Chương 7: Ngày Nào Cũng Có Thịt.
Kim Linh Động
25/02/2024
"Ta cần Vô Hoa Quả, Lạc Diệp Châm..." Cầm Song chỉ ra bốn mươi loại thảo dược, báo ra dược phẩm cần có từ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ dược tề.
Tên tiểu nhị nghe Cầm Song báo ra tên thuốc liên tục, ngơ ngác đứng ở nơi đó không biết làm sao. Cầm Song cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm:
"Làm sao vậy?"
Tiểu nhị kia đột nhiên từ trong ngây dại tỉnh lại, dở khóc dở cười nói: "Đi đi đi, về nhà chơi đi, đừng quấy rối ở chỗ này."
"Sao nói ta quấy rối?" Cầm Song không hiểu hỏi.
"Những dược danh mà ngươi nói, phần nhiều ta chưa từng nghe qua, không phải ngươi tới quấy rối thì là gì?"
“ Thật vậy sao?" Cầm Song sợ ngây người, trong những thảo dược này đã có bảy loại nàng hái được từ những khu đất hoang, tại sao ở đây lại không có? Nàng chợt nhận ra,hẳn là Thiên Cầm trấn quá xa xôi, người ở đây tự nhiên không thể biết đến nhiều thảo dược như vậy. Hơn nữa nàng biết trên phạm vi võ giả bao la, tên gọi của các loại thảo dược ở mỗi vương quốc thường thường khác nhau, thậm chí trong cùng một vương quốc đã có mấy cách gọi khác nhau. Nghĩ đến điểm này, Cầm Song nhỏ giọng nói:
"Ta có thể tự mình nhìn hay không?"
Dù sao Cầm Song cũng là một công chúa, tiểu nhị kia cũng không dám quá phận, nhưng vẫn không yên lòng hỏi thăm: "Ngươi thật sự không có ý quấy rối đấy chứ?"
"Thật sự không phải!" Cầm Song dùng sức lắc đầu.
"Vậy... Ngươi vào xem một chút đi, cẩn thận một chút, không nên làm loạn dược liệu."
"Cảm ơn!"
Trên mặt Cầm Song hiện ra vẻ tươi cười cẩn thận đi vào trong quầy, mở những hộp thuốc ra quan sát đủ loại thảo dược. Liên tiếp kéo ra ba cái hộp thuốc cũng không phát hiện ra thứ thảo dược mình muốn tìm, Cầm Song trong lòng không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ nơi này thật sự không có thảo dược mình cần tìm sao.
Khi nàng kéo cái hộp thứ tư ra, ánh mắt liền sáng lên. Quay đầu gọi tiểu nhị kia: "Đây không phải là vô hoa quả sao?"
"Cái này gọi là Vô Hoa Quả?" Người tiểu nhị kia dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Cầm Song nói: "Cái này gọi là Vô Tu Diệp. Công chúa điện hạ, ngươi không bị bệnh đấy chứ"
Cầm Song không để ý đến lời nói thất lễ của người làm, nàng cũng biết người ở đây trong lòng đều rất khinh bỉ nàng, không có thực lực, bên cạnh cũng không có hộ vệ, hơn nữa mập mạp như heo, lúc này trong lòng nàng chỉ thấy mừng như điên. Quả nhiên nơi này có thảo dược mình cần, chỉ là danh tự bất đồng. Người làm thuê nhìn thấy Cầm Song ở nơi đó ngây người cười ngây ngô, không khỏi đi tới trước mặt Cầm Song đưa tay đặt ở trên ót nàng, Cầm Song bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa tay "Ba" một tiếng hất tay hắn ra, nghiêm giọng nói:
"Ta không có bệnh!"
"Không có bệnh làm sao hồ ngôn loạn ngữ?" Người làm kia kỳ quái hỏi.
Cầm Song trợn trắng mắt nhìn hắn hỏi: "Vậy cái Vô Tu Diệp này bao nhiêu tiền?"
