Chương 6: Phát Hiện Ra...
Kim Linh Động
25/02/2024
Cầm Song trong bóng tối nắm chặt hai tay, một cỗ cảm xúc không cam lòng lan tràn ở lồng ngực. Quay đầu cất bước đi về gian phòng của nhũ mẫu, nàng cố gắng lắng tai nghe, nhưng không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy trong phòng truyền ra một tiếng than nhẹ. Cầm Song nhẹ bước trở lại gian phòng của mình, khoá cửa lại. Ngồi ở trên, mở túi vải ra, đặt mười lăm phiến ngọc chỉnh tề trên bàn, nhẹ nhàng đặt khắc đao ở bên cạnh mảnh ngọc.
Hít vào mấy hơi thật sâu, tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh lại. Từ trong thức hải, nàng điều động tập hình vẽ của Tụ Nguyên Khí ra nghiêm túc xem lại một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng cầm dao khắc trên bàn lên, đặt một miếng ngọc phiến ở trước mặt mình, bắt đầu khắc linh văn.
Cầm Song điêu khắc rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn điêu khắc sai ba đầu linh văn. Bất quá nàng không nhụt chí, nhẹ nhàng để ngọc phiến sang một bên, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại cầm một khối ngọc phiến khác lên bắt đầu điêu khắc.
Đến khi khối ngọc phiến thứ hai được điêu khắc xong, nàng thở ra một hơi thật dài, tuy rằng hoa văn trên ngọc phiến này vẫn kém một linh văn nhưng đã có tiến bộ rất lớn. Cầm Song vô cùng tin tưởng rằng sau khi luyện tập sẽ không còn điêu khắc sai nữa.
Cảm giác mệt mỏi trào dâng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, tới nửa đêm. Chế tác linh khí không chỉ tiêu hao thể lực, đối với tinh thần lực còn tiêu hao nhiều hơn. Lúc này đầu Cầm Song đau ê ẩm.
Không chịu được nữa, nàng cất dọn mọi thứ rồi leo lên trên giường ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, Cầm Song được vú nuôi gọi dậy, ăn điểm tâm qua loa, rồi xách rương sách theo vú nuôi tới học đường ở trên trấn.
Một đường tiến vào đại môn học viện, lúc này nàng nhìn thấy rất nhiều thiếu nam thiếu nữ cầm theo hòm sách lục tục tiến vào.
Đầu tiên Cầm Anh dẫn Cầm Song đi bái kiến lão sư của học viện, võ giả đại lục trọng võ khinh văn, lão sư kia cũng không có tinh thần giảng học, chỉ là làm cho có, hơn nữa học vấn của hắn cũng không được tốt lắm, chỉ là bình thủy. Cầm Song dâng lễ bái sư lên, lão sư liền tùy tiện an bài nàng đến một chỗ ngồi.
Buổi học buổi sáng vội vàng qua đi, Cầm Song đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của học đường. Biết ở gian nhà phía tây có tàng thư các, là học viên thì đều có thể vào xem. Bất quá, nơi đó vốn không có người nào tới. Người tới đây học đa phần đều là mất đi hi vọng tập võ, giờ luyện văn cũng chính là vì để biết vài chữ, tương lai xuất lực cho gia tộc, cũng có thể sống trong no ấm. Về phần vượt qua tranh khảo lập công danh làm quan trong triều, bọn họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Cầm Song tan học, ngay cả cơm trưa cũng không trở về ăn, liền xách rương sách chạy tới Tàng Thư Các trong ánh mắt kỳ quái của mọi người. Nàng tiến vào Tàng Thư Các tất nhiên không phải là vì học tập, mà là vì tìm kiếm tin tức liên quan tới yêu đạo.
Quả thật là trọng võ khinh văn mà!
Toàn bộ Tàng Thư Các không có bao nhiêu bản Tàng Thư, chỉ có mấy chục quyển sách. Cầm Song đặt rương sách xuống nhìn từng quyển. Nàng nhìn rất nhanh. Một buổi chiều nàng đã đọc tám quyển sách, nhưng lại không tìm thấy một quyển sách nào liên quan đến truyền thuyết Yêu Đạo.
Trong lòng có chút thất vọng, trời đã gần tối, Cầm Song đặt sách lên giá, xách rương sách rời khỏi học đường, đi về nhà.
Hai mắt không có mục đích, chỉ chăm chú nhìn xung quanh, đột nhiên một gốc thực vật lọt vào trong tầm mắt nàng.
"Kinh Cức thảo!"
