Quyển 3 - Chương 544: Mày hạ gục tao trước sao?
Phù Trầm
21/03/2013
Vài người bên này toàn bộ đều trợn tròn mắt, Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu một đám cùng lấy tay che miệng, đám Đại La bên kia cũng sợ run người.
Rầm, rầm, rầm, Đinh Hải Quân và Ông Nguyên càng đánh càng hăng, hai người đạp nát chiếc Audi A6 rất thảm hại, phần che đậy động cơ xe bị lõm xuống, kính chắn bị nứt ra, mui xe vỡ nát, kính chắn gió cũng nát, điên rồi, hai người này quả thật là điên rồi.
- Này, ông mày đang gọi bà đấy, bà đi ức hiếp người khác này, thì ông phá xe của bà. Bà có biết không? Trần Khiết là bạn gái của tôi, biết chưa? Mắt bà có vấn đề nên mới nhìn không ra hả? Dám vu tội cô ấy gọi nam kỹ đến? Đưa ngay mười triệu cho tôi làm phí tổn thất danh dự, nhanh lên!
Chủ nhiệm Lưu bị dọa sợ run, lui lại mấy bước trốn vào chỗ người của mụ, Đại La cùng vài người khác cũng tiến lại.
- Này, người anh em, cậu đập đủ chưa? Không có pháp luật nữa à? Gọi bảo vệ đến, đem hai người này bắt lại cho tôi.
Đại La dựa vào chiếc Audi của mình ra lệnh, mắt nhìn Đinh Ông vẻ mặt cực kỳ miệt thị, chuyện gì đây? Dám đến địa bàn của tao gây chuyện? Không biết ai là người quyết định chuyện ở Bắc Hàng này à? Hôm nay cho chúng mày biết lợi hại.
- Mày là thằng nào?
Đinh Hải Quân tức giận trong bụng, bà chủ nhiệm Lưu kia là phụ nữ, cậu không thể đánh, nhưng thằng kia lại đem mình dâng lên tận miệng cậu ta, cậu ta không cần phải nhịn, từ trên xe vừa hô to vừa nhảy xuống:
- Để xem hai người bọn tao xử lý mày như thế nào nhé.
Ông Nguyên cũng theo sau nhảy xuống, hai tên vô lại này đập xe xong lại muốn đập người, Đại La lùi dần về phía sau:
- Chúng mày định làm gì?
- Đánh mày chứ còn gì nữa
Đinh Hải Quân miệng nói, tay nắm lại, bụp, một cú đấm mạnh vào mắt phải của Đại La, miệng vừa nói, tay đã đấm, khẳng định nóng giận hỏa bốc cao lắm rồi, Ông Nguyên thì nhấc chân đá, hai người vây quanh đấm đá Đại La, người của Đại La cũng lao lên, dám đánh công tử bọn tao sao? Chúng tao cũng liều mạng, năm, sáu người cùng tiến lên, mặc dù Đinh Ông cùng Hải Quân khí thế hơn người, nhưng hai người bọn họ chỉ sợ đấu không lại đối thủ tận năm, sáu người.
Nào ngờ, hai đấu sáu lại không phân thắng bại, vài người run sợ, trong lòng nghĩ đối phương dám đến Bắc Hàng gây sự, chỉ sợ gia thế cũng không nhỏ cho nên bọn họ không đánh hết sức, chỉ lấy việc bảo vệ công tử La làm việc chính, cho nên mới không phân thắng bại.
Đường Sinh lại chỉ im lặng đứng ở một bên, dường như chuyện này với hắn không có chút liên quan nào, phía sau sáu tiếp viên hàng không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này nhưng hoàn toàn không khống chế được.
Các cô cũng đều bị dọa cho phát u mê, nhưng ấn tượng mà Trần Khiết dành cho Đinh Hải Quân thay đổi rất nhiều, ít nhất ở trong mắt cô, Đinh Hải Quân chính là đàn ông đích thực, dám vì chính mình ra tay, mặc dù có chút hồ đồ ngốc nghếch, nhưng thái độ kia, đủ để chứng minh y đối với mình là thật lòng, dám động miệng động cả tay chân đòi lại công bằng cho mình, người đàn ông như vậy, làm bạn cũng rất xứng.
- Cậu, cậu sao không đi cản bọn họ lại chứ?
