Chương 17
Sở Sở
16/07/2013
Vài phút sau, một luồng khí ấm
truyền tới, trước mặt có ánh lửa lập lòe, đương nhiên là đại khối băng
châm lửa. chờ ta dựa vào ánh lửa miễn cưỡng có thể nhìn thấy xung quanh, hắn đã sớm đi đâu mất, thực là quỷ quỷ ma ma , thần thần bí bí. Ta đoán hắn đi tìm thức ăn. Ta đem bao nhỏ đặt trên đùi, định lấy lược ra chải
đầu. khi vừa mở ra, ta trực tiếp ngây ngốc… trong túi không phải là
gương lược, mà lại là kính mắt… 3 bộ kính mắt ta đang cần nhất. trong đó còn có 1 bộ kính áp tròng. Ta liền lấy ra một bộ đeo vào, trước mắt lập tức rõ ràng như ban ngày, kính mắt này thực sự hợp với ta a.
Hộp kính mắt còn có một tờ giấy: đồ đệ thân yêu Ý Vân, sư phụ biết ngươi đã vỡ kính mắt, ta biết ngươi hành động không tiện liền đem mấy thứ này cho ngươi. Đặc biệt vì ngươi ta đưa tới kính áp tròng, vì ta biết ngươi hiện tại sở hữu 2 thân phận, như vậy sẽ tiện nghi trong hành động hơn. Lần sau khi gặp khó khăn ta sẽ xuất hiện, đừng có âm thầm chửi ta… lần này ta bị ngươi chửi làm hắt hơi cả tháng… thôi, nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thể về ăn cơm.
Xem xong thư, ta cười to mấy tiếng, ki không đại thần cũng thực quan tâm tới ta nha. Sư phụ, ta cám ơn ngươi, càng sùng bái ngươi, cám ơn ngươi luôn nghĩ tới ta.
Ta liền đem kính mắt cất đi, đeo lên kính áp tròng. Lần đầu đeo kính áp tròng, mắt có phần không quen. Mà chút nữa quên mất vụ tóc tai. Ta liền lấy lược chải lại cho gọn gàng. ở trên tóc còn vương nước, ta đương nhiên không thể quấn lên. Ta liền lợi dụng ngọn lửa đi hong khô tóc. Nghĩ lại tóc ngắn vẫn tốt hơn a.
Ta đang chải tóc thì đại khối băng đã cầm 2 con cá điều mang về, ta cũng đã đói lắm rồi. xem ta liếc mắt một cái, mội mình hắn ngồi xuống, đem cá nướng trên lửa.
Ta trộm nhìn đại khối băng, một thân áo đen âm u, toàn thân tản mát ra một hàn khí tin tâm, trên mặt viết: người sống chớ lại gần. nhưng, hắn mỗi bộ phận đều thực tinh trí, từng đường nét lộ ra ngoài lớp vài đều là cơ thịt săn chắc tiềm ẩn lực bạo phát ghê gớm, bộ dạng lạnh lùng cùng cô đơn của hắn tuyệt đối ở thế giới hiện đại sẽ mê chết bao nhiêu nữ nhân.
Nhìn hắn nửa ngày, ta cũng không biết nói gì. Tổng không thể ngồi im như vậy, ta sẽ buồn đến chết. ta thở dài”
“ách, cái kia… cám ơn ngươi”
“không cần, là ta nợ ngươi” hắn chỉ lạnh nhạt đáp một câu, tựa hồ không chú ý tới sự tồn tại của ta.
Ta cũng không thể nói thêm cái gì, tóc cũng đã khô lại. ta liền lấy phượng vũ ra, tựa đầu cột tóc ra sau. Tóc tùy ý vấn lên, đem phượng múa cố định. Kỳ thực ta búi tóc rất đơn giản. chỉ cần đem phượng vũ cắm lên, cũng không cầu kì lắm, thực có lỗi, ta chỉ biết làm như vậy. hiện đại ta còn không có để tóc dài, đây là lần đầu tiên, hơn nữa ta cũng không thích phức tạp lằng nhằng. nhớ trước đó, từ khi đến cổ đại, đều là người khác vấn tóc cho ta, đầu tiên là nha hoàn Hồng Tụ, sau đó Nhược Nhan tỉ, rồi đến Phượng cô nương làm nha hoàn cho ta, ta chính là chưa từng lần nào tự vấn tóc nha.
