Quyển 1 - Chương 268: Kết thúc bốn năm
Phù Trầm
20/03/2013
Hai ngày sau, Lăng Quốc Hoành đã qua cơn nguy kịch, Đường Sinh, Vương Tĩnh và Chu Lỵ ba người bọn họ cũng bị một phen hú vía, xuýt chút nữa thì gây ra án mạng rồi.
Từ đó trở đi Đường Sinh không dám truyền máu cho ai nữa, mẹ kiếp cứu người chẳng cứu nổi còn giết người ta nữa ấy chứ, nguy hiểm quá đi mất.
Không phải ai cũng có thể chơi được trò này, thể trạng mà không chịu nổi thì có mà đi đời, Ninh Hân, vợ chồng Lý Vân Phong và Đoan Mộc họ đều là những người có thể trạng tốt đương nhiên không thể điều tiết cân bằng theo cách thông thường, nhưng qua sự việc của Lăng Quốc Hoành thì bọn họ cũng đều phải cảnh giác.
Cuối tháng giêng Vương Tĩnh thông báo cho Đường Sinh biết một tin mừng, bác sỹ Chu Lỵ người đã từng nghĩ đến giải quyết sinh lý đó đã làm cho chồng cô ấy thấy hồ đồ rồi đá cô ấy rồi, cô ấy còn nói muốn tới để cảm ơn Đường Sinh nhưng Đường Sinh từ chối và bảo Vương Tĩnh thay cho mình nhận lễ.
Bởi vì trong sự việc này còn có bí mật nào đó được giấu giếm, Đường Sinh không muốn tiếp xúc với Lăng Quốc Hoành và Chu Lỵ nói là đang điều trị cũng có thể vì có những điểm khó nói, cho nên Đường Sinh không muốn gặp Lăng Quốc Hoành nhưng Lăng Quốc Hoành không rõ đầu đuôi lại chỉ cảm ơn Vương Tĩnh.
Sau việc Đường Sinh chịu ảnh hưởng của di chứng, Lý Vân Phong và Đoan Mộc cũng đều bị như vậy, tích lâu mà không xuất ra là không được, kết quả là đều ngại không muốn gặp mọi người thế là đều phải nhờ Chu Lỵ xử lý giúp, cô ấy kết luận lại cho hai người ấy là không được tích trữ mà chỉ có cách là tìm đàn bà con gái mà xuất ra.
Lý Vân Phong thì còn đỡ cùng lắm thì ngày nào cũng hạnh phúc bên vợ là được, còn Đoan Mộc mới thực sự đáng buồn, lấy đâu ra phụ nữ chứ, ai mà chịu được sự giày vò này , Đường Sinh đau lòng cho vệ sĩ liền gọi hắn về Giang Lăng Nhân và bảo anh Mắt kính tìm cho hắn vài người phụ nữ để hắn giải quyết.
Đoan Mộc không phải là loại người háo sắc nên đến ngày thứ 2 đã nói với Đường Sinh rốt cục thì đây cũng không phải là cách hay, thực ra thì hắn đang chú ý tới người con gái mới vào đội cảnh sát, thời gian này Ninh Hân đang ở trong đội đột kích Thần Phong thu nạp luôn cả Hoa Anh Tú vào rồi. Đoan Mộc thực sự để ý tới người mới đến từ đội cảnh sát chuyên nghiệp tên là Bạch Xảo Xảo, cũng không dám nói là quá xinh đẹp nhưng cũng là cành cao, người ta nói rằng muốn tìm người đàn bà mạnh mẽ như đàn ông thì làm gì có nhiều người con gái xinh đẹp mà chọn chứ? Phụ nữ giống như Ninh Hân và Cố Kim Tú có tìm cả ngàn dặm cũng chẳng thấy ai cả.
Tình trạng của mấy người bị Đại Liên Ni hại cho thê thảm là như vậy, vấn đề này sẽ không nói thêm nữa dưới đây sẽ quay lại chuyện chính.
Cũng sắp đến tết rồi, Đường Sinh ở đây cũng phải chuẩn bị một số quà tết, thực sự thì hắn chẳng cần phải đi hối lộ ai nhưng món quà mọn cũng là một chút lòng thành, ví dụ như quà cho Bạch Thiện Dân, Quan Cẩn Du, Cao tư lệnh (Bố của Cao Ngọc Mỹ- Cao Hoành Kiến), Ninh Thiên Hữu này, quà cho gia đình nhà Mai Chước, gia đình nhà Sắc Sắc, Lục Như Hành và Viên Bỉnh Tường này, mỗi nơi đều phải gửi một phần quà mà tất cả đều phải tự mình đi tặng.
