Quyển 3 - Chương 543: Cậu hại chết chúng tôi rồi.
Phù Trầm
21/03/2013
- Trần Khiết, lại là cô à, tôi biết ngay cô không phải thứ tốt đẹp gì mà, cô là miếng thịt thối làm hỏng cả một nồi nước?
Cam Tịnh cũng bước tiến lên phía trước:
- Báo cáo chủ nhiệm Lưu, Trần Khiết không có quan hệ gì tới việc này, tôi và cô ấy cũng không có đổi phòng.
- Ái chà chà, còn tranh nhau nữa à?
Chủ nhiệm Lưu nhíu mày, trong bụng mụ ta hiểu rõ, nên xử lý ai, độ mạnh yếu như thế nào, hừ lạnh một tiếng lại nói:
- Chẳng lẽ người đàn ông kia cũng là bạn trai của cô sao? Tiếp viên hàng không chúng ta càng ngày càng giỏi, gọi cả đàn ông đến, muốn được phục vụ tập thể à? Vậy giới thiệu cho tôi đi, tôi cũng muốn được hưởng thụ đấy? Các cô còn thể diện hay không?
Nhóm tiếp viên hàng không sắc mặt đều trắng bệch, nhưng các cô biết nếu làm ầm ĩ với chủ nhiệm Lưu, kết quả chỉ có bản thân chịu thiệt, có khi sẽ bị đuổi việc.
Phải trả giá lớn như vậy, trong lòng các cô đều ớn lạnh phát run, nên cả đám dù tức cũng không dám làm gì, chỉ biết chịu đựng.
Cả nhóm tiếp viên hàng không này đều có gia cảnh bình thường, không có ai chống đỡ, nên mặc dù phải chịu nhục, cũng không dám phá hủy tiền đồ cả đời.
- Bà cũng không soi lại khuôn mặt to như gà mái mẹ của mình đi xem sao? Muốn thiếu gia tôi phục vụ bà à? Có tiền hay không chỉ là việc nhỏ, vấn đề ở chỗ là ai có thể cùng một người bộ dạng như gà này làm tình chứ? Tôi nói cho bà biết, cùng bà, dù dùng Viagra cũng không thể làm cho nó lên được!
Đường Sinh vừa mới đi ra đã đả kích hung ác, tàn bạo vô nhân đạo với bà ta, nhóm tiếp viên hàng không đều không nhịn được cười ầm lên.
Vài người đi phía sau chủ nhiệm Lưu đều nhe răng che miệng cười trộm, quá sung sướng rồi, tên nhóc đẹp trai kia, ngươi thật hoành tránh đó.
Chủ nhiệm Lưu tức đến cả người phát run, lớp phấn dày trên mặt rung rung đến nỗi bong ra từng mảng bay lả tả:
- Mày, mày, mày…đồ súc sinh….
Đường Sinh tay đút túi quần bộ dạng nhàn nhã đi tới, trông rất đáng yêu, hắn cười ha hả:
- Mặc kệ là súc sinh hay là người, nhưng tóm lại đối với mụ không thể có tính thú, chẳng trách đến từng này tuổi rồi vẫn chưa chồng, xấu cũng không phải là cái tội, nhưng mà tâm hồn bà quá xấu xa, nghĩ đánh phấn là có thể che dấu được sao? Cho dù bà có đem cả hộp phấn đổ lên trên mặt cũng vô dụng thôi. Nếu để bà làm Thủ tướng chắc nhân dân cả nước chết sạch? Người làm quan phải biết lấy đức thu phục lòng người, ngươi thì chưa gì đã đánh mắng cấp dưới không biết xấu hổ, trình độ của bà đâu? Muốn đùa giỡn phải không?
Mọi người có mặt tại đây đều choáng muốn hôn mê, đây là chuyện quái gì đây? Đường đường Phó Chủ Nhiệm giám sát nhân sự của tổng công ty Bắc Hàng lại bị một gã vô danh bảnh bao mắng cho như thế, tức đến nỗi nước mắt sắp rơi ra, môi run run:
- Được, được, mày, mày chờ đấy, còn các cô, tôi không sa thải được toàn bộ các cô, tôi sẽ tự động từ chức rời khỏi Bắc Hàng, đừng có nghĩ là tôi không làm được, chúng ta đi thôi!
Cam Tịnh, Trần Khiết đều biết rằng hôm nay đại họa đã tới rồi, đi đời rồi, cậu nhóc bảnh bao, cậu hại chết chúng tôi rồi.
