Chương 164
Hoa Khôi
09/10/2021
“Vâng ạ, chỉ là lát nữa châm cứu ông sẽ thấy hơi đau, hi vọng ông có thể nhịn một chút.” Trần Gia Bảo gật đầu.
Người thanh niên bên cạnh ông lão mặc áo giao lĩnh vội vàng thấp giọng la lên: “Ông cụ, châm cứu không như những phương pháp chữa trị khác đâu ạ, phải có cơ sở vô cùng vững chắc mới làm được, nếu trình độ quá kém nói thì sẽ gây ảnh hưởng cho thân thể.”
Ý trong câu nói rất rõ ràng, hiển nhiên là không tin vào trình độ của Trần Gia Bảo.
Ông cụ mặc giao lĩnh cười nói: “Không sao, anh bạn nhỏ này còn trẻ mà đã dám khiêu chiến dòng họ Đông y trăm năm, chỉ nhìn vào sự gan dạ ấy thôi đã đủ để làm người ta bội phục rồi. Ông đã sống hơn nửa đời người, sóng gió gì mà chưa gặp, chẳng lẽ nhát gan hơn cả cậu thiếu niên này sao? Nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười chế? Cậu bé à, cháu không cần phải băn khoăn đâu, cứ thoải mái thử một lần.”
Nhưng mặt ông ấy rất cứng làm nụ cười nhìn rất kì lạ.
“Vâng ạ.” Trần Gia Bảo có hảo cảm với ông cụ này, lấy một chiếc hộp đứng chín cây châm ra khỏi túi.
Ông cụ mặc giao lĩnh hỏi: “Ông cần cởi áo ra không?”
“Không cần đâu ạ.”
Ông cụ thầm ngạc nhiên, không cởi áo ra thì làm sao Trần Gia Bảo xác định vị trí của huyệt? Chẳng lẽ, cậu ta đã đến trình độ không cần nhìn cũng biết huyệt nằm ở đâu sao?
Hứa Thành Sâm thì không ngừng lắc đầu, cảm thấy Trần Gia Bảo quá chủ quan.
Nét mặt Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh mở hộp gấm ra, lộ ra chín cây kim châm không đều nhau ở bên trong.
Sắc mặt Hứa Thành Sâm thay đổi, ông ta thì thào: “Chín cây kim châm? Chẳng lẽ là… Không, tuyệt đối không thể nào, tương truyền bộ châm pháp ấy đã thất truyền rồi, sao Trần Gia Bảo có được chứ? Chẳng qua chỉ là cậu ta vừa lúc có chín cây kim châm như trong truyền thuyết, chỉ là trùng hợp thôi.”
Hứa Thành Sâm lắc đầu bật cười, chính ông ta cũng đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà chưa trải qua, tại sao lại bị kim châm của Trần Gia Bảo làm cho giật mình chứ, nếu để người bạn tốt ở Hà Nội biết được thì không biết sẽ ăn tươi nuốt sống ông ta thế nào đây.
“Cháu bắt đầu ạ.”
Trần Gia Bảo vừa dứt lời, những người xung quanh rối rít nhìn chăm chăm vào, cũng chờ đợi để cười nhạo Trần Gia Bảo, Hứa Mỹ Hòa cũng mở to hai mắt ra nhìn.
Trong lòng ông cụ mặc giao lĩnh run lên, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Trần Gia Bảo kẹp một cây kim châm lên, mọi người không thấy rõ, chỉ cảm giác trước mắt có một tia sáng màu bạc lóe lên, kim châm đã đâm vào huyệt Thiên Trung của ông cụ, đồng thời tay cầm lấy kim châm, hơi xoay tròn từ trái sang phải.
Đây là thủ pháp châm cứu gì vậy? Nhưng thật sự Trần Gia Bảo đã xác định vị trí huyệt rất chuẩn xác, còn hơn cả Hứa Thành Sâm.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Hứa Thành Sâm lộ vẻ khiếp sợ, ngay cả thân thể cũng đang run lên.
Ông cụ mặc giao lĩnh chỉ cảm thấy có một chút đau nhói thoáng qua, nhưng đã biến mất ngay.
Tiếp theo, tay trái của Trần Gia Bảo cầm một chiếc kim châm lên, đâm vào huyệt Ngọc Chẩm của ông ấy, lại hơi xoay tròn từ phải sang trái.
Lát sau, Trần Gia Bảo thả kim châm ra, nhưng kim châm lại như được ai điều khiển, vẫn xoay tròn theo chiều từ phải sang trái.
