Chương 352: Toàn thân đều biết
Diện Hồng Nhĩ Xích
23/09/2013
- Tình muội muội, ca ca ta mời em đi xem phim.
Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mã Tình Tình vào trong ngực, thản nhiên nói:
- Lữ Bất Phàm còn không có giải quyết em, đã nghĩ tới Mạnh Ngưng Tuyết. Loại nam nhân như hắn này, em vẫn là không nên lăn lộn cùng hắn thì tốt hơn.
- Trần Thanh Đế, ngươi buông Mã Tình Tình ra.
Sắc mặt Lữ Bất Phàm, lập tức trở nên âm trầm. Ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, một đạo sát cơ chợt lóe lên.
- Ngươi đang uy hiếp lão tử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Gia gia của ngươi, lão gia hỏa Lữ Văn kia, lão tử còn không để vào mắt, ngươi tính là cái gì chứ?
- Ngươi...
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, mỉm cười nói ra:
- Trần đại thiếu, ta nào dám uy hiếp ngươi, thật sự là có chút ít sự tình muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì, có thể trọng yếu hơn chuyện lão tử xem phim cùng Tình muội muội?
Trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh, con mẹ nó, khẳng định không có chuyện tốt lành gì.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết sao?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trong tay của ta vừa vặn có một ít tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết.
- Ngươi có tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết?
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm thầm liếc nhìn một nơi hẻo lánh xa xa, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Ngươi có thể rõ ràng hơn lão tử sao? Mạnh Ngưng Tuyết toàn thân cao thấp, một điểm nào lão tử không rõ ràng?
- Tình muội muội, chúng ta đi.
Trần Thanh Đế trực tiếp bỏ qua Lữ Bất Phàm, ôm Mã Tình Tình quay người ly khai, lưu lại Lữ Bất Phàm một mặt khó chịu nổi.
- Trần Thanh Đế...
Lữ Bất Phàm nắm chặt hai đấm, trong cơn giận dữ, tỉnh táo ngày xưa không còn tồn tại, khuôn mặt có chút tái nhợt, cũng xuất hiện đỏ ửng.
Lữ Bất Phàm hận không thể giết Trần Thanh Đế.
Mã Tình Tình, đây chính là nữ nhân Lữ Bất Phàm động tâm. Hơn nữa hắn còn thề qua, cả đời chỉ lấy Mã Tình Tình, sẽ không thích những nữ nhân khác.
Những nữ nhân khác, ở trong mắt Lữ Bất Phàm, lại xinh đẹp như thế nào, cũng không thể để cho hắn động tâm.
- Trần Thanh Đế, ta... ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ngươi chờ cho ta.
Trần Thanh Đế lườm qua nơi hẻo lánh kia, Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết người.
Rời đi ánh mắt của Lữ Bất Phàm cùng Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Thanh Đế buông lỏng Mã Tình Tình ra, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Mã Tình Tình, ta giúp ngươi một lần, ngươi cám ơn ta như thế nào đây?
- Ta... ta mời ngươi ăn cơm?
Mã Tình Tình mặt ngọc ửng đỏ, thật sự nàng bị Lữ Bất Phàm quấn phiền rồi, nhìn thấy Trần đại thiếu, mới có thể cảm thấy phi thường mừng rỡ.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần đại thiếu ôm nàng trong ngực, Mã Tình Tình cũng không có tức giận.
Trần đại thiếu là đang giúp nàng a.
- Mời ăn cơm vậy thì miễn đi.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, hạ giọng nói ra:
- Mạnh Nữ Thần của trường học chúng ta ngươi nên biết a? Ngươi giúp ta ngăn chặn nàng vài phút là được.
- A...
Mã Tình Tình phát ra một tiếng thét kinh hãi, khiếp sợ nói:
- Ngươi thật sự đem Mạnh lão sư... hiện tại còn muốn đá người ta?
- Đừng nghe những người kia nói bậy, là Mạnh Ngưng Tuyết uống nhầm thuốc, quấn quít lấy ta.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ hạ giọng nói:
- Ngươi cũng biết, ta tự do đã quen, chịu không được loại ước thúc này. Hơn nữa, để cho ta vì một thân cây, buông tha cho rừng rậm, cái kia căn bản là không thực tế.
Rơi vào đường cùng, Trần Thanh Đế lại giội nước bẩn trên người mình rồi.
- Ta có thể giúp ngươi, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện mới được.
Trong đôi mắt Mã Tình Tình lóe ra tinh mang, vẻ mặt chờ mong.
- Oa kháo... vừa rồi ca ca ta mới giúp ngươi, giúp ngươi một việc, ngươi lại nói điều kiện cùng ta?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Tình muội muội, ngươi còn có lương tâm hay không?
- Hừ, ngươi giúp ta, chẳng lẽ không phải giúp chính ngươi?
Mã Tình Tình giảo hoạt cười, nói ra:
- Vừa rồi ngươi hẳn là phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết, mới có thể cố ý nói, toàn thân cao thấp Mạnh Ngưng Tuyết...
Nói đến đây, Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ bừng không thôi, nói không được nữa.
Ta móa... Mã Tình Tình này cũng quá thông minh đi? Ca ca ta nói một câu như vậy, mời nàng hỗ trợ, nàng thậm chí ngay cả cái này cũng đoán được.
Hoàn toàn chính xác, Trần đại thiếu là giải vây cho Mã Tình Tình không giả, đồng dạng cũng là vì thoát khỏi Mạnh Ngưng Tuyết.
- Nói đi, rốt cuộc là điều kiện gì. Bất quá, ta đầu tiên nói trước, bảo ta tiến vào Khoa Trung y là không thể nào, ngươi cũng đừng hao tâm tổn trí.
Trần Thanh Đế hoàn khố nói:
- Nếu ta đi Khoa Trung y, không biết bao nhiêu mỹ nữ Khoa Văn Nghệ, sẽ rơi lệ cho ta. Ta làm người rất mềm lòng, không đành lòng làm mỹ nữ thương tâm.
- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy không muốn tiến vào Khoa Trung y sao?
Mã Tình Tình vẻ mặt khó hiểu, cùng đáng tiếc nói:
- Ông nội của ta nói ngươi ở Trung y có thiên phú cực tốt, tại sao phải lãng phí thiên phú của mình?
- Ai, không có hứng thú.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng nói ra:
- Nếu để cho ngươi buông tha cho Trung y, tiến vào Khoa Văn Nghệ, ngươi sẽ nguyện ý sao?
- Xem đi, ngươi cũng không muốn.
Nhìn thấy Mã Tình Tình lắc đầu, Trần đại thiếu nhún vai, nói ra:
- Ta người này, cũng không có yêu thích gì, chỉ thích mỹ nữ. Khoa Trung y các ngươi thật sự là không có mỹ nữ gì, so sánh cùng Khoa Văn Nghệ, mỹ nữ khắp nơi, sảng khoái hơn a.
- Ngươi... chẳng lẽ... chẳng lẽ ta... ta không phải mỹ nữ sao?
Mã Tình Tình cắn răng, vô cùng phẫn nộ nói. Nha, ta là đại mỹ nữ a, ngươi lại bỏ qua ta rồi, thật sự là hơi quá đáng.
Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mã Tình Tình vào trong ngực, thản nhiên nói:
- Lữ Bất Phàm còn không có giải quyết em, đã nghĩ tới Mạnh Ngưng Tuyết. Loại nam nhân như hắn này, em vẫn là không nên lăn lộn cùng hắn thì tốt hơn.
- Trần Thanh Đế, ngươi buông Mã Tình Tình ra.
Sắc mặt Lữ Bất Phàm, lập tức trở nên âm trầm. Ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, một đạo sát cơ chợt lóe lên.
- Ngươi đang uy hiếp lão tử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Gia gia của ngươi, lão gia hỏa Lữ Văn kia, lão tử còn không để vào mắt, ngươi tính là cái gì chứ?
- Ngươi...
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, mỉm cười nói ra:
- Trần đại thiếu, ta nào dám uy hiếp ngươi, thật sự là có chút ít sự tình muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì, có thể trọng yếu hơn chuyện lão tử xem phim cùng Tình muội muội?
Trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh, con mẹ nó, khẳng định không có chuyện tốt lành gì.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết sao?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trong tay của ta vừa vặn có một ít tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết.
- Ngươi có tư liệu của Mạnh Ngưng Tuyết?
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm thầm liếc nhìn một nơi hẻo lánh xa xa, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Ngươi có thể rõ ràng hơn lão tử sao? Mạnh Ngưng Tuyết toàn thân cao thấp, một điểm nào lão tử không rõ ràng?
- Tình muội muội, chúng ta đi.
Trần Thanh Đế trực tiếp bỏ qua Lữ Bất Phàm, ôm Mã Tình Tình quay người ly khai, lưu lại Lữ Bất Phàm một mặt khó chịu nổi.
- Trần Thanh Đế...
Lữ Bất Phàm nắm chặt hai đấm, trong cơn giận dữ, tỉnh táo ngày xưa không còn tồn tại, khuôn mặt có chút tái nhợt, cũng xuất hiện đỏ ửng.
Lữ Bất Phàm hận không thể giết Trần Thanh Đế.
Mã Tình Tình, đây chính là nữ nhân Lữ Bất Phàm động tâm. Hơn nữa hắn còn thề qua, cả đời chỉ lấy Mã Tình Tình, sẽ không thích những nữ nhân khác.
Những nữ nhân khác, ở trong mắt Lữ Bất Phàm, lại xinh đẹp như thế nào, cũng không thể để cho hắn động tâm.