Mí mắt Cầm Song giật một cái, kiếp trước là một Nữ Võ Thần, nàng tất nhiên biết rất nhiều phương thuốc, tuy không bằng một Luyện Đan Sư cao giai nhưng cũng có thể coi là một Luyện Đan Sư gà mờ, miễn cưỡng có thể tự phong là một Luyện Đan Sư trung giai. Phương thuốc nàng nắm giữ có rất nhiều đan phương trung hạ giai.
Trong đó có loại nước thuốc cung cấp cho võ giả tu luyện chỉ có một, vô luận thể chất gì cũng dùng loại nước thuốc này. Nhưng hắn lại có một loại phương thuốc hoàn toàn mới, là một thủ hạ của nàng nghiên cứu ra, chỉ là đan sư này còn chưa nghiên cứu thành công loại nước thuốc này thì đã qua đời. Đan sư này đem thể chất con người chia làm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sau đó phối chế năm loại nước thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, các võ giả thuộc tính khác nhau sử dụng nước thuốc có thuộc tính khác nhau.
Mà Kinh Cức Thảo này chính là một loại thảo dược để điều chế phương thuốc thuộc tính Thổ, loại thảo dược này ở Võ Giả đại lục tuy không hiếm, nhưng cũng không ngờ được ngay trên đường của Thiên Cầm trấn này cũng có một mảng lớn.
Lần này tinh thần của Cầm Song phấn chấn hẳn lên, nếu như nàng có thể điều chế ra nước thuốc, thì cho dù nàng không được ăn uống tốt, vẫn có thể nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân. Trước khi xuyên qua, nàng đã chứng kiến tên đan sư kia làm thí nghiệm, sau khi dùng loại nước thuốc này ngâm vào yêu thú, thực lực yêu thú tăng lên rất nhanh. Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì mà mấy yêu thú sau đó trực tiếp tử vong, Cầm Song là một công chúa của một vương quốc, tự nhiên từ nhỏ đã được đo lường thuộc tính, nàng là đơn thuộc tính, thuộc tính Mộc.
Cầm Song không nghĩ nhiều nữa, buông rương sách xuống ngắt cả một mảng lớn Kinh Cức thảo. Sau đó mới mang theo rương sách trở về nhà.
Nàng giải thích một chút với nhũ mẫu của mình là cả buổi chiều đều ở trong tàng thư các học đường đọc sách. Ánh mắt của Cầm Anh có vui mừng, cũng có chua xót. Cầm Song càng khổ công học văn, cũng có nghĩa là nàng đã hoàn toàn từ bỏ việc tập võ.
Hai người rơi vào trầm mặc. Ăn xong cơm tối, Cầm Song trở về gian phòng của mình, khoá cửa phòng lại, lấy túi vải ra, lấy ngọc phiến cùng đao khắc trong túi vải ra, lại bình tĩnh tập trung, nhẹ nhàng cầm đao khắc lên, hai mắt chuyên chú...
Tới nửa đêm, Cầm Song đã khắc ra hai bộ tụ linh khí hoàn mỹ. Cầm Song cao hứng cất cẩn thận từng li từng tí, rồi leo lên giường ngủ thật say.
Hôm sau trên lớp học buổi sáng, hai lỗ tai Cầm Song căn bản không nghe giảng bài, mà theo trí nhớ điều ra năm loại phương thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nhớ kỹ tên của mỗi loại thảo dược, sau đó lại theo thứ tự ghi nhớ mỗi loại hình dạng và đặc thù của từng loại thảo dược, cùng với mùi vị được miêu tả.
Đến trưa, Cầm Song rời khỏi học đường, lần này nàng không đi Tàng Thư các, mà đi khắp Thiên Cầm trấn, tìm các loại thảo dược mình cần.
Năm loại phương thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi loại phương thuốc đều cần tám loại thảo dược. Cầm Song tìm cả buổi chiều, mới tìm được bảy loại thảo dược. Ba loại thuộc tính Thổ, hai loại thuộc tính Kim và hai loại thuộc tính Mộc.
Cầm Song mệt mỏi gõ gõ lên cái chân đau nhức, suy nghĩ, tìm như vậy cũng không phải biện pháp, vẫn là đi tiệm thuốc hỏi thăm một chút đi.
Cầm Song đi tới hiệu thuốc trên trấn, người trong tiệm thuốc cũng đều biết nàng, một tiểu nhị nhìn thấy nàng đi vào thần sắc hơi lo lắng hỏi thăm:
"Công chúa, là nhũ mẫu của người bị bệnh à? Ngươi tới bốc thuốc sao?"
