Chương 351: Lại gặp Mã Tình Tình
Diện Hồng Nhĩ Xích
23/09/2013
Đối với tiệc tối đón người mới đến, Nguyễn Trình Nghịch rất chăm chú,
càng là tìm người thay hắn viết một ca khúc cực kỳ thâm tình. Chính là
vì ở ngày 15 tháng 9 hát cho Mạnh Ngưng Tuyết nghe.
Hắn tin tưởng, chuyện lãng mạn như thế, nhất định có thể đả động Mạnh Ngưng Tuyết, cướp đi thân thể của Mạnh Ngưng Tuyết.
Vì ngày nào đó, Nguyễn Trình Nghịch chuẩn bị rất lâu, dụng tâm lương khổ.
Nhưng mà, Nguyễn Trình Nghịch lại không nghĩ rằng, Trần Thanh Đế vậy mà đã đẩy ngã Mạnh Ngưng Tuyết rồi. Đêm qua, bọn hắn giống như còn đã xảy ra mấy thứ gì đó.
Xem bộ dáng, Mạnh Ngưng Tuyết chưa thỏa mãn Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế rất tức giận.
- Ta vừa rồi ở ngoài cửa trường chứng kiến, Mạnh Nữ Thần đi cùng xe với Trần Thanh Đế, vẫn là chiếc Passat màu trắng kia.
- Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm?
- Ta tưởng rằng mình nhìn lầm, ai nghĩ đến, thật là Mạnh Nữ Thần a.
- Con mẹ nó, Mạnh Nữ Thần dễ làm người khác chú ý như thế, như là đom đóm trong bóng tối, ngươi con mẹ nó sao có thể nhìn lầm?
- Ngoại trừ Mạnh Nữ Thần, ai còn có thể giống như nàng? Ngươi con mẹ nó, thật sự là ngu ngốc.
...
Mọi người nghị luận, lại để cho sắc mặt Nguyễn Trình Nghịch càng ngày càng khó coi, hắn đang định tìm Trần Thanh Đế, thình lình phát hiện, sớm đã không có thân ảnh của Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế ly khai lúc nào, vậy mà không có bất cứ người nào phát hiện.
Không chỉ có như thế, ngay cả Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không thấy nữa.
Bọn họ là ly khai như thế nào, ly khai lúc nào, sửng sốt không ai biết rõ.
Một nam một nữ này, là tiêu điểm của mọi người, nhưng mà, cứ như vậy lăng không biến mất rồi.
Thật sự là quỷ dị.
- Trần Thanh Đế, ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Nguyễn Trình Nghịch cắn răng mở miệng, vô cùng phẫn nộ.
Bình thường đều là Nguyễn Trình Nghịch hắn đội nón xanh cho người khác, không nghĩ tới hôm nay, lại bị Trần Thanh Đế cắm sừng.
Cái này lại để cho Nguyễn Trình Nghịch hận ý ngập trời.
Một câu của Mạnh Ngưng Tuyết, kéo tới cừu hận cho Trần đại thiếu.
- Con mẹ nó, nữ nhân Mạnh Ngưng Tuyết này, thật sự là quá độc ác.
Trần Thanh Đế thừa dịp loạn, lặng yên ly khai, duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Loại vật cừu hận này, Trần Thanh Đế cho tới bây giờ còn không sợ, bất quá, cũng không có người nào thích cừu hận cả?
Nhất là loại cừu hận vô duyên vô cớ này.
Cái này khiến cho Trần đại thiếu nhức cả trứng.
Nữ nhân, thực chính là kẻ gây tai hoạ.
Vẫn là cổ nhân có kinh nghiệm a, Trần đại thiếu cũng cảm nhận được hàm nghĩa những lời này thật sâu.
- Trần Thanh Đế.
Đúng lúc này, một thanh âm mừng rỡ đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế nghe xong, dĩ nhiên là một nữ nhân, trái tim bé nhỏ không khỏi nhảy thoáng một phát.
Con mẹ nó, tại sao lại là nữ nhân nữa?
Nhìn lại, là cháu gái của Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới Mã Quan Thiên, Mã Tình Tình.
Mà ở bên người Mã Tình Tình, còn đi theo một Lữ Bất Phàm, trên mặt treo dáng tươi cười nho nhã, nhưng sắc mặt lại hơi có chút tái nhợt.
- Oa kháo... Lữ Bất Phàm, ngươi xuất viện rồi à? Thương thế tốt không sai biệt lắm a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Lữ Bất Phàm, ngươi thật sự là mẫu mực đời ta, cua gái cư nhiên tích cực như thế. Lúc này mới vừa ra viện, cũng đã bắt đầu rồi, lợi hại a.
