Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 4 - Chương 730: Muốn vỡ trứng à?

Phù Trầm

21/03/2013



Đường Sinh? Cái tên này cũng gợi nên nỗi hận trong lòng Đường Binh, hiện nay Giang Lăng không còn bí thư Đường nữa rồi, có lẽ không cần phải sợ hắn nữa? Thực ta Đường Dục không chỉ nhắc nhở con trai mình một lần nhất định không được gây chuyện với Đường Sinh, cả đời này mình cũng không đấu lại được với người ta.

Đường Binh lại không để những lời dặn của cha ở trong đầu mà chỉ còn nhớ đến mối thù, ánh mắt căm phẫn nhìn Đường Sinh không che giấu, mấy tên tùy tùng đi cùng y cũng trừng mắt nhìn một người con trai cùng ba người con gái đang chắn đường bọn chúng, không có mắt sao?

Thực tế ở Giang Lăng Đường Sinh cũng khá khiêm tốn, trên xã hội không có nhân vật có tên là “Sinh ca”. Trong xã hội thượng lưu của hắn, trong giới quan trường khi nhắc đến Đường Sinh, chính là Bí thư đương nhiệm Bạch Thiện Dân, chủ tịch thành phố Hoa Tuấn Minh đều cười ha hả vì người ngoài giới chẳng mấy ai biết năng lực của Đường Sinh, ngay đến chủ tịch Ngụy của tập đòan Giang Xỉ cũng rất cả nể khi nhắc tới “Sinh ca”. Thế nhưng với Binh Thiếu y lại không coi chuyện đó là gì, tục ngữ nói “Xa mặt cách lòng” gì chứ “Sinh ca” hay không “Sinh ca”, cha ngươi cũng đi rồi còn chảnh chọe gì? Vì vậy, Mắt kính ca cũng giải thích không ít với Đường Binh nhưng y không nghe, Mắt kính ca cũng chẳng buồn nói, nói cũng không ăn thua.

Hôm nay đột nhiên gặp Đường Sinh trong lòng mắt kính ca cũng có phần hồi hộp, sao số Đường Binh khổ thế chứ? Mới ra trại có vài ngày đã gặp khắc tinh rồi? Gã cũng dự cảm sẽ xảy ra chuyện cố ý nhắc Đường Binh một câu: Là Sinh ca, là Sinh ca đấy…

Nào ngờ những lời này làm bùng lên hận cũ trong lòng Đường Binh, lại nhìn thấy Ninh Hân gã cũng không sợ, cô cũng không phải là cảnh sát Giang Lăng, việc tầm phào cô cũng không quản được, coi cô ta là không khí cũng chẳng vấn đề gì nhưng cha Ninh Hân lại là Phó chủ tịch Thành phố, thôi cũng không thể động tới được.

- Ôh, đây chẳng phải Đường Sinh sao? Cảnh sát Ninh cũng ở đây à, lâu quá rồi, Đường Binh tôi lại ra rồi, sao nào…

Gương mặt anh mắt kính tối lại, được ra rồi thì cũng nên mở mắt ra, không nghe lời khuyên của ta lại muốn chết sao?

Về Đường Sinh vừa nhìn thấy tên này bèn nhớ đến Đường Cẩn ở kiếp trước, tên này vẫn vênh váo như vậy có thế lực nào mạnh chăng? Sao không chịu ghi nhớ gì cả? Ở mẫu ba đất của anh Sinh này lấy chỗ đâu cho mày vênh váo thế chứ? Mẹ kiếp, đúng là không có mắt gì cả.

- Á, là Đường Binh à? Sao vẫn chưa chết hả? Lại còn ôm gái đi ngang nhiên thế này? Ông trời mù rồi à?

Anh mắt kính thấy giọng điệu Đường Sinh có phần không ổn, định tiến lên lên tiếng, không ngờ một tay đệ tự đã nhảy lên:

- Mẹ mày, muốn gì…

Anh mắt kính ngay lập tức chặn ngay miệng tên đó

- Im ngay, đây là chỗ cho ngươi lên tiếng à? Ngươi là cái thá gì?

Xét về địa vị trong giới giang hồ ở Giang Lăng, anh mắt kính có thể coi là đại vô phách, ở trên đường không ai dám trêu chọc gã.

Lúc này tên đệ tử vừa nãy đần mặt, thế này là thế nào đấy, lại nhìn thấy anh đeo kính cung kính

- Anh Sinh, anh về rồi đấy à?

