Quyển 3 - Chương 607: Kỹ thuật điêu luyện của Trần tỷ
Phù Trầm
21/03/2013
Đêm hôm đó nói chuyện với lão Ông hơn một tiếng đồng hồ, tuy rằng lão Ông nói một cách rất mơ hồ nhưng Đường Sinh vẫn có thể nghe ra những ẩn ý trong đó.
Thành phố phía đông ư? Đó chẳng phải là thuộc tỉnh Lỗ Đông sao, là Tỉnh hay Thành phố đây? Khả năng là Tỉnh vẫn nhiều hơn, nếu là Tỉnh thì phạm vi quản lý sẽ cao hơn, còn là Thành phố thì có hạn chế. Vốn dĩ cha mình trước đây đã là Bí thư của Thành uỷ rồi, cho dù có làm một chức Phó chủ tịch tỉnh thì cũng có chút thiệt thòi, sự hạn chế thì chắc chắn vẫn có. Ừm, không cần biết là Tỉnh hay Thành Phố, dù sao cũng biết trước là sẽ tới Lỗ Đông rồi.
Như vậy thì Đường Sinh cũng đã có mục tiêu rồi, mảnh đất Lỗ Đông này cũng không ít những anh hùng hào kiệt qui tụ tại đây.
Hơn nữa lực lượng khoa học kỹ thuật cũng vô cùng dày đặc, có rất nhiều các trường đại học, cao đẳng. Số lượng các viện nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm cấp Quốc gia và viện khoa học kỹ thuật và phòng thí nghiệm cấp tỉnh có hơn 200 cái, nền tảng công nghiệp cũng rất hung hậu, vị trí địa lý thuận lợi, tới nơi đây phát triển thì rất có tiền đồ rồi.
Quay đầu lại Đường Sinh lại nghĩ đến việc chuyển trường, đêm đó sau khi trở về Đường Sinh lại tìm bọn Sắc Sắc để thương lượng,
- Tôi sẽ đi Lỗ Đông!
Hắn nói một câu không đầu không đuôi với Sắc Sắc và Tú Hinh, Sắc Sắc cười khổ nói,
- Cậu nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi đó là có ý gì chứ?
- Dễ hiểu thôi, tôi muốn tới thủ phủ tỉnh Lỗ Đông lăn lộn, ở Giang Trung này lâu rồi nên muốn thay đổi môi trường để sống những ngày khiêm tốn mà.
- Không phải cậu muốn tới Đại Tân làm kế hoạch lớn sao? Sao tự nhiên lại muốn đi Lỗ Đông chứ? Thế còn quy hoạch năm năm của cảng Đại Tân thì sao?
- Cái đó cũng phải làm chứ, chẳng phải đã nói cái đó là do chị và Tổng giám đốc Hinh làm sao? Nhưng kế hoạch phải thay đổi, lời của lão Ông chị cũng nghe thấy rồi, đúng không? Cảng Đại Tân không phải là cảng tự nhiên nếu không ngành đóng tàu hạng trung và tàu công nghiệp nặng đã tới từ lâu rồi, nhưng ông ấy nói tới vùng duyên hải Lỗ Đông.
Hai mỹ nữ bắt đầu cắn răng, ồ, cậu đang giỡn với chúng tôi à? Đường Sinh lại cười gượng nói:
- Được rồi, để tôi thâu đêm làm một bản kế hoạch vậy!
Đêm hôm đó, Đường Sinh ở trong khách sạn ở Đại Tân bắt đầu viết bản “Kế hoạch năm năm về việc xây dựng cơ sở đóng tàu”, nhưng viết được hơn một tiếng đồng hồ thì ngồi cắn bút không viết nữa, đột nhiên hắn nghĩ ra cách nghĩ của hắn hơi đơn giản. Sau đó nửa đêm lại lên mạng tìm kiếm thông tin về ngành đóng tàu hạng trung và tàu công nghiệp. Chị Trần cũng vẫn chưa ngủ, chị thức cùng tiểu thủ trưởng và rót trà cho hắn.
Chị Trần vẫn luôn là một bảo mẫu hầu hạ bên cạnh hắn, đúng là thật dễ chịu,
- Hay là cậu nghỉ ngơi đi để tôi tìm giúp cậu?
- Ưhm … cũng có chút kết quả rồi.
Đường Sinh quay người lại ôm eo chị Trần rồi lại thở dài nói,
- Trước đây tôi hiểu biết đối về ngành công nghiệp đóng tàu này không nhiều!
Đúng thật là kiếp trước hắn chưa từng tìm hiểu về ngành này, bây giờ xem qua tài liệu cũng rõ hơn một chút, hơn nữa, thời gian sau của kiếp trước hắn cũng dần dần nhìn ra quỹ đạo trên con đường phát triển của những doanh nghiệp lớn, nhưng để thực thi thì cũng khó!
Với sự phát triển trước mắt của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh và tập đoàn Sở Đại thì cũng không cần Đường Sinh phải làm cái gì. Trong tay hắn có rất nhiều nguồn lực và nhân tài ví dụ như Sắc Sắc và Tú Hinh, bọn họ đều có thể đứng ra quản lý độc lập, dù sao cũng không cần các cô ấy đứng lên tuyến trên, chỉ cần việc thu mua các sản nghiệp là được rồi. Mấu chốt quan trọng nhất là những mắt xích về vốn để đầu tư, những thế lực trên quan trường không phải là không thể lợi dụng được, sợ cái gì chứ?
Chị Trần tiến đến trước mặt tiểu thủ trưởng lấy hai tay bóp lên trán hắn rồi dùng hai ngón cái ấn xuống hai bên chân mày hắn nhẹ nhàng mát xa làm thông các kinh mạch … …
Tay của Đường Sinh thì luồn xuống cặp mông căng tròn của chị Trần rồi nhẹ nhàng bóp, quả thật rất có tính đàn hồi giống như là quả bóng cao su vậy.
- Nghĩ những chuyện này không thấy đau đầu à? Hay là … để tôi giúp tiểu thủ trưởng thả lỏng một chút nhé?
Đây là lần đâu tiên chị Trần chủ động đề xuất yêu cầu này, đúng là cô ấy nhìn thấy hắn chau mày suy nghĩ thật vất vả, cho nên cô ấy cảm thấy đau lòng, chính cô ấy cũng không nghĩ là mình lại có thể nói như vậy.
- Đó đương nhiên là chuyện tốt mà, chị Trần tinh thông huyệt đạo, mát xa thì chỉ sợ lại “sướng” quá thôi.
Đường Sinh vui vẻ đứng lên.
Bởi vì ở khách sạn cho nên Sắc Sắc sắp xếp Đường Sinh ở cùng chị Trần, vì cô ấy không muốn bị Đường Sinh hành hạ đến sống dở chết dở phải kêu cứu, như vậy thì mất mặt lắm, thà rằng ngủ cùng Tú Hinh còn hơn. Còn về bọn Đường Cẩn thì đi chơi không về, họ nói là đi đến một nơi nào đó buổi tối chắc là không về, có Đinh Hải Quân dẫn họ đi nên không cần lo lắng…
Đường Sinh trần truồng, khắp người được thoa một loại tinh dầu, cả trên và dưới đều được chà xát một lượt, Đường Sinh cảm thấy hồn xiêu phách lạc, cả người thoải mái phát ra những tiếng kêu ư ử.
Chị Trần cũng gạt bỏ hết tất cả những rụt rè cởi bỏ hết quần áo rồi nằm lên, huy động hết tác dụng của môi và lưỡi để Đường Sinh được hưởng thụ thú vui tuyệt vời của một đại hôn quân, cho đến khi làn môi của cô ấy khẽ mở ra ngậm lấy “khẩu pháo” của hắn, Đường Sinh mới phát ra một tiếng rên dài rồi nhắm mắt lại. Hôm nay thật sự là sung sướng đến tột độ chỉ là có điều không hiểu được là tại sao Trần tỷ lại giữ mãi tuyệt chiêu này chứ? Dựa vào tính cách của cô ấy thì chắc chắn trước đây không biết, chẳng lẽ tự học thành tài sao?
Sau khi mây mưa xong hai người ôm chặt lấy nhau nằm trong chăn, lúc đó Đường Sinh mới hỏi:
- Trước đây chị không biết chiêu này đúng không?
Trần tỷ e thẹn gật đầu:
- Từ khi ở bên cậu mắt thấy tai nghe, tôi độc quyền sáng chế ra đấy.
- Ha ha … sướng quá đi mất sau này gọi chị là bé Trần nhé, sự tàn phá dịu dàng này thoải mái đến tận xương tuỷ, tôi vẫn muốn nữa …
- Thôi đi … làm xong cho cậu tôi không còn chút sức lực nào nữa rồi, đừng có mà ức hiếp người khác như thế chứ, ôm bé Trần của cậu ngủ không được sao?
Người có tính cách cương trực như chị Trần cũng có lúc dịu dàng, Đường Sinh như mở cờ trong bụng vì vậy mà súng như muốn giương lên, chị Trần đã cho tay vào trong rồi đưa xuống dưới ấn một cái thế là súng của Đường Sinh đang giương lên lập tức hạ xuống, Đường Sinh kêu a lên một tiếng cười khổ nói:
- Là ai ức hiếp ai đây chứ?
Trần tỷ bật cười lấy tay che cái đó lại rồi nói:
- Cứ làm mãi cũng không thoả mãn, cậu không mệt tôi cũng thấy mệt thay cho cậu đấy!
- Đúng là chị Trần vẫn thương tôi nhất, được rồi, hôm nay tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Hắn ôm chặt chị Trần trong lòng rồi nhắm mắt lại.
Sau đó ở lại Đại Tân chơi bốn, năm ngày cuối tuần mới quay về Nam Phong, Đường Sinh cũng chuẩn bị khởi hành tới nơi mới để phát triển.
Mấy ngày hôm nay chơi ở Đại Tân nhưng hắn cũng không rảnh rỗi, hắn cũng tác động tới một số quan hệ nhỏ để chuyển trường cho mình và Đường Cẩn. Nhóm các mỹ nữ “tam giác sắt” này cũng khó mà chia rẽ được, bên này còn chưa có động tĩnh gì thì đã bị Đậu Đậu và Tiểu Yên giam giữ rồi. Đường Cẩn thì mặc kệ không quan tâm, cô ngồi ôm cái máy tính chơi game, Đường Sinh thì khá thảm hại, bị Đậu Đậu và Tiểu Yên ấn xuống giường không cho ngồi dậy.
- Cậu mà không hứa sẽ dẫn chúng tôi theo thì hôm nay cậu đừng mong ngồi dậy được, Tiểu Yên điểm huyệt hắn rồi lột quần áo hắn ra xem hắn có thể đi đâu?
- Đừng, đừng như thế mà, tôi đồng ý, đồng ý nhưng việc này không thể cùng chuyển một lần được, chờ mười ngày, nửa tháng rồi sẽ làm thủ tục cho các cô luôn.
Đường Sinh nghĩ thầm ‘thảm rồi’ nhưng Đậu Đậu lại không đồng ý như vậy.
- Muốn vứt tôi và Tiểu Yên lại Nam Phong à? Đừng có mơ, tôi sẽ bảo cha tôi làm cho, chẳng qua cũng chỉ là thủ tục chuyển trường thôi có lớn lao gì đâu chứ? Nhưng mà phải xa cách với cậu thì tôi không muốn sống nữa, Tiểu Yên đi tìm cha tôi giải quyết chuyện này với tôi.
- Đừng, đừng, tôi làm, tôi sẽ làm được không? Việc có lớn gì đâu chứ? Mà lại còn phải nhờ tới Phó bí thư tỉnh uỷ? Đúng là làm bừa mà.
Cũng trong ngày hôm nay vụ án tại Tây Kỳ đã kết thúc, Ninh Hân và Đinh Hải Dung đều trở về Nam Phong. Đường Sinh lại phải bận rộn hết nửa ngày phải chia ra để gặp mặt hai cô ấy, nghe nói hắn sẽ đi tới Lỗ Đông thì cá cô đều nói ‘Thế tôi thì phải làm sao?’
Nói theo lời Đường Sinh thì: ‘Tôi có phải là đi tới đó để học hành đàng hoàng gì chứ? Tôi chỉ là tới đó để thiết lập thêm một số thế lực thôi, các cô thì từng người từng người một qua đó thôi, cũng không cần phải gấp. Giống như Mai Chước, Sở Tình, Cẩn Du bọn họ cũng đều lo bận việc công cả, nếu muốn ở riêng với tôi thì bay qua đó là được, bọn họ thì không vấn đề gì dù sao cũng nắm giữ sự nghiệp trong tay, họ nói thế nào cũng được mà.’
Người đi cùng là Sắc Sắc và Tú Hinh, họ phải qua đó mở rộng sự nghiệp, sau đó là nhóm Đường Cẩn đến đó để kèm cặp việc học tập của Thái Tử Gia, người nữa là Trần tỷ chắc chắn cũng luôn ở bên cạnh hắn không rời. Vương Tĩnh cũng nói là muốn qua đó để lập chi nhánh tạp chí Điểm Nóng, Ngọc Mỹ cũng đi theo, Lâm Phỉ thì không cần phải nói, sản nghiệp do cô ấy quản lý bây giờ đã giao lại cho Nguỵ Hưng Quốc ở Giang Lăng rồi, mà cô ấy lại là cánh tay đắc lực của Sắc Sắc nên cũng đi theo.
Phải nói là Sắc Sắc là người biết hưởng thụ, Lâm Phỉ trước đây là người của Ngọc Mỹ bây giờ đã bị cô ấy lôi kéo về để bồi dưỡng trở thành cánh tay đắc lực của mình, cho nên Sắc Sắc được thả lỏng một chút nhưng chủ yếu cũng là Lâm Phỉ rất có khả năng, mọi chuyện lớn nhỏ cô ấy đều có thể giải quyết được, như vậy Sắc tổng của chúng ta mới có nhiều thời gian tập Yoga hơn chứ.
Tình hình ở Giang Lăng cũng đã ổn định, Thái Tử Gia chuyển sang tuyên chiến với Lỗ Đông, triển khai bố cục và tình thế mới, ở đó cái gì cũng không có.
Đối với Đường Sinh mà nói thì hắn đang rất chờ đợi mọi thứ ở tương lai, một khi tình thế mới đã được thiết lập thì nhà họ Đường trong thương trường cũng bước lên một tầm cao mới theo đó là có thể đẩy cha mình lên một vị trí mà mọi người phải chú ý tới, phấn đấu cho sự nghiệp của cha mình cũng là phấn đấu cho chính mình, mình phải tận tâm tận lực mới được!
Sắc Sắc là chủ soái tiên phong, chọn ra hơn mười nhân viên quản lý cấp trung ưu tú của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh đi để làm cán bộ chủ chốt, tới Lỗ Đông mở rộng sự nghiệp, thời gian đầu sẽ thuê mặt bằng tuyển nhân viên gì gì đó, qui mô cũng không cần lớn lắm nhưng cũng cần phải thiết lập cơ cấu chứ.
