Chương 23: Gom Bạc
Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
06/01/2014
- Bạc! Bạc a! Trẫm cần bạc, trẫm cần tiền…
Đường Huyền mấy ngày gần đây đến cả nằm mơ cũng mơ thấy bạc. Đám nô tỳ cung nữ cùng Tần Phỉ Phỉ thì lại nghe nhầm từ “Ngân” thành từ “Dâm” , đều thầm nghĩ Hoàng Thượng không ngờ lúc tỉnh còn chưa đủ, đến khi ngủ mê vẫn còn muốn…
Nửa tháng trôi qua nhanh như phóng một bãi nước tiểu. Một ngày đẹp trời, Đường Huyền gọi Ô thái sư tới dạo chơi ngự hoa viên cùng mấy vị sư thái. Nhớ lại ngày đó ở Tam vương phủ việc khống chế Trịnh Chí Thông hắn đã phải nhờ đến ba người, sau đó hắn cho số hộ vệ hắn huấn luyện dùng bom khói đi cứu người. Hắn cũng không dám trực tiếp nhờ ba vị sư thái mà chỉ dám xin dược phương chế thuốc khiến đầu óc người ta trở nên mụ mẫm để khống chế Trịnh Chí Thông.
Lúc này Đường Huyền ngồi ở ghế cao nhất, bên trái hắn là Ô thái sư, bên phải là ba vị sư thái. Các “ngu” kiến thường xuất phát từ những lúc rảnh rỗi thế này. Đường Huyền nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong đầu hắn chợt có một ý tưởng vô cùng sáng tạo. “Nếu đem ba vị sư thái gả cho Ô thái sư, sau đó đêm động phòng tới rình coi một chút, hẳn là rất thú vị đi, không biết Ô lão đầu cái đó còn xài được không?! Hắc hắc…!”
Vừa nghĩ hắn vừa cười rất hèn mọn, mấy người Ô thái sư thấy vậy mà nghi hoặc.
- Ba vị sư thái, tiểu di muội của trẫm đâu rồi? Còn ba vị tiểu muội, mấy ngày nay không thấy các nàng thực sự có chút nhớ a! Mấy ngày không gặp không biết có lớn thêm chút nào không…
Ba vị sư thái nói:
- Các nàng đều đã lớn cả, làm sao có thể lớn thêm…
Mọi người đương nhiên không hiểu ý của Đường Huyền, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Ô thái sư, hiện tại đã nghĩ ra biện pháp thu gom bạc chưa?
- Bẩm hoàng thượng, lão thần đã dùng mọi biện pháp, cũng chỉ miễn cưỡng gom được hai mươi vạn lượng!
- Các đại thần khác thì sao, chúng ăn no béo tốt giàu tới nứt cả tường ra mà không có một kẻ nào chịu nôn bạc ra sao?
Ô thái sư cười trừ nói:
- Hoàng Thượng hẳn cũng biết, bọn họ mà chịu quyên góp bạc…
Hừ!
Đường Huyền gằn một tiếng, lại nhìn ba vị sư thái nói:
- Trẫm có việc muốn nhờ ba vị sư thái!
- Hoàng Thượng có việc gì cứ sai bảo, ngoại trừ việc sát sinh là được!
Đường Huyền bừng bừng chính khí nói:
- Trẫm bản tính trời sinh lương thiện, làm sao lại bảo các vị đi giết người được, đây là việc có lợi cho quốc gia!
- Trẫm đêm nay muốn đi gom tiền, ba vị sư thái hãy mặc trang phục quân sĩ rồi theo cạnh trẫm tùy cơ hành động. Còn Ô thái sư, ngươi nói lão Dư chuẩn bị nhiều phòng trống ở địa lao, sau đó bố trí một chút…
Nhìn bộ mặt hèn hạ gian giảo của Đường Huyền mấy người Ô thái sư đều cảm thấy ghê tởm a!
Hoàng Thành là nơi phồn vinh nhất Thiên Triều. Vừa choạng vạng tối, đèn đóm lập tức được bật lên sáng bừng mỗi khu phố. Sòng bạc, kỹ viện, quán rượu bắt đầu mở rộng hoạt động. Trong thành có mười gia tộc thương nhân lớn nhất, cả mười gia tộc trùng hợp thế nào đêm nay đều nhận được một phong thư, trong đó viết: “Lão tử hiện tại đang thiếu tiền, các ngươi ngoan ngoan mỗi tháng giao ra tám phần lợi tức, nếu đồng ý thì treo đèn lồng đỏ ngoài cửa. Còn nếu không đồng ý… tự gánh lấy hậu quả! Ký tên: Lão đại của thiên hạ!”
Khỏi phải nói cũng biết, hiển nhiên chẳng có nhà nào treo đèn lồng đỏ cả. Nếu thực sự chỉ vì một bức thư vớ vẩn mà chịu mất tám phần lợi nhuận thì họ đã chẳng thể trở thành gia tộc lớn như ngày hôm nay.