Đại khối băng dường như cũng kì quái nhìn ta, nói: “ để như vậy?”
“cái kia… ta sẽ không” ta xấu hổ nói, một nữ hải tử, ngay cả đầu tóc cũng không biết vấn thế nào sẽ dọa người. ta chỉ là không phát giác sao ta lại thấy ta không lên bị hạ thấp trong mắt nam nhân này, còn với người khác ta căn bản không để ý họ nhìn mình ra sao.
“mắt ta không tốt, lại không có gương, cho nên…” ta luống cuống lấy bừa một cái cớ.
“cầm” đại khối băng đem cá đặt vào tay ta. nhẹ nhàng đi đến phía sau, lấy phượng vũ trong tay ta. đưa cá cho ta nướng, rồi tự mình vấn tóc cho ta.
Trong giây phút đó, ta căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể ngoan ngoãn cho hắn vấn tóc, thay hắn nướng cá.
Cho đến khi hắn đã đùa nghịc tóc ta chán chê, ta mới phản ứng lại, cư nhiên hắn đang dùng bàn tay to của hắn sờ trán ta. ta đâu có ốm, không có sốt đâu.
“tốt lắm” đại khối băng lại ngồi về chỗ, cầm lại cá nướng. ta phản ứng đầu tiên chính là lấy ra chiếc gương trong túi đồ. Trong kính, một nữ tử dung mạo bình thường, một bên tóc dùng sợi dây mày vàng cột lấy, theo sau thả dài đến trước ngực. bên kia có một cái túm nhỏ, dùng một cây trâm ngọc cố định cho đứng lên. Ta liền không ý thức sờ sờ phượng múa ở trên đầu, đại khối băng giúp ta vấn tóc, tuy là không cầu kì, nhưng lại có một loại vẻ đẹp linh tú. Đại khối băng thực sự là hảo nam nhân, vừa có thể vấn tóc, vừa có thẻ nướng cá, ai có hắn thì hẳn là hạnh phúc. Đúng rồi, hắn chẳng phải cắm trên đầu ta một cái trâm sao? Có phải là tình nhân của hắn…?
“đại khối băng, kì thực ngươi đích thực nhân phẩm không tồi. đúng rồi, cám ơn trâm của ngươi, trâm này đối với ngươi có trọng yếu không?” bất quá là đồ của nữ nhân hắn thích, hắn như vậy đầu gỗ, cư nhiên lại mang theo bên người 1 cái trâm ngọc, một đại nam nhân nha.
Hắn cư nhiên gật đầu: “trọng yếu”
Bất giác ta cảm thấy có điều gì đó mất mát cùng chua chua.
“ta trả cho người, ta không cần đâu” ta nói rồi định tháo trâm ra. Hắn nói: “không cần, không có ngọc trâm đó, nếu chỉ dùng tú kiếm thì không thể cố định tóc cho ngươi” a, ta thế nào lại không nghĩ tới, tên đại khối băng này không ngờ còn có sự mẫn cảm hơn người.
Ta cười vài tiếng: “cám ơn, đến sáng ta liền đi mua ít trang sức, rồi trả thứ này cho ngươi”
Ta nói như thể cho không khí nghe, hắn đến 1 chút phản ứng cũng không có.
“đại khối băng, kỳ thật ngươi nhân phẩm không tồi. đúng rồi, tên ngươi rốt cuộc là gì? Là Mục Hàn hay Độc Cô Hàn?”
“tùy tiện”
“ta đoán ngươi vốn tên Độc Cô Hàn, sau đó lại theo họ của sư phụ, mới dùng họ Mục, đúng hay không?” nói xong, ta cư nhiên tiến tới trước hắn.
“ngươi kêu Mộ Dung Ý Vân, cũng là Vân Ý Dung ? chính là Nguyệt quang tiên tử?” nguyên lai hắn sớm đã biết rõ thân phận của ta.
“kỳ thật ta vốn tên Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung là đọc ngược lại thôi, Nguyệt quang tiên tử là do Bách Hiểu Sanh đặt cho ta” ta ngẩng đầu nhìn không trung, không yên lòng nói: “ngươi muốn kêu thế nào thì keey như thế, dù sao Mộ Dung lão nhân bảo ta nghiệt nữ, ngoại nhân lại nói ta là Mộ Dung cô nương, Vân cô nương, Nguyệt quang, tiên tử. Bách Hiểu Sanh bảo ta sư tỉ, Phượng cô nương bảo ta tỉ tỉ, Y Lạc Lạc gọi ta tiện nhân, Nhược Nhan tỉ gọi ta Ý Vân. Ta có nhiều tên như vậy, ngươi tùy tiện gọi một cái” ta tự nhiên có nhiều tên như vậy, ta lợi hại a.