- Này…Bà tự đề cao bản thân quá đấy? Tưởng Bắc Hàng không có bà sẽ phá sản sao? Hay là bà đang nắm trong tay tài sản gần trăm tỷ của Bắc Hàng? Thực ra bà chả có tác dụng gì, nơi này mỗi một tiếp viên hàng không bà đều không thay thế được tác dụng của các cô ấy đâu, đổi bà đi thay các cô ấy làm việc, đừng nói tiếp người ngoại quốc, người Trung Quốc bà cũng không tiếp được, một người phụ nữ vừa già vừa xấu như bà, nhanh cút đi…
Cam Tịnh che mặt khóc không ra nước mắt, vừa có cảm giác tỉnh lại sau khi vận mệnh của mình sắp chuyển sang quỹ đạo khác , bọn Trần Khiết các cô cũng giống nhau!
Chủ nhiệm Lưu tức đến nỗi không nói được lời nào, quay người bước đi, còn cố nói thêm một câu:
- Cam Tịnh, Trần Khiết, các cô chờ đấy….
Tiếng bước chân đã đi xa, nhóm tiếp viên hàng không toàn bộ mắt trợn trắng, sụp đổ, Trần Khiết tiến lên túm lấy áo Đường Sinh:
- Đại ca à, cậu muốn hại chết chúng tôi sao?
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, Đường Sinh nhún nhún vai:
- Này, tôi thật sự không chịu được khi nhìn thấy mụ ta ức hiếp các cô…
Cam Tịnh cũng tiến lên, ở bả vai hắn đấm một cái, khóc nói:
- Nhưng cậu có biết hay không, cậu làm loạn như vậy khiến toàn bộ chúng tôi xong đời rồi?
- Sẽ không nghiêm trọng đến thế chứ? Bắc Hàng lớn như vậy, cô sợ cái gì? Mụ ta vừa xấu cả tâm hồn lẫn thể xác, ai thèm nghe lời mụ ta chứ.
- Cậu thì biết cái gì? Mụ ta Phó chủ nhiệm bộ phận giám sát nhân sự, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, chỉ cần mụ ta nói một câu, toàn bộ chúng tôi đều bị đuổi.
Trần Khiết cũng muốn nói thêm vài câu, thì di động lại kêu, là Đinh Hải Quân gọi tới, nó là đang đứng ở dưới lầu ký túc xá Bắc Hàng.
Sau mười phút, Đường Sinh đi xuống, nhóm Cam Tịnh, Trần Khiết cũng thay quần áo theo sau, sáu cô mặt buồn rầu, đắc tội với chủ nhiệm Lưu rồi, tiền đồ các cô thế là bị hủy, cho dù không bị đuổi việc, thì sau này cũng đừng mong có thể tiến lên cao.
Không ngờ Đinh Hải Quân và Ông Nguyên cùng đi taxi tới, sợ bị nhận ra thân phận, một người còn đeo cái kính râm, bộ dạng như lưu manh trẻ, bọn họ còn lâu mới cầm tiền đến chuộc người, mà đến để dây dưa tiếp với nhóm tiếp viên hàng không, đây là cơ hội khó có được .
Lúc này, dưới lầu cũng có mấy chiếc xe con đi tới, trong đó có chiếc Audi của chủ nhiệm Lưu, công ty cấp xe Audi A6 cho 8 người đứng đầu, mụ ta cũng là nhân vật lớn trong tổng công ty, là những nhân vật đáng ngưỡng mộ của nhóm tiếp viên hàng không.
Chủ nhiệm Lưu bụng đầy căm tức rút điện thoại gọi cho công tử Đại La, kể lể nỗi uất ức, oán giận ngất trời của mình, vị công tử kia trả lời sẽ đến, nói mụ có thể xử lý kẻ cầm đầu là Trần Khiết và những người khác nhưng không được phép động vào Cam Tịnh, mụ tuy không vui nhưng vẫn phải nhận lời.
Ký túc xá của tiếp viên hàng không cách trụ sở chính của Bắc Hàng không xa, chủ nhiệm Lưu tức giận gọi vài cuộc điện thoại, thông báo cho cơ trưởng cùng các cán bộ phi hành đoàn của nhóm Cam Tịnh, lập tức triệu tập cuộc họp để xử lý việc nhóm tiếp viên hàng không triệu nam kỹ để chơi đùa tập thể.
Ngay khi bọn Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên đang tụ tập ở tầng một ký túc xá tán gẫu nói chuyện thì tại người bên trụ sở chính Tổng công ty cũng kịp tới, các cán bộ phi hành đoàn đến mấy người, ai nấy mặt mũi đăm đăm, bọn họ vừa mới tới thì có hai chiếc Audi cũng đến, vài người bước xuống, trong đó có kẻ trẻ tuổi trông rất tuấn tú, hắn bước về phía Cam Tịnh, nhóm Trần Khiết cũng nhìn thấy:
- Cam Tịnh, tên họ La đến kìa, đến để bắt trói chị đấy.
Thật ra các cô đều biết, công tử Đại La này theo đuổi Cam Tịnh, chủ nhiệm Lưu thường xuyên xuất hiện tại ký túc xá tiếp viên hàng không chính là muốn dò la Cam Tịnh, vốn có sẵn mối hiềm nghi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Cam Tịnh là nhân tố chủ yếu, nhưng cô sẽ không sao cả.
- Mặc kệ y, chị em chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, Cam Tịnh tôi xin thề sẽ cùng mọi người cùng tiến cùng lui.
Cô tỏ thái độ kiên quyết.
Mọi người cũng biết cô và vị công tử họ La kia không hợp ý nhau, mà thực ra người ta công tử Đại La là Phó tổng giám đốc Công ty Bắc Hàng, có thật tâm thật ý theo đuổi một tiếp viên hàng không nhỏ bé không hay là chỉ chơi qua đường? Bởi số tiếp viên hàng không qua tay hắn qua nhiều rồi.
Ai cũng chỉ mong lần này Đại La là thật lòng, nhưng rất nhiều tiếp viên hàng không không được như mong đợi, đành phải đánh cược được thua vậy!
Cam Tịnh thì lại không nghĩ như vậy, cô không phải là người ham vinh hoa phú quý, cô cũng không muốn bị người ta đem ra chơi đùa rồi quăng đi, chủ yếu nữa là cô không có cảm tình gì với y cả, thậm chí chỉ nhìn thấy y đứng ở nơi đó đã thấy ghê tởm, ai lại vừa chỉnh lại trang phục, vừa xoa thắt lưng gọi điện thoại.
Những người đi theo y liền đứng yên ở hai bên trái phải, tuy nói bản thân Đại La không ở Bắc Hàng, nhưng dù sao y cũng là quản lý cấp trung của Tổng công ty tập đoàn Viễn Dương, hai sáu, hai bảy tuổi đã đứng đầu một chi nhánh, tương lai tiền đồ rộng mở, chủ yếu là trong nhà có người giúp đỡ.
Tập đoàn Viễn Dương và Bắc Hàng đều có danh tiếng, tài sản nắm trong tay gần bằng hàng tỉ xí nghiệp Trung ương, Viễn Dương còn dẫn đầu trong ngành vận tải biển.
Ở bên Bắc Hàng, cán bộ cấp trung là tay chân của Công tử Đại La không biết bao nhiêu, nghe nói bố y nhiệm kỳ tiếp theo cũng chuyển đi .
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn thổi, mà cho dù vậy, thì bố của y cũng là một trong những người dẫn đầu của Bắc Hàng, người dưới quyền nhiều vô số.
Các tiếp viên hàng không tâm trạng rối bời, thấp thỏm không yên, bên này Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên nhỏ giọng nói chuyện, bọn họ cũng đã nhìn thấy Đại La đi tới:
- Không quen, những tên công tử như thế, không thèm để mắt đến làm gì!
Cũng không thể nói được, trong cái nhóm đó mà được hai người Hải Quân và Ông Nguyên để mắt tới được mấy người? Có thể gặp gỡ hoặc biết bọn họ lại được mấy người? Các công tử loại hai, loại ba muốn lại gần bọn họ còn khó, nói gì tới Đại La này chỉ là công tử trình độ xí nghiệp, so ra kém quá xa vời.
Ông Nguyên cũng bĩu môi thấp giọng nói:
- Mỗi người đều có ô dù riêng, anh cũng không thể giúp được gì cho người ta phải không? Mà như thế cũng chẳng tổn hại gì đến việc của anh cả.
- Tôi có nói gì đâu, tôi còn không thấy người khác vênh váo trước mặt tôi, anh nhìn xem cái đức tính kia của hắn xem kìa? Còn xoa cái thắt lưng gọi điện nữa?
Đường Sinh cười cười, lúc này Trần Khiết, Cam Tịnh, Tần Hiểu cùng ba cô khác cũng hợp lại, các cô sáu người giờ cùng cảnh với nhau rồi.
- Này, đúng là bị các cậu hại chết, nhanh đem chỗ tiền còn lại của chị em tôi đưa ra đây rồi đi đi, đừng ở chỗ này quấy rối nữa.
Trần Khiết nói.
