng thêm bối rối.

Người như Lâm Thiên, trước nay sao có cơ hội gặp phải những chuyện thế này. Đổi thành người khác, đứng trước hoàn cảnh này, không sợ hãi mới là lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo, con trăn nhanh chóng trực tiếp lao về phía Lâm Thiên.

“Đáng chết!”

Thấy vậy, Lâm Thiên vừa tức giận mắng mỏ vừa bỏ chạy.

Lâm Thiên có thể chắc chắn, nếu con trăn đó đuổi kịp anh, nhất định sẽ quấn lấy anh tới chết.

Cũng may, sau khi ngâm mình trong hồ nước, thể lực của anh đã tốt hơn trước, tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ vậy, dưới vách đá, Lâm Thiên điên cuồng tháo chạy, con trăn cũng lồng lộn đuổi theo phía sau.

“Ngươi còn đuổi theo ta? Ta không có khiêu khích ngươi, sao ngươi nhất định phải đuổi theo ta?” Lâm Thiên trong lòng bực tức hét lên.

Mặc dù thể lực của anh mạnh hơn nhiều so với trước đây, tuy nhiên sau khi chạy thục mạng hơn mười phút, Lâm Thiên vẫn cảm thấy mệt, nếu cứ chạy như thế này, anh chắc chắn sẽ bị con trăn đuổi kịp.

Hơn nữa, nếu cứ chạy vòng vòng ở đây, cuối cùng anh cũng sẽ mệt mà chết.

Lâm Thiên chạy đến một hang động, nhận ra không còn đường nào khác ngoại trừ đi vào hang.

“Chết tiệt, nếu như ngươi chạy vào trong động này, ngươi sẽ đi vào ngõ cụt.” Lâm Thiên tự mắng.

Lâm Thiên biết, một khi anh vào hang này và bị con trăn bám theo, anh sẽ không thể có lối thoát.

Hơn nữa, tình hình trong hang thế nào, anh lại càng không biết. Bên trong rất có thể có nguy hiểm đang đợi sẵn, cũng có thể có một con trăn còn lớn hơn.

Nhưng trong tình huống này, nếu không vào hang, thì anh cũng chỉ còn nước bị con trăn đang gần đuổi tới nơi kia siết chết rồi ăn thịt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thiên không còn cách nào khác, trực tiếp lao vào trong sơn động.

Sau khi vào bên trong, Lâm Thiên chạy được vài bước thì phát hiện con trăn không chạy theo anh mà chỉ trườn qua lại xung quanh cửa hang.

Nhìn biểu hiện đó, dường như nó không dám vào hang này.

“Phù!”

Lâm Thiên thấy con trăn không đuổi theo anh, lúc này mới có thể miễn cưỡng thở phào một cái.

Nhưng nhìn dáng vẻ của con trăn, rõ ràng nó đang canh giữ cửa hang, đợi Lâm Thiên đi ra.

“Cho dù nó không vào, nhưng lại canh giữ cửa hang thế này, làm sao ta dám đi ra ngoài. Nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn ta cũng chết đói mất.” Lâm Thiên nói thầm.

Mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng chẳng thể tìm được bất cứ hướng giải pháp nào.

Lâm Thiên quyết định khám phá hang động này, xem có thể tìm được lối thoát nào khác trong hang hay không.

Nghĩ vậy, anh liền dọc theo vách hang mà tiến sâu vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook