Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 16

Sở Sở

16/07/2013

a liền tập trung thính lực, lại nghe xung quanh một loạt tiếng bước chân. Nếu ta không đoán sai, hẳn có 4 người, bọn hắn chính là hướng ta đi tới.

“mĩ nhân…” có thể tưởng tượng hắn có bao nhiêu đáng khinh.

Vốn mấy người này ta không có để vào mắt, nhưng là ta hiện tại không có mặc quần áo, hơn nữa ta cũng không nhìn thấy quần áo ở nơi nào. chỉ có thể đem thân mình trầm xuống nước nói: “ai, mau cút”

“mĩ nhân, ta đến đây…” tiếng bước chân ngày một gần.

“khốn kiếp, còn tới gần ta giết ngươi” ta giận giữ nói, đồng thời lùi ra sau.

Một trận dâm ổi tiếng cười vang lên: “ai yêu, còn đanh đá”

“cút!” ta dồn hết khí lực hô to

“đừng gấp” thanh âm ngày càng gần

“cút, bổn tiểu thư giết người không lưu huyết” ta đã muốn đem phượng vũ cầm trong tay, ai dám đến gần ta, ta sẽ giết hắn. ta không tin, chỉ vài tên dâm tặc nhỏ, ta lại không thể đối phó được.

“sách sách, thật khá, ta đến đây” tiếp theo một thanh cười khẽ.

Ta còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe một thanh âm lạnh như băng truyền tới: “cút!”

Ai? Lại có ai tới đây?

“xú tiểu tử, ngưới muốn chết sao?” tiếp theo chợt nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, ta đoán mấy người đó đã đi gặp lão diêm vương mặt đen a. ai a, ai tới cứu ta?

Ta liền trốn sâu dưới làn nước ấm, hô hấp dồn dập hỏi: “ngươi là ai?” với võ công đó, 1 nhoáng đoạt mạng 4 người, ta liệu có thể địch nổi chăng?

“áo quần của ngươi đâu?” lại là một giọng nói lạnh như băng, không có một tia độ ấm. nga, ta biết, hắn là đại khối băng?

“đại khối băng, mắt ta không tốt, có phải là ngươi không ?”



“đúng” hắn kiệm lời như thể nói nhiều quá sẽ chết vậy?

“cám ơn ngươi cứu ta, quần áo của ta ở trên bờ. nhưng là trời tối quá, mắt ta thì nhìn không tốt, cũng không biết là cụ thể ở nơi nào… ngươi có thể tìm giúp ta?” cái gì đây nữ nhân nhờ nam nhân vừa quen lấy hộ quần áo… nhưng là đối với tên này ta lại không có tâm phòng bị.

“ngươi chờ, không cần đứng lên” nói xong những lời này thì im bặt.

Ta không có việc gì thì ngồi im trong nước hồi lâu, nhàm chán chắc nghĩ muốn tự sát.

Đại khối băng chợt tiến gần tới ta, âm thanh lạnh muốn phát run lỗ tai: “ lại đây”… có ý tứ gì a? ta không có mặc quần áo.

Ta nói lại: “a, ta không có mặc quần áo”

“lại đây, ta giúp ngươi mặc”. không phải đâu, mắt hắn cũng không phải bị cận thị nha.

“đại khối băng, có cái ý đò gì? Ngươi nào có quần áo cho ta mặc?”

“tới Mộ Dung gia, lấy quần áo của ngươi” đi nhà ta trộm quần áo, ta không hiểu hắn nghĩ gì nữa.

“nhưng, ta quần áo không có, sao đi đâu được… không tốt đâu”

“yên tâm, ta nhắm mắt lại” đại khối băng, kì thật nhân phẩm không tồi

“ngươi nhắm mắt lại… nhưng mắt ta rất kém, đều là không nhìn được gì, sao đi được chứ?”

“ngươi có biết quần áo ở đâu không?” đích thật không biết, xem ra đại khối băng biết mắt ta nhìn không tốt.

“ách, được rồi”. ta đành phải hướng tới chỗ phát ra thanh âm chậm rãi đi tới. tiếp cận bờ xuối, ta vội nói: “ nhắm mắt!”

“đi lên” bằng cái gì ra lệnh cho ta? bất quá ta ngoan ngoãn đi lên. Bởi vì ở trong nước lâu , đi lên thì lảo đảo một cái, hướng mặt đất ngã xuống “ai nha…” ta kêu to một tiếng, nhưng không có rơi trên mặt đất, ách, ta tính không có sai, ta hiện tại ở trong lòng đại khối băng…



Ách mắt là cận thị, khoảng cách gần thì vẫn có thể thấy rõ ràng. Trước mắt ta chính là một vòng ngực rộng lớn… ta xấu hổ nâng đầu lên, lại đối mặt với một đôi mắt tựa như sáng ngời. có lầm hay không, một ánh mắt tĩnh lặng như thế?