Đinh Hải Quân thấy cô ta cũng có vẻ được mắt, cười ha hả trả lời:
- Chị Trần, hai mươi nghìn cơ mà, chúng tôi làm thế nào mà có ngay được chứ?
Muốn đùa đấy hả? Trần Khiết trợn mắt, Cam Tịnh thì lại không quan tâm có tiền hay không, cô chỉ sợ khi Đại La đến đây, giận chó đánh mèo vạ lây đến bọn Đường Sinh, cô biết Đại La là kẻ rất kiêu ngạo, nếu không hợp ý y chỉ sợ sẽ gọi bảo vệ đến đánh ba người bọn họ.
- Được rồi, được rồi, chuyện đó nói sau, giờ các cậu cứ đi trước đi.
Cam Tịnh vừa dứt lời, Trần Khiết liền nói ngay:
- Chị à, chị cũng quá hào phóng rồi đấy nhỉ? Thiếu hai mươi nghìn của chúng ta không nói, chỉ tại hắn ở lại đây một đêm mà làm cho tiền đồ của sáu người chúng ta bị liên lụy, thất nghiệp tập thể, chị lại thả hắn đi sao?
- Được rồi, cô không thấy tên họ La kia đến đây sao? Nếu chẳng may y giận chó đánh mèo gọi bảo vệ đến đánh bọn họ thì sao? Thôi cứ để bọn họ tránh trước đã.
Các cô nói chuyện ba người Đường Sinh đều nghe thấy, cùng nhau đưa mắt nhìn cái tên Đại La kia một cái, chính là hắn ta ư? Có gì chứ?
- Ôi chao, em phục chị đấy, chị đem trái tim mình giao cho tên nhóc bảnh bao này rồi sao? Bát cơm của chính mình sắp mất đến nơi, còn ở đó mà lo nghĩ cho hắn?
Bên này Đinh Hải Quân và Ông Nguyên đang hỏi chuyện gì đã xảy ra? Đường Sinh liền kể qua lại chuyện lúc trước chủ nhiệm Lưu đến kiểm tra phòng, hai kẻ vô tâm vô này cùng nhe răng ra cười:
- Được, được, chửi rất là hay, làm cái trò gì chứ, kêu anh Sinh của chúng ta hầu hạ mụ ta sao? Mụ ta tưởng mình là Vương Mẫu nương nương chắc?
Ba tên vô lại này lại ở chỗ này bắt đầu phỉ nhổ chủ nhiệm Lưu, rủa bà tám này đến độ thương tích đầy mình, Cam Tịnh, Trần Khiết nghe thấy đều sợ hãi.
- Tới rồi, tới rồi.
Tần Hiểu nhỏ giọng nói, tại Trụ sở Bắc Hàng, chủ nhiệm Lưu đang hùng hổ bước ra, theo sau là vài nhân viên tùy tùng.
Mụ già trừng mắt nhìn hướng bên này, các cán bộ đội bay đều tiến lên tiếp đón, mụ hừ một tiếng rồi cao giọng nói:
- Không giống như nói rồi, đội bay các cậu là những người như thế nào? Một nhóm tiếp viên gọi nam kỹ đến ký túc xá chơi tập thể? Cầm đầu là Trần Khiết, cần phải xử phạt nghiêm khắc.
Bên này Trần Khiết tức đến phát khóc, chủ nhiệm Lưu đi đến bên Đại La, nói vài câu gì đó, sau đó liền bước về phía chiếc Audi của mụ.
Đinh Hải Quân vừa thấy Trần Khiết khóc, lửa giận trong lòng bốc lên, Đường Sinh lại thêm vào một câu:
- Anh Quân, chị Trần bị ức hiếp thảm hại.
Hắn chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa, Đinh Hải Quân lửa giận trong lòng bốc lên tận đỉnh đầu:
- Con mụ này, mụ ta là cái thá gì? Tôi đi phá hủy con Audi của mu ta trước.
Hải Quân xoay người liền tiến tới chiếc Audi của chủ nhiệm Lưu, Ông Nguyên thì cười hì hì:
- Đập xe à, để tôi giúp anh.
Hai tên vô lại này cùng nhau tiến lại chiếc Audi, Đinh Hải Quân mạnh mẽ, cứng rắn gầm lên:
- Con mụ mặt gà kia, mụ dám bắt nạt Trần Khiết hả?
Chủ nhiệm Lưu đang định bước lên xe, không nghĩ tới bọn họ lại dám lại đây gây sự? Đang muốn chửi lại một câu đã bị Đinh Hải Quân đạp mạnh lên đầu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.