"Cái này rẻ, chỉ cần mười đồng tiền."
Cầm Song đẩy cái hộp đóng lại, mở hộp tiếp theo ra.
" Thảo dược này tên là gì?"
"Phổ Sinh Căn."
"Bao nhiêu tiền?"
"Thứ này cần một lượng ba bạc."
" Thảo dược này tên là gì?"
"La Lan Đằng."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi tám lượng bạc."
" Thảo dược này tên là gì?"
"Sinh thơm thảo."
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng tiền."
" Thảo dược này tên là gì?"
"Long Tu thảo."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm sáu mươi lượng bạc."
"..."
"..."
Sau nửa canh giờ, Cầm Song lật cái hộp bên trong tủ thuốc ra xem lần lượt, tại nơi đây nàng tìm được hai mươi tám loại thảo dược, kế tiếp nàng lại đem số thảo dược còn thiếu ra hỏi tiểu nhị kia. Tiểu nhị kia trả lời nàng từng cái một, hơn nữa còn nói cho nàng biết những linh dược này trong vùng núi phụ cận có, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Cầm Song càng ngày càng cổ quái, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:
"Công chúa điện hạ, người hỏi đám cỏ này làm gì?"
"Không có gì?" Cầm Song khoát tay nói, sau đó ở trong đầu lọc lấy tên năm loại phương thuốc thảo dược, phát hiện trước mắt thứ mình có thể phối chế và mua được chỉ có thảo dược Thổ hệ. Đã có ba loại thảo dược Thổ hệ không cần mua nữa,, bởi vì những loại thảo dược còn lại đối với người trong trấn này, chính là cỏ vô dụng, ở ven đường khắp nơi đều có.
Dùng hết mười lượng bạc còn thừa trong người mua thảo dược, sau đó bỏ vào trong hòm sách, mới cõng cái rương sách rời khỏi tiệm thuốc, đi về nhà.
Lúc này trời đã dần tối, Cầm Song đi tới cửa nhà, nhìn thấy cánh cửa bị Vương Hữu Vi đạp hỏng đã được sửa lại một cách đơn giản, nhìn qua Cầm Song cũng biết là do vú nuôi sửa.
Nàng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì thấy vú nuôi đang phơi gì đó trong sân. Nghe tiếng cửa viện vang, Cầm Anh quay đầu lại nhìn thấy Cầm Song, liền cười tủm tỉm nói:
"Song nhi, hôm nay chúng ta ăn thịt đi."
"Thịt?" Cầm Song hít hít mũi, quả nhiên trong không khí tràn ngập mùi thịt thơm ngát, làm cho Cầm Song không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng vậy đó! Hôm nay ta nhìn thấy Tú Nương, bà ấy bắt được hai con thỏ ở trên núi, tặng cho ta một con. Thịt ta đang nấu trong bếp, còn bộ lông thỏ này ta mang phơi, cũng có thể bán được hai đồng tiền."
"Tú Nương?" Trong trí nhớ của Cầm Song xuất hiện tư liệu của Tú Nương.
Tú Nương, tên đầy đủ là Lý Tú Nương, gia cảnh bình thường, so với Cầm Song lớn hơn hai tuổi. Tuy tên nàng là Tú Nương, cũng chưa từng cầm Tú Hoa Châm, ngược lại thường xuyên cầm cung tiễn lên núi săn thú. Từ sau khi Cầm Song tới Thiên Cầm trấn, nàng ta luôn nhìn Cầm Song bằng một bộ dạng chán ghét, ngược lại quan hệ với vú nuôi rất tốt.
Bỏ rương sách xuống, ngồi trên ghế nhỏ, Cầm Song lên tiếng hỏi: "Tại sao nàng không đến nhà mình chơi?"
"Ài !" Cầm Anh khẽ thở dài một tiếng nói: "Từ nhỏ nàng đã mất phụ thân, gần đây thân thể mẫu thân của nàng lại không tốt..."
