Chương 606: Em không đi
Diện Hồng Nhĩ Xích
05/11/2013
Mà ở thời điểm này, Bùi Ngữ Yên bị Tinh Thần Dị Năng của Mục U Lam
công kích ngất đi, đã thanh tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cố gắng mở hai
mắt ra.
- Thanh Đế, Thanh Đế gặp nguy hiểm, Thanh Đế không phải đối thủ của sư phụ.
Bùi Ngữ Yên đột nhiên nghĩ đến, sư phụ nàng động thủ với Trần Thanh Đế, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, Bùi Ngữ Yên rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên.
Bất quá, rất nhanh, Bùi Ngữ Yên trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hoảng sợ, vẻ lo lắng càng lớn.
Bùi Ngữ Yên chỉ là chứng kiến, Mục U Lam bay ngược, cũng không có chứng kiến Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến một đạo hắc khí vô cùng âm trầm và một đạo hàn mang chướng mắt.
Mục tiêu công kích của đạo hàn mang, đúng là sư phụ của Bùi Ngữ Yên nàng, Mục U Lam.
Phốc!
Đầu của Mục U Lam, bị đạo hàn mang kia chém mất, một cổ máu tươi, như là giếng phun, từ trong cổ của Mục U Lam phóng ra.
Bồng!
Máu tươi trực tiếp phun đến trần nhà.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Mục U Lam đã bị chém mất đầu lâu, cả thân thể hung hăng té ngã trên đất.
Hàn mang biến mất không thấy gì nữa, đạo hắc khí vô cùng âm trầm kia rất nhanh biến lớn, cuối cùng, biến thành hình người, rõ ràng là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu!
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên tỉnh táo lại, nhìn thấy là Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Về phần Mục U Lam bị Trần đại thiếu chém giết, Bùi Ngữ Yên cũng không có đi chú ý.
Bởi vì, Bùi Ngữ Yên nhạy cảm phát giác được, lúc này Trần Thanh Đế thay đổi, cùng Trần Thanh Đế trước khi nàng hôn mê, đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Toàn thân Trần Thanh Đế, đều tản ra khí tức âm trầm khủng bố.
- Ân?
Thân thể Trần Thanh Đế run lên, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Bùi Ngữ Yên đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng.
- Thanh Đế, anh... anh làm sao vậy?
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cảm giác khó thở, suýt nữa hôn mê.
Ào ào...
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, điên cuồng chảy xuống.
Chỉ thấy Trần Thanh Đế lúc này, con ngươi biến thành huyết sắc, vốn là khuôn mặt anh tuấn, tuy vẫn còn đó, nhưng lại tràn ngập một tầng hắc khí.
Giống như là mang theo một cái mặt nạ hắc khí bảo hộ.
Ngoại trừ con ngươi là huyết sắc ra, mặt của Trần đại thiếu, tất cả đều là màu đen.
Vô cùng khủng bố.
- Nhanh... nhanh ly khai nơi này, anh... anh không sao!
Trần Thanh Đế vô cùng gian nan nói:
- Đi mau, bằng không thì... bằng không thì anh... anh sẽ... anh sẽ giết... giết em!
Trần Thanh Đế vốn đã sắp mất phương hướng, bởi vì, Bùi Ngữ Yên đột nhiên tỉnh lại, kêu hắn một tiếng, lại làm cho hắn rất nhanh thanh tỉnh lại.
Bất quá, Trần Thanh Đế giãy dụa vô cùng vất vả.
Hắn biết rõ, hắn kiên trì không được bao lâu, liền mất đi bản tính.
Đến lúc kia, Trần Thanh Đế cũng không biết, hắn sẽ làm ra sự tình gì.
Giết Bùi Ngữ Yên?
Có lẽ!
Bởi vì, Trần Thanh Đế đã bị mất bản tính.
Nhất là ở bên trong quá trình chiến đấu cùng Mục U Lam, điên cuồng tăng lên tu vi nghịch tu của mình, bởi vì giết chóc mà mất bản tính.
Giết!
Sau khi mất bản tính, chỉ sợ sẽ giết lung tung.
