Chương 1454
Hoa Khôi
12/03/2022
Cung Thiên Kinh quyết định ngay lập tức, nói: “Cô Đạm Đài Thái Vũ,
đây là ân oán của tỉnh Ngọc Vân chúng tôi, Ngô Uyển tông của các người
không có tư cách xen vào, hôm nay, Trần Gia Bảo nhất định phải chết, đợi khi giết Trần Gia Bảo thì tôi sẽ tự mình đến Ngô Uyển tông xin lỗi.”
Nhóm người Hề Vũ Triều rất hào hứng vì điều này.
Đạm Đài Thái Vũ nhíu mày, sau đó nhướng mày nói: “Bây giờ tuy tôi không hư Trần Gia Bảo lấy một đánh với sáu, nhưng đối phó với hai tông sư hậu kỳ thì không có vấn đề gì, hôm nay tôi sẽ cùng Trần Gia Bảo liên thủ, nghênh chiến với cường giả ở tỉnh Ngọc Vân!”
Nói xong, Đạm Đài Thái Vũ vung kiếm lên, một thanh kiếm phát sáng bay lên bầu trời!
Trần Gia Bảo kinh ngạc không thôi, Đạm Đài Thái Vũ vì giúp đỡ anh lại có thể không ngại ra tay với đối phương. Lẽ nào cô ta không biết, cô ta làm như vậy sẽ kéo ngay cả bản thân cô ta lâm vào trong tuyệt cảnh sao?
Rõ ràng, Đạm Đài Thái Vũ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, thấp giọng nói: “Tôi đối phó với hai tông sư hậu kỳ, những người còn lại giao cho anh, tranh thủ trước khi Cung Thiên Kinh ra tay giải quyết sạch sẽ tất cả bọn họ, sau đó chúng ta lại hợp tác với nhau đối phó Cung Thiên Kinh. Đương nhiên, nếu anh ngay cả những người còn lại này cũng không đánh lại được, vậy thì hôm nay anh đừng nghĩ sống sót mà rời khỏi núi Văn Hồ này.”
Dứt lời, Đạm Đài Thái Vũ cũng không cho Trần Gia Bảo có hội mở miệng nói chuyện. Trước tiên cô ta ra chiêu gây rối loạn, nhún người nhảy về phía Hề Vũ Triều, đồng thời vung ra một đường kiếm sắc bén, bao phủ lấy hai người Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh.
Đúng như cô ta đã nói, lấy một địch hai!
Trong lòng Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh lập tức dâng lên một cơn lửa giận. Đầu tiên là bị Trần Gia Bảo đè ép đánh phá thì cũng thôi đi, bây giờ Đạm Đài Thái Vũ một cô gái nhỏ tuổi tác không lớn lại cũng dám một mình khiêu chiến hai người bọn họ. Rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ không khỏi cảm thấy phẫn nộ, cả hai đều xông lên nghênh đón, giao chiến với Đạm Đài Thái Vũ.
Có điều, dù sao Đạm Đài Thái Vũ cũng là đồ đệ giỏi của Ngô Uyển Tông, hai người bọn họ không dám ra tay giết chết, dự định bắt Đạm Đài Thái Vũ lại trước, sau đó cùng đi bao vây tấn công Trần Gia Bảo.
Nhưng mà, hai người bọn họ vừa mới đánh nhau với Đạm Đài Thái Vũ, liền nhận ra được kiếm thức phi phàm của Đạm Đài Thái Vũ. Mặc dù thua kém sự sắc bén có một không hai của Trần Gia Bảo, nhưng kiếm thức biến hóa đa dạng, mũi kiếm lóe sáng ở trước, chợt yên ở sau, làm cho người ta khó mà đề phòng cho được. Hơn nữa nội lực của Đạm Đài Thái Vũ mơ hồ có loại trang trọng nghiêm túc của Phật gia, trong mỗi một động tác vung kiếm, trên thân kiếm đều chứa lực hàng ma vô cùng lớn, khiến cho Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh có một loại cảm giác khiếp sợ không thể giải thích được, động tác trên tay nhất thời đình trệ vài phần.
Đạm Đài Thái Vũ lấy một địch hai, chẳng những không hề mảy may rơi vào thế yếu, mà còn rất nhanh áp chế được Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh, thi triển hết phong thái tuyệt thế của Ngô Uyển Tông một đời thiên kiêu.
Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh càng đánh càng kinh hãi, hai người bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của Đạm Đài Thái Vũ, lại thêm trước đó đã chiến đấu với Trần Gia Bảo một trận cũng làm tiêu hao đi không ít chân khí. Bây giờ đối mặt với Đạm Đài Thái Vũ đang thời kỳ hưng thịnh, không bao lâu hai người đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, bất đắc dĩ chỉ có thể ngưng thần tụ khí toàn lực tự bảo vệ mình.
Nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra được, hai người bọn họ bại dưới tay Đạm Đài Thái Vũ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn nữa mà thôi.
Đạm Đài Thái Vũ nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, chiêu thức càng thêm mạnh mẽ, giống như mưa rền gió dữ tấn công tới, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giải quyết gọn hai người này, sau đó đi trợ giúp Trần Gia Bảo.
Trong mắt Cung Thiên Kinh chợt lóe lên vẻ khác thường. Mặc dù biết Đạm Đài Thái Vũ là đồ đệ giỏi của Ngô Uyển Tông, nhất định có chỗ hơn người, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực của Đạm Đài Thái Vũ thể hiện ra, quả thực vẫn khiến trong lòng ông ta cảm thấy kinh ngạc không thôi, lại đánh giá Đạm Đài Thái Vũ cao thêm ba phần.