Trong tiểu viện trầm mặc một hồi, Cầm Anh miễn cưỡng cười nói: "Song nhi, ta đã nói với Tú Nương rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ cùng nàng lên núi săn thú cùng đào thảo dược. Khi ta không ở nhà, ngươi chiếu cố tốt chính mình."
Cầm Song trầm mặc cả nửa ngày, khẽ nói: "Nhưng... Nhũ mẫu làm như vậy sẽ không có thời gian tu luyện !"
"Tu luyện?" Cầm Anh dùng sức lắc đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn tiếp tục tu luyện nữa, tư chất vốn đã không tốt, trước kia chính là lãng phí thời gian. Hiện tại ta một ngày cũng không muốn tu luyện nữa!"
Trong đêm tối Cầm Song nhìn không thấy con mắt ửng đỏ trước mắt, lại nhạy cảm nghe được trong giọng nói của vú nuôi có một chút run rẩy, hai mắt Cầm Song chợt thấy nhoè đi, mũi cay cay.
Nhũ mẫu đối với việc tu luyện si mê như thế nào, nàng sao có thể không biết? Bây giờ bà ấy bỏ qua tu luyện, mà đi săn bắn và đào thảo dược cũng là vì cái gì? Còn không phải bởi vì trong phủ không có ngân lượng, vì nuôi sống công chúa là nàng sao?
Trong đêm tối, hai tay Cầm Anh vô thức loay hoay nghịch sợi dây được làm bằng da thỏ, Cầm Song lặng yên nhìn nhũ mẫu, trong sân yên tĩnh, chỉ có mùi thỏ hầm từ trong bếp truyền ra.
Rốt cuộc Cầm Anh cũng buông bộ lông thỏ ra, thấy được ánh sáng óng ánh dưới ánh trăng trong đôi mắt Cầm Song, trong lòng cười khổ một tiếng, biết tâm tư của mình không gạt được Cầm Song, hít mũi một cái, ngửi một chút mùi thịt thỏ từ trong phòng bếp bay ra, cố làm bộ mặt tươi cười nói:
"Chờ nhũ mẫu săn thú giỏi rồi, chúng ta ngày nào cũng có thịt ăn!"
Tên tiểu nhị nghe Cầm Song báo ra tên thuốc liên tục, ngơ ngác đứng ở nơi đó không biết làm sao. Cầm Song cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm:
"Làm sao vậy?"
Tiểu nhị kia đột nhiên từ trong ngây dại tỉnh lại, dở khóc dở cười nói: "Đi đi đi, về nhà chơi đi, đừng quấy rối ở chỗ này."
"Sao nói ta quấy rối?" Cầm Song không hiểu hỏi.
"Những dược danh mà ngươi nói, phần nhiều ta chưa từng nghe qua, không phải ngươi tới quấy rối thì là gì?"
“ Thật vậy sao?" Cầm Song sợ ngây người, trong những thảo dược này đã có bảy loại nàng hái được từ những khu đất hoang, tại sao ở đây lại không có? Nàng chợt nhận ra,hẳn là Thiên Cầm trấn quá xa xôi, người ở đây tự nhiên không thể biết đến nhiều thảo dược như vậy. Hơn nữa nàng biết trên phạm vi võ giả bao la, tên gọi của các loại thảo dược ở mỗi vương quốc thường thường khác nhau, thậm chí trong cùng một vương quốc đã có mấy cách gọi khác nhau. Nghĩ đến điểm này, Cầm Song nhỏ giọng nói:
"Ta có thể tự mình nhìn hay không?"
Dù sao Cầm Song cũng là một công chúa, tiểu nhị kia cũng không dám quá phận, nhưng vẫn không yên lòng hỏi thăm: "Ngươi thật sự không có ý quấy rối đấy chứ?"
"Thật sự không phải!" Cầm Song dùng sức lắc đầu.
"Vậy... Ngươi vào xem một chút đi, cẩn thận một chút, không nên làm loạn dược liệu."
"Cảm ơn!"