- Trần Thanh Đế, ta... ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ngươi chờ cho ta.
Trần Thanh Đế lườm qua nơi hẻo lánh kia, Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết người.
Rời đi ánh mắt của Lữ Bất Phàm cùng Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Thanh Đế buông lỏng Mã Tình Tình ra, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Mã Tình Tình, ta giúp ngươi một lần, ngươi cám ơn ta như thế nào đây?
- Ta... ta mời ngươi ăn cơm?
Mã Tình Tình mặt ngọc ửng đỏ, thật sự nàng bị Lữ Bất Phàm quấn phiền rồi, nhìn thấy Trần đại thiếu, mới có thể cảm thấy phi thường mừng rỡ.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần đại thiếu ôm nàng trong ngực, Mã Tình Tình cũng không có tức giận.
Trần đại thiếu là đang giúp nàng a.
- Mời ăn cơm vậy thì miễn đi.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, hạ giọng nói ra:
- Mạnh Nữ Thần của trường học chúng ta ngươi nên biết a? Ngươi giúp ta ngăn chặn nàng vài phút là được.
- A...
Mã Tình Tình phát ra một tiếng thét kinh hãi, khiếp sợ nói:
- Ngươi thật sự đem Mạnh lão sư... hiện tại còn muốn đá người ta?
- Đừng nghe những người kia nói bậy, là Mạnh Ngưng Tuyết uống nhầm thuốc, quấn quít lấy ta.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ hạ giọng nói:
- Ngươi cũng biết, ta tự do đã quen, chịu không được loại ước thúc này. Hơn nữa, để cho ta vì một thân cây, buông tha cho rừng rậm, cái kia căn bản là không thực tế.
Rơi vào đường cùng, Trần Thanh Đế lại giội nước bẩn trên người mình rồi.
- Ta có thể giúp ngươi, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện mới được.
Trong đôi mắt Mã Tình Tình lóe ra tinh mang, vẻ mặt chờ mong.
- Oa kháo... vừa rồi ca ca ta mới giúp ngươi, giúp ngươi một việc, ngươi lại nói điều kiện cùng ta?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Tình muội muội, ngươi còn có lương tâm hay không?
- Hừ, ngươi giúp ta, chẳng lẽ không phải giúp chính ngươi?
Mã Tình Tình giảo hoạt cười, nói ra:
- Vừa rồi ngươi hẳn là phát hiện Mạnh Ngưng Tuyết, mới có thể cố ý nói, toàn thân cao thấp Mạnh Ngưng Tuyết...
Nói đến đây, Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ bừng không thôi, nói không được nữa.
Ta móa... Mã Tình Tình này cũng quá thông minh đi? Ca ca ta nói một câu như vậy, mời nàng hỗ trợ, nàng thậm chí ngay cả cái này cũng đoán được.
Hoàn toàn chính xác, Trần đại thiếu là giải vây cho Mã Tình Tình không giả, đồng dạng cũng là vì thoát khỏi Mạnh Ngưng Tuyết.
- Nói đi, rốt cuộc là điều kiện gì. Bất quá, ta đầu tiên nói trước, bảo ta tiến vào Khoa Trung y là không thể nào, ngươi cũng đừng hao tâm tổn trí.
Trần Thanh Đế hoàn khố nói:
- Nếu ta đi Khoa Trung y, không biết bao nhiêu mỹ nữ Khoa Văn Nghệ, sẽ rơi lệ cho ta. Ta làm người rất mềm lòng, không đành lòng làm mỹ nữ thương tâm.
- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy không muốn tiến vào Khoa Trung y sao?
Mã Tình Tình vẻ mặt khó hiểu, cùng đáng tiếc nói:
- Ông nội của ta nói ngươi ở Trung y có thiên phú cực tốt, tại sao phải lãng phí thiên phú của mình?
- Ai, không có hứng thú.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng nói ra:
- Nếu để cho ngươi buông tha cho Trung y, tiến vào Khoa Văn Nghệ, ngươi sẽ nguyện ý sao?
- Xem đi, ngươi cũng không muốn.
Nhìn thấy Mã Tình Tình lắc đầu, Trần đại thiếu nhún vai, nói ra:
- Ta người này, cũng không có yêu thích gì, chỉ thích mỹ nữ. Khoa Trung y các ngươi thật sự là không có mỹ nữ gì, so sánh cùng Khoa Văn Nghệ, mỹ nữ khắp nơi, sảng khoái hơn a.
- Ngươi... chẳng lẽ... chẳng lẽ ta... ta không phải mỹ nữ sao?
Mã Tình Tình cắn răng, vô cùng phẫn nộ nói. Nha, ta là đại mỹ nữ a, ngươi lại bỏ qua ta rồi, thật sự là hơi quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.