Cam Tịnh đẩy Đường Sinh, cô phát hiện gã nhóc bảnh trai này cố ý làm như vậy.
Trần Khiết cùng Tần Hiểu đã xông lên mỗi người níu một cánh tay của hai tên kia, kính mắt của hai người không biết đã nay đi đằng nào, trên mặt một người còn có vết bầm đen, năm, sáu tên đối phương thì kêu gào, tên Đại La vẫn còn chửi hăng:
- Hai đứa chó chết chúng mày, đừng hòng chạy thoát, tao mà không xử lý chết chúng mày, tao không phải họ La. Tao gọi bạn bè của tao đến, đánh chết chúng mày.
Các nhân viên bảo vệ chạy tới, nhìn thấy Đại La bị đánh đều hoảng sợ, có người dám động vào công tử La sao? Chán sống rồi chắc?
Nhưng cũng có vẻ bị sốc, người ta dám đánh Đại La, 80% là lai lịch cũng không phải là vừa đâu? Các nhân viên bảo vệ tuy động động kêu kêu nhưng không ai thật sự dám tiến liên đòi công bằng cho Đại La, y bị đánh cho thành mắt gấu trúc, mũi, mồm toàn máu, một bộ dạng thê thảm.
Vốn là đến để ra oai, giờ lại biến thành bộ dạng thê thảm như bây giờ, để cho một đống tiếp viên hàng không nhìn thấy, từ trên tầng hai, cửa sổ đồng loạt mở, có hơn trăm nhân viên thò đầu ra nhìn cảnh tượng phía dưới nhưng tuyệt nhiên không có ai lên tiếng, đây là sự kiện lớn nhất diễn ra trong nhiều năm qua.
Trước tòa nhà cảnh tượng lộn xộn, người tụ tập lại ngày càng đông, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trong đội bay cũng tiến ra ngăn cản, lúc này mà giúp đỡ Đại La là tốt nhất, y tiến về phía nhóm Trần Khiết nói:
- Trần Khiết, cô quá đáng quá rồi đấy, bạn trai cô là dạng người gì vậy? Cô mau chuẩn bị cuốn xéo đi.
- Cuốn xéo cái con mẹ ông à? Liên quan gì đến chuyện của ông? Có muốn tôi đánh cho một trận hay không?
Đinh Hải Quân đang tức giận tột đỉnh, ai dám xen mồm vào là y chửi không thương tiếc.
- Mày là thằng lưu manh nào dám đến Bắc Hàng gây sự chứ? Mày cũng không mở to mắt ra mà xem, chờ tý nữa thì khóc đi nhé?
Tên cán bộ đội bay kia cũng chửi lại.
- Bắc Hàng thì sao chứ? Tưởng ngon lắm sao? Tao không sợ!
Đinh Hải Quân kéo Trần Khiết ôm chặt vào lòng, chỉ ngón giữa vào mặt tên kia.
Trần Khiết trong bụng rên lên, mình toi rồi, cơ trưởng mà anh cũng dám chửi, còn giơ ngón giữa nữa chứ.
- Xin cậu, đừng có gây chuyện nữa!
- Sợ cái gì? Bọn chúng vừa làm quan một chút đã muốn ức hiếp người? Tôi phải thay cô lên tiếng, đừng kéo tôi, để tôi trị y.
Trần Khiết không kéo y lại nữa, mà đem cả hai tay ôm chặt tay Đinh Hải Quân.
- Thôi đi, cùng lắm thì tôi chuyển công việc, cậu đừng gây sự với bọn họ nữa, cậu không đấu lại đâu, mau chạy đi.
Trần Khiết nhỏ giọng cầu Đinh Hải Quân, nhưng nhìn đội ngũ an ninh, chị sợ chạy không nổi nữa.
- Chúng tôi chạy thì các cô làm sao bây giờ?
Đinh Hải Quân càng ngày càng cảm thấy Trần Khiết rất đáng yêu, lúc này lại muốn mình chạy? Ha ha!
- Các cậu cứ chạy đi, đừng lo cho chúng tôi, cùng lắm thì đến cục cảnh sát thôi, các cậu mau chạy đi, Đại La là con của Phó Tổng Bắc Hàng, thế lực to bằng trời, rất ít người dám động đến hắn. Ui trời, cái này gọi là chuyện gì đây chứ?
