Chương 24: Tám Phần Lợi Tức
Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
07/01/2014
- Ba vị sư thái, Phi Hổ đội của trẫm thế nào?
Đường Huyền nhìn về phía Hoàng Thành đang rất ồn ào náo nhiệt cười hỏi.
Ba vị sư thái mặc dù không đồng tình với cách làm của hắn cho lắm, nhưng hiện tại thời khắc khó khăn thiếu thốn tiền bạc các sư thái cũng không có cách nào tốt hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phi Hổ đội đó cũng thật đáng sợ, với đống ám khí kỳ quặc kia thì sợ rằng khó ai có thể địch lại. Bất quá đội ngũ đó mặc dù đáng sợ cũng chỉ là dựa vào vũ lực, dễ đối phó. Còn tên hôn quân này mới là khởi nguồn của tất cả, dường như không gì mà hắn không dám làm, ngay cả tự cướp bóc chính đất nước của mình hắn cũng làm được…
Ba vị sư thái ở cạnh Đường Huyền lâu đã dần ý thức được sự vô lại của hắn, lập tức ngồi dịch xa xa hắn ra một chút.
Đại thắng trở về, đám người Phi Hổ đội có cảm giác mình giống như thần binh hạ phàm, đi tới đâu cỏ không mọc được tới đó! Trong tâm thái kích động hưng phấn họ tiến vào quỳ tạ:
- Hoàng Thượng vạn tuế… abcxyz…
- Các vị đội trưởng ở lại, còn lại lui về nghỉ ngơi chờ lãnh thưởng.
Dư thái giám sau khi kiểm kê, thông báo lại:
- Hoàng Thượng, hôm nay tổng cộng thu về tài sản cùng ngân lượng trị giá khoảng hơn hai trăm vạn, ngoài ra có mười lăm vị lão bản đã nhốt vào địa lao.
( Địa lao ở đây có nghĩa giống như nhà lao tư nhân, không phải nhà lao của đất nước)
Đường Huyền nghe vậy mừng rỡ, mới một hôm mà đã được hơn hai trăm vạn, hắc hắc! Đừng trách ta a, ta cũng chỉ là thấy các ngươi nhiều tiền tiêu không hết nên giúp các ngươi giữ tiền thôi!
Trong địa lao mười lăm vị lão bản bị bắt trói ném vào góc tường.
- Các ngươi bây giờ muốn sống hay muốn bị tra tấn?!
Đám lão bản này cho dù không có chức quan nhưng ngài thường đều qua lại với vương tôn đại thần, nhiều quan lại gặp chúng cũng phải kiêng nể vài phần, nên tên nào tên nấy cũng có chút ngạo khí trong người.
Bị hỏi như vậy, một lão bản vừa lùn vừa béo hừ lạnh nói:
- Các ngươi tốt nhất là sớm thả chúng ta ra, có biết tỷ phu lão tử là ai không? Chính là tể tướng đương triều! Đám thổ phỉ các ngươi muốn sống thì thả lão tử ra, bằng không tới lúc đó chết cũng không được toàn thây đâu!
“Cứng lắm!”
- Người tới, dẫn hắn tới trước cổng nhà Tư Mã lão đầu, chém hắn ngay tại đó!
Hai đại hán bước ra lôi tên mập kia đi. Tên lão bản sợ hãi vội giãy nảy lên, một đại hán liền cầm đao chém phập vào tay lão một cái tóe máu, lão ta liền đau tới ngất đi, sau đó hai đại hán cứ thế lôi lão ta đi như đồ tể lôi xác heo.
- Còn kẻ nào muốn sớm được siêu thoát?!
Đám lão bản còn lại không dám hé mồm, tên mập vừa rồi có bị giết thật hay không thì họ không biết, nhưng họ biết nhát đao kia mà chém vào người họ thì chắc chắn là đau!
- Nếu không còn ý kiến gì, vậy từ nay về sau tám phần lợi nhuận của các ngươi phải chia ra cho ta, đằng sau các ngươi có ai hậu thuẫn lão tử cũng mặc kệ, rõ chưa?!
- Rõ… rõ…
Đám lão bản dù yêu tiền bạc nhưng mạng sống vẫn là trên hết, có mạng thì mới kiếm được tiền.
- Hiểu rồi thì cút!
Ngày hôm sau, toàn thành dần trở lại cuộc sống bình thường, nhưng dư âm từ cuộc khủng bố đêm qua vẫn còn ám ảnh nhiều người.
Nhưng người ta còn kinh hãi hơn khi biết tin em vợ của Tư Mã tể tướng bị người ta giết ngay trước cửa phủ. Mười bốn vị lão bản còn lại khi được thả về lập tức báo cáo với người hậu thuẫn cho chúng. Hiện tại trước cửa nhà mười bốn người đã dày đặc thị vệ canh gác.