“Vân nhi”
“a…” ta nhất thời không kịp phản ứng, Vân nhi… này, cách gọi này có quá thân mật không? “tùy tiện, ngươi cứ gọi như vậy đi, về sau ngươi chỉ cần gọi ta như vậy là ta biết ngươi là đại khối băng”
“uy, tiêu” mải nói chuyện, ta quên mất bụng đang đói.
Bộ dáng hiện tại của ta thực sự khó coi, ta đã một ngày không ăn cơm, đói đến chết đi được, thiếu chút là đi gặp lại lão diêm vương mặt đen. Co nên, tay vừa cầm lên cá nướng, ta trực tiếp biến thành bộ dáng quỷ đói.
Ta sói nuốt hổ gặm, mùi vị cá nướng ngon thế nào cũng không kịp lưu lại trên đầu lưỡi. hai tay đều đã đầy những xương cá cùng nhọ nhem.
Ta dùng tư thế khó coi nhất, ăn một mạch chục con cá, may phúc đây không phải là cá muối không thì ta cũng tự muối lưỡi mình rồi. nghĩ lại ta dù thế nào cũng là một nữ tử thanh tú, ăn uống cũng không thể quá mức hàm hồ như thế…(chị Vân mà thanh tú thì ….T_T)
“ăn ngon quá, đại khối băng, về sau có rảnh chúng ta thường xuyên đi du lịch, ngươi phụ trách cá nướng.” ta vừa ăn, miệng vừa hàm hồ nói không rõ lời. ta ngẩn đầu lên, cư nhiên thấy đại khối băng khóe môi khẽ nhếc, tựa tiếu phi tiếu, mặt có một nét cười nhưng thực khó coi.
“khụ…” ta nhất thời xem đến ngây ngươi, cư nhiên hóc cá rồi. hắn đang cười? sao lại cười? ta thiếu chút nữa kinh ngạc mà ngất tại chỗ.
“này đại khối băng, ngươi cũng có thể cười?” ánh mắt ta săm soi nhìn hắn.
“ngươi nhìn thấy?” hắn còn nghĩ ta không thấy được hắn cười, muốn cười liền cười, trộm cười làm cái gì?
“đúng a, quên nói cho ngươi, hiện tại có ánh lửa ta cũng có thể thấy rõ ràng một chút”
Đại khối băng nháy mắt biến sắc mặt, không có một chút biểu tình nói: “ nếu ngươi nhìn thấy, cứ cho là như vậy”. hắn vừa rồi chính là đồng tình kẻ yếu? đại khối băng nói xong xoay người bước đi, 1 chút cũng không để ý tới ta.
Ta vội hỏi: “uy, ánh mắt của ta thực sự là cận thị, ngươi có biện pháp giúp ta chữa khỏi không? Ai, từ từ, ngươi trước đem ta mang tới chỗ Bách Hiểu Sanh đi” tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi tầm mắt, ta chợt nhớ còn cần xem kiếm của hắn, như vậy đâu dễ dàng thả hắn đi.
Đại khối băng quả nhiên dừng cước bộ: “lại đây”
Ta trên mặt vui vẻ: “nga, đến đây” ta lập tức ra vẻ siểm mị chạy tới: “ đại khối băng, kì thạt ngươi nhân phẩm không tồi, cười rộ lên cho ta xem, đừng để mặt bao giờ cũng khủng bố lạnh lẽo như thế, về sau phải cười nhiều. ngươi xem xem, ngươi là một mĩ nam nha, đừng chà đạp nhan sắc của mình”
Đại khối băng lạnh như băng nhìn ta: “nói xong chưa?” ta nói có nhiều quá chăng?
Ta hổ thẹn gật gật đầu: “nói xong”
“nói xong liền câm miệng, phụ cận có người” đại khối băng thực sự tự nhiên lôi kéo tay của ta. lại tự tiện điểm huyệt, tuy nhiên hắn là cực kì dễ nhìn, tốt xấu tốt xấu cũng phải cho ta một ít thời gian lựa chọn chứ. Một ngày đều lạnh lùng sắc mặt, lại còn chiếm tiện nghi của ta. kỳ thật ta biết ý tứ của hắn, chính là nghĩ muốn bảo hộ ta. ta yếu đuối như thế sao? Cần hắn bảo hộ sao?