Trần Khiết thực sự lo lắng cho bọn họ.
Ông Nguyên cũng bị Tần Hiểu kéo đi, cũng đang khuyên y bỏ chạy:
- Các cậu mau chạy đi, để bị bắt được, không chết cũng bị lột da.
- Không sao đâu, bọn họ chẳng làm được gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ như lông gà thôi mà, các cô đứng ra phía sau đi, máu bắn tung tóe khắp người sẽ không tốt lắm đâu!
- Hai tên này ngốc rồi hay sao?
Trần Khiết cùng Tần Hiểu đều trợn mắt, Cam Tinh thì lại chọc chọc Đường Sinh:
- Tôi thấy cậu không quan tâm chuyện đang xảy ra.
-Không phải như vậy.
Đương Sinh bĩu môi
- Có những người động chút là muốn đánh, có những người động cái là muốn chửi, lại có những người luôn thích ức hiếp người khác, tôi không quen nhìn những người thích làm ầm ĩ như vậy, làm người, phải biết an phận chút, kích động như vậy chỉ sớm thiệt thân thôi!
- Cậu...Trời ạ, cậu xem bọn họ đánh nhau, mặt đều thâm tím, cậu còn đứng đó đâm chọc sao? Tôi thực phục cậu đấy.
- Đấy là tại bọn họ học hành chưa thông, để tôi đi khẳng định không ai có thể đánh được, nhưng giờ thân phận tôi không thể tùy tiện đánh người.
Làm lớn chuyện như vậy, ba người Đường Sinh bọn họ dường như không một chút sợ, hơn nữa hình như còn càng lúc càng hung, trời ạ!
Phía bên kia, tên họ La không biết gọi điện thoại cho ai, kêu lên ầm ĩ:
- Nhanh đến đây, đến đây hết, mẹ kiếp, không gọi cảnh sát, để đích thân tao xử lý chúng nó, báo cảnh sát ư? Tiện cho bọn chúng quá, tao phải cho chúng nó biết Đại La là ai? Đại La tao bọn chúng không thể trêu vào.
Đinh Hải Quân ở bên cạnh xì một tiếng khinh miệt:
- Ồ, Đại La là quả bóng hay sao? Mẹ mày!
Lại giơ ngón tay giữa, bộ dạng côn đồ, y cũng rút điện thoại ra:
- Ừ, là anh, anh đang ở ký túc xá của tiếp viên hàng không ở Bắc Hàng, có thằng tên là cái gì mà quả bóng Đại La…, ai biết nó là cái quái gì, cậu kêu một số người lại đây, càng nhiều càng tốt, đập tan cái Trụ sở Bắc Hàng này cho anh, anh không thể hiện quyền uy chúng nó lại nghĩ anh là mèo ốm à? Xì, anh mày ở Bắc Kinh xưng vua mấy năm nay, còn chưa thấy thằng nào cuồng như thế.
Ông Nguyên nghe thấy Đại La kêu gào, cũng lấy điện thoại di động ra nhưng không để gọi mà trực tiếp ném thẳng vào đầu Đại La:
- Con mẹ mày, cái gì nữa nhỉ, mày là cái gì kia chứ? Hôm nay tao cho mày biết cái giá phải trả của việc ra vẻ lợi này!
Điên khùng rồi, di động dùng làm gạch ném, khiến Đại La kêu đau ầm ĩ, những người xung quanh mồm há hốc không khép lại được.
Tần Hiểu hét lên, cũng học bộ dạng Trần Khiết ôm chặt cánh tay Ông Nguyên:
- Xin cậu, đừng nổi điên có được không?
Còn Đường Sinh, hắn vẫn bộ dạng nhàn nhã đứng xem, Cam Tịnh ở một bên nói:
- Bố Đại La là Phó Tổng Bắc Hàng, là cán bộ cấp sở, cậu…
Bắc Hàng là xí nghiệp có thứ hạng cao trong năm mươi xí nghiệp lớn Trung ương, Chủ tịch đều là Thứ trưởng cấp cao Ban Tổ chức Trung ương và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước bổ nhiệm, còn Phó tổng có người là cán bộ cấp sở, có người tầng lớp quý tộc tư nhân, bất cứ ai trong số đó đều là người nổi tiếng, dân chúng bình thường không an dám động vào .