- Trần đại thiếu, vẫn là ngươi lợi hại, ta nghe nói Mạnh Nữ Thần đã bị ngươi cầm xuống rồi hả?
Lữ Bất Phàm nhíu mày, hạ giọng nói:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, coi chừng bị nàng ăn hết.
- Ngươi vậy mà sẽ hảo tâm nói cho ta biết như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không tin. Hắn đương nhiên biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, lại thật không ngờ, Lữ Bất Phàm sẽ nhắc nhở hắn.
- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, phát giác sao?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nhìn xem Trần Thanh Đế.
- Ân.
Trần Thanh Đế trịnh trọng nhẹ gật đầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết này, rất không đơn giản, rất lợi hại.
- A? Ngươi phát hiện cái gì?
Hai mắt Lữ Bất Phàm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Lữ Bất Phàm hắn thực sẽ tốt như vậy, nhắc nhở Trần Thanh Đế sao?
Mịa, làm sao có thể?
Chồn chúc tết cho gà, có thể là chuyện tốt gì chứ?
Lữ Bất Phàm nhắc nhở Trần Thanh Đế, là muốn biết, Trần Thanh Đế thay đổi bao nhiêu. Nếu như, Trần đại thiếu thật có thể đủ phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, vậy Trần đại thiếu rất đáng sợ.
Đối với Mạnh Ngưng Tuyết, Lữ Bất Phàm âm thầm điều tra thật lâu, lại cái gì cũng không có điều tra ra được, thân gia rất trong sạch, bối cảnh rất bình thường.
Nhưng mà, ở trong quá trình điều tra, Lữ gia lại đột nhiên nhận được điện báo thần bí, cùng với ba bộ thi thể siêu cấp cao thủ của Lữ gia.
Ba cao thủ này, từng cái đều không bình thường, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ bảo hộ Lữ Bất Phàm cùng Lữ Văn.
Từ đó về sau, Lữ gia cao thấp quyết đoán đình chỉ điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
- Lữ Bất Phàm, ngươi đừng nói cho ta, ngươi không có phát hiện.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi nói ra:
- Cái kia ngực, bờ mông, dáng người... con mẹ nó, quả thực là vưu vật trong mộng a.
- A, đúng rồi.
Trần Thanh Đế nhíu hai mắt lại, nhìn xem Lữ Bất Phàm:
- Ngươi chạy tới cảnh cáo ta, không phải là ngươi vừa ý Mạnh Ngưng Tuyết chứ? Ta cho ngươi biết, ngươi không có cửa đâu.
Hắn tin tưởng, chuyện lãng mạn như thế, nhất định có thể đả động Mạnh Ngưng Tuyết, cướp đi thân thể của Mạnh Ngưng Tuyết.
Vì ngày nào đó, Nguyễn Trình Nghịch chuẩn bị rất lâu, dụng tâm lương khổ.
Nhưng mà, Nguyễn Trình Nghịch lại không nghĩ rằng, Trần Thanh Đế vậy mà đã đẩy ngã Mạnh Ngưng Tuyết rồi. Đêm qua, bọn hắn giống như còn đã xảy ra mấy thứ gì đó.
Xem bộ dáng, Mạnh Ngưng Tuyết chưa thỏa mãn Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế rất tức giận.
- Ta vừa rồi ở ngoài cửa trường chứng kiến, Mạnh Nữ Thần đi cùng xe với Trần Thanh Đế, vẫn là chiếc Passat màu trắng kia.
- Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm?
- Ta tưởng rằng mình nhìn lầm, ai nghĩ đến, thật là Mạnh Nữ Thần a.
- Con mẹ nó, Mạnh Nữ Thần dễ làm người khác chú ý như thế, như là đom đóm trong bóng tối, ngươi con mẹ nó sao có thể nhìn lầm?
- Ngoại trừ Mạnh Nữ Thần, ai còn có thể giống như nàng? Ngươi con mẹ nó, thật sự là ngu ngốc.
...
Mọi người nghị luận, lại để cho sắc mặt Nguyễn Trình Nghịch càng ngày càng khó coi, hắn đang định tìm Trần Thanh Đế, thình lình phát hiện, sớm đã không có thân ảnh của Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế ly khai lúc nào, vậy mà không có bất cứ người nào phát hiện.
Không chỉ có như thế, ngay cả Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không thấy nữa.
Bọn họ là ly khai như thế nào, ly khai lúc nào, sửng sốt không ai biết rõ.
Một nam một nữ này, là tiêu điểm của mọi người, nhưng mà, cứ như vậy lăng không biến mất rồi.
Thật sự là quỷ dị.
