Quyển 1 - Chương 267: Di chứng
Phù Trầm
20/03/2013
Đường Sinh với khuôn mặt khổ não, xấu hổ nói với Mai Chước
- Không phải chứ, chị Chước hình như nó có vấn đề rồi, không hạ xuống được nữa.
- Nói bậy nào, chắc tại cậu nhẹ tay với bản thân quá chăng? Để đấy cho chị
- Mai Chước lại gần lấy tay tát một cái thật mạnh vào chỗ đó, Đường Sinh đau đớn, Mai Chước lại tiếp tục sờ nắn thêm mấy cái, nhưng hình như không có tác dụng lắm?
- Oái, sao da của cậu trở nên dày thế?
Mai Chước và Sắc Sắc không biết chuyện Đường Sinh bị lây nhiễm gen biến dị, chỉ biết là bị cắn một miếng mà không biết là có vấn đề khác, đang nhìn thấy cái vật xấu xí kia hình như sắp bị tím mất rồi trong lòng cô ấy có chút lo lắng.
Đường Sinh kéo tay cô và nói:
- Chị Chước sờ thử cái bìu bên dưới hình như nó đang cứng lên rồi, làm thế nào bây giờ đây?
- Trời ơi, sao nó giống như hòn đá vậy?
- Mai Chước không còn nghĩ đến sự xấu hổ nữa đôi mắt long lanh nước mắt nhìn Đường Sinh.
Đường Sinh chưa nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ nào khóc như vậy rồi đưa tay ra vuốt má cô ấy an ủi
- Không sao đâu, tôi nghĩ chắc là nó chỉ bị tắc thôi
- Vậy, vậy để tôi ấy… cho nhé?
- Mai Chước đau lòng cho tình cảnh thê thảm của hắn liền lấy tay làm cho nó bắn ra.
Đường Sinh càng khó chịu hơn, hít thở thật sâu và mơ hồ cảm nhận rằng có liên quan tới cải tạo thân thể trong thay đổi gen, sức khoẻ của hắn không thể bằng Ninh Hân, Cổ Kim Tú, Lý Vân Phong bọn họ, cho nên phản ứng chậm hơn, nhưng cũng bởi vì Đường Sinh ngày nào cũng chơi bời cùng bọn khác giới nên chỉ cần kích thích mà không được xuất ra thì mới có phản ứng bất thường như thế này, bình thường mà không bị kích thích thì không sao cả.
Mai Chước vẫn đang phải ứng phó với tình huống khó chịu này, tay đã run run không còn sức nữa rồi, mà lại không có kinh nghiệm trong việc này, thực sự là không biết làm, Đường Sinh không cảm thấy buồn bực mới lạ, thà rằng cô ấy đừng làm có khi lại đỡ hơn để cô ấy làm càng khó chịu,
- Chước à, gọi Sắc Sắc đến đây đi
Câu nói này khiến cho Mai Chước bị kích động, cô cắn môi lườm hắn một cái
- Tại sao lại phải gọi cô ấy? Tôi không được à?
- Phật giành nhau nén nhang người giành nhau hơi thở các cô ấy làm được tôi cũng làm được thế đúng không?
- Ngẩng đầu lên cấm được nhìn.
- Ồ
- Đường Sinh nghiến răng chịu đựng ngẩng đầu lên trên thì cảm thấy cái bộ phận trướng lên muốn chết kia có một làn hơi ấm bao quanh.
A, Cuối cùng thì tiên nữ hoá người kia cũng đã dùng miệng làm, một cảm giác sung sướng dồn lên khiến cho Đường Sinh muốn hét to lên.
Mai Chước lúc này vừa sợ vừa xấu hổ, càng nhìn càng thấy không bình thường, tay kia sờ ở bên dưới thì thấy cái hạt đó càng lúc càng giống hòn đá, thực sự là không được nữa rồi, cô ấy không làm những động tác thân mật nữa và đứng phắt dậy
- Đường Sinh bìu thịt thực sự đã biến thành đá rồi, hình như vẫn tiếp tục trương lên nữa, cậu còn thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?Cảm giác của Đường Sinh cũng thật rõ ràng
- Ừ, đúng là không bình thường nữa, mau gọi điện cho Ninh Hân đi.
- Gọi cô ấy thì giải quyết được vấn đề gì? Hay là gọi 120 nhé? Đi bệnh viện đi, tôi sợ lắm rồi.
Mai Chước nước mắt cứ trào ra.
- Trời ơi là trời, chị i bảo em như thế này mà đi bệnh viện được à? Có nhảy lầu em cũng không đi, như thế này thì còn mặt mũi nào nhìn người khác chứ? Không đi đâu!
Đường Sinh chạy từ nhà vệ sinh vào phòng ngủ, Mai Chước lau nước mắt chẳng còn cách nào khác gọi điện cho Sắc Sắc trước rồi gọi cho Ninh Hân, chờ bọn họ tới cũng phải 20 phút sau, không có yếu tố bên ngoài tác động Đường Sinh cũng không khó chịu lắm, cái đó tắc thì vẫn cứ tắc nhưng vẫn có thể chịu đựng được cũng không biến thành đá, nhưng chỉ sợ cái bìu cứng như sắt đá rồi mà vẫn tiếp tục to dần lên.
Mai Chước, Sắc Sắc, Ninh Hân là ba người thân thiết và tín nhiệm của Đường Sinh, nhưng sự biến hoá bất thường của Nhị Thế Tổ làm cho các cô ấy sợ hãi, Sắc Sắc cũng giống như Mai Chước hoang mang lắm chỉ biết khóc
- Gọi xe cấp cứu đi, bìu sắp nổ đến nơi rồi.
Ninh Hân thì điềm tĩnh hơn, cô ấy biết chuyện gì xảy ra, một mặt là do gen biến dị gây ra, mặt khác là do chịu kích thích mà không xuất ra, nguyên nhân cụ thể thì không thể phán đoán được, về góc độ y học mà nói thì đây là cương cứng bất thường hoặc là tăng khả năng ham muốn thì cũng chưa rõ lắm, nghĩ vậy cô ấy gọi điện ngay cho Vương Tĩnh
- Vương Tĩnh, cậu gọi người bạn bác sỹ của cậu tới đây một chuyến được không, cái đó của Đường Sinh cứ dựng đứng lên, nhờ cô ấy đến xử lý giúp một chút.
Có thể nói Chu Lỵ là người mà Vương Tĩnh làm mối, nhưng Đường Sinh vì cô ấy đã có chồng nên không đồng ý, cho nên vẫn chưa gặp mặt người phụ nữ này, không ngờ trong trường hợp hết sức trớ trêu này lại phải nhờ đến cô ta. Người ta là một Bác sỹ có rất nhiều kinh nghiệm, mặc dù không phải là chuyên khoa sinh lý tiết niệu nhưng cũng không khó để nhận thấy vấn đề ở đây, vừa đến nơi không nói câu nào đã kiểm tra ngay nhưng không tìm ra vấn đề, nhìn thấy trước mắt cái bìu như sắp muốn nổ tung ra cô ấy lập tức lấy xi lanh hút dịch tích trữ nếu không bìu sẽ bị nổ ra mất, hành động này đúng là cứu vãn được tình huống, Ninh Hân liền nói ngay chuyện gen biến dị cho Chu Lỵ nghe, cuối cùng cô ấy phân tích
- Tình trạng này của hắn không phải là bổ sung máu bất thường, mà nguyên nhân ở đây là sự đòi hỏi về tình dục tăng cao, mặt khác hình như là sau khi chịu sự kích thích máu tiêm vào đông đặc lại chảy ngược có hơi bị tắc một chút, sự cương cứng của tinh hoàn phân bổ tinh dịch rất đều, hiện tượng này tôi chưa gặp bao giờ, tôi cũng không thể giải thích được, những người đàn ông thông thường lượng tinh dịch không thể nhiều như thế, có thể liên quan đến gen biến dị mà cônói , tôi sẽ quan sát thêm.
Như thế, Bác sỹ Chu Lỵ tạm thời trở thành bác sỹ riêng chăm sóc cho Đường Sinh, tới gần trưa phản ứng bất thường của Đường Sinh cơ bản đã biến mất, bốn cô chị trông nom cậu ta mới được yên tâm, cộng thêm Vương Tĩnh là tứ đại ngự tỷ rồi, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉn đến nữa là thành Sáu đại ngự tỷ .
Đường Sinh và Ninh Hân mắng cái ả biến thái Đại Liên Ni
- Đúng thật là bị ả ta hại chết mà, làm thịt ả ta mới hết nỗi thảm này, nhìn xem này thảm hại đến cỡ nào?Ninh Hân quay sang hắn
- - Cũng tại cậu cơ, không có việc gì làm lại đi đùa giỡn với bọn con gái, bị vậy cũng đáng đời, xem có còn mặt mũi nào để ăn nói không?
Đường Sinh không nói gì trong lòng thầm nghĩ Đường Cẩn muốn đùa giỡn với tôi đấy chứ? Tôi đâu có cấm được cô ấy, với lại trước đây ngày nào cũng bị đùa giỡn như vậy đâu có xảy ra chuyện này chứ, tình trạng này mà không được cải thiện thì sau này chẳng phải sẽ mất hứng rồi sao? Nghĩ vậy hắn lại thấy buồn bực.