“Tả với hữu là đường lối của âm – dương, thủy với hảo là chứng triệu của âm – dương. Đây… Đây là châm pháp Thiên Hành Cửu Châm ư?” Hứa Thành Sâm kích động, thậm chí giọng nói cũng run lên.
Trên khuôn mặt của Hứa Mỹ Hòa đầy vẻ tò mò, ông nội của cô ta luôn trầm tĩnh mà, sao đột nhiên lại kích động vậy nhỉ?
Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, cao giọng đọc: “Cửu châm được hình thành do ở sự biến hóa của Âm Dương trong Trời Đất mà thành đại số, con số đó bắt đầu ở nhất mà chấm dứt ở cửu. Cho nên nói rằng: Nhất là nhằm phỏng theo Thiên, Nhị nhằm phỏng theo Địa, Tam phỏng theo Nhân, Tứ phỏng theo Thời, Ngũ phỏng theo Âm, Lục phỏng theo Luật, Thất phỏng theo Tinh, Bát phỏng theo Phong, Cửu phỏng theo Dã. Cửu châm cửu thiên, Phu Tử lại nhân làm chín lần, chín lần chín thành tám mốt thiên để theo với số của Hoàng Chung. Bì, nhục, cân, mạch nối với Thanh Âm Dương, xỉ, khí, cửu khiếu thông với xương đầu gối. Đây chính là Thiên Hành Cửu Châm đã thất truyền!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Trần Gia Bảo, Hứa Thành Sâm hoàn toàn trở nên kích động.
Trời ơi, Thiên Hành Cửu Châm đã thất truyền từ lâu, đây chính là Thiên Hành Cửu Châm có thể khởi tử hồi sinh đây mà.
“Không ngờ tôi sống hơn nửa đời người, đã bước một chân vào quan tài thế mà còn có thể thấy được Thiên Hành Cửu Châm xuất hiện một lần nữa, ông trời thật sự quá tốt với mình.”
Trong lòng Hứa Thành Sâm kích động không có lời nào diễn tả nổi. Ông ta là một người đã dành tâm huyết hơn nửa đời vào Y học, không có điều gì làm ông ta kích động hơn việc được thấy châm pháp trong truyền thuyết xuất hiện.
Nét mặt của Hứa Quân Bình cũng rất hoảng sợ, hiển nhiên cũng từng nghe qua tiếng tăm của “Thiên Hành Cửu Châm”.
Người thanh niên bên cạnh ông lão mặc áo giao lĩnh vội vàng thấp giọng la lên: “Ông cụ, châm cứu không như những phương pháp chữa trị khác đâu ạ, phải có cơ sở vô cùng vững chắc mới làm được, nếu trình độ quá kém nói thì sẽ gây ảnh hưởng cho thân thể.”
Ý trong câu nói rất rõ ràng, hiển nhiên là không tin vào trình độ của Trần Gia Bảo.
Ông cụ mặc giao lĩnh cười nói: “Không sao, anh bạn nhỏ này còn trẻ mà đã dám khiêu chiến dòng họ Đông y trăm năm, chỉ nhìn vào sự gan dạ ấy thôi đã đủ để làm người ta bội phục rồi. Ông đã sống hơn nửa đời người, sóng gió gì mà chưa gặp, chẳng lẽ nhát gan hơn cả cậu thiếu niên này sao? Nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười chế? Cậu bé à, cháu không cần phải băn khoăn đâu, cứ thoải mái thử một lần.”
Nhưng mặt ông ấy rất cứng làm nụ cười nhìn rất kì lạ.
“Vâng ạ.” Trần Gia Bảo có hảo cảm với ông cụ này, lấy một chiếc hộp đứng chín cây châm ra khỏi túi.
Ông cụ mặc giao lĩnh hỏi: “Ông cần cởi áo ra không?”
“Không cần đâu ạ.”
Ông cụ thầm ngạc nhiên, không cởi áo ra thì làm sao Trần Gia Bảo xác định vị trí của huyệt? Chẳng lẽ, cậu ta đã đến trình độ không cần nhìn cũng biết huyệt nằm ở đâu sao?
Hứa Thành Sâm thì không ngừng lắc đầu, cảm thấy Trần Gia Bảo quá chủ quan.
Nét mặt Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh mở hộp gấm ra, lộ ra chín cây kim châm không đều nhau ở bên trong.