Gia đình nhà Đường Cẩn thì không cần phải nói rồi chắc chắn là phải tặng trước tiên, Vương Tĩnh thì cô đơn lẻ bóng rồi đúng là một đại phóng viên đáng thương chỉ có thể ở lại bên Đường Sinh chịu thiệt thòi thôi, Lâm Phi và gia đình cũng bất hoà mà cô ấy cũng không định công khai mối quan hệ với Đường Sinh nên cũng có thể miễn được.
Bên Giang Lăng vẫn còn Phó chủ tịch thành phố Hoa, nhưng người này Đường Sinh và Mai Chước hoặc Sắc Sắc không thể tiếp xúc trực tiếp được, chỉ cần có Hoa Anh Hùng là được rồi, cho nên nhờ hắn đưa quà và thành ý tới là ok rồi, ngày 24 tháng 12 âm lịch vào thứ 3 Đường Sinh bọn họ lên đường đi Phượng Thành.
Vì là kỳ nghỉ nên Đường Cẩn và Mai Chước cũng đi cùng, cách đêm giao thừa chỉ còn 6, 7 ngày nữa nên những món quà này phải gửi đến.
Nói về kỳ học này của Đường Sinh thời gian bỏ học chiếm 90% chỉ có 10% số thời gian là đến trường, vẫn chưa phải là bỏ học hết hoàn toàn.
Việc làm Đường Sinh mất mặt lần đó sau này Đường Cẩn mới nghe Mai Chước nói lại cô ấy cũng sợ tới mức sau này không dám trêu trọc cái đó của Đường Sinh nữa, một là phải tỏ rõ tính cách, hai là làm một cô gái ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy trong lòng Đường Cẩn cũng rất bối rối nói thực lòng cô ấy cũng không muốn quan hệ của cô với tên tiểu tử đó trở thành vợ chồng thực sự, việc đó thật nực cười, dù sao thì mình cũng chỉ mới có 17 tuổi lại còn đang đi học làm sao mà làm vợ của người ta được chứ.
La Sắc Sắc cũng âm thầm thông báo tình hình của Đường Sinh cho Trưởng phòng Liễu nghe chuyện xảy ra như thế, Trưởng phòng Liễu cũng không khỏi giật mình, xét vấn đề thực tế bà ấy cũng không cho rằng con trai bà Đường Sinh phải sống cuộc sống ‘vợ chồng’ gì đó, vì vậy bà ta hạ quyết tâm qua kỳ nghỉ này sẽ chuyển Đường Cẩn vào Thành phố học, tạm thời chia cách cô và Đường Sinh rồi gọi điện nói chuyện riêng với Đường Cẩn về việc này.
Đường Cẩn không biết tiến thoái lưỡng nan ra làm sao, đùng một cái nhìn thấy con đường phía trước của mình, đành lòng chia tay người mình yêu một thời gian cũng tốt, nghĩ tới bản thân mình một khi đã vướng vào thì đừng nói đến việc học hành có khi sau này lại trốn học như Đường Sinh ấy cũng nên, sự thực là từ khi yêu Đường Sinh việc học tập của mình bị thụt lùi một cách rõ ràng. Việc này không nên nói với Đường Sinh chờ đến sắp khai giảng nói cũng chưa muộn, bây giờ không thể nói được.
Tuy nhiên không ai có thể ngờ rằng sau khi Đường Cẩn chuyển đi thì không những gây nên chuyện tình Đường Quan mà còn làm ra ‘chuyện tình đèn xe’ nữa.
Cũng vì sự ra đi của Đường Cẩn đã làm cho Quan Quan rơi vào tay giặc, hơn nữa rơi vào tay giặc đến nỗi làm người khác phải chỉ trích, chuyện này sẽ được nói sau.
Mai Chước cũng vì sự việc lần trước mà tự nhiên quan hệ với Đường Sinh được gần hơn, trước đây cũng chỉ hạn chế ở mức độ bị hắn hôn thôi chứ tự mình cũng chưa chủ động bao giờ. Sau việc đó thì chủ động cũng chẳng có tác dụng gì sau đó lại còn bị Sắc Sắc chất vấn :
- Hắn đã như thế rồi cô còn rụt rè cái gì nữa chứ ?
- Tôi có rụt rè đâu? Những việc nên làm thì cũng làm cả rồi nhưng mà không có tác dụng. Hơn nữa tôi là lần đầu tiên nên không biết.
Từ đó về sau La Sắc Sắc là một trong những mục tiêu của Đường Sinh nhưng cô ấy không chịu nổi, lần nào cũng gọi Mai Chước cứu mạng, cô ấy nào dám vào chứ ? Chỉ có thể để cho Cao Ngọc Mỹ vào đối phó, vì thế cuộc sống riêng tư của Nhị Thế Tổ bước vào thời kỳ hưởng thụ sản phẩm chất lượng cao và vẫn còn dấu hiệu tiến triển.