“đại tiểu thư, bên kia có người” quả nhiên có người a, cao thủ chính là cao thủ, đối với đại khối băng thì cảm nhận được có người tới gần cũng không khác xo với người thường nghe nhìn là mấy.
Hộp kính mắt còn có một tờ giấy: đồ đệ thân yêu Ý Vân, sư phụ biết ngươi đã vỡ kính mắt, ta biết ngươi hành động không tiện liền đem mấy thứ này cho ngươi. Đặc biệt vì ngươi ta đưa tới kính áp tròng, vì ta biết ngươi hiện tại sở hữu 2 thân phận, như vậy sẽ tiện nghi trong hành động hơn. Lần sau khi gặp khó khăn ta sẽ xuất hiện, đừng có âm thầm chửi ta… lần này ta bị ngươi chửi làm hắt hơi cả tháng… thôi, nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thể về ăn cơm.
Xem xong thư, ta cười to mấy tiếng, ki không đại thần cũng thực quan tâm tới ta nha. Sư phụ, ta cám ơn ngươi, càng sùng bái ngươi, cám ơn ngươi luôn nghĩ tới ta.
Ta liền đem kính mắt cất đi, đeo lên kính áp tròng. Lần đầu đeo kính áp tròng, mắt có phần không quen. Mà chút nữa quên mất vụ tóc tai. Ta liền lấy lược chải lại cho gọn gàng. ở trên tóc còn vương nước, ta đương nhiên không thể quấn lên. Ta liền lợi dụng ngọn lửa đi hong khô tóc. Nghĩ lại tóc ngắn vẫn tốt hơn a.
Ta đang chải tóc thì đại khối băng đã cầm 2 con cá điều mang về, ta cũng đã đói lắm rồi. xem ta liếc mắt một cái, mội mình hắn ngồi xuống, đem cá nướng trên lửa.
Ta trộm nhìn đại khối băng, một thân áo đen âm u, toàn thân tản mát ra một hàn khí tin tâm, trên mặt viết: người sống chớ lại gần. nhưng, hắn mỗi bộ phận đều thực tinh trí, từng đường nét lộ ra ngoài lớp vài đều là cơ thịt săn chắc tiềm ẩn lực bạo phát ghê gớm, bộ dạng lạnh lùng cùng cô đơn của hắn tuyệt đối ở thế giới hiện đại sẽ mê chết bao nhiêu nữ nhân.
Nhìn hắn nửa ngày, ta cũng không biết nói gì. Tổng không thể ngồi im như vậy, ta sẽ buồn đến chết. ta thở dài”
“ách, cái kia… cám ơn ngươi”
“không cần, là ta nợ ngươi” hắn chỉ lạnh nhạt đáp một câu, tựa hồ không chú ý tới sự tồn tại của ta.
Ta cũng không thể nói thêm cái gì, tóc cũng đã khô lại. ta liền lấy phượng vũ ra, tựa đầu cột tóc ra sau. Tóc tùy ý vấn lên, đem phượng múa cố định. Kỳ thực ta búi tóc rất đơn giản. chỉ cần đem phượng vũ cắm lên, cũng không cầu kì lắm, thực có lỗi, ta chỉ biết làm như vậy. hiện đại ta còn không có để tóc dài, đây là lần đầu tiên, hơn nữa ta cũng không thích phức tạp lằng nhằng. nhớ trước đó, từ khi đến cổ đại, đều là người khác vấn tóc cho ta, đầu tiên là nha hoàn Hồng Tụ, sau đó Nhược Nhan tỉ, rồi đến Phượng cô nương làm nha hoàn cho ta, ta chính là chưa từng lần nào tự vấn tóc nha.
Đại khối băng dường như cũng kì quái nhìn ta, nói: “ để như vậy?”
“cái kia… ta sẽ không” ta xấu hổ nói, một nữ hải tử, ngay cả đầu tóc cũng không biết vấn thế nào sẽ dọa người. ta chỉ là không phát giác sao ta lại thấy ta không lên bị hạ thấp trong mắt nam nhân này, còn với người khác ta căn bản không để ý họ nhìn mình ra sao.