Cầm Song lắc đầu nói: "Bà vú không có bệnh, ta muốn mua một ít thảo dược."
"Ồ?" Tiểu nhị kia tuy lấy làm lạ, bà vú của nàng không có bệnh, thì nàng còn mua thảo dược làm gì nữa, nhưng vẫn cười nói:
"Ngươi muốn mua thảo dược gì?"
Hít vào mấy hơi thật sâu, tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh lại. Từ trong thức hải, nàng điều động tập hình vẽ của Tụ Nguyên Khí ra nghiêm túc xem lại một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng cầm dao khắc trên bàn lên, đặt một miếng ngọc phiến ở trước mặt mình, bắt đầu khắc linh văn.
Cầm Song điêu khắc rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn điêu khắc sai ba đầu linh văn. Bất quá nàng không nhụt chí, nhẹ nhàng để ngọc phiến sang một bên, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại cầm một khối ngọc phiến khác lên bắt đầu điêu khắc.
Đến khi khối ngọc phiến thứ hai được điêu khắc xong, nàng thở ra một hơi thật dài, tuy rằng hoa văn trên ngọc phiến này vẫn kém một linh văn nhưng đã có tiến bộ rất lớn. Cầm Song vô cùng tin tưởng rằng sau khi luyện tập sẽ không còn điêu khắc sai nữa.
Cảm giác mệt mỏi trào dâng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, tới nửa đêm. Chế tác linh khí không chỉ tiêu hao thể lực, đối với tinh thần lực còn tiêu hao nhiều hơn. Lúc này đầu Cầm Song đau ê ẩm.
Không chịu được nữa, nàng cất dọn mọi thứ rồi leo lên trên giường ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, Cầm Song được vú nuôi gọi dậy, ăn điểm tâm qua loa, rồi xách rương sách theo vú nuôi tới học đường ở trên trấn.
Một đường tiến vào đại môn học viện, lúc này nàng nhìn thấy rất nhiều thiếu nam thiếu nữ cầm theo hòm sách lục tục tiến vào.
Đầu tiên Cầm Anh dẫn Cầm Song đi bái kiến lão sư của học viện, võ giả đại lục trọng võ khinh văn, lão sư kia cũng không có tinh thần giảng học, chỉ là làm cho có, hơn nữa học vấn của hắn cũng không được tốt lắm, chỉ là bình thủy. Cầm Song dâng lễ bái sư lên, lão sư liền tùy tiện an bài nàng đến một chỗ ngồi.
Buổi học buổi sáng vội vàng qua đi, Cầm Song đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của học đường. Biết ở gian nhà phía tây có tàng thư các, là học viên thì đều có thể vào xem. Bất quá, nơi đó vốn không có người nào tới. Người tới đây học đa phần đều là mất đi hi vọng tập võ, giờ luyện văn cũng chính là vì để biết vài chữ, tương lai xuất lực cho gia tộc, cũng có thể sống trong no ấm. Về phần vượt qua tranh khảo lập công danh làm quan trong triều, bọn họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Cầm Song tan học, ngay cả cơm trưa cũng không trở về ăn, liền xách rương sách chạy tới Tàng Thư Các trong ánh mắt kỳ quái của mọi người. Nàng tiến vào Tàng Thư Các tất nhiên không phải là vì học tập, mà là vì tìm kiếm tin tức liên quan tới yêu đạo.
Quả thật là trọng võ khinh văn mà!
Toàn bộ Tàng Thư Các không có bao nhiêu bản Tàng Thư, chỉ có mấy chục quyển sách. Cầm Song đặt rương sách xuống nhìn từng quyển. Nàng nhìn rất nhanh. Một buổi chiều nàng đã đọc tám quyển sách, nhưng lại không tìm thấy một quyển sách nào liên quan đến truyền thuyết Yêu Đạo.
Trong lòng có chút thất vọng, trời đã gần tối, Cầm Song đặt sách lên giá, xách rương sách rời khỏi học đường, đi về nhà.
Hai mắt không có mục đích, chỉ chăm chú nhìn xung quanh, đột nhiên một gốc thực vật lọt vào trong tầm mắt nàng.
"Kinh Cức thảo!"
Mí mắt Cầm Song giật một cái, kiếp trước là một Nữ Võ Thần, nàng tất nhiên biết rất nhiều phương thuốc, tuy không bằng một Luyện Đan Sư cao giai nhưng cũng có thể coi là một Luyện Đan Sư gà mờ, miễn cưỡng có thể tự phong là một Luyện Đan Sư trung giai. Phương thuốc nàng nắm giữ có rất nhiều đan phương trung hạ giai.