Giao thừa hàng năm Đường Thiên Tắc vẫn luôn quay về Kinh thăm hỏi những người già, năm nay lại càng phải về, Đường Sinh đương nhiên cũng phải đi.
Trước năm vào ngày 28 Đường Thiên Tắc có gọi điện cho Đường Sinh bảo hắn chuẩn bị về việc hồi Kinh, Đường Sinh cũng mới từ Phượng Thành trở về trước một ngày, vừa nghe bố nói là hắn biết ngay việc hồi kinh là khẩn cấp tuy nhiên hắn đang bối rối lần này không biết đưa ai đi theo đây?
Quan trọng là đưa ai và không đưa ai theo, việc này phải nói với cha mẹ thế nào đây?. Nếu chỉ lặng lẽ thì đưa ai theo tự mình có thể quyết định được, vừa gọi Sắc Sắc đến để thương lượng thì cô ấy đã nói thẳng với Nhị Thế Tổ rằng
- Về chuyện cậu lăng nhăng một cách hoang đường tôi đã báo cáo với Trưởng phòng Liễu rồi.
Phù... Đường Sinh chố mắt lên nhìn cô ấy
- Chị ... Sao chuỵên gì chị cũng nói với mẹ tôi vậy? Như thế tôi còn mặt mũi nào gặp mẹ nữa chứ?
- Có gì mà không dám gặp chứ, cậu chỉ là người bị hại thôi, nói ra thì mới nhận được sự thông cảm của Trưởng phòng Liễu, còn không thì Trưởng phòng nghĩ cậu lăng nha lăng nhăng thì sẽ gây ác cảm với cậu đấy, cậu mặt dày nên không cảm nhận được, tôi là tôi nghĩ cho cậu đấy hiểu chưa?
Thấy La Sắc Sắc nói vậy Đường Sinh mỉm cười, quả thật cũng đúng như vậy
- Ừ có những việc chị suy nghĩ chu đáo hơn tôi.
- Đúng thế, tôi là người thông minh đương nhiên suy nghĩ thấu đáo hơn so với loại súc sinh như cậu rồi.
- La Sắc Sắc vừa nói vừa cười rồi bá lên vai Nhị Thế Tổ và cũng không ngại ngần ép bộ ngực nở nang của mình vào người hắn
- - Còn nữa, cậu cứ lặng lẽ mang theo Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phiđi, tôi và Ninh Hân đều nằm trong sự quyết định của Trưởng phòng Liễu, để xem bà mẹ vĩ đại này có vì sự an nguy của con trai mà có sự sắp xếp đặc biệt nào không.
Đường Sinh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Như vậy cũng tốt, để mẹ biết trước tình hình cũng giống như là một phương án dự phòng sáng suốt.
Ninh Hân nghe nói là phải đi cùng Đường Sinh vào Kinh Thành ăn tết thì trong lòng chẳng biết có cảm giác gì, không vui mà cũng chẳng buồn, phải nói với bố mẹ thế nào đây? Thực sự chẳng có biện pháp nào cả, thôi thì cứ nói dối là Bộ công án có mật lệnh gì gì đó rồi nói qua loa cho xong, tóm lại đi Kinh Thành là việc bắt buộc rồi.
Ninh Hân đã vậy La Sắc Sắc cũng vậy, cho nên vừa đi về Phượng Thành lại đi về Giang Lăng, Mai Chước thì còn bảo thủ một chút, ngoan ngoãn về nhà ăn tết lại còn tiện thể đến chơi với Đường Cẩn bởi vì Đường Cẩn bây giờ không thể đi cùng được.
Cao Ngọc Mỹ về Kinh Thành ăn tết là chuyện bình thường, năm nào cô ấy cũng về nhưng quan hệ của cô ta và Đường Sinh không thể nào để lộ ra ngoài được.
Lâm Phi cũng là người có nhà mà khó về, Bà ngoại thì không yêu, cậu cũng chẳng thương, cũng chẳng ai lạgì nên cô ấy liền đi cùng Ngọc Mỹ.
Đêm trước khi lên đường Đường Cẩn khóc sướt mướt trong vòng tay Đường Sinh, chỉ 10 ngày nửa tháng tết thôi thì không có vấn đề gì mà cô ấy buồn về việc kỳ học sau sẽ phải chuyển lên Tỉnh thành học, nói như lời của Truởng phòng Liễu là các cháu vẫn còn nhỏ những chia ly thích hợp sẽ làm cho tình cảm thêm sâu đậm.
- Muốn hôn anh bây giờ cũng không được nữa mới nghĩ đến vậy người ta đã không muốn sống rồi. Đường Cẩn càng ngày càng cảm thấy thiệt thòi.
Đường Sinh cũng không thể chịu đựng được nữa, nhìn Đường Cẩn khóc sướt mướt tim như muốn vỡ nát
- Sao lại không được chứ? Chỉ cần em không làm cho anh bị tắc là được mà, đừng tưởng rằng em và Quan Quan xem trộm AV mà anh không biết nha, giống như trên đó ấy, Cẩn Cẩn có thể bảo anh xuất ra mà.
- Người ta đâu có xem, anh đừng nói bừa nha!
- Đường Cẩn xấu hổ quá có chết cũng không thừa nhận, trong lòng nghĩ thế cũng đúng, tại sao mình lại để tâm tới những chuyện lặt vặt ấy chứ? Không phải là để hắn sản sinh ra hiện tượng sinh lý chứ? Làm mọi cách là được chứ đâu nhất thiết phải làm chuyện kia.
Hai người họ bắt đầu nhập cuộc rồi, Đường Cẩn vận dụng mọi cách đem hết tất cả các chiêu vào nhưng sau cả một giờ đồng hồ Đường Sinh cũng không có bất cứ phản ứng nào
- Đường Sinh tên tiểu tử này phối hợp một chút đi được không? Tại sao vẫn chưa xuất được chứ?
Lúc này Đường Cẩn thấy hối hận rồi cả bàn tay và ngón tay đều mỏi hết, miệng lưỡi đều cứng đơ rồi cộng thêm kích thích của Đường Sinh nữa, cô ấy thực sự bó tay rồi, bây giờ ngoài việc muốn khóc và buồn ngủ ra các ý tưởng khác đều bay sạch rồi
- Anh làm gì em thì làm chứ em chịu rồi.
Đường Sinh trợn ngược mắt lên, đừng có đùa chứ, dựa vào quả bí non như em mà chịu nổi á? Không cần đến 20 phút là ngất luôn ấy chứ.
- Cẩn Cẩn em không chịu nổi đâu, Sắc Sắc làm đến nỗi khóc cơ mà, thôi em ngủ trước đi để anh gọi điện cho cô ấy tới một chuyến vậy.
- Không đâu, em thà mệt chết cũng không cho anh gọi ai tới đâu.
- Đường Cẩn cũng không chịu được đả kích đẩy Đường Sinh nằm xuống rồi lấy gối che lên mặt hắn
- - Cấm được nhìn đấy nếu không embóp chết.
- Sau đó Cẩn mỹ nữ khởi động lần hai khoảng 40 phút sau thì cô ấy mỉm cười.
Khi mùi cái đó lan toả ra thì Đường Sinh mới thở dài hết buồn bực, còn Đường Cẩn thì dâng trào cảm giác tự hào.
Tuy nhiên sau khi trải qua sự việc lần này thì Đường Cẩn cũng kiên định hạquyết tâm rời khỏi Giang Lăng, nếu không thì sẽ bị giày vò, lần sau gặp lại thì hiến dâng hết cho hắn là được, đến lúc đó cũng phải khi lên Đại học bây giờ mà cho thì dễ dàng quá đối với hắn.
Ngày 29 trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Đường Sinh vào Kinh trước cha một ngày, Đại bí thư Đường hôm nay không đi được, làm Bí thư Thành uỷ ông ấy bắt buộc phải làm tới 30 tết mới được về nhà, Cục trưởng Liễu cũng đang chờ chồng cùng đi.
Lần đầu tiên Tiểu Thái Tử vào Kinh sau khi tái sinh, hắn đối với nhà họ Đường trong Kinh thành rất lạ lẫm, rất nhiều ký ức đã mờ nhạt, chỉ nhớ rất ít những sự việc, chỉ nhớ một ông lão to cao tóc điểm những sợi bạc, ông ấy là một trụ cột của nhà họ Đường, ông ấy là ông nội của Đường Sinh.
Dọc đường đi Đường Sinh chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài trời tuyết rơi, đường cao tốc bị chặn chỉ có thể đi đường quốc lộ nên tốc độ tự nhiên cũng chậm hơn.
Hắn có linh tính chuyến đi Kinh thành lần này sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng đây chỉ là một khoảng trống trong ký ức, căn bản không thể dự đoán được.
Đối với Đường Sinh mà nói đây là lần đầu tiên chính thức vào Kinh, ngày trước không hiểu chuyện nên có vào Kinh hay không đều giống nhau, lần này hắn có vẻ như chờ đợi một điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.