“mắt ta không tốt, lại không có gương, cho nên…” ta luống cuống lấy bừa một cái cớ.
“cầm” đại khối băng đem cá đặt vào tay ta. nhẹ nhàng đi đến phía sau, lấy phượng vũ trong tay ta. đưa cá cho ta nướng, rồi tự mình vấn tóc cho ta.
Trong giây phút đó, ta căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể ngoan ngoãn cho hắn vấn tóc, thay hắn nướng cá.
Cho đến khi hắn đã đùa nghịc tóc ta chán chê, ta mới phản ứng lại, cư nhiên hắn đang dùng bàn tay to của hắn sờ trán ta. ta đâu có ốm, không có sốt đâu.
“tốt lắm” đại khối băng lại ngồi về chỗ, cầm lại cá nướng. ta phản ứng đầu tiên chính là lấy ra chiếc gương trong túi đồ. Trong kính, một nữ tử dung mạo bình thường, một bên tóc dùng sợi dây mày vàng cột lấy, theo sau thả dài đến trước ngực. bên kia có một cái túm nhỏ, dùng một cây trâm ngọc cố định cho đứng lên. Ta liền không ý thức sờ sờ phượng múa ở trên đầu, đại khối băng giúp ta vấn tóc, tuy là không cầu kì, nhưng lại có một loại vẻ đẹp linh tú. Đại khối băng thực sự là hảo nam nhân, vừa có thể vấn tóc, vừa có thẻ nướng cá, ai có hắn thì hẳn là hạnh phúc. Đúng rồi, hắn chẳng phải cắm trên đầu ta một cái trâm sao? Có phải là tình nhân của hắn…?
“đại khối băng, kì thực ngươi đích thực nhân phẩm không tồi. đúng rồi, cám ơn trâm của ngươi, trâm này đối với ngươi có trọng yếu không?” bất quá là đồ của nữ nhân hắn thích, hắn như vậy đầu gỗ, cư nhiên lại mang theo bên người 1 cái trâm ngọc, một đại nam nhân nha.
Hắn cư nhiên gật đầu: “trọng yếu”
Bất giác ta cảm thấy có điều gì đó mất mát cùng chua chua.
“ta trả cho người, ta không cần đâu” ta nói rồi định tháo trâm ra. Hắn nói: “không cần, không có ngọc trâm đó, nếu chỉ dùng tú kiếm thì không thể cố định tóc cho ngươi” a, ta thế nào lại không nghĩ tới, tên đại khối băng này không ngờ còn có sự mẫn cảm hơn người.
Ta cười vài tiếng: “cám ơn, đến sáng ta liền đi mua ít trang sức, rồi trả thứ này cho ngươi”
Ta nói như thể cho không khí nghe, hắn đến 1 chút phản ứng cũng không có.
“đại khối băng, kỳ thật ngươi nhân phẩm không tồi. đúng rồi, tên ngươi rốt cuộc là gì? Là Mục Hàn hay Độc Cô Hàn?”
“tùy tiện”
“ta đoán ngươi vốn tên Độc Cô Hàn, sau đó lại theo họ của sư phụ, mới dùng họ Mục, đúng hay không?” nói xong, ta cư nhiên tiến tới trước hắn.
“ngươi kêu Mộ Dung Ý Vân, cũng là Vân Ý Dung ? chính là Nguyệt quang tiên tử?” nguyên lai hắn sớm đã biết rõ thân phận của ta.
“kỳ thật ta vốn tên Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung là đọc ngược lại thôi, Nguyệt quang tiên tử là do Bách Hiểu Sanh đặt cho ta” ta ngẩng đầu nhìn không trung, không yên lòng nói: “ngươi muốn kêu thế nào thì keey như thế, dù sao Mộ Dung lão nhân bảo ta nghiệt nữ, ngoại nhân lại nói ta là Mộ Dung cô nương, Vân cô nương, Nguyệt quang, tiên tử. Bách Hiểu Sanh bảo ta sư tỉ, Phượng cô nương bảo ta tỉ tỉ, Y Lạc Lạc gọi ta tiện nhân, Nhược Nhan tỉ gọi ta Ý Vân. Ta có nhiều tên như vậy, ngươi tùy tiện gọi một cái” ta tự nhiên có nhiều tên như vậy, ta lợi hại a.