Đường Huyền thấy bọn chúng vẫn ngoan cố chống trả, liền sai đám tráng sĩ tiếp tục mặc hắc y, lần này phải khiến chúng sợ tới già mới thôi.
Mười bốn vị lão bản vốn tưởng về được đến nhà là an toàn, dù sao hậu thuẫn của chúng cũng rất mạnh. Nhưng còn đang ở trong nhà ăn trưa, từ ngoài liền truyền tới những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Đám thị vệ được điều tới bảo vệ các lão bản đang hiên ngang đứng canh giữ thì không biết từ đâu phóng tới một đống ám khí vừa tròn vừa đen.
Bùm Bùm!
Khói lan dày đặc. Đám thị vệ còn chưa kịp phòng bị thì đã ôm mặt gục ngã. Để cảnh cáo, lần này Đường Huyền cho dùng cả lựu đạn.
Ba quả lựu đạn ném bừa vào trong mỗi gia phủ.
Uy lực lựu đạn này cũng không lớn lắm vì hạn chế nguyên liệu, nhưng cũng đủ để dọa đám lão bản này sợ đến đái ra quần.
Đám người Phi Hổ đội trang bị mặt nạ phòng độc làm từ than đá, ung dung bước vào các gia phủ. Đi vài bước lại bắn một người, chủ yếu là bắn vào chân để ra uy. Sau đó tới trước mặt mỗi tên lão bản, bắn vào đùi mỗi tên một phát, sau đó bình thản rút đi.
Buổi tối mười bốn phong thư được gửi tới mỗi nhà. Nội dung đại khái là đe dọa đừng có đùa giỡn với Phi Hổ quân. Ngay cả các vương công đại thần cũng nhận được thư cảnh cáo.
Đám người nhận được thư dù còn rất nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám vọng động, tình cảnh nhà mười bốn lão bản khiến ai nấy phải khiếp sợ.
Ngày hôm sau Phi Hổ đội liền không kiêng kị gì nữa mà cứ ngông nghênh đi thu tiền trên đường. Quân đội thủ thành lại giả vờ như không nhìn thấy, không ai dám ra ngăn cản. Thu tiền xong chúng đi ra ngoại thành rồi dùng bom khói biến mất không để lại tung tích.
Đường Huyền nhìn về phía Hoàng Thành đang rất ồn ào náo nhiệt cười hỏi.
Ba vị sư thái mặc dù không đồng tình với cách làm của hắn cho lắm, nhưng hiện tại thời khắc khó khăn thiếu thốn tiền bạc các sư thái cũng không có cách nào tốt hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phi Hổ đội đó cũng thật đáng sợ, với đống ám khí kỳ quặc kia thì sợ rằng khó ai có thể địch lại. Bất quá đội ngũ đó mặc dù đáng sợ cũng chỉ là dựa vào vũ lực, dễ đối phó. Còn tên hôn quân này mới là khởi nguồn của tất cả, dường như không gì mà hắn không dám làm, ngay cả tự cướp bóc chính đất nước của mình hắn cũng làm được…
Ba vị sư thái ở cạnh Đường Huyền lâu đã dần ý thức được sự vô lại của hắn, lập tức ngồi dịch xa xa hắn ra một chút.
Đại thắng trở về, đám người Phi Hổ đội có cảm giác mình giống như thần binh hạ phàm, đi tới đâu cỏ không mọc được tới đó! Trong tâm thái kích động hưng phấn họ tiến vào quỳ tạ:
- Hoàng Thượng vạn tuế… abcxyz…
- Các vị đội trưởng ở lại, còn lại lui về nghỉ ngơi chờ lãnh thưởng.
Dư thái giám sau khi kiểm kê, thông báo lại:
- Hoàng Thượng, hôm nay tổng cộng thu về tài sản cùng ngân lượng trị giá khoảng hơn hai trăm vạn, ngoài ra có mười lăm vị lão bản đã nhốt vào địa lao.
( Địa lao ở đây có nghĩa giống như nhà lao tư nhân, không phải nhà lao của đất nước)
Đường Huyền nghe vậy mừng rỡ, mới một hôm mà đã được hơn hai trăm vạn, hắc hắc! Đừng trách ta a, ta cũng chỉ là thấy các ngươi nhiều tiền tiêu không hết nên giúp các ngươi giữ tiền thôi!
Trong địa lao mười lăm vị lão bản bị bắt trói ném vào góc tường.
- Các ngươi bây giờ muốn sống hay muốn bị tra tấn?!