- Càng làm quan lớn thì càng phải phân rõ đúng sai, đúng không? Chị xem xem, bảy, tám người vây quanh hai người bọn họ, nhân viên bảo vệ thì như hổ rình mồi, ức hiếp người quá đáng phải không? Chúng ta không sợ, dù đem chuyện này ra tòa, chúng ta cũng có lý, việc làm hại danh dự các chị, phải đền tiền!
Cam Tịnh chảy nước mắt ra, cá tính Đường Sinh chậm rãi, điềm đạm khiến cô tức sắp điên rồi:
- Các cậu thực không biết trời cao đất dày à?
- Đúng, vì tiền đồ và danh tiết của các chị, ba người chúng tôi sẽ cố gắng bảo toàn lợi ích của các chị, không phải chịu uất ức dù chỉ một chút.
Không lâu sau, một đám nhân viên an ninh lại kéo đến, là từ Trụ sở điều tới, trông rất dũng mãnh, dẫn đầu là Lão Đại, vây cả nhóm Đường Sinh lại.
- Ai, ai gây rối thế? Công tử La, là thằng nào? Để tôi phế nó.
Tên cầm đầu quay về phía bọn Đường Sinh kêu gào, hắn ta khoảng ba mươi tuổi, vô cùng cường tráng, dáng người to lớn, nắm đấm có lực, cánh tay thô to có vẻ dọa người, trong lòng mọi người đều có ý nghĩ kỳ quái, nếu để cho hắn ta đấm một cái thì sẽ thế nào đây?
Tục ngữ có nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, dựa vào lực lượng, thể lực của bọn Đinh Ông mà dám đến đấu cùng với những người này thì đúng là ngu ngốc.
Chỉ có điều chuyện đã xảy ra tới mức này, có muốn trốn cũng chẳng kịp, để cho người ta đánh thì lại quá oan uổng.
Cam Tịnh quay đầu lại làm dấu nháy các bạn gọi điện thoại, ý là các cậu nhanh báo cảnh sát đi, chuyện này không thể khống chế được nữa rồi.
Đường Sinh lúc này tự nhiên cũng hiểu được tình hình, cũng nhìn ra tên kia muốn ra tay trút giận thay công tử La, khả năng Đinh Hải Quân và Ông Nguyên thua là rất lớn, hắn cười cười tiến lên, kéo Đinh Hải Quân cùng Ông Nguyên sang hai bên:
- Đến đây, mày đánh tao trước đi, tao chờ không được nữa rồi!
- Đến cái con mẹ mày!
Tên tiểu tử kia giơ nắm đấm định đánh, nghĩ ông mày không dám sao? Đập bể mũi mày trước rồi nói sau.
Mọi người đều kinh hô, tưởng Đường Sinh toi rồi, dáng người hắn tuy không nhỏ, nhưng so với tên kia thì còn kém xa, Cam Tịnh tay che miệng.
Nói thì chậm, động tác lại nhanh, Đường Sinh đạp một cái mạnh mẽ trúng khung xương chậu đồng thời bàn tay thon dài khéo léo đấm đối phương một đấm, năm ngón tay vừa thu lại, tiếng xương cốt vỡ vang lên.
Tiếng kêu gào từ miệng tên thủ trưởng an ninh đó phát ra thực giống tiếng quỷ kêu, lúc đầu hùng hổ xông lên, giờ lại uất ức chật vật nằm úp sấp mặt trên mặt đất, ai ở gần có thể nhìn thấy, bàn tay bị Đường Sinh bóp nát, đau đớn dữ dội làm hắn phát ra tiếng gào thảm thiết, lại thêm một cái đấm vào mặt.
Hắn ta dáng người to lớn như vậy nhưng ăn một cái đấm vào mặt, trong vòng ba giây cứ như thế bổ ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, máu văng tung tóe, mọi người xung quanh đều hoảng sợ:
- Cái loại người như ngươi mà cũng dám to miệng là hạ gục ai sao?
Đường Sinh thái độ lại như vừa làm chuyện gì nhỏ bé không đáng kể, vỗ vỗ tay mắt lạnh lung nhìn toàn bộ người xung quanh một lượt, mọi người đều bị hành động của hắn dọa cho kinh sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.