“Vân nhi”
“a…” ta nhất thời không kịp phản ứng, Vân nhi… này, cách gọi này có quá thân mật không? “tùy tiện, ngươi cứ gọi như vậy đi, về sau ngươi chỉ cần gọi ta như vậy là ta biết ngươi là đại khối băng”
“uy, tiêu” mải nói chuyện, ta quên mất bụng đang đói.
Bộ dáng hiện tại của ta thực sự khó coi, ta đã một ngày không ăn cơm, đói đến chết đi được, thiếu chút là đi gặp lại lão diêm vương mặt đen. Co nên, tay vừa cầm lên cá nướng, ta trực tiếp biến thành bộ dáng quỷ đói.
Ta sói nuốt hổ gặm, mùi vị cá nướng ngon thế nào cũng không kịp lưu lại trên đầu lưỡi. hai tay đều đã đầy những xương cá cùng nhọ nhem.
Ta dùng tư thế khó coi nhất, ăn một mạch chục con cá, may phúc đây không phải là cá muối không thì ta cũng tự muối lưỡi mình rồi. nghĩ lại ta dù thế nào cũng là một nữ tử thanh tú, ăn uống cũng không thể quá mức hàm hồ như thế…(chị Vân mà thanh tú thì ….T_T)
“ăn ngon quá, đại khối băng, về sau có rảnh chúng ta thường xuyên đi du lịch, ngươi phụ trách cá nướng.” ta vừa ăn, miệng vừa hàm hồ nói không rõ lời. ta ngẩn đầu lên, cư nhiên thấy đại khối băng khóe môi khẽ nhếc, tựa tiếu phi tiếu, mặt có một nét cười nhưng thực khó coi.
“khụ…” ta nhất thời xem đến ngây ngươi, cư nhiên hóc cá rồi. hắn đang cười? sao lại cười? ta thiếu chút nữa kinh ngạc mà ngất tại chỗ.
“này đại khối băng, ngươi cũng có thể cười?” ánh mắt ta săm soi nhìn hắn.
“ngươi nhìn thấy?” hắn còn nghĩ ta không thấy được hắn cười, muốn cười liền cười, trộm cười làm cái gì?
“đúng a, quên nói cho ngươi, hiện tại có ánh lửa ta cũng có thể thấy rõ ràng một chút”
Đại khối băng nháy mắt biến sắc mặt, không có một chút biểu tình nói: “ nếu ngươi nhìn thấy, cứ cho là như vậy”. hắn vừa rồi chính là đồng tình kẻ yếu? đại khối băng nói xong xoay người bước đi, 1 chút cũng không để ý tới ta.
Ta vội hỏi: “uy, ánh mắt của ta thực sự là cận thị, ngươi có biện pháp giúp ta chữa khỏi không? Ai, từ từ, ngươi trước đem ta mang tới chỗ Bách Hiểu Sanh đi” tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi tầm mắt, ta chợt nhớ còn cần xem kiếm của hắn, như vậy đâu dễ dàng thả hắn đi.
Đại khối băng quả nhiên dừng cước bộ: “lại đây”
Ta trên mặt vui vẻ: “nga, đến đây” ta lập tức ra vẻ siểm mị chạy tới: “ đại khối băng, kì thạt ngươi nhân phẩm không tồi, cười rộ lên cho ta xem, đừng để mặt bao giờ cũng khủng bố lạnh lẽo như thế, về sau phải cười nhiều. ngươi xem xem, ngươi là một mĩ nam nha, đừng chà đạp nhan sắc của mình”
Đại khối băng lạnh như băng nhìn ta: “nói xong chưa?” ta nói có nhiều quá chăng?
Ta hổ thẹn gật gật đầu: “nói xong”
“nói xong liền câm miệng, phụ cận có người” đại khối băng thực sự tự nhiên lôi kéo tay của ta. lại tự tiện điểm huyệt, tuy nhiên hắn là cực kì dễ nhìn, tốt xấu tốt xấu cũng phải cho ta một ít thời gian lựa chọn chứ. Một ngày đều lạnh lùng sắc mặt, lại còn chiếm tiện nghi của ta. kỳ thật ta biết ý tứ của hắn, chính là nghĩ muốn bảo hộ ta. ta yếu đuối như thế sao? Cần hắn bảo hộ sao?
“đại tiểu thư, bên kia có người” quả nhiên có người a, cao thủ chính là cao thủ, đối với đại khối băng thì cảm nhận được có người tới gần cũng không khác xo với người thường nghe nhìn là mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.