Ta hung hăng trừng mắt hắn, quát: “sắc lang”. mắng là mắng, không cần thiết phải để ý đến ý tứ.

Đại khối băng một tay đẩy ta ra, một tay cầm quần áo để vào tay ta. hắn vừa đẩy ta ra, ánh mắt lại nhìn đến thân thể của ta: “A…..”

Đại khối băng vẫn lạnh như không nói: “tự mình mặc” nói xong quay người tránh xa. Không phải đâu, cái gì cũng thấy hết rồi. hơn nữa hắn còn không có một chút cảm giác áy náy, nói cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì? Ta hoài nghi hắn liệu có thực là nam nhân, ta đường đường là một đại mĩ nhân, trong mắt hắn cư nhiên không có chút hấp lực (tỉ là mĩ nhân cái khỉ… chết… học thói nói tục của Vân tỉ…)

Ta mặc lại quần áo, muốn tìm lại túi tiền, đem tóc tai sửa sang một chút, phượng vũ cũng cài lại trên tóc. Còn đại khối băng đâu, hắn phải chăng mất tích? Không phải, mà là ta không có nhìn thấy hắn đứng ở đâu.

“đại khối băng, ngươi ở đâu? Mắt ta không thấy a, ngươi thực không phải nam nhân khí khái, định để ta ở lại địa phương quỷ quái này chứ?” trước tiên phải tìm ra đại khối băng, cho hắn làm một bảo tiêu miễn phí đi.

“câm miệng” không biết từ khi nào, hắn đã ở trước mặt ta.

Mặc dù sắc trời tối đen, nhưng có ánh trăng, lại trong khoảng cách gần như vậy, ta cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của đại khối băng, vuông vắn đĩnh đạc, lông mày rậm dày, sống mũi cao lớn ánh mắt lạnh lẽo tựa như hầm băng, tuy không phải đại xuất ca như Giang Tử Ngang nhưng tuyệt đối cũng là nam nhân có sức hút.

Ta cười vài tiếng: “ta còn một cái bao màu trắng, ngươi có thể tìm giúp ta?” kỳ thực ta rất rõ ràng, trước mặt ta là một con người đáng sợ, nhưng không hiểu sao lại không kìm nén được cái ý nghĩ sai sử hắn.

“lấy đi” đại khối băng rất nhanh đặt thứ đó lên tay ta. ta lại không khiến hắn tiễn, vì cái gì không để cho ta thấy mặt tốt, oan uổng ta.

“cái kia… đại khối băng, ta hiện tại mắt nhìn không rõ, có thể nhờ người bảo hộ một đoạn thời gian không?” ta cuối cùng cũng phải nói ra mục đích bất lương trong đầu. không biết vì cái gì, từ khi gặp hắn, ta liền có một loại tín nhiệm kì lạ (yêu rồi)

“ánh mắt làm sao vậy?”

“ta từ nhỏ bị nhốt trong nhà, không có xuất môn, cũng không có luyện võ, không có sự làm liền liều mạng đọc sách, kết quả ánh mắt bị cận thị. Cận thị chính là chỉ có thể thấy trong khoảng cách gần, ở xa thì không thể. Ta hiện tại cận rất nặng, chỉ có thể nhìn thấy vật trong vòng một thước. hiện tại lại đang tối trời, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. yên tâm, ta sẽ không làm phiền ngươi lâu đâu. Chỉ cần ngươi đem ta đưa đến Tiếu Ngạo Giang hò, ta sẽ bảo họ tìm Bách Hiểu Sanh đến đón ta” những điều này đều là thật a. không hiểu sao ta lại khai thật hết với tên lạnh như băng đã này.

“ta thiếu ngươi 1 nhân tình” hắn y nhiên có bộ dáng này, giúp ta nhiều như vậy, hóa ra đều là vì hắn thiếu ta một nhân tình… cho lên mới bảo hộ ta… không hiểu sao ta lại thấy có gì đó mất mát trống trải.

“theo ta đi” đại khối băng có thể là cảm thấy được mắt ta không nhìn thấy, liền kéo tay của ta. đại khối băng, ngươi tốt xấu cũng là cổ nhân, vậy mà cứ động tay động chân. Kì thực, ta lên sớm tìm một người bạn trai… từ từ… ta sao tự nhiên lại nghĩ đến việc này, có phải ngâm xuôi lâu quá bị ngâm phát sốt không vậy?

“ngồi xuống”, đại khối băng đem ta đặt tại trên mặt đất, một điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có, ta là người a, ấn một cái khiến mông ta muốn nở hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Khí Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook