Quyển 2 - Chương 390: Ung Dung
Phù Trầm
20/03/2013
Buổi trưa, Đường Sinh và Đường Cẩn đi đến Giang Lăng nhân, có gặp Bích Tú Hinh. Hắn đến để lập hồ sơ trước, để đỡ cho Bích Tú Hinh không phải chuẩn bị trước.
- Em trai của chị có lẽ cũng tham gia vào chuyện vừa mới xảy ra của Ninh Hân. Chị Hinh, nể mặt chị tôi đến nói với chị một tiếng.
Bích Tú Hinh trong lòng giật mình, bây giờ thì cô ý thức rất rõ thủ đoạn của tình nhân. Nếu như em trai bị cuốn vào trong, sự báo thù của Đường Sinh sẽ rất mạnh mẽ, chỉ sợ lần đả kích này nó chịu sẽ kinh khủng hơn nhiều.
- Chuyện này tôi sẽ hỏi rõ ràng.
Đường Sinh gật đầu xong liền dẫn Đường Cẩn đi Giang Lăng nhân ăn cơm. Bích Tú Hinh trước tiên đi tìm Bích Tống Nguyên hỏi rõ ràng.
- Chuyện của Ninh Hân có liên quan gì tới em không?
Bích Tú Hinh hỏi rất thẳng thắn, thái độ rất nghiêm túc, Bích Tống Nguyên ngẩn người ra.
- Chuyện Ninh Hân? Sao lại liên quan tới em chứ? Em với cô ta cũng chỉ là bạn học cùng trường. Cho dù em không theo đuổi được cô ấy, cũng không đến nỗi giở trò ném đá xuống giếng. Sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao chị lại nghĩ ra hỏi em chuyện này chứ?
Hắn bực dọc.
Bích Tú Hinh biết Đường Sinh tuyệt nhiên sẽ không bắn tên không đích. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Giang Lăng nhân.
- Vậy thì là ai chứ? Bích Nguyệt Hoa?
- Bích Nguyệt Hoa? Cái này thì không rõ. Hai ngày trước nó đã xin nghỉ phép đi Tây Song Bản Nạp du lịch rồi, phải một tháng sau mới trở về.
- Đi du lịch? Đi rất đúng thời điểm đấy!
Bích Tú Hinh nhíu mày.
- Câu lạc bộ Giang Lăng nhân có thay đổi gì khác không?
- Những việc khác thì hình như không có gì cả? Chỉ là sau khi Bích Nguyệt Hoa đi có thay đổi một số nam phục vụ ở đây, có một số người chúng ta phải thay đổi định kỳ.
Có một số phục vụ đặc biệt được tiến hành kín trong Giang Lăng nhân. Vì thế mà qua một khoảng thời gian lại phải thay đổi một số người. Điểm này Bích Tú Hinh tuy hiểu rõ nhưng trong lòng lại nghĩ, những điều này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Chỉ là không biết tình hình cụ thể ra sao, Đường Sinh cũng đã có dặn dò rồi!
Chị em nhà họ Bích cũng không biết trong những tài liệu mà cục cảnh sát thu thập được, có những lời nói của nhân chứng là phục vụ nam của Giang Lăng nhân. Cho nên bọn họ cũng không thể đoán ra gì.
Sau khi hỏi xong em trai, cô liền gọi điện cho Đường Sinh, nói với Đường Sinh tất cả những điều này.
- Cậu đang nghi ngờ Bích Nguyệt Hoa?
- Nếu không phải cô ta thì là em trai của chị rồi. Căn cứ vào những gì tôi biết, trong tài liệu tố giác Ninh Hân, có những lời nói của nhân chứng là nam phục vụ của Giang Lăng nhân, còn có vài tấm hình phản cảm nữa. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng đã được làm bằng chứng chống đối lại Ninh Hân. Tất cả những thứ này đều là do Giang Lăng nhân cung cấp. Ai có thế tiếp xúc với những tài liệu này? Ai có thể chỉ thị Giang Lăng nhân cung ứng trai bao? Chị Bích, chị nói thử xem?
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ với Tống Nguyên và Bích Nguyệt Hoa, nếu là con nhỏ đó làm, tôi sẽ dùng đại đạn giết chết cô ta.
Bích Tú Hinh nổi giận đùng đùng. Nói thật ra thì bản thân và Ninh Hân cũng không có thâm giao gì, nhưng lúc trước chế phục được Đại Liên Ni cũng chính là nhờ Ninh Hân đã hy sinh thân mình mạo hiểm.
Bích Tống Nguyên nhanh chóng trả lời chị rằng di động của Bích Nguyệt Hoa đã tắt máy. Không thể liên lạc với cô ta, cũng coi như hết cách.
Như thế thì Bích Tú Hinh cũng hết cách, bọn trai bao kia cũng đã đuổi hết rồi, bây giờ người ở đâu mà tìm?. Tìm được thì có tác dụng gì? Còn lại có lẽ là việc của cảnh sát. Cô nói chuyện điện thoại với Đường Sinh một lúc:
- Đường Sinh, tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi!
- Không sao, chị Bích, chủ yếu là tôi muốn xác nhận xem chuyện có liên quan đến em trai của chị không thôi. Tôi sợ nó nhúng tay vào, chị hiểu chứ?
- Ừ! Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Tuy cậu và Tống Nguyên không hợp nhau, nhưng quan hệ của hai chúng ta lại khác. Cảm ơn cậu!
Sau đó, Bích Tú Hinh nói với em trai về sau không được đối nghịch với Đường Sinh, cũng không được gây xung đột với những người bên cạnh hắn. Nếu không thì chị rất khó xử, có một số chuyện chị không thể nói rõ ràng, nhưng trong lòng em có lẽ cũng đoán được. Điều này khiến Bích Tống Nguyên rất bực dọc, hắn ta còn có thể nghĩ ngợi được gì?
Đương nhiên, loáng thoáng cũng sẽ nghĩ đến chị gái mình và Đường Sinh ra sao? Không phải đấy chứ? Chị mình lại đi thích thằng nhóc thối tha ấy sao?
Sau khi quay ra, hắn đi tìm Liên Ni. Người phụ nữ này hiện giờ hầu như không còn quan tâm đến thế sự. Cả ngày chỉ ôm Đại Đan chơi, khi rãnh rỗi lại đến phòng thể hình thư giãn, luyện tập trong suốt 3 giờ đồng hồ. Có hôm mải luyện tập mà không ăn cơm, cô ta sắp xuất thế rồi!
- Đại Liên Ni, có thể nói cho tôi biết chị tôi và Đường Sinh giữa hai người đó đã có chuyện gì rồi?
Bích Tống Nguyên hỏi một cách khẩn trương, hắn ta thật sự rất sợ Đại Liên Ni gật đầu. Nếu thế chẳng phải mình đã trở thành em vợ của Đường Sinh sao? Rắc rối quá! Ngàn vạn lần xin đừng!!!
Đại Liên Ni không chịu nói cho gã biết, bĩu môi nói với cái giọng tiếng Trung không lưu loát:
- Tôi bây giờ chuyện gì cũng không quan tâm.
Bích Tống Nguyên nhìn cô ta một chốc rồi bước đi. Người phụ nữ này hình như thần kinh có chút vấn đề. Bây giờ thật là không ăn không ngồi rồi mà lòng thấy thảnh thơi.
Cũng đúng lúc Đường Sinh ăn cơm, Vinh Lệ Hoa có gọi điện đến, bà ấy giống như mẹ nuôi của Đường Sinh vậy.
- Chuyện của Ninh Hân...
Là mẹ của Ninh Hân, bà đương nhiên sẽ vô cùng kinh hoàng với những chuyện vừa được công bố một cách đột ngột ngày hôm nay. Còn một người cũng rất kinh hoàng nữa là Ninh Thiên Hữu, hai vợ chồng thương lượng, đi đến kết luận rằng mục tiêu của đối phương chính là Ninh Thiên Hữu. Người trong quan trường đều có thể nhìn ra, cho nên trong thời điểm nhạy cảm này, Ninh Thiên Hữu không được có bất cứ động tĩnh gì. Không nghe thấy không hỏi han, không có bất cứ phản ứng nào. Lặng yên nhìn sự việc chuyển biến, bình tĩnh phản ứng.
Gọi điện thoại cho Đường Sinh cũng là kết quả của việc hai vợ chồng sau khi thương lượng. Đường Sinh cười nói:
- Bác Vinh, chị Hân không sao đâu, bác yên tâm và cũng chuyển lời đến bác Ninh cho cháu là những việc nên làm thì vẫn phải làm. Tất cả coi như không biết chuyện này, dù cho có đến nỗi mưa cuồng gió bão thì chúng ta cũng không được manh động.
- Đường Sinh à. Bác, trong lòng bác rất lo lắng, nghe nói Ninh Hân sẽ bị bắt. Bác, bác không thể nuốt nổi hột cơm nào.
- Bác Vinh, nếu bác tin cháu thì hãy yên tâm ăn uống đừng lo lắng gì cả. Chỉ vài ngày nữa là cháu trả lại cho bác đứa con gái hoàn hảo không chút hư tổn.
Sau khi cúp máy, Vinh Lệ Hoa nói hết những lời vừa nãy cho chồng nghe. Ninh Thiên Hữu không khỏi cười một cách khổ sở.
- Tôi nhìn không thấu thằng nhóc đó, tin nó vậy!
Ninh Hân trong lúc này ra sao? Đã vào phòng thẩm vấn của chi đội. Từng căn phòng thẩm vấn trong này cô đều rất quen thuộc, cô chỉ không thể nghĩ ra lại có ngày mình bước vào đây. Đương nhiên, không muốn vào thì tự mình quay ra là có thể, tin chắc rằng sẽ không có ai có thể ngăn được mình.
Nhưng tiểu tình lang muốn đối thủ đang ẩn nấp phải lộ diện. Đợi cho tới khi bọn chúng bại lộ rồi, tóm gọn cả lũ luôn thế nên bản thân mình nên nhẫn nhịn một chút.
Hai nữ nhân viên của Uỷ ban kỷ luật cũng không biết chính xác nội tình, nhưng họ có xem qua những tư liệu tố giác Ninh Hân. Thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra Ninh Hân lại có thể làm ra những việc như thế. Những bức hình quá đáng kia đã làm cho ấn tượng của bọn họ đối với Ninh Hân giảm một cách triệt để. Bốn tấm hình thối tha mà trong đó có bốn người đàn ông lực lưỡng vây xung quanh, cô thật mạnh đấy! sự khinh bỉ hiện ra trong mắt họ.
- Cô cởi áo khoác ra, giữ lại quần trong và áo ngực là được rồi. Đây là đãi ngộ đặc biệt đối với cô rồi, còn có thể sẽ tra khảo nữa.
Ninh Hân lại cười:
- Xin lỗi! thẩm vấn điều tra thì có thể, tôi sẽ hợp tác với các cô, còn cởi quần áo điểm này không có trong quy định.
Một trong hai người nữ kia cười một cách mỉa mai.
- Cô đừng giả vờ thanh cao nữa, lúc để cho 3, 4 thằng đàn ông vây quanh sao cô không biết xấu hổ hả? Bây giờ cần thể diện sao? Cô giả vờ cũng giống lắm. Nói với loại người như cô cũng chẳng có ích gì. Đừng có đợi cho đến khi tôi kêu người đến lột sạch đồ của cô ra.
- Xin hỏi, Uỷ ban kỷ luật có quy định không được mặc đồ à? Tôi có quyền từ chối. Ngoài ra trước khi tôi kí tên nhận tội thì tôi chỉ là phối hợp điều tra với các cô thôi, các người không có bất cứ quyền sử dụng bất cứ biện pháp cưỡng chế nào đối với tôi. Nếu tôi bị oan thì sao? Bây giờ lại còn mặc quần 3 lỗ xuất hiện trước camera, như vậy tổn thất danh dự có thể trả lại được sao? Uỷ ban kỷ luật điều tra coi trọng việc bảo vệ cán bộ, không phải kêu các người đến làm nhục tôi.
Ninh Hân ung dung thản nhiên. Cô sợ dùng vũ lực không? Cứ thử xem, khi sử tử không ra oai không có nghĩa là nó không còn là sư tử nữa, đừng có ép tôi đấy!
Sự nhẫn nại và thoả hiệp của Ninh Hân cũng có hạn, tất cả những điều vô lý và làm tổn thương đến danh dự, cô đều kiên quyết chống lại.
- Vậy thì quay người lại đây, lục soát người trước.
Người nữ còn lại nói, lục soát trước sau đó lột đồ của cô. Tôi không tin cô có thể chống lại được?
- Ồ, xin lỗi! Muốn lục soát người thì cũng phải xuất trình lệnh lục soát trước, hơn nữa lệnh phải có chữ ký của tôi. Nếu không, không thể lục soát.
Ninh Hân là người hiểu rõ luật pháp, cho nên từ chối thẳng yêu cầu vô lý của bọn họ. Hai người nữ cứng họng:
- Cô được lắm!
Một người đi một mạch ra ngoài báo cáo, Chủ nhiệm Hậu đang cùng trưởng phòng hình Trần sự nói gì đó phía góc hành lang vắng người. Người nữ nhân viên vừa báo cáo, chủ nhiệm Hậu đã khoát tay nói,
- Ừ, tôi biết rồi, các cô tiếp tục làm công tác tư tưởng với cô ta. Tôi thương lượng với trưởng phòng Trần một chút rồi quyết định.
Sau khi nữ nhân viên rời đi, chủ nhiệm Hâu cười một cách khổ sở:
- Thế nào? Không dễ đối phó đúng không?