- Ha ha, ừ, ta chủ định về đây quan sát Binh Thiếu, sao nó ra trại ngươi cũng không nói cho ta một tiếng? Không muốn sống ở đất này nữa hả? Hay tưởng ta đi rồi là không còn chuyện gì nữa? Roi có dài cũng ngoài tầm tay trị các ngươi rồi phải không?

- Không không, không phải, anh Sinh nghe tôi nói đã, Đường Binh mới ra được vài ngày, còn chưa được một tuần mà, tôi…

- Lại đây.

Đường Sinh vẫy tay gọi anh mắt kính lại gần nói nhỏ vài câu với y, sắc mặt của y liền thay đổi rất khó coi.

- Anh Sinh, việc này…, việc này cũng khó làm, dù ... dù sao thì ông Đường đối xử với tôi cũng không tệ, tôi, tôi thật sự không thể ...

- Thế cũng được, xem ra cũng có chút nghĩa kí giang hồ, còn hơn khối gã chó.

Đường Sinh gật gật đầu.

Anh mắt kính cười khổ sở liếc nhìn Đường Binh lòng thở dài: Đường Binh hãy cầu thần phật cứu đi, ta cứu không được ngươi.

Đường Binh vẫn không e dè Đường Sinh hừ một tiếng

- Đường Sinh, mẹ kiếp ngươi vênh váo cái gì? Cha ngươi không còn ở Giang Lăng nữa ngươi nghĩ cho kỹ đi, mà cha ta vẫn ở Giang Trung, các quan chức Tỉnh Ủy cũng có quan hệ với ông ấy, ngươi gây chuyện với ta thử xem, ta cho nhà ngươi chết ngay…



- Ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ là một tên muốn ăn đòn mà thôi.

Đường Sinh có thể nhẫn nhịn không xuống tay với ai nhưng không thể nhịn được tên Đường Binh này. Tìm đến tận cửa để gây sự thiên hạ đúng là chỉ có nhà ngươi. Đường Sinh tiến lên phía trước thuận chân đá cho hắn một đá

- Muốn vỡ trứng à?

Hắn đá thẳng vào đũng quần của Đường Binh.

Mắt Đường Binh hoa lên

- Đường Sinh, ngươi, ngươi…á…

Chưa dứt câu liền ăn thêm một đấm của Đường Sinh.

Rắc một tiếng giòn tan, có lẽ là gẫy xương sống mũi, người cũng nằm sóng soài trên mặt đất, hai cô nàng hai bên hét lên thất thanh nhảy ra tránh, bảo vệ của Giang Lăng Nhân xông vào, anh mắt kính ôm mặt hét lớn:

- Cút hết đi cho tao, việc của các ngươi ở đây à?

Ôi, kính mắt ca, anh đang giúp ai vậy? Mấy tên đệ tử đi cùng Đường Binh thấy tình thế có phần không đúng nên cũng không ai dám ra tay giúp.

Đường Sinh xoa xoa nắm đấm của mình, vỗ vai anh mắt kính nói:

- Việc còn lại giao cho anh đấy, đừng để tên này chết …

Chết rồi thì mình cũng khó lòng ăn nói với Đường Dục, đánh cho hai cái trút giận rồi lại cho tiếp vào trại, nhìn cách nào cũng thấy không thoải mái với gã.

Ngòai ra, Đường Sinh cũng ngại tên này muốn gây phiền phức cho cha mẹ Đường Cẩn, xét về tính cách của Đường Vọng Bình thì chắc chắn ông sẽ nhẫn nhịn, thế nhưng Đường Vọng Bình bây giờ lái xe cho quan chức, người thường sẽ không động đến ông. Tuy nhiên tên Đường Binh này có thù phải trả kiểu gì cũng gây chuyện.

Ninh Hân Ninh Manh đều lạnh lùng đứng một bên nhìn, Mai Chước cũng nhíu mày, tên Đường Binh này đúng là đồ rác rưởi lại không có mắt, lần này gặp phải Đường Sinh coi như gặp hạn rồi, cha gã mỗi ngày lo kết thân với Đường Sinh mà hao tâm tổn trí còn gã lại ở đây đắc tội với Đường Sinh.