- Trần Thanh Đế, ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Nguyễn Trình Nghịch cắn răng mở miệng, vô cùng phẫn nộ.
Bình thường đều là Nguyễn Trình Nghịch hắn đội nón xanh cho người khác, không nghĩ tới hôm nay, lại bị Trần Thanh Đế cắm sừng.
Cái này lại để cho Nguyễn Trình Nghịch hận ý ngập trời.
Một câu của Mạnh Ngưng Tuyết, kéo tới cừu hận cho Trần đại thiếu.
- Con mẹ nó, nữ nhân Mạnh Ngưng Tuyết này, thật sự là quá độc ác.
Trần Thanh Đế thừa dịp loạn, lặng yên ly khai, duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Loại vật cừu hận này, Trần Thanh Đế cho tới bây giờ còn không sợ, bất quá, cũng không có người nào thích cừu hận cả?
Nhất là loại cừu hận vô duyên vô cớ này.
Cái này khiến cho Trần đại thiếu nhức cả trứng.
Nữ nhân, thực chính là kẻ gây tai hoạ.
Vẫn là cổ nhân có kinh nghiệm a, Trần đại thiếu cũng cảm nhận được hàm nghĩa những lời này thật sâu.
- Trần Thanh Đế.
Đúng lúc này, một thanh âm mừng rỡ đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế nghe xong, dĩ nhiên là một nữ nhân, trái tim bé nhỏ không khỏi nhảy thoáng một phát.
Con mẹ nó, tại sao lại là nữ nhân nữa?
Nhìn lại, là cháu gái của Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới Mã Quan Thiên, Mã Tình Tình.
Mà ở bên người Mã Tình Tình, còn đi theo một Lữ Bất Phàm, trên mặt treo dáng tươi cười nho nhã, nhưng sắc mặt lại hơi có chút tái nhợt.
- Oa kháo... Lữ Bất Phàm, ngươi xuất viện rồi à? Thương thế tốt không sai biệt lắm a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Lữ Bất Phàm, ngươi thật sự là mẫu mực đời ta, cua gái cư nhiên tích cực như thế. Lúc này mới vừa ra viện, cũng đã bắt đầu rồi, lợi hại a.
- Trần đại thiếu, vẫn là ngươi lợi hại, ta nghe nói Mạnh Nữ Thần đã bị ngươi cầm xuống rồi hả?
Lữ Bất Phàm nhíu mày, hạ giọng nói:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, coi chừng bị nàng ăn hết.
- Ngươi vậy mà sẽ hảo tâm nói cho ta biết như vậy?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không tin. Hắn đương nhiên biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, lại thật không ngờ, Lữ Bất Phàm sẽ nhắc nhở hắn.
- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, phát giác sao?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nhìn xem Trần Thanh Đế.
- Ân.
Trần Thanh Đế trịnh trọng nhẹ gật đầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết này, rất không đơn giản, rất lợi hại.
- A? Ngươi phát hiện cái gì?
Hai mắt Lữ Bất Phàm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Lữ Bất Phàm hắn thực sẽ tốt như vậy, nhắc nhở Trần Thanh Đế sao?
Mịa, làm sao có thể?
Chồn chúc tết cho gà, có thể là chuyện tốt gì chứ?
Lữ Bất Phàm nhắc nhở Trần Thanh Đế, là muốn biết, Trần Thanh Đế thay đổi bao nhiêu. Nếu như, Trần đại thiếu thật có thể đủ phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, vậy Trần đại thiếu rất đáng sợ.
Đối với Mạnh Ngưng Tuyết, Lữ Bất Phàm âm thầm điều tra thật lâu, lại cái gì cũng không có điều tra ra được, thân gia rất trong sạch, bối cảnh rất bình thường.
Nhưng mà, ở trong quá trình điều tra, Lữ gia lại đột nhiên nhận được điện báo thần bí, cùng với ba bộ thi thể siêu cấp cao thủ của Lữ gia.
Ba cao thủ này, từng cái đều không bình thường, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ bảo hộ Lữ Bất Phàm cùng Lữ Văn.
Từ đó về sau, Lữ gia cao thấp quyết đoán đình chỉ điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
- Lữ Bất Phàm, ngươi đừng nói cho ta, ngươi không có phát hiện.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi nói ra:
- Cái kia ngực, bờ mông, dáng người... con mẹ nó, quả thực là vưu vật trong mộng a.
- A, đúng rồi.
Trần Thanh Đế nhíu hai mắt lại, nhìn xem Lữ Bất Phàm:
- Ngươi chạy tới cảnh cáo ta, không phải là ngươi vừa ý Mạnh Ngưng Tuyết chứ? Ta cho ngươi biết, ngươi không có cửa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.