Đường Huyền cũng không hy vọng bọn họ đồng ý ngay, vì trò hay còn ở phía sau.
Đêm nay năm trăm tráng sĩ hắn huấn luyện chính thức hành động. Tên nào tên nấy toàn thân hắc y, đầu đội bao tất đen, chỉ để hở mỗi hai mắt, trông không khác đám trộm cướp là mấy!
Giữa bầu trời đêm nhộn nhịp yên vui.
ĐOÀNG!!!
Trước cửa một kỹ viện lớn, hai con sư tử đá bị phá tan. Sau đó hàng loạt bom khói được ném vào trong, khói xạ phát ra mù mịt cả tòa kỹ viện.
Đám hộ vệ kỹ viện chưa kịp phản ứng đã nằm lăn ra ôm mặt, khách nhân cùng kỹ nữ thì càng khỏi cần nói.
Bang!
Cửa kỹ viện vốn đã mở toang, nhưng theo lời Đường Huyền, để tạo hình tượng đám hắc y nhân vẫn phải đạp một cái cho cánh cửa gãy tung ra.
- Tất cả giao hết ngân lượng tiền bạc trang sức ra đây, kẻ nào không đưa giết ngay lập tức!
Một nhóm sáu bảy hắc y nhân tiến vào hung hăng quát.
Mọi người đang trong cơn hoảng sợ, không dám chống cự, lập tức giao hết tài sản cá nhân trong người. Hai người đi thu số tài sản này, còn lại ba bốn người lục lọi khắp kỹ viện, thấy cái gì có giá thì vơ hết vào bao, cái gì cồng kềnh quá khó đem đi thì đập. Cũng không mất quá nhiều thời gian để phá nát cái kỹ viện, sau đó đám hắc y nhân lập tức rút lui.
Vừa ra khỏi kỹ viện đám hắc y nhân liền hô to:
- Phi Hổ đội hành sự quỷ thần cũng phải sợ! Kẻ nào chống lại phải chết!
Đoàng Đoàng Đoàng!
Bất cứ kẻ nào chống cự đám hắc y nhân đều bắn ngay lập tức. Lính bảo vệ trong thành muốn ngăn cản cũng bị bắn nốt.
Trong nhất thời toàn thành hỗn loạn, khói trắng mù mịt khắp trời đêm, người chạy loạn như vịt bị lùa.
Lúc này Đường Huyền đang ngồi trong cỗ kiệu ở cách nơi hỗn loạn không xa, hắn nhẩm tính thời gian. Ân, cũng sắp xong rồi!
Đường Huyền mấy ngày gần đây đến cả nằm mơ cũng mơ thấy bạc. Đám nô tỳ cung nữ cùng Tần Phỉ Phỉ thì lại nghe nhầm từ “Ngân” thành từ “Dâm” , đều thầm nghĩ Hoàng Thượng không ngờ lúc tỉnh còn chưa đủ, đến khi ngủ mê vẫn còn muốn…
Nửa tháng trôi qua nhanh như phóng một bãi nước tiểu. Một ngày đẹp trời, Đường Huyền gọi Ô thái sư tới dạo chơi ngự hoa viên cùng mấy vị sư thái. Nhớ lại ngày đó ở Tam vương phủ việc khống chế Trịnh Chí Thông hắn đã phải nhờ đến ba người, sau đó hắn cho số hộ vệ hắn huấn luyện dùng bom khói đi cứu người. Hắn cũng không dám trực tiếp nhờ ba vị sư thái mà chỉ dám xin dược phương chế thuốc khiến đầu óc người ta trở nên mụ mẫm để khống chế Trịnh Chí Thông.
Lúc này Đường Huyền ngồi ở ghế cao nhất, bên trái hắn là Ô thái sư, bên phải là ba vị sư thái. Các “ngu” kiến thường xuất phát từ những lúc rảnh rỗi thế này. Đường Huyền nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong đầu hắn chợt có một ý tưởng vô cùng sáng tạo. “Nếu đem ba vị sư thái gả cho Ô thái sư, sau đó đêm động phòng tới rình coi một chút, hẳn là rất thú vị đi, không biết Ô lão đầu cái đó còn xài được không?! Hắc hắc…!”
Vừa nghĩ hắn vừa cười rất hèn mọn, mấy người Ô thái sư thấy vậy mà nghi hoặc.
- Ba vị sư thái, tiểu di muội của trẫm đâu rồi? Còn ba vị tiểu muội, mấy ngày nay không thấy các nàng thực sự có chút nhớ a! Mấy ngày không gặp không biết có lớn thêm chút nào không…
Ba vị sư thái nói:
- Các nàng đều đã lớn cả, làm sao có thể lớn thêm…
Mọi người đương nhiên không hiểu ý của Đường Huyền, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Ô thái sư, hiện tại đã nghĩ ra biện pháp thu gom bạc chưa?