Nói đến Đường Binh, gã không chịu được đánh, một quyền một cước đã lăn ra rồi. Chủ yếu là sức lực của Đường Sinh không phải người thường có thể chịu đựng được, mặc dù hắn đã giơ cao đánh khẽ không biết là đánh nhẹ thế nào rồi, vậy mà một cước đã hạ gục gã rồi, khỏi cần ra tay thêm.

Trong lúc đưa Đường Binh đến bệnh viện cấp cứu, mắt kính gọi điện cho Đường Dục

- Sếp à, Đường Binh nó lại đắc tội với Đường Sinh rồi…

Một câu nói của y đã gạt hết trách nhiệm của mình, lại vờ khóc lóc:

- Tôi cố khuyên mà cậu ấy không chịu nghe…

Đường Dục bên này tức đến ngạt thở, nổi trận lôi đình:

- Tên súc sinh, sao ta lại đi nuôi một con lợn ngu ngốc không biết trời cao đất dầy là gì thế, ngươi, ngươi nhanh chóng thâu đêm cũng phải đem nó về tỉnh thành cho ta, còn Đường Sinh, ta,ta sẽ đi nói chuyện,

Đường Dục cũng luống cuống cả lên.

Lúc Đường Sinh đang ngâm mình trong bồn tắm ở cung Cẩn Sinh thì có điện thoại gọi đến, Ninh Hân đem điện thoại vào cho hắn.

- Là bác Dục à… ồ, chuyện con trai của bác à? Bác Dục này, có phải Đường Binh nó bị kích thích gì không? Sao nó cứ thích gây sự với cháu thế? Cháu còn nghe phong phanh đâu nó chưa ra mấy ngày đã bảo sẽ làm gì làm gì Đường Cẩn rồi, ài, cháu cũng lo lắm…

- Đường Sinh à, cháu hãy nể mặt bác Dục đi, coi nó như cái rắm đi, bác Dục đây chỉ có mình nó thôi à, Đường Sinh…

- Cháu cũng không sợ nó có thể gây chuyện gì tày đình, vấn đề là cháu tha cho nó nhưng người ta không tha đâu, cháu nói nó cũng chỉ mới ra lại làm việc tốt rồi, cứ tưởng như mình là ghê gớm lắm. Nó huyênh hoang trước mặt cháu, nói là bác Dục có quan hệ thân thiết như thế nào với các quan lớn trong Tỉnh ủy, chẳng lẽ cứ có quan hệ là có thể để con trai ở ngòai làm bừa à? Xem chừng việc này khó đấy…

Đường Sinh bên này không khoan nhượng, Đường Dục như ngồi trên đống lửa lại gọi điện cho mắt kính ca kêu gã tạm thời không đưa Đường Binh về, gã lại thâu đêm chạy về Giang Lăng. Trước mắt người duy nhất có thể cứu được con trai chỉ có mẹ của Đường Cẩn - Lý Quế Trân, để về cầu xin bà ta.



Sáng hôm sau cuộc điện thoại đầu tiên Đường Sinh nhận được là từ Lý Quế Trân gọi đến. Hắn đang mua ít quà cáp chuẩn bị đến ăn trưa nhà mẹ vợ, định buổi chiều về tỉnh, ngòai ra còn hẹn Lục Như Hành ở Phượng Thành cùng Vinh Quốc Hoa ở Khánh Châu buổi chiều ngồi đàm đạo ở tỉnh.

- A, mẹ Lý à, là con, con đang mua ít đồ, chẳng phải buổi trưa định tới nhà mẹ ăn cơm mà ... được, được, để đến nơi nói chuyện…

Đến giờ trưa, Đường Sinh và Mai Chước đến nhà Đường Vọng Bình, hai chị em Ninh Hân cũng về nhà rồi. Đêm qua Ninh Hân tranh thủ hỏi Đường Sinh được vài chuyện bèn về nhà nói với cha Ninh Thiên Hữu

- Cha, có thể Đường Sinh muốn đưa cha đi Đại Tân, hắn thấy Giang Lăng nơi này quá nhỏ…

Ninh Thiên Hữu nghe xong ngẩn người, Đại Tân? Thành phố trực thuộc trung ương, sau đó lại thất kinh

- Đại Tân? Thế là có ý gì? Ở bên đó hắn có quan hệ sao…

- Chắc là có, con thấy cậu ấy cũng không phải suy xét bừa bãi, việc của tập đoàn Sở Đại ít nhiều gì cha cũng biết một chút, đằng sau nó có bóng dáng của Đại Tân…

Kỳ thực ra từ trước đến giờ Ninh Hân không tiết lộ cho cả nhà biết tường tận về Đường Sinh, cô thực ra biết được ở Thanh Trúc Sơn nên cũng không có gì lo lắng.

- Con nhỏ này, có gì mà không thể nói với cha chứ? Tập đoàn Sở Đại ta có biết, doanh nghiệp tư nhân chuyển thành quốc doanh, do Uông gia Uông Sở Tình một tay sáng lập, Quan Cẩn Du không phải là chủ tịch đầu tiên sao? Sao ở đây lại có cả việc liên quan đến Đường Sinh nữa?

Về phương diện tình cảm có nhiều điểm quá phức tạp Ninh Thiên Hữu cũng không rõ lắm, người ngòai càng không thể hiểu được, Ninh Hân chỉ cười.

- Cha, nói như này đi, không có Đường Sinh thì cũng không có Sở Đại, cậu ta mới là nhân vật linh hồn không thể thiếu được của Sở Đại, chỉ có điều người ngòai không biết được mà thôi. Dù gì thì cha Đường Sinh hiện tại là phó chủ tịch thường trực tỉnh Lỗ Đông, con trai ông ta trực tiếp đi thành lập doanh nghiệp sợ người khác dèm pha…

Ninh Thiên Hữu vỗ vỗ trán:

- Ta hiểu rồi, ra là vậy, trước kia con cũng không nói cho ta biết còn cố giấu ta.

Bên này Ninh gia lại đang ăn bữa cơm đoàn viện, lúc Đường Sinh cùng Mai Chước đến nhà Lý Quế Trân cũng gặp Đường Dục ngồi đó, Đường Sinh cũng ngay lập tức hiểu lão hồ li định làm gì, ông ta biết được nguyên căn do đâu, biết được cần phải đến cầu cứu Lý Quế Trân, Đường Binh có được người cha vô cùng thông minh nhạy bén thì cũng không đến nỗi thảm hại như vậy.

- Ô bác Dục nhanh thật đấy, thế là đã về rồi sao?

Đường Dục cười cười đứng dậy hỏi thăm.

- Đường Sinh, đại nhân không nhớ kẻ tiểu nhân, chào Tổng giám đốc Mai, tổng giám đốc Mai cũng nói giúp tôi với…

Thực ra Đường Dục khá tinh mắt, cả một quãng thời gian dài cũng thành thật tận tâm tận lực vì họ Đường.

Đường Sinh bên này hỏi thăm Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân, trong phòng còn có ông bà Đường Cẩn cũng đều hỏi thăm rồi mới ra ngoài ngồi.

Lúc ăn cơm Lý Quế Trân nhân ngồi cạnh con rể tương lai khẽ giọng nói hộ Đường Dục mấy câu. Cũng không biết Đường Dục bảo đảm gì mà thuyết phục được bà, nếu không nể mặt mẹ vợ thì cũng không được vì nếu không thì sau này bà còn mặt mũi nào trước mặt người khác chứ.

- Bác Dục, hôm nay mẹ Lý nói chuyện rồi, cháu sẽ nói luôn với bác. Cho con trai bác có thể đi đâu được càng xa càng tốt.

- Được, được, được, tôi cho nó ra nước ngòai, ra nước ngòai.

Đường Cẩn nâng rượu kính cẩn rồi không dám làm phiền thêm bèn cáo lui trước.

Ân oán giữa Đường Sinh và Đường Binh vốn dĩ bắt nguồn từ Đường Dục, Đường Vọng Bình và bà xã Lý Quế Trân cũng biết, nhưng có cậu con rể như vậy chống lưng còn ai dám bắt nạt con gái nhà mình? Thậm chí đến cả nhà Đường Vọng Bình cùng nhà họ Lý cũng được nhờ.

- Mẹ Lý, Đường Cẩn không gặp được cha mẹ nên rất nhớ, cháu nghĩ như thế này, sắp xếp một căn nhà ở thủ đô, rồi chuyển công tác của bác Đường qua đó, cả gia đình cùng chuyển lên thủ đô đi, sau này Đường Cẩn có muốn về nhà cũng dễ, bác thấy thế nào…

Hàng năm Đường Sinh cũng về thủ đô ăn Tết, thu xếp như vậy đối với gia đình Đường Cẩn cũng tốt, Lý Quế Trân nghe đến thì nóng lòng.

- Ăn cơm đã, để nói sau đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook