Chương 493
Lâm Vũ Giang Nhan
27/08/2022
Người đàn ông đi đầu nhìn qua rồi tự mình lầy giấy chứng nhận.
“Nói bậy! Giấy chứng nhận của chúng tôi sao lại có vân đê?”
Lệ Chắn Sinh vội vàng hỏi.
“Anh là người bốc thuộc ở đây? Xin hỏi anh có tư cách bốc thuôc sao?
Thông qua kiểm tra chức danh dược học chưa?”
Người đàn ông đi đầu cau mày hỏi mây câu liên tiếp, tất nhiên là có chuân bị trước.
“Các anh không cân hỏi, mang giây chứng nhận đi đi, cửa hàng này của chúng tôi cũng không mở nữa.” Lâm Vũ đứng dậy nói với anh ta.
“Ông chủ…” Lệ Chấn Sinh tức giận.
Lâm Vũ xua tay với anh ta, muốn nói anh ta không cân phản kháng vô ích.
“Chúng tôi cũng làm việc theo quy tặc, mong các anh hiểu cho, ngược lại các anh có thể đến cục để giải quyết.” Người đàn ông đi đầu nói với Lâm Vũ xong rồi xoay người đi.
“Được rồi.”
Lâm Vũ lên tiếng, cả người run rây nói: “Anh Lệ, cái gì nên Mã đã giao, chúng ta có thể đóng cửa..
Lệ Chắn Sinh cũng thở dài thườn thượt, mũi hơi cay, sau đó lấy chìa khóa ra, khóa cánh cửa bằng thủy tỉnh rồi kéo cửa cuốn xung.
Lâm Vũ đứng trước cửa hàng, buông tay, mắt nhìn chằm chằm vào ba chữ “Hôi Sinh Đường” trên y quán, vẻ mặt không nỡ giông như đang nhìn chính đứa con yêu quý của mình.
Trong lòng anh vô cùng thê lương, vốn định ở thủ đô, làm ba chữ “ Hồi Sinh Đường” truyền khắp Hạ Hoa, nhưng không ngờ việc chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Những chiếc lá khô bị gió lạnh thôi cuốn bay lên trời, càng lúc càng lạnh.
“Ông chủ, gió lên rồi, về thôi.”
Lệ Chắn Sinh khẽ mang áo khoác của Lâm Vũ mặc lên trên người cho anh.
“Thôi!”
Lâm Vũ cuối cùng cũng nhìn hướng khác rôi chậm rãi đi về cùng Lệ Chân Sinh.
“Reng reng reng…”
Lúc này đột nhiên điện thoại của anh rung lên, màn hình hiện lên số lạ, chân chờ một chút rồi anh cũng nghe máy.
“Chào anh, xin hỏi có phải là thiếu tá Hà Gia Vinh không?” Đầu bên kia điện thoại truyện đên một giọng nói tươi trẻ của một cậu thanh niên.
“Phải, anh là…”
“Báo cáo thiêu tá Hà, tôi là Sâm Quân, thượng úy hôm trước đi cùng với trưởng phòng Lư đến gặp anh bàn chuyện hợp tác!” Cậu thanh niên lập tức nghiêm túc nói: “Thiệu tá, dựa theo phân công của trưởng phòng, Lư, tôi đã tìm ra vài xưởng chế thuốc tốt, xin hỏi ngày kia anh có rảnh đến xem không?”
“Không thành vấn đề, ngày mai lập tức đi.” Lâm Vũ gật đầu đồng ý, vì chưa kịp chuẩn bị, giọng nói hơi khàn khàn.
“Thiếu tá Hà, giọng anh không ổn lắm, xảy ra chuyện gì sao?” Sâm Quần vội vàng hỏi.
“Nói bậy! Giấy chứng nhận của chúng tôi sao lại có vân đê?”
Lệ Chắn Sinh vội vàng hỏi.
“Anh là người bốc thuộc ở đây? Xin hỏi anh có tư cách bốc thuôc sao?
Thông qua kiểm tra chức danh dược học chưa?”
Người đàn ông đi đầu cau mày hỏi mây câu liên tiếp, tất nhiên là có chuân bị trước.
“Các anh không cân hỏi, mang giây chứng nhận đi đi, cửa hàng này của chúng tôi cũng không mở nữa.” Lâm Vũ đứng dậy nói với anh ta.
“Ông chủ…” Lệ Chấn Sinh tức giận.
Lâm Vũ xua tay với anh ta, muốn nói anh ta không cân phản kháng vô ích.
“Chúng tôi cũng làm việc theo quy tặc, mong các anh hiểu cho, ngược lại các anh có thể đến cục để giải quyết.” Người đàn ông đi đầu nói với Lâm Vũ xong rồi xoay người đi.
“Được rồi.”
Lâm Vũ lên tiếng, cả người run rây nói: “Anh Lệ, cái gì nên Mã đã giao, chúng ta có thể đóng cửa..
Lệ Chắn Sinh cũng thở dài thườn thượt, mũi hơi cay, sau đó lấy chìa khóa ra, khóa cánh cửa bằng thủy tỉnh rồi kéo cửa cuốn xung.
Lâm Vũ đứng trước cửa hàng, buông tay, mắt nhìn chằm chằm vào ba chữ “Hôi Sinh Đường” trên y quán, vẻ mặt không nỡ giông như đang nhìn chính đứa con yêu quý của mình.
Trong lòng anh vô cùng thê lương, vốn định ở thủ đô, làm ba chữ “ Hồi Sinh Đường” truyền khắp Hạ Hoa, nhưng không ngờ việc chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Những chiếc lá khô bị gió lạnh thôi cuốn bay lên trời, càng lúc càng lạnh.
“Ông chủ, gió lên rồi, về thôi.”
Lệ Chắn Sinh khẽ mang áo khoác của Lâm Vũ mặc lên trên người cho anh.
“Thôi!”
Lâm Vũ cuối cùng cũng nhìn hướng khác rôi chậm rãi đi về cùng Lệ Chân Sinh.
“Reng reng reng…”
Lúc này đột nhiên điện thoại của anh rung lên, màn hình hiện lên số lạ, chân chờ một chút rồi anh cũng nghe máy.
“Chào anh, xin hỏi có phải là thiếu tá Hà Gia Vinh không?” Đầu bên kia điện thoại truyện đên một giọng nói tươi trẻ của một cậu thanh niên.
“Phải, anh là…”
“Báo cáo thiêu tá Hà, tôi là Sâm Quân, thượng úy hôm trước đi cùng với trưởng phòng Lư đến gặp anh bàn chuyện hợp tác!” Cậu thanh niên lập tức nghiêm túc nói: “Thiệu tá, dựa theo phân công của trưởng phòng, Lư, tôi đã tìm ra vài xưởng chế thuốc tốt, xin hỏi ngày kia anh có rảnh đến xem không?”
“Không thành vấn đề, ngày mai lập tức đi.” Lâm Vũ gật đầu đồng ý, vì chưa kịp chuẩn bị, giọng nói hơi khàn khàn.
“Thiếu tá Hà, giọng anh không ổn lắm, xảy ra chuyện gì sao?” Sâm Quần vội vàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.