Thẳng đến, chính mình cũng bị giết chết.
Ở trong tiềm thức của Trần Thanh Đế, không muốn giết Bùi Ngữ Yên.
Cũng chính bởi vì như thế, mới có một tia thanh minh.
- Không, em không đi.
Bùi Ngữ Yên nước mắt như mưa, điên cuồng lắc đầu:
- Thanh Đế, anh tỉnh, mau tỉnh lại, van cầu anh Thanh Đế...
Giờ phút này, Bùi Ngữ Yên khóc như mưa, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bất lực.
Nam nhân mình yêu, vậy mà trở nên khủng bố như thế.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế lúc này, là so với cung phụng trưởng lão Thanh Bang bị giết, thì càng thêm dọa người, dữ tợn.
Cả khuôn mặt đều bị hắc khí bao phủ, duy có một đôi con ngươi không phải là đen, mà là màu máu.
- Thanh Đế, em sẽ không để cho anh có việc, em nhất định sẽ không để cho anh có việc.
Bùi Ngữ Yên duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trên mặt lộ ra kiên định.
Chợt...
Bùi Ngữ Yên cũng mặc kệ không hỏi, rất nhanh vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ôm lấy Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế sắp mất bản tính, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, hương vị quen thuộc, thân hình run rẩy, Trần đại thiếu cũng nhịn không được chấn động.
Bùi Ngữ Yên lại một lần nữa, đem Trần Thanh Đế ở biên giới mất bản tính, kéo trở lại một tia.
Phanh...
Thân thể Trần Thanh Đế run rẩy, lắc đầu, lập tức, bạo lực đẩy Bùi Ngữ Yên ra:
- Tránh ra, nhanh đi mau, cách anh càng xa càng tốt.
- Không...
Bùi Ngữ Yên bị ngã trên mặt đất, rất nhanh từ trên mặt đất bò lên, vừa muốn nhào tới Trần Thanh Đế, muốn ôm lấy Trần Thanh Đế.
Vèo!
Thấy vậy, Trần Thanh Đế không dám có chút dừng lại, hàm răng cắn chặt, thân thể khẽ động, rất nhanh liền xông ra ngoài, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ phòng xông ra ngoài.
- Không...
- Thanh Đế, Thanh Đế gặp nguy hiểm, Thanh Đế không phải đối thủ của sư phụ.
Bùi Ngữ Yên đột nhiên nghĩ đến, sư phụ nàng động thủ với Trần Thanh Đế, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, Bùi Ngữ Yên rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên.
Bất quá, rất nhanh, Bùi Ngữ Yên trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hoảng sợ, vẻ lo lắng càng lớn.
Bùi Ngữ Yên chỉ là chứng kiến, Mục U Lam bay ngược, cũng không có chứng kiến Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến một đạo hắc khí vô cùng âm trầm và một đạo hàn mang chướng mắt.
Mục tiêu công kích của đạo hàn mang, đúng là sư phụ của Bùi Ngữ Yên nàng, Mục U Lam.
Phốc!
Đầu của Mục U Lam, bị đạo hàn mang kia chém mất, một cổ máu tươi, như là giếng phun, từ trong cổ của Mục U Lam phóng ra.
Bồng!
Máu tươi trực tiếp phun đến trần nhà.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Mục U Lam đã bị chém mất đầu lâu, cả thân thể hung hăng té ngã trên đất.
Hàn mang biến mất không thấy gì nữa, đạo hắc khí vô cùng âm trầm kia rất nhanh biến lớn, cuối cùng, biến thành hình người, rõ ràng là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu!
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên tỉnh táo lại, nhìn thấy là Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Về phần Mục U Lam bị Trần đại thiếu chém giết, Bùi Ngữ Yên cũng không có đi chú ý.
Bởi vì, Bùi Ngữ Yên nhạy cảm phát giác được, lúc này Trần Thanh Đế thay đổi, cùng Trần Thanh Đế trước khi nàng hôn mê, đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Toàn thân Trần Thanh Đế, đều tản ra khí tức âm trầm khủng bố.
- Ân?