Đám lão bản này cho dù không có chức quan nhưng ngài thường đều qua lại với vương tôn đại thần, nhiều quan lại gặp chúng cũng phải kiêng nể vài phần, nên tên nào tên nấy cũng có chút ngạo khí trong người.
Bị hỏi như vậy, một lão bản vừa lùn vừa béo hừ lạnh nói:
- Các ngươi tốt nhất là sớm thả chúng ta ra, có biết tỷ phu lão tử là ai không? Chính là tể tướng đương triều! Đám thổ phỉ các ngươi muốn sống thì thả lão tử ra, bằng không tới lúc đó chết cũng không được toàn thây đâu!
“Cứng lắm!”
- Người tới, dẫn hắn tới trước cổng nhà Tư Mã lão đầu, chém hắn ngay tại đó!
Hai đại hán bước ra lôi tên mập kia đi. Tên lão bản sợ hãi vội giãy nảy lên, một đại hán liền cầm đao chém phập vào tay lão một cái tóe máu, lão ta liền đau tới ngất đi, sau đó hai đại hán cứ thế lôi lão ta đi như đồ tể lôi xác heo.
- Còn kẻ nào muốn sớm được siêu thoát?!
Đám lão bản còn lại không dám hé mồm, tên mập vừa rồi có bị giết thật hay không thì họ không biết, nhưng họ biết nhát đao kia mà chém vào người họ thì chắc chắn là đau!
- Nếu không còn ý kiến gì, vậy từ nay về sau tám phần lợi nhuận của các ngươi phải chia ra cho ta, đằng sau các ngươi có ai hậu thuẫn lão tử cũng mặc kệ, rõ chưa?!
- Rõ… rõ…
Đám lão bản dù yêu tiền bạc nhưng mạng sống vẫn là trên hết, có mạng thì mới kiếm được tiền.
- Hiểu rồi thì cút!
Ngày hôm sau, toàn thành dần trở lại cuộc sống bình thường, nhưng dư âm từ cuộc khủng bố đêm qua vẫn còn ám ảnh nhiều người.
Nhưng người ta còn kinh hãi hơn khi biết tin em vợ của Tư Mã tể tướng bị người ta giết ngay trước cửa phủ. Mười bốn vị lão bản còn lại khi được thả về lập tức báo cáo với người hậu thuẫn cho chúng. Hiện tại trước cửa nhà mười bốn người đã dày đặc thị vệ canh gác.
Đường Huyền thấy bọn chúng vẫn ngoan cố chống trả, liền sai đám tráng sĩ tiếp tục mặc hắc y, lần này phải khiến chúng sợ tới già mới thôi.
Mười bốn vị lão bản vốn tưởng về được đến nhà là an toàn, dù sao hậu thuẫn của chúng cũng rất mạnh. Nhưng còn đang ở trong nhà ăn trưa, từ ngoài liền truyền tới những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Đám thị vệ được điều tới bảo vệ các lão bản đang hiên ngang đứng canh giữ thì không biết từ đâu phóng tới một đống ám khí vừa tròn vừa đen.
Bùm Bùm!
Khói lan dày đặc. Đám thị vệ còn chưa kịp phòng bị thì đã ôm mặt gục ngã. Để cảnh cáo, lần này Đường Huyền cho dùng cả lựu đạn.
Ba quả lựu đạn ném bừa vào trong mỗi gia phủ.
Uy lực lựu đạn này cũng không lớn lắm vì hạn chế nguyên liệu, nhưng cũng đủ để dọa đám lão bản này sợ đến đái ra quần.
Đám người Phi Hổ đội trang bị mặt nạ phòng độc làm từ than đá, ung dung bước vào các gia phủ. Đi vài bước lại bắn một người, chủ yếu là bắn vào chân để ra uy. Sau đó tới trước mặt mỗi tên lão bản, bắn vào đùi mỗi tên một phát, sau đó bình thản rút đi.
Buổi tối mười bốn phong thư được gửi tới mỗi nhà. Nội dung đại khái là đe dọa đừng có đùa giỡn với Phi Hổ quân. Ngay cả các vương công đại thần cũng nhận được thư cảnh cáo.
Đám người nhận được thư dù còn rất nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám vọng động, tình cảnh nhà mười bốn lão bản khiến ai nấy phải khiếp sợ.
Ngày hôm sau Phi Hổ đội liền không kiêng kị gì nữa mà cứ ngông nghênh đi thu tiền trên đường. Quân đội thủ thành lại giả vờ như không nhìn thấy, không ai dám ra ngăn cản. Thu tiền xong chúng đi ra ngoại thành rồi dùng bom khói biến mất không để lại tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.