Sắc mặt Hứa Thành Sâm thay đổi, ông ta thì thào: “Chín cây kim châm? Chẳng lẽ là… Không, tuyệt đối không thể nào, tương truyền bộ châm pháp ấy đã thất truyền rồi, sao Trần Gia Bảo có được chứ? Chẳng qua chỉ là cậu ta vừa lúc có chín cây kim châm như trong truyền thuyết, chỉ là trùng hợp thôi.”
Hứa Thành Sâm lắc đầu bật cười, chính ông ta cũng đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà chưa trải qua, tại sao lại bị kim châm của Trần Gia Bảo làm cho giật mình chứ, nếu để người bạn tốt ở Hà Nội biết được thì không biết sẽ ăn tươi nuốt sống ông ta thế nào đây.
“Cháu bắt đầu ạ.”
Trần Gia Bảo vừa dứt lời, những người xung quanh rối rít nhìn chăm chăm vào, cũng chờ đợi để cười nhạo Trần Gia Bảo, Hứa Mỹ Hòa cũng mở to hai mắt ra nhìn.
Trong lòng ông cụ mặc giao lĩnh run lên, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Trần Gia Bảo kẹp một cây kim châm lên, mọi người không thấy rõ, chỉ cảm giác trước mắt có một tia sáng màu bạc lóe lên, kim châm đã đâm vào huyệt Thiên Trung của ông cụ, đồng thời tay cầm lấy kim châm, hơi xoay tròn từ trái sang phải.
Đây là thủ pháp châm cứu gì vậy? Nhưng thật sự Trần Gia Bảo đã xác định vị trí huyệt rất chuẩn xác, còn hơn cả Hứa Thành Sâm.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Hứa Thành Sâm lộ vẻ khiếp sợ, ngay cả thân thể cũng đang run lên.
Ông cụ mặc giao lĩnh chỉ cảm thấy có một chút đau nhói thoáng qua, nhưng đã biến mất ngay.
Tiếp theo, tay trái của Trần Gia Bảo cầm một chiếc kim châm lên, đâm vào huyệt Ngọc Chẩm của ông ấy, lại hơi xoay tròn từ phải sang trái.
Lát sau, Trần Gia Bảo thả kim châm ra, nhưng kim châm lại như được ai điều khiển, vẫn xoay tròn theo chiều từ phải sang trái.
“Tả với hữu là đường lối của âm – dương, thủy với hảo là chứng triệu của âm – dương. Đây… Đây là châm pháp Thiên Hành Cửu Châm ư?” Hứa Thành Sâm kích động, thậm chí giọng nói cũng run lên.
Trên khuôn mặt của Hứa Mỹ Hòa đầy vẻ tò mò, ông nội của cô ta luôn trầm tĩnh mà, sao đột nhiên lại kích động vậy nhỉ?
Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, cao giọng đọc: “Cửu châm được hình thành do ở sự biến hóa của Âm Dương trong Trời Đất mà thành đại số, con số đó bắt đầu ở nhất mà chấm dứt ở cửu. Cho nên nói rằng: Nhất là nhằm phỏng theo Thiên, Nhị nhằm phỏng theo Địa, Tam phỏng theo Nhân, Tứ phỏng theo Thời, Ngũ phỏng theo Âm, Lục phỏng theo Luật, Thất phỏng theo Tinh, Bát phỏng theo Phong, Cửu phỏng theo Dã. Cửu châm cửu thiên, Phu Tử lại nhân làm chín lần, chín lần chín thành tám mốt thiên để theo với số của Hoàng Chung. Bì, nhục, cân, mạch nối với Thanh Âm Dương, xỉ, khí, cửu khiếu thông với xương đầu gối. Đây chính là Thiên Hành Cửu Châm đã thất truyền!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Trần Gia Bảo, Hứa Thành Sâm hoàn toàn trở nên kích động.
Trời ơi, Thiên Hành Cửu Châm đã thất truyền từ lâu, đây chính là Thiên Hành Cửu Châm có thể khởi tử hồi sinh đây mà.
“Không ngờ tôi sống hơn nửa đời người, đã bước một chân vào quan tài thế mà còn có thể thấy được Thiên Hành Cửu Châm xuất hiện một lần nữa, ông trời thật sự quá tốt với mình.”
Trong lòng Hứa Thành Sâm kích động không có lời nào diễn tả nổi. Ông ta là một người đã dành tâm huyết hơn nửa đời vào Y học, không có điều gì làm ông ta kích động hơn việc được thấy châm pháp trong truyền thuyết xuất hiện.
Nét mặt của Hứa Quân Bình cũng rất hoảng sợ, hiển nhiên cũng từng nghe qua tiếng tăm của “Thiên Hành Cửu Châm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.