Thân thể Trần Thanh Đế run lên, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Bùi Ngữ Yên đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng.
- Thanh Đế, anh... anh làm sao vậy?
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cảm giác khó thở, suýt nữa hôn mê.
Ào ào...
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, điên cuồng chảy xuống.
Chỉ thấy Trần Thanh Đế lúc này, con ngươi biến thành huyết sắc, vốn là khuôn mặt anh tuấn, tuy vẫn còn đó, nhưng lại tràn ngập một tầng hắc khí.
Giống như là mang theo một cái mặt nạ hắc khí bảo hộ.
Ngoại trừ con ngươi là huyết sắc ra, mặt của Trần đại thiếu, tất cả đều là màu đen.
Vô cùng khủng bố.
- Nhanh... nhanh ly khai nơi này, anh... anh không sao!
Trần Thanh Đế vô cùng gian nan nói:
- Đi mau, bằng không thì... bằng không thì anh... anh sẽ... anh sẽ giết... giết em!
Trần Thanh Đế vốn đã sắp mất phương hướng, bởi vì, Bùi Ngữ Yên đột nhiên tỉnh lại, kêu hắn một tiếng, lại làm cho hắn rất nhanh thanh tỉnh lại.
Bất quá, Trần Thanh Đế giãy dụa vô cùng vất vả.
Hắn biết rõ, hắn kiên trì không được bao lâu, liền mất đi bản tính.
Đến lúc kia, Trần Thanh Đế cũng không biết, hắn sẽ làm ra sự tình gì.
Giết Bùi Ngữ Yên?
Có lẽ!
Bởi vì, Trần Thanh Đế đã bị mất bản tính.
Nhất là ở bên trong quá trình chiến đấu cùng Mục U Lam, điên cuồng tăng lên tu vi nghịch tu của mình, bởi vì giết chóc mà mất bản tính.
Giết!
Sau khi mất bản tính, chỉ sợ sẽ giết lung tung.
Thẳng đến, chính mình cũng bị giết chết.
Ở trong tiềm thức của Trần Thanh Đế, không muốn giết Bùi Ngữ Yên.
Cũng chính bởi vì như thế, mới có một tia thanh minh.
- Không, em không đi.
Bùi Ngữ Yên nước mắt như mưa, điên cuồng lắc đầu:
- Thanh Đế, anh tỉnh, mau tỉnh lại, van cầu anh Thanh Đế...
Giờ phút này, Bùi Ngữ Yên khóc như mưa, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bất lực.
Nam nhân mình yêu, vậy mà trở nên khủng bố như thế.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế lúc này, là so với cung phụng trưởng lão Thanh Bang bị giết, thì càng thêm dọa người, dữ tợn.
Cả khuôn mặt đều bị hắc khí bao phủ, duy có một đôi con ngươi không phải là đen, mà là màu máu.
- Thanh Đế, em sẽ không để cho anh có việc, em nhất định sẽ không để cho anh có việc.
Bùi Ngữ Yên duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trên mặt lộ ra kiên định.
Chợt...
Bùi Ngữ Yên cũng mặc kệ không hỏi, rất nhanh vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ôm lấy Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế sắp mất bản tính, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, hương vị quen thuộc, thân hình run rẩy, Trần đại thiếu cũng nhịn không được chấn động.
Bùi Ngữ Yên lại một lần nữa, đem Trần Thanh Đế ở biên giới mất bản tính, kéo trở lại một tia.
Phanh...
Thân thể Trần Thanh Đế run rẩy, lắc đầu, lập tức, bạo lực đẩy Bùi Ngữ Yên ra:
- Tránh ra, nhanh đi mau, cách anh càng xa càng tốt.
- Không...
Bùi Ngữ Yên bị ngã trên mặt đất, rất nhanh từ trên mặt đất bò lên, vừa muốn nhào tới Trần Thanh Đế, muốn ôm lấy Trần Thanh Đế.
Vèo!
Thấy vậy, Trần Thanh Đế không dám có chút dừng lại, hàm răng cắn chặt, thân thể khẽ động, rất nhanh liền xông ra ngoài, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ phòng xông ra ngoài.
- Không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.