Trên mặt Cầm Song hiện ra vẻ tươi cười cẩn thận đi vào trong quầy, mở những hộp thuốc ra quan sát đủ loại thảo dược. Liên tiếp kéo ra ba cái hộp thuốc cũng không phát hiện ra thứ thảo dược mình muốn tìm, Cầm Song trong lòng không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ nơi này thật sự không có thảo dược mình cần tìm sao.
Khi nàng kéo cái hộp thứ tư ra, ánh mắt liền sáng lên. Quay đầu gọi tiểu nhị kia: "Đây không phải là vô hoa quả sao?"
"Cái này gọi là Vô Hoa Quả?" Người tiểu nhị kia dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Cầm Song nói: "Cái này gọi là Vô Tu Diệp. Công chúa điện hạ, ngươi không bị bệnh đấy chứ"
Cầm Song không để ý đến lời nói thất lễ của người làm, nàng cũng biết người ở đây trong lòng đều rất khinh bỉ nàng, không có thực lực, bên cạnh cũng không có hộ vệ, hơn nữa mập mạp như heo, lúc này trong lòng nàng chỉ thấy mừng như điên. Quả nhiên nơi này có thảo dược mình cần, chỉ là danh tự bất đồng. Người làm thuê nhìn thấy Cầm Song ở nơi đó ngây người cười ngây ngô, không khỏi đi tới trước mặt Cầm Song đưa tay đặt ở trên ót nàng, Cầm Song bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa tay "Ba" một tiếng hất tay hắn ra, nghiêm giọng nói:
"Ta không có bệnh!"
"Không có bệnh làm sao hồ ngôn loạn ngữ?" Người làm kia kỳ quái hỏi.
Cầm Song trợn trắng mắt nhìn hắn hỏi: "Vậy cái Vô Tu Diệp này bao nhiêu tiền?"
"Cái này rẻ, chỉ cần mười đồng tiền."
Cầm Song đẩy cái hộp đóng lại, mở hộp tiếp theo ra.
" Thảo dược này tên là gì?"
"Phổ Sinh Căn."
"Bao nhiêu tiền?"
"Thứ này cần một lượng ba bạc."
" Thảo dược này tên là gì?"
"La Lan Đằng."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi tám lượng bạc."
" Thảo dược này tên là gì?"
"Sinh thơm thảo."
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng tiền."
" Thảo dược này tên là gì?"
"Long Tu thảo."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm sáu mươi lượng bạc."
"..."
"..."
Sau nửa canh giờ, Cầm Song lật cái hộp bên trong tủ thuốc ra xem lần lượt, tại nơi đây nàng tìm được hai mươi tám loại thảo dược, kế tiếp nàng lại đem số thảo dược còn thiếu ra hỏi tiểu nhị kia. Tiểu nhị kia trả lời nàng từng cái một, hơn nữa còn nói cho nàng biết những linh dược này trong vùng núi phụ cận có, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Cầm Song càng ngày càng cổ quái, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:
"Công chúa điện hạ, người hỏi đám cỏ này làm gì?"
"Không có gì?" Cầm Song khoát tay nói, sau đó ở trong đầu lọc lấy tên năm loại phương thuốc thảo dược, phát hiện trước mắt thứ mình có thể phối chế và mua được chỉ có thảo dược Thổ hệ. Đã có ba loại thảo dược Thổ hệ không cần mua nữa,, bởi vì những loại thảo dược còn lại đối với người trong trấn này, chính là cỏ vô dụng, ở ven đường khắp nơi đều có.
Dùng hết mười lượng bạc còn thừa trong người mua thảo dược, sau đó bỏ vào trong hòm sách, mới cõng cái rương sách rời khỏi tiệm thuốc, đi về nhà.
Lúc này trời đã dần tối, Cầm Song đi tới cửa nhà, nhìn thấy cánh cửa bị Vương Hữu Vi đạp hỏng đã được sửa lại một cách đơn giản, nhìn qua Cầm Song cũng biết là do vú nuôi sửa.
Nàng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì thấy vú nuôi đang phơi gì đó trong sân. Nghe tiếng cửa viện vang, Cầm Anh quay đầu lại nhìn thấy Cầm Song, liền cười tủm tỉm nói:
"Song nhi, hôm nay chúng ta ăn thịt đi."
"Thịt?" Cầm Song hít hít mũi, quả nhiên trong không khí tràn ngập mùi thịt thơm ngát, làm cho Cầm Song không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng vậy đó! Hôm nay ta nhìn thấy Tú Nương, bà ấy bắt được hai con thỏ ở trên núi, tặng cho ta một con. Thịt ta đang nấu trong bếp, còn bộ lông thỏ này ta mang phơi, cũng có thể bán được hai đồng tiền."
"Tú Nương?" Trong trí nhớ của Cầm Song xuất hiện tư liệu của Tú Nương.
Tú Nương, tên đầy đủ là Lý Tú Nương, gia cảnh bình thường, so với Cầm Song lớn hơn hai tuổi. Tuy tên nàng là Tú Nương, cũng chưa từng cầm Tú Hoa Châm, ngược lại thường xuyên cầm cung tiễn lên núi săn thú. Từ sau khi Cầm Song tới Thiên Cầm trấn, nàng ta luôn nhìn Cầm Song bằng một bộ dạng chán ghét, ngược lại quan hệ với vú nuôi rất tốt.
Bỏ rương sách xuống, ngồi trên ghế nhỏ, Cầm Song lên tiếng hỏi: "Tại sao nàng không đến nhà mình chơi?"
"Ài !" Cầm Anh khẽ thở dài một tiếng nói: "Từ nhỏ nàng đã mất phụ thân, gần đây thân thể mẫu thân của nàng lại không tốt..."
Trong tiểu viện trầm mặc một hồi, Cầm Anh miễn cưỡng cười nói: "Song nhi, ta đã nói với Tú Nương rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ cùng nàng lên núi săn thú cùng đào thảo dược. Khi ta không ở nhà, ngươi chiếu cố tốt chính mình."
Cầm Song trầm mặc cả nửa ngày, khẽ nói: "Nhưng... Nhũ mẫu làm như vậy sẽ không có thời gian tu luyện !"
"Tu luyện?" Cầm Anh dùng sức lắc đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn tiếp tục tu luyện nữa, tư chất vốn đã không tốt, trước kia chính là lãng phí thời gian. Hiện tại ta một ngày cũng không muốn tu luyện nữa!"
Trong đêm tối Cầm Song nhìn không thấy con mắt ửng đỏ trước mắt, lại nhạy cảm nghe được trong giọng nói của vú nuôi có một chút run rẩy, hai mắt Cầm Song chợt thấy nhoè đi, mũi cay cay.
Nhũ mẫu đối với việc tu luyện si mê như thế nào, nàng sao có thể không biết? Bây giờ bà ấy bỏ qua tu luyện, mà đi săn bắn và đào thảo dược cũng là vì cái gì? Còn không phải bởi vì trong phủ không có ngân lượng, vì nuôi sống công chúa là nàng sao?
Trong đêm tối, hai tay Cầm Anh vô thức loay hoay nghịch sợi dây được làm bằng da thỏ, Cầm Song lặng yên nhìn nhũ mẫu, trong sân yên tĩnh, chỉ có mùi thỏ hầm từ trong bếp truyền ra.
Rốt cuộc Cầm Anh cũng buông bộ lông thỏ ra, thấy được ánh sáng óng ánh dưới ánh trăng trong đôi mắt Cầm Song, trong lòng cười khổ một tiếng, biết tâm tư của mình không gạt được Cầm Song, hít mũi một cái, ngửi một chút mùi thịt thỏ từ trong phòng bếp bay ra, cố làm bộ mặt tươi cười nói:
"Chờ nhũ mẫu săn thú giỏi rồi, chúng ta ngày nào cũng có thịt ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.