Nhóm người Hề Vũ Triều rất hào hứng vì điều này.
Đạm Đài Thái Vũ nhíu mày, sau đó nhướng mày nói: “Bây giờ tuy tôi không hư Trần Gia Bảo lấy một đánh với sáu, nhưng đối phó với hai tông sư hậu kỳ thì không có vấn đề gì, hôm nay tôi sẽ cùng Trần Gia Bảo liên thủ, nghênh chiến với cường giả ở tỉnh Ngọc Vân!”
Nói xong, Đạm Đài Thái Vũ vung kiếm lên, một thanh kiếm phát sáng bay lên bầu trời!
Trần Gia Bảo kinh ngạc không thôi, Đạm Đài Thái Vũ vì giúp đỡ anh lại có thể không ngại ra tay với đối phương. Lẽ nào cô ta không biết, cô ta làm như vậy sẽ kéo ngay cả bản thân cô ta lâm vào trong tuyệt cảnh sao?
Rõ ràng, Đạm Đài Thái Vũ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, thấp giọng nói: “Tôi đối phó với hai tông sư hậu kỳ, những người còn lại giao cho anh, tranh thủ trước khi Cung Thiên Kinh ra tay giải quyết sạch sẽ tất cả bọn họ, sau đó chúng ta lại hợp tác với nhau đối phó Cung Thiên Kinh. Đương nhiên, nếu anh ngay cả những người còn lại này cũng không đánh lại được, vậy thì hôm nay anh đừng nghĩ sống sót mà rời khỏi núi Văn Hồ này.”
Dứt lời, Đạm Đài Thái Vũ cũng không cho Trần Gia Bảo có hội mở miệng nói chuyện. Trước tiên cô ta ra chiêu gây rối loạn, nhún người nhảy về phía Hề Vũ Triều, đồng thời vung ra một đường kiếm sắc bén, bao phủ lấy hai người Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh.
Đúng như cô ta đã nói, lấy một địch hai!
Trong lòng Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh lập tức dâng lên một cơn lửa giận. Đầu tiên là bị Trần Gia Bảo đè ép đánh phá thì cũng thôi đi, bây giờ Đạm Đài Thái Vũ một cô gái nhỏ tuổi tác không lớn lại cũng dám một mình khiêu chiến hai người bọn họ. Rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ không khỏi cảm thấy phẫn nộ, cả hai đều xông lên nghênh đón, giao chiến với Đạm Đài Thái Vũ.
Có điều, dù sao Đạm Đài Thái Vũ cũng là đồ đệ giỏi của Ngô Uyển Tông, hai người bọn họ không dám ra tay giết chết, dự định bắt Đạm Đài Thái Vũ lại trước, sau đó cùng đi bao vây tấn công Trần Gia Bảo.
Nhưng mà, hai người bọn họ vừa mới đánh nhau với Đạm Đài Thái Vũ, liền nhận ra được kiếm thức phi phàm của Đạm Đài Thái Vũ. Mặc dù thua kém sự sắc bén có một không hai của Trần Gia Bảo, nhưng kiếm thức biến hóa đa dạng, mũi kiếm lóe sáng ở trước, chợt yên ở sau, làm cho người ta khó mà đề phòng cho được. Hơn nữa nội lực của Đạm Đài Thái Vũ mơ hồ có loại trang trọng nghiêm túc của Phật gia, trong mỗi một động tác vung kiếm, trên thân kiếm đều chứa lực hàng ma vô cùng lớn, khiến cho Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh có một loại cảm giác khiếp sợ không thể giải thích được, động tác trên tay nhất thời đình trệ vài phần.
Đạm Đài Thái Vũ lấy một địch hai, chẳng những không hề mảy may rơi vào thế yếu, mà còn rất nhanh áp chế được Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh, thi triển hết phong thái tuyệt thế của Ngô Uyển Tông một đời thiên kiêu.
Hề Vũ Triều và Khang Trường Minh càng đánh càng kinh hãi, hai người bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của Đạm Đài Thái Vũ, lại thêm trước đó đã chiến đấu với Trần Gia Bảo một trận cũng làm tiêu hao đi không ít chân khí. Bây giờ đối mặt với Đạm Đài Thái Vũ đang thời kỳ hưng thịnh, không bao lâu hai người đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, bất đắc dĩ chỉ có thể ngưng thần tụ khí toàn lực tự bảo vệ mình.
Nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra được, hai người bọn họ bại dưới tay Đạm Đài Thái Vũ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn nữa mà thôi.
Đạm Đài Thái Vũ nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, chiêu thức càng thêm mạnh mẽ, giống như mưa rền gió dữ tấn công tới, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất giải quyết gọn hai người này, sau đó đi trợ giúp Trần Gia Bảo.
Trong mắt Cung Thiên Kinh chợt lóe lên vẻ khác thường. Mặc dù biết Đạm Đài Thái Vũ là đồ đệ giỏi của Ngô Uyển Tông, nhất định có chỗ hơn người, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực của Đạm Đài Thái Vũ thể hiện ra, quả thực vẫn khiến trong lòng ông ta cảm thấy kinh ngạc không thôi, lại đánh giá Đạm Đài Thái Vũ cao thêm ba phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.