- Bẩm hoàng thượng, lão thần đã dùng mọi biện pháp, cũng chỉ miễn cưỡng gom được hai mươi vạn lượng!
- Các đại thần khác thì sao, chúng ăn no béo tốt giàu tới nứt cả tường ra mà không có một kẻ nào chịu nôn bạc ra sao?
Ô thái sư cười trừ nói:
- Hoàng Thượng hẳn cũng biết, bọn họ mà chịu quyên góp bạc…
Hừ!
Đường Huyền gằn một tiếng, lại nhìn ba vị sư thái nói:
- Trẫm có việc muốn nhờ ba vị sư thái!
- Hoàng Thượng có việc gì cứ sai bảo, ngoại trừ việc sát sinh là được!
Đường Huyền bừng bừng chính khí nói:
- Trẫm bản tính trời sinh lương thiện, làm sao lại bảo các vị đi giết người được, đây là việc có lợi cho quốc gia!
- Trẫm đêm nay muốn đi gom tiền, ba vị sư thái hãy mặc trang phục quân sĩ rồi theo cạnh trẫm tùy cơ hành động. Còn Ô thái sư, ngươi nói lão Dư chuẩn bị nhiều phòng trống ở địa lao, sau đó bố trí một chút…
Nhìn bộ mặt hèn hạ gian giảo của Đường Huyền mấy người Ô thái sư đều cảm thấy ghê tởm a!
Hoàng Thành là nơi phồn vinh nhất Thiên Triều. Vừa choạng vạng tối, đèn đóm lập tức được bật lên sáng bừng mỗi khu phố. Sòng bạc, kỹ viện, quán rượu bắt đầu mở rộng hoạt động. Trong thành có mười gia tộc thương nhân lớn nhất, cả mười gia tộc trùng hợp thế nào đêm nay đều nhận được một phong thư, trong đó viết: “Lão tử hiện tại đang thiếu tiền, các ngươi ngoan ngoan mỗi tháng giao ra tám phần lợi tức, nếu đồng ý thì treo đèn lồng đỏ ngoài cửa. Còn nếu không đồng ý… tự gánh lấy hậu quả! Ký tên: Lão đại của thiên hạ!”
Khỏi phải nói cũng biết, hiển nhiên chẳng có nhà nào treo đèn lồng đỏ cả. Nếu thực sự chỉ vì một bức thư vớ vẩn mà chịu mất tám phần lợi nhuận thì họ đã chẳng thể trở thành gia tộc lớn như ngày hôm nay.
Đường Huyền cũng không hy vọng bọn họ đồng ý ngay, vì trò hay còn ở phía sau.
Đêm nay năm trăm tráng sĩ hắn huấn luyện chính thức hành động. Tên nào tên nấy toàn thân hắc y, đầu đội bao tất đen, chỉ để hở mỗi hai mắt, trông không khác đám trộm cướp là mấy!
Giữa bầu trời đêm nhộn nhịp yên vui.
ĐOÀNG!!!
Trước cửa một kỹ viện lớn, hai con sư tử đá bị phá tan. Sau đó hàng loạt bom khói được ném vào trong, khói xạ phát ra mù mịt cả tòa kỹ viện.
Đám hộ vệ kỹ viện chưa kịp phản ứng đã nằm lăn ra ôm mặt, khách nhân cùng kỹ nữ thì càng khỏi cần nói.
Bang!
Cửa kỹ viện vốn đã mở toang, nhưng theo lời Đường Huyền, để tạo hình tượng đám hắc y nhân vẫn phải đạp một cái cho cánh cửa gãy tung ra.
- Tất cả giao hết ngân lượng tiền bạc trang sức ra đây, kẻ nào không đưa giết ngay lập tức!
Một nhóm sáu bảy hắc y nhân tiến vào hung hăng quát.
Mọi người đang trong cơn hoảng sợ, không dám chống cự, lập tức giao hết tài sản cá nhân trong người. Hai người đi thu số tài sản này, còn lại ba bốn người lục lọi khắp kỹ viện, thấy cái gì có giá thì vơ hết vào bao, cái gì cồng kềnh quá khó đem đi thì đập. Cũng không mất quá nhiều thời gian để phá nát cái kỹ viện, sau đó đám hắc y nhân lập tức rút lui.
Vừa ra khỏi kỹ viện đám hắc y nhân liền hô to:
- Phi Hổ đội hành sự quỷ thần cũng phải sợ! Kẻ nào chống lại phải chết!
Đoàng Đoàng Đoàng!
Bất cứ kẻ nào chống cự đám hắc y nhân đều bắn ngay lập tức. Lính bảo vệ trong thành muốn ngăn cản cũng bị bắn nốt.
Trong nhất thời toàn thành hỗn loạn, khói trắng mù mịt khắp trời đêm, người chạy loạn như vịt bị lùa.
Lúc này Đường Huyền đang ngồi trong cỗ kiệu ở cách nơi hỗn loạn không xa, hắn nhẩm tính thời gian. Ân, cũng sắp xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.