Trong đó có loại nước thuốc cung cấp cho võ giả tu luyện chỉ có một, vô luận thể chất gì cũng dùng loại nước thuốc này. Nhưng hắn lại có một loại phương thuốc hoàn toàn mới, là một thủ hạ của nàng nghiên cứu ra, chỉ là đan sư này còn chưa nghiên cứu thành công loại nước thuốc này thì đã qua đời. Đan sư này đem thể chất con người chia làm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sau đó phối chế năm loại nước thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, các võ giả thuộc tính khác nhau sử dụng nước thuốc có thuộc tính khác nhau.
Mà Kinh Cức Thảo này chính là một loại thảo dược để điều chế phương thuốc thuộc tính Thổ, loại thảo dược này ở Võ Giả đại lục tuy không hiếm, nhưng cũng không ngờ được ngay trên đường của Thiên Cầm trấn này cũng có một mảng lớn.
Lần này tinh thần của Cầm Song phấn chấn hẳn lên, nếu như nàng có thể điều chế ra nước thuốc, thì cho dù nàng không được ăn uống tốt, vẫn có thể nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân. Trước khi xuyên qua, nàng đã chứng kiến tên đan sư kia làm thí nghiệm, sau khi dùng loại nước thuốc này ngâm vào yêu thú, thực lực yêu thú tăng lên rất nhanh. Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì mà mấy yêu thú sau đó trực tiếp tử vong, Cầm Song là một công chúa của một vương quốc, tự nhiên từ nhỏ đã được đo lường thuộc tính, nàng là đơn thuộc tính, thuộc tính Mộc.
Cầm Song không nghĩ nhiều nữa, buông rương sách xuống ngắt cả một mảng lớn Kinh Cức thảo. Sau đó mới mang theo rương sách trở về nhà.
Nàng giải thích một chút với nhũ mẫu của mình là cả buổi chiều đều ở trong tàng thư các học đường đọc sách. Ánh mắt của Cầm Anh có vui mừng, cũng có chua xót. Cầm Song càng khổ công học văn, cũng có nghĩa là nàng đã hoàn toàn từ bỏ việc tập võ.
Hai người rơi vào trầm mặc. Ăn xong cơm tối, Cầm Song trở về gian phòng của mình, khoá cửa phòng lại, lấy túi vải ra, lấy ngọc phiến cùng đao khắc trong túi vải ra, lại bình tĩnh tập trung, nhẹ nhàng cầm đao khắc lên, hai mắt chuyên chú...
Tới nửa đêm, Cầm Song đã khắc ra hai bộ tụ linh khí hoàn mỹ. Cầm Song cao hứng cất cẩn thận từng li từng tí, rồi leo lên giường ngủ thật say.
Hôm sau trên lớp học buổi sáng, hai lỗ tai Cầm Song căn bản không nghe giảng bài, mà theo trí nhớ điều ra năm loại phương thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nhớ kỹ tên của mỗi loại thảo dược, sau đó lại theo thứ tự ghi nhớ mỗi loại hình dạng và đặc thù của từng loại thảo dược, cùng với mùi vị được miêu tả.
Đến trưa, Cầm Song rời khỏi học đường, lần này nàng không đi Tàng Thư các, mà đi khắp Thiên Cầm trấn, tìm các loại thảo dược mình cần.
Năm loại phương thuốc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi loại phương thuốc đều cần tám loại thảo dược. Cầm Song tìm cả buổi chiều, mới tìm được bảy loại thảo dược. Ba loại thuộc tính Thổ, hai loại thuộc tính Kim và hai loại thuộc tính Mộc.
Cầm Song mệt mỏi gõ gõ lên cái chân đau nhức, suy nghĩ, tìm như vậy cũng không phải biện pháp, vẫn là đi tiệm thuốc hỏi thăm một chút đi.
Cầm Song đi tới hiệu thuốc trên trấn, người trong tiệm thuốc cũng đều biết nàng, một tiểu nhị nhìn thấy nàng đi vào thần sắc hơi lo lắng hỏi thăm:
"Công chúa, là nhũ mẫu của người bị bệnh à? Ngươi tới bốc thuốc sao?"
Cầm Song lắc đầu nói: "Bà vú không có bệnh, ta muốn mua một ít thảo dược."
"Ồ?" Tiểu nhị kia tuy lấy làm lạ, bà vú của nàng không có bệnh, thì nàng còn mua thảo dược làm gì nữa, nhưng vẫn cười nói:
"Ngươi muốn mua thảo dược gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.