Buổi chiều mọi người đều đi hết rồi, bọn họ còn có việc phải làm, còn lại chỉ có Vương Tĩnh và Chu Lỵ thì còn rảnh rỗi và tự do, ở lại để theo dõi tình hình, quan hệ của cô ấy và Chu Lỵ rất tốt, dễ dàng thuận tiện cho việc trao đổi, Chu Lỵ cũng được coi là cố hết sức, buổi chiều cô ấy còn gọi mấy người đồng nghiệp khoa tiết niệu tới phân tích và chẩn đoán, Đường Sinh rất xấu hổ nên không dám gặp mặt và để cho Vương Tĩnh che kín hết nửa người trên, nói sống chết không gặp mấy bác sỹ đó chỉ để lộ nửa người dưới cho bọn họ kiểm tra.
Theo như chuẩn đoán đã loại bỏ khả năng cương cứng bất thường và những liên quan tới việc phân bổ tinh dịch quá nhiều một cách bất thường, hơn nữa nếu không chịu sự kích thích thì vẫn liên tục sản sinh ra loại tinh dịch này, sau khi nhóm bác sỹ ra về còn mang theo một ít tinh dịch về làm xét nghiệm. Sau khi có kết quả cũng không có gì bất thường, chỉ là mạnh hơn so với người bình thường hai ba mươi lần thôi, sau đó Chu Lỵ nói với Vương Tĩnh, tình trạng này của hắn thì ngày nào cũng phải xuất ra mới được.
Vương Tĩnh cười khinh bỉ
- Tên này vốn là một con quỷ háo sắc mà, cái này càng có cớ đây, không biết là phúc hay hoạ nữa?
Chu Lỵ cười nói
- Phúc hay họa thì chưa nói tới, chỉ cần xuất thường xuyên mà không ảnh hưởng tới sinh lý và sức khoẻ là được rồi.
Hai người họ ngồi bên phòng ngoài nói chuyện to nhỏ
- Bác sỹ các người cũng thật là tàn nhẫn nhìn chị chọc cái kim vào cái bìu của hắn mà tôi cứ run lẩy bẩy sợ chết đi được, chị còn nhớ chứ? Định làm mối cho chị đó, đúng là tiểu oan gia luôn tuân thủ nguyên tắc mà.
Lần trước Vương Tĩnh đã nói với Chu Lỵ rồi, vì cô ấy đã có chồng nên Đường Sinh không làm chuyện đó, Chu Lỵ đỏ mặt nói nhỏ
- Tôi cũng rõ thật là, thói đời thường bất công như thế, Đường Sinh thì cứng mà không ỉu được còn chồng tôi thì ỉu mà chẳng cứng lên được, nếu có thể chia sẻ cho chồng tôi một chút ít cũng đựơc, cũng vì nguyên nhân này mà tình cảm vợ chồng nguội lạnh dần, bây giờ thì cũng chỉ duy trì hôn nhân bên ngoài thôi.
- Các ngươi một đêm vợ chồng nghĩa trăm năm ít nhiều thì cũng có chút tình cảm, không ly hôn côlỡ cắm sừng anh ta không?
Chu Lỵ thở dài lắc đầu
- Thật sự cũng nhớ tình vợ chồng cũ, Lăng Quốc Hoành cũng vì cái gia đình này và công việc mới bị tan nạn và mất đi khả năng đó chứ, tôi thật sự cũng không nỡ phụ lòng người, trước đây có nhờ người tìm cho một người tình để giải quyết sinh lý cũng là vì cái suy nghĩ vớ vẫn lúc bị nhịn gần phát điên lên, sau khi cái khát vọng đó qua đi thì trong lòng lại cảm thấy có lỗi với Lăng Quốc Hoành, bây giờ nếu thực sự muốn tôi cũng phải ly hôn với anh ta trước đã, như vậy trong lòng mới nhẹ nhõm, nhưng tôi lại không nhẫn tâm rời xa anh ấy, Vương Tĩnh à làm phụ nữ khó thật đấy.
- Chẳng thế thì sao? Đàn ông đều ăn chơi đàn đúm để cho phụ nữ một lòng chungthủy, đây là đạo lý gì vậy? Tôi không phục.
Chu Lỵ cười không thành tiếng chỉ tay vào trong nói nhỏ:
- Cái này không phải vấn đề phục hay không phục, sự phản bội của đại đa số phụ nữ đều từ phương diện tâm lý tình cảm, mà không phải là sinh lý dục vọng đâu. Chúng ta không phải là loại phụ nữ dựa vào thân sắc để mưu sinh, tuỳ tiện mà ngã vào lòng kẻ khác, chỉ là khi tình cảm bị tổn thương mới bị người khác đưa vào tròng thôi, đây chính là sự mềm yếu của phụ nữ.
- Ừ, đúng như vậy, tôi không phục là không phục nhưng trước mắt ngoài thích tên tiểu tử trong kia thì chẳng còn ai khác nữa, những mâu thuẫn của chị tôi cũng hiểu được, tên tiểu tử đó nếu thực sự làm gì đó với chị rồi thì sau này cho dù có mù mắt đi chăng nữa thì sau việc đó chị cũng cảm thấy hối hận, chắc chắn phải ly hôn với lão Lăng đã.”
Chu Lỵ gật đầu nói :
- Đúng thế, một khi đã đi đến nước này rồi thì ngoài việc kết thúc cuộc hôn nhân này thì không có lựa chọn thứ hai, mặc dù sau này chồng tôi có là ai đi chăng nữa thì cũng không làm dơ bẩn tới lão Lăng, đôi khi cũng có mơ mộng lão Lăng nhà tôi có thể lên được một lần thì tôi chết cũng cam lòng.
Sức khoẻ của Đường Sinh tăng lên về mọi mặt ví dụ như thị lực, thị lực so với trước kia tăng lên nhiều lần, những lời mà hai người đàn bà nói chuyện bên ngoài hắn nghe không sót một lời nào, giật mình hắn gọi Vương Tĩnh vào Vương Tĩnh bọn họ cứ nghĩ hắn xảy ra chuỵên gì nên chạy vội vào
- Sao vậy lại cứng lên rồi à? Đừng có làm tôi sợ được không?
- Cô ấy lật chăn lên coi không có chuyện gì lúc đó trong lòng mới thực sự yên tâm.
Đáng thương cái bìu của Nhị Thế Tổ vẫn còn bị dán 2 miếng cao, bị đâm cả kim vào, nửa ngày cũng không thể khỏi đựơc vẫn còn đang sưng cả lên đây này.
- Không phải đâu, là tôi có chuyện muốn nói, chị Chu chị cũng ngồi đi, lần này rất cảm ơn chị, tôi... tôi thực sự không còn mặt mũi nào mà gặp người khác cả, rất may là chị còn đồng ý tới tận nhà chữa trị giúp, thật là cảm kích, trong trường hợp khó xử như thế này đối với chị cũng là hơi thất lễ, tôi ở đây gửi lời xin lỗi tới chị.
Chu Lỵ thở phào mỉm cười, nhưng cô ấy rất thích tính cách này của Đường Sinh
- Đừng nói vậy, lương y như từ mẫu mà, nói gì đến chuyện thất lễ chứ, thiên sứ áo trắng là nghề nghiệp thiêng liêng mà, trong mắt tôi đàn ông và đàn bà đều giống nhau, nếu như cái gì cũng muốn thì lúc đầu tôi đã không chọn cái nghề này, cậu cảm thấy có chỗ nào không được khoẻ hoặc khác thường thì cứ nói tôi đều giải đáp giúp cậu không có gì phải ngại cả.
Đường Sinh cười ngượng gật đầu, cái đấy còn bị như vậy rồi tôi còn cái gì để xấu hổ nữa chứ?
- Tôi rất ổn, chị Chu này tôi muốn nói là việc liên quan tới chồng chị Lăng Quốc Hoành ấy, Vương Tĩnh cũng nói qua với tôi rồi chị không phải ngại ngùng đâu, tôi đã trải qua tình trạng thay đổi gen hôm nay chị cũng biết rồi, nên tôi nghĩ hay là để chồng chị cũng thử xem biết đâu có thể chữa trị được cái bệnh đó của chồng chị?
Đường Sinh cảm thấy cảm kích và cảm thương cho Chu Lỵ, người đàn bà này quả thật là đang bị dày vò thân xác, ngày nào đó không giữ được có thể cả đời cô ấy sẽ đau khổ, mà việc thay đổi gen này cũng có tính nguy hiểm sức khoẻ mà không tốt thì chưa chắc đã chịu đựng được thậm chí đến mạng cũng có thể không giữ nổi, nhưng nếu mà lấy máu của mình cho chồng của Chu Lỵ thì độ mạnh đã giảm rất nhiều biết đâu lại có tác dụng?
Đêm hôm đó chồng của Chu Lỵ là Lăng Quốc Hoành bị vợ tiêm một xilanh máu vào, máu sau khi bị thay đổi gen là vạn năng, không có sự do dự bất đồng nào, kết quả là đêm hôm đó Lăng Quốc Hoành phải nhập viện, sức khoẻ của anh ấy làm sao mà so sánh với Đường Sinh được, xuýt chút nữa thì mất mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.