Chương 607: Có thể chết cùng anh là hạnh phúc
Diện Hồng Nhĩ Xích
06/11/2013
Bùi Ngữ Yên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể khẽ động, tốc độ lập tức đề thăng đến cực hạn, rất nhanh muốn giữ Trần Thanh Đế.
Phải biết rằng, đây là tầng thứ mười sáu a.
Đối với Bùi Ngữ Yên là Tinh Thần Dị Năng mà nói, không coi vào đâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, có lẽ cũng không tính là cái gì, ít nhất sẽ không chết người.
Nhưng mà, hiện tại Trần Thanh Đế căn bản là không thanh tỉnh.
Té xuống, có thể không chết sao?
- Thanh Đế!
Ôm không trúng, nửa thân thể của Bùi Ngữ Yên ghé vào ngoài cửa sổ, đưa tay, trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế cấp tốc rơi xuống.
Choáng váng!
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên choáng váng.
- Thanh Đế muốn tự sát?
Bùi Ngữ Yên thì thào tự nói, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch:
- Thanh Đế, thân thể của em còn không có giao cho anh, anh muốn chết phải không? Anh như thế nào có thể chết, anh không thể chết được!
Giờ khắc này, Bùi Ngữ Yên cảm giác tâm mình như là đã chết, một mảnh trống không.
- Không, Thanh Đế chết rồi, ta cũng không thể sống một mình, không thể...
Bùi Ngữ Yên rất nhanh bò lên, đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía dưới nói:
- Thanh Đế, em rất nhanh sẽ tới tìm anh, anh không phải sợ, không phải sợ... cho dù chết, em cũng sẽ biết cùng anh...
- Thanh Đế, có thể cùng chết cùng anh, thật tốt!
Khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể khẽ động, nhảy xuống.
Trần Thanh Đế chết rồi.
Bùi Ngữ Yên nàng phát hiện, mình cũng sẽ không sống một mình.
Bùi Ngữ Yên muốn xuống dưới cùng Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, hiện tại em mới biết được, em yêu anh yêu nhiều bao nhiêu.
Bùi Ngữ Yên nhìn phía dưới, sắc mặt bình tĩnh lại:
- Có thể cùng anh ở chung một chỗ, cho dù chết, với em mà nói, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Bùi Ngữ Yên phát hiện, nàng thật sự đã yêu Trần Thanh Đế, nhưng mà, đến cùng yêu bao nhiêu, ở thời khắc này, mới chân chính thể hiện ra.
Bùi Ngữ Yên nàng nguyện ý vì Trần Thanh Đế chết.
Chính thức làm.
Trần Thanh Đế chết rồi, Bùi Ngữ Yên nàng cũng sẽ không biết sống một mình.
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên không có đi đa tưởng cái gì, nàng chỉ là muốn, có thể nhanh đuổi theo bước chân của Trần Thanh Đế, cùng Trần Thanh Đế chết chung.
- Phải nhanh, bằng không thì sẽ theo không kịp Thanh Đế.
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng:
- Vừa rồi ta vì cái gì ngây ngẩn cả người, vì cái gì không theo sát nhảy xuống. Hiện tại ta đã chậm một bước, nếu đến phía dưới, không thấy được Trần Thanh Đế thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lo lắng, Bùi Ngữ Yên vô cùng lo lắng.
Oán hận, oán hận mình trước kia ngốc ở đó, mà không có nhanh nhảy xuống.
- Đến phía dưới, em sẽ nghĩ biện pháp, cho anh nhớ lại em, em sẽ không hối hận, vì anh mà chết, có thể cùng anh chết chung một chỗ, cũng thỏa mãn rồi.
Bùi Ngữ Yên rơi xuống rất nhanh, vươn hai tay ra, trên mặt lộ ra mỉm cười, vẫn nhìn phía dưới.
- Thanh Đế!
Đột nhiên, trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra vẻ hưng phấn, bởi vì, nàng thấy được thân ảnh của Trần Thanh Đế đang rơi xuống.
- Sắp đuổi kịp rồi, có thể cùng Trần Thanh Đế chết chung rồi, cùng chết, thực hạnh phúc!
Bùi Ngữ Yên nở nụ cười, nụ cười vui vẻ.
Vèo...
Đúng lúc này, thân ảnh của Trần Thanh Đế, đột nhiên cải biến phương hướng, toàn thân hắc khí xông mạnh, rất nhanh kích bắn tiền phương, mà không phải tiếp tục rơi xuống.
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, càng thêm hưng phấn:
- Thanh Đế, anh không muốn chết nữa? Có thật không vậy? Ta không có nhìn lầm chứ?
Vèo!
Ngay sau đó, Tinh Thần Dị Năng bị nàng thôi phát đến cực hạn, tốc độ nhanh gia tăng, cũng ở trên không trung, cải biến phương hướng, theo sát lấy Trần Thanh Đế.
Vài giây sau, Bùi Ngữ Yên duy trì không được, bắt đầu rơi xuống.
Bất quá, ở Bùi Ngữ Yên toàn lực bạo phát, bình an rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên cũng phát hiện, Trần Thanh Đế cũng bình an rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, ngay sau đó, Trần Thanh Đế hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế không chết, Thanh Đế, anh không nên... chờ em một chút...
Bùi Ngữ Yên tinh thần rung mạnh, cũng mặc kệ nhiều như vậy, rất nhanh đuổi theo.
Đêm khuya trong khách sạn, tất cả đều khôi phục bình tĩnh, ngoại trừ thanh âm tim đập, hô hấp, thì không còn có bất luận tiếng vang gì.
- Chiến đấu đã xong? Trần Thanh Đế bị giết?
Trong đại sảnh, Chiến Vương Tỉnh Khoát chấn động toàn thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tại sao Cung phụng trưởng lão không có xuất hiện? Chẳng lẽ đã đi rồi?
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Tồn tại đáng sợ như cung phụng trưởng lão, sau khi giết Trần Thanh Đế, đương nhiên sẽ rời đi rồi.
Nghĩ vậy, Tỉnh Khoát hít sâu một hơi, chỉ vào mấy thành viên Thanh Bang bên người, nói ra:
- Mấy người các ngươi, cùng ta đi lên xem một chút.
Nói xong, Tỉnh Khoát đi trước mở thang máy, chui vào, vài tên thành viên Thanh Bang bị điểm kia, theo sát phía sau đi vào thang máy.
- Mùi vị máu tanh thật đậm, không có những động tĩnh gì khác.
Chiến Vương trầm ngâm một tiếng, hít sâu một hơi, nói ra:
- Phá cửa.
Phanh!
Phải biết rằng, đây là tầng thứ mười sáu a.
Đối với Bùi Ngữ Yên là Tinh Thần Dị Năng mà nói, không coi vào đâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, có lẽ cũng không tính là cái gì, ít nhất sẽ không chết người.
Nhưng mà, hiện tại Trần Thanh Đế căn bản là không thanh tỉnh.
Té xuống, có thể không chết sao?
- Thanh Đế!
Ôm không trúng, nửa thân thể của Bùi Ngữ Yên ghé vào ngoài cửa sổ, đưa tay, trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế cấp tốc rơi xuống.
Choáng váng!
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên choáng váng.
- Thanh Đế muốn tự sát?
Bùi Ngữ Yên thì thào tự nói, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch:
- Thanh Đế, thân thể của em còn không có giao cho anh, anh muốn chết phải không? Anh như thế nào có thể chết, anh không thể chết được!
Giờ khắc này, Bùi Ngữ Yên cảm giác tâm mình như là đã chết, một mảnh trống không.
- Không, Thanh Đế chết rồi, ta cũng không thể sống một mình, không thể...
Bùi Ngữ Yên rất nhanh bò lên, đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía dưới nói:
- Thanh Đế, em rất nhanh sẽ tới tìm anh, anh không phải sợ, không phải sợ... cho dù chết, em cũng sẽ biết cùng anh...
- Thanh Đế, có thể cùng chết cùng anh, thật tốt!
Khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể khẽ động, nhảy xuống.
Trần Thanh Đế chết rồi.
Bùi Ngữ Yên nàng phát hiện, mình cũng sẽ không sống một mình.
Bùi Ngữ Yên muốn xuống dưới cùng Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, hiện tại em mới biết được, em yêu anh yêu nhiều bao nhiêu.
Bùi Ngữ Yên nhìn phía dưới, sắc mặt bình tĩnh lại:
- Có thể cùng anh ở chung một chỗ, cho dù chết, với em mà nói, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Bùi Ngữ Yên phát hiện, nàng thật sự đã yêu Trần Thanh Đế, nhưng mà, đến cùng yêu bao nhiêu, ở thời khắc này, mới chân chính thể hiện ra.