Trưởng phòng Trần bĩu môi, hạ giọng nói:
- Không sao cả! Thẩm vấn cô ta trước để cô ta thú nhận sự thật rồi tính sau.
Sau đó, chủ nhiệm Hậu và trưởng phòng Trần theo vào trong. Lão Trần là thành viên của tổ chuyên án, phía trên đã nói qua, khi thẩm vấn Ninh Hân, ít nhất phải có hơn hai thành viên tổ chuyên án có mặt, để phòng ngừa những tình huống xấu ngoài dự định có thể xảy ra. Đây cũng là suy tính xuất phát từ nguyên tắc an toàn.
Trên bàn, một tập tài liệu được mở ra, hai nam hai nữ sắp 1 hàng, nghiêm túc bắt đầu điều tra.
- Để cô ta nhận hình trước.
Một người phụ nữ cầm xấp hình lên, để Ninh Hân vừa nhìn vừa nhận hình.
- Người nữ trong hình là cô đúng không? Người đàn ông cô có quen biết không?
Ninh Hân nhìn thẳng, nhíu mày. Ô! Chuẩn bị rất kĩ càng đấy! Mấy tấm hình thiểu năng thế này cũng kêu tôi nhận? Buồn cười chết đi được.
- Đồng chí, chỉ nhìn vào sau gáy và nhìn nghiêng bức ảnh mờ mờ này, cô có thể nhận ra là ai sao? Cô dám nói đó là tôi sao? Dám không?
Người nữ nhân viên cứng họng, lại đổi tấm khác. Kết quả đổi tới n tấm hình mà chẳng có tấm nào chụp thẳng mặt. Cô thấy bực dọc!
- Xin lỗi, đồng chí! Chẳng có lấy 1 tấm có thể nhận ra. Nam cũng được, nữ cũng thế, chẳng có ai tôi quen biết cả.
- Thẻ hôi viên kim cương của câu lạc bộ Giang Lăng nhân cô có 1 tấm đúng không? Cái này thì thật chứ?
Chủ nhiệm Hậu hỏi.
Ninh Hân đáp:
- Cái thẻ hội viên đó là thông qua Cục công an Thành phố lập hồ sơ, đó là sự thật, cái này tôi thừa nhận là tên của tôi.
- Ở đây có một bảng danh sách, ghi chép lại tiền phí của hội viên từ ngày mới lập cho đến nay, đạt tới hơn 700 ngàn tệ, tất cả đều được kí với tên cô.
- Thế à, không rõ. Tôi chỉ biết có thẻ hội viên kim cương của câu lạc bộ Giang Lăng nhân thì tất cả đều miễn phí.
- Những lời khai này cô cũng xem một chút đi, có 7 phần tất cả đều tố giác cô ở Giang Lăng nhân hưởng thụ những dịch vụ đó, trên đó viết rất cụ thể.
Chủ nhiệm Hậu lại để cho nữ nhân viên đưa lời khai cho Ninh Hân xem. Woa! Sau khi xem Ninh Hân dở khóc dở cười, đây quả là cả một tiết mục dàn dựng công phu. Phục vụ thế nào, ngày mấy tháng mấy, giờ nào phút nào, làm cái gì, bao lâu...vân vân. Quả là đủ tường tận.
- Cái này, tôi phủ nhận!
- Cô phủ nhận? Chứng cứ của cô đâu?
Trưởng phòng Trần đập bàn trừng mắt.
- Không phải là cô muốn nói với tôi là cô còn trinh chứ?
Ninh Hân bĩu môi.
- Tôi còn trinh hay không không liên quan gì tới vụ án lần này, những điều có thể hãm hại tôi, tôi có thể phủ nhận!
- Ninh Hân, cô còn ngoan cố? tôi nói cho cô biết, cô cũng từng là người chấp pháp. Cô cũng biết hậu quả của việc ngoan cố chống lại luật pháp là thế nào chứ?
- Trưởng phòng Trần, lý lẽ không do to tiếng mà có. Điều tra cần phải có chứng cứ. Mấy phần khẩu cung của nhân chứng này, tôi có thể trực tiếp đối chứng với bọn chúng.
Trưởng phòng Trần tức giận, liếc mắt về phía chủ nhiệm Hậu.
- Chủ nhiệm Hậu, tôi thấy nên đứa nhân chứng đến đối chất với cô ta đi.
- Cũng được, đối chất một lát. Đích thực là cần phải có chứng cứ thuyết phục.
Hậu Hoa đột nhiên cảm thấy sự kiện của Ninh Hân thật là khó khăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.