Tú Hinh và Lâm Phỉ cũng có động tĩnh ngay sau đó, Đường Sinh cũng tất bật sắp xếp việc bên này, trước tháng chín phải chuyển tới đó. Lúc này Ông Nguyên cũng từ Sanya trở về, cậu ta hẹn gặp Cao Tiểu Sơn nghe nói Đường Sinh sẽ đi Lỗ Đông hai người họ cũng cuống quýt lên.
Tối hôm đó họ hẹn Đường Sinh ra ngoài, ba người cùng bàn bạc, ý của Cao Tiểu Sơn là cũng muốn chuyển qua đó tới Quân khu Lỗ Đông. Quân Khu Lỗ Đông là một trong bảy đại quân khu, một trong những thế lực tương đối hoành tráng của đại quân khu thực thụ, lực lượng quân đội được bố trí vô cùng dày đặc.
Nhưng từ góc độ chiến lược quân sự mà nói thì Quân khu Lỗ Đông vẫn chưa có mục tiêu tác chiến rõ ràng, nó chỉ là khu chiến lược dự bị.
Nói về trang bị quân sự thì Quân khu Lỗ Đông đứng vào hàng thứ ba sát với Quân khu Bắc Kinh và Quân khu Liêu Đông
Trong thời kỳ hoà bình mà lực lượng quân đội lớn mạnh thì thể hiện sức mạnh và sự uy hiếp của Quốc gia đó lớn. Trên góc độ chính trị mà nói bên quân đội cũng có chút ảnh hưởng, những ảnh hưởng trên chính trị cũng có quan hệ nhất cử nhất động, điểm này thì không thể nghi ngờ.
Đời thứ hai nhà họ Đường cũng không phải là cháu con đầy đàn gì, mà đời thứ ba thì cũng không cần phải nói, cho nên Đường Sinh cũng có ý muốn mở rộng thêm mối quan hệ trên phương diện này, ví dụ như là mối kết giao ban đầu với nhà họ Bàng và họ Đồng phải do thế hệ thứ hai, thứ ba không ngừng liên hệ với nhau để gìn giữ nếu không thì sẽ bị đứt đoạn.
Về việc Cao Tiểu Sơn tới Lỗ Đông phát triển sự nghiệp Đường Sinh hoàn toàn tán thành:
- … Việc này để tôi gọi điện cho chú tư để chú ấy sắp xếp!
- Ừ, vậy thì ổn thoả rồi, thiếu tướng Đường tự mình sắp xếp thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vậy tôi không cần bảo ông nội đi nói chuyện nữa.
- Chỉ có việc nhỏ như vậy thôi mà cũng phải tìm tới ông nội anh à? Đúng là mất mặt quá, cấp bậc của anh cao như thế nào chứ? Bảo Phó chủ tịch quân uỷ liên hệ giúp anh à? Vậy thì để thể diện của Phó chủ tịch Cao đi đâu chứ? Như thế có mà mất mặt chết, thà cho anh về quê làm ruộng ông cũng chẳng làm chuyện đó.
- Cái đó … hix, hơn nữa tôi cũng không muốn ông nội biết việc này, cậu nói với chú tư Đường đi, đừng lộ liễu quá!
Ông Nguyên thì tự do hơn, dù sao thì cậu ta cũng chỉ suốt ngày lăn lộn theo Đường Sinh:
- Bên đó sắp xếp ổn thoả thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi lại đi du lịch tiếp.
Haizz, tên tiểu tử này tiêu rồi, chỉ biết dẫn người đẹp du lịch khắp nơi thôi, mẫu người điển hình chỉ yêu thích mỹ nữ chẳng màng tới giang sơn đây mà. Sau khi nói chuyện và quyết định xong ba người liền ra về.
Tháng chín, thời tiết cuối thu thật sảng khoái, Đường Sinh ăn mặc giản dị đi tới Tam Trung ở Lỗ Đông không ngờ rằng mới tới ngày đầu tiên đã bị chèn ép rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.