Bùi Ngữ Yên nàng nguyện ý vì Trần Thanh Đế chết.
Chính thức làm.
Trần Thanh Đế chết rồi, Bùi Ngữ Yên nàng cũng sẽ không biết sống một mình.
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên không có đi đa tưởng cái gì, nàng chỉ là muốn, có thể nhanh đuổi theo bước chân của Trần Thanh Đế, cùng Trần Thanh Đế chết chung.
- Phải nhanh, bằng không thì sẽ theo không kịp Thanh Đế.
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng:
- Vừa rồi ta vì cái gì ngây ngẩn cả người, vì cái gì không theo sát nhảy xuống. Hiện tại ta đã chậm một bước, nếu đến phía dưới, không thấy được Trần Thanh Đế thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lo lắng, Bùi Ngữ Yên vô cùng lo lắng.
Oán hận, oán hận mình trước kia ngốc ở đó, mà không có nhanh nhảy xuống.
- Đến phía dưới, em sẽ nghĩ biện pháp, cho anh nhớ lại em, em sẽ không hối hận, vì anh mà chết, có thể cùng anh chết chung một chỗ, cũng thỏa mãn rồi.
Bùi Ngữ Yên rơi xuống rất nhanh, vươn hai tay ra, trên mặt lộ ra mỉm cười, vẫn nhìn phía dưới.
- Thanh Đế!
Đột nhiên, trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra vẻ hưng phấn, bởi vì, nàng thấy được thân ảnh của Trần Thanh Đế đang rơi xuống.
- Sắp đuổi kịp rồi, có thể cùng Trần Thanh Đế chết chung rồi, cùng chết, thực hạnh phúc!
Bùi Ngữ Yên nở nụ cười, nụ cười vui vẻ.
Vèo...
Đúng lúc này, thân ảnh của Trần Thanh Đế, đột nhiên cải biến phương hướng, toàn thân hắc khí xông mạnh, rất nhanh kích bắn tiền phương, mà không phải tiếp tục rơi xuống.
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, càng thêm hưng phấn:
- Thanh Đế, anh không muốn chết nữa? Có thật không vậy? Ta không có nhìn lầm chứ?
Vèo!
Ngay sau đó, Tinh Thần Dị Năng bị nàng thôi phát đến cực hạn, tốc độ nhanh gia tăng, cũng ở trên không trung, cải biến phương hướng, theo sát lấy Trần Thanh Đế.
Vài giây sau, Bùi Ngữ Yên duy trì không được, bắt đầu rơi xuống.
Bất quá, ở Bùi Ngữ Yên toàn lực bạo phát, bình an rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên cũng phát hiện, Trần Thanh Đế cũng bình an rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, ngay sau đó, Trần Thanh Đế hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế không chết, Thanh Đế, anh không nên... chờ em một chút...
Bùi Ngữ Yên tinh thần rung mạnh, cũng mặc kệ nhiều như vậy, rất nhanh đuổi theo.
Đêm khuya trong khách sạn, tất cả đều khôi phục bình tĩnh, ngoại trừ thanh âm tim đập, hô hấp, thì không còn có bất luận tiếng vang gì.
- Chiến đấu đã xong? Trần Thanh Đế bị giết?
Trong đại sảnh, Chiến Vương Tỉnh Khoát chấn động toàn thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tại sao Cung phụng trưởng lão không có xuất hiện? Chẳng lẽ đã đi rồi?
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Tồn tại đáng sợ như cung phụng trưởng lão, sau khi giết Trần Thanh Đế, đương nhiên sẽ rời đi rồi.
Nghĩ vậy, Tỉnh Khoát hít sâu một hơi, chỉ vào mấy thành viên Thanh Bang bên người, nói ra:
- Mấy người các ngươi, cùng ta đi lên xem một chút.
Nói xong, Tỉnh Khoát đi trước mở thang máy, chui vào, vài tên thành viên Thanh Bang bị điểm kia, theo sát phía sau đi vào thang máy.
- Mùi vị máu tanh thật đậm, không có những động tĩnh gì khác.
Chiến Vương trầm ngâm một tiếng, hít sâu một hơi, nói ra:
- Phá cửa.
Phanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.