Chương 165
Hoa Khôi
09/10/2021
Ngay sau đó, dưới mấy chục đôi mắt mở trừng trừng, Hứa Thành Sâm –
người đứng đầu dòng họ Đông y có một trăm năm lịch sử, ngôi sao sáng của giới Đông y đương thời – đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, cúi người
xuống, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Cậu Trần, nhà họ Hứa xin bái
phục nhận thua.”
Mọi người ồ lên!
Hứa Thành Sâm là ai? Có thể nói ông ta là trụ cột của giới Đông y Việt Nam đương thời, nhất là trong tình cảnh Tây y phát triển, Đông y suy thoái bây giờ, trong giới Đông y có không ít người đều xem Hứa Thành Sâm là thần tượng, hi vọng Hứa Thành Sâm có thể dẫn dắt Đông y đi đến thời kỳ phục hưng, từ đó có thể đứng song song với Tây y.
Nhưng, một người đứng đầu như ông tam chẳng những thừa nhận tài nghệ của mình không bằng ngay trước mặt mọi người, mà còn cúi người trước Trần Gia Bảo.
Mọi người đều rúng động, trong căn phòng họp lớn nháy mắt im lặng như tờ.
Trần Gia Bảo thản nhiên nhìn Hứa Thành Sâm, tán thưởng nói: “Tài nghệ không bằng thì hào phóng thừa nhận ngay, không hề cố kỵ đến thanh danh, có khí phách và khí độ như vậy, quả không hổ danh là ngôi sao sáng trong giới Đông y.”
Hứa Thành Sâm cười khổ, nói: “Cậu Trần, cậu đừng đề cao tôi quá, trước mặt cậu, tôi đâu dám tự xưng mình là ‘Ngôi sao sáng’ chứ? Ngược lại là đằng khác, tôi còn phải cảm ơn cậu Trần vì đã cho tôi thấy được sự kỳ diệu của Thiên Hành Cửu Châm lúc còn sống, cũng xem như không uổng cuộc đời này.”
Ông ta vừa dứt lời, mọi người mới lấy lại tinh thần, chỉ trong nháy mắt, đám người trong phòng họp lại ồ lên, ai nấy đều không giấu nổi vẻ thảng thốt trên mặt mình.
“Thánh thần thiên địa ơi, tôi không nằm mơ đấy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thủ pháp châm cứu của ông Hứa quá cao minh rồi mà, sao khi thấy Trần Gia Bảo châm cứu thì lập tức nhạn thua vậy? Thiên Hành Cửu Châm là cái giống gì?”
“Ông Hứa là ngôi sao sáng trong giới Đông y chúng ta, chính vì có ông Hứa mà Đông y mới không bị suy sụp trước Tây y, bây giờ ngay cả ông Hứa cũng cam lòng chịu thua, e rằng sau này giới Đông y sẽ có sự thay đổi cực kì lớn.”
“Sao giới Đông y chỉ thay đổi thôi được, anh ta có thể khiến ông Hứa nhận thua thì thực lực cao thế nào đây? Không lâu nữa, có lẽ tên tuổi của Trần Gia Bảo sẽ vang khắp toàn bộ giới Đông y của Việt nam, nói không chừng, sẽ hi vọng phục hưng Đông y!”
Mọi người gật đầu, đều cho rằng đó là điều chắc chắn.
Hứa Mỹ Hòa mở mắt thật to, “Thiên Hành Cửu Châm” là cái gì, cô ta chưa bao giờ nghe qua, nhưng cô ta rất rõ thực lực của ông nội, càng học tập Đông y, cô ta càng thấy trình độ của ông nội cao tới mức không thể nào với tới. Mặc dù cô ta biết chắc ra mình không thể sánh bằng ông cụ, nhưng cô ta rất ngưỡng mộ, muốn hướng lên cao nữa.
Bây giờ, người ông đang đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới Đông y trong mắt cô ta, lại chủ động cúi đầu nhận thua, vậy y thuật của Trần Gia Bảo sẽ kinh khủng đến nhường nào?
“Bố, Thiên Hành Cửu Châm là gì thế ạ?” Hứa Mỹ Hòa đi đến bên cạnh Hứa Quân Bình, không nhịn được hỏi.
Hứa Quân Bình cười khổ một tiếng, nói: “Nghe nói Thiên Hành Cửu Châm được Nhân hoàng Phục Hy truyền xuống, cũng có truyền thuyết nói rằng nó do thần tiên truyền xuống nhân gian, nhưng dù là giả thuyết nào cũng đều thừa nhận Thiên Hành Cửu Châm vô cùng ảo diệu, là phương pháp châm cứu số một trên khắp thế gian này.”
Ông ta nói tiếp: “Nó có thể cứu người sắp chết, khôi phục da thịt cho xương cốt, thậm chí nó còn nắm giữ ‘Diêm Vương Lệnh’, có thể cứu người ra khỏi Diêm La Điện. Có điều đã thất truyền vào ngàn năm trước, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trong tay Trần Gia Bảo. Con nói xem, đứng trước Thiên Hành Cửu Châm, ông con có thể không cúi đầu nhận thua sao? Ôi, chỉ tiếc cho Hỏa Tinh Thảo của nhà họ Hứa chúng ta.”
Trong lòng Hứa Mỹ Hòa chấn động, nhìn Trần Gia Bảo, lẩm bẩm nói: “Thảo nào anh tự tin đến mức dám đánh cược với nhà họ Hứa như vậy. Trần Gia Bảo, thì ra đây mới là lá bài tẩy chân chính của anh, tất cả chúng tôi đều bị anh lừa gạt rồi.”
Trong số những người này, chỉ có mỗi mình Hồ Quốc Trung đã biết trước Trần Gia Bảo có y thuật cao minh, thấy mọi người xung quanh hoảng sợ đến vậy trong lòng ông ta đắc ý vô cùng.
“Chờ đã, Thiên Hành Cửu Châm là gì vậy, chúng tôi chưa bao giờ nghe nói cả, hơn nữa bệnh của ông lão này vẫn chưa chữa hết mà, sao lại tuyên bố Trần Gia Bảo thắng chứ?”
Đột nhiên có một người nhảy ra, lớn tiếng chỉ trích Trần Gia Bảo, người này chính là Lý Vũ Minh.
Hứa Mỹ Hòa rất không vui, cô ta biết Lý Vũ Minh sợ phải trả ba ngàn năm trăm tỷ đồng tiền thua cược cho Trần Gia Bảo nên mới nhảy ra gây hấn với Trần Gia Bảo.
Nếu không trả nổi tiền thua cược thì ngay từ ban đầu không cá là được rồi, bây giờ thấy mình sắp thua thì lập tức nhảy ra chỉ trích Trần Gia Bảo, đây là vấn đề liên quan đến nhân phẩm và đức tính của một người.
‘Không ngờ Lý Vũ Minh lại là một kẻ như vậy, thế mà bố mình cứ suốt ngày khen anh ta, sau này phải cách Lý Vũ Minh xa một chút.’ Hứa Mỹ Hòa nghĩ đến.
Những người khác không biết Lý Vũ Minh và Trần Gia Bảo đã cá cược với nhau, khi thấy Lý Vũ Minh nhảy ra thì vẻ mặt đều trở nên kì lạ.
Mọi người ồ lên!
Hứa Thành Sâm là ai? Có thể nói ông ta là trụ cột của giới Đông y Việt Nam đương thời, nhất là trong tình cảnh Tây y phát triển, Đông y suy thoái bây giờ, trong giới Đông y có không ít người đều xem Hứa Thành Sâm là thần tượng, hi vọng Hứa Thành Sâm có thể dẫn dắt Đông y đi đến thời kỳ phục hưng, từ đó có thể đứng song song với Tây y.
Nhưng, một người đứng đầu như ông tam chẳng những thừa nhận tài nghệ của mình không bằng ngay trước mặt mọi người, mà còn cúi người trước Trần Gia Bảo.
Mọi người đều rúng động, trong căn phòng họp lớn nháy mắt im lặng như tờ.
Trần Gia Bảo thản nhiên nhìn Hứa Thành Sâm, tán thưởng nói: “Tài nghệ không bằng thì hào phóng thừa nhận ngay, không hề cố kỵ đến thanh danh, có khí phách và khí độ như vậy, quả không hổ danh là ngôi sao sáng trong giới Đông y.”
Hứa Thành Sâm cười khổ, nói: “Cậu Trần, cậu đừng đề cao tôi quá, trước mặt cậu, tôi đâu dám tự xưng mình là ‘Ngôi sao sáng’ chứ? Ngược lại là đằng khác, tôi còn phải cảm ơn cậu Trần vì đã cho tôi thấy được sự kỳ diệu của Thiên Hành Cửu Châm lúc còn sống, cũng xem như không uổng cuộc đời này.”
Ông ta vừa dứt lời, mọi người mới lấy lại tinh thần, chỉ trong nháy mắt, đám người trong phòng họp lại ồ lên, ai nấy đều không giấu nổi vẻ thảng thốt trên mặt mình.
“Thánh thần thiên địa ơi, tôi không nằm mơ đấy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thủ pháp châm cứu của ông Hứa quá cao minh rồi mà, sao khi thấy Trần Gia Bảo châm cứu thì lập tức nhạn thua vậy? Thiên Hành Cửu Châm là cái giống gì?”
“Ông Hứa là ngôi sao sáng trong giới Đông y chúng ta, chính vì có ông Hứa mà Đông y mới không bị suy sụp trước Tây y, bây giờ ngay cả ông Hứa cũng cam lòng chịu thua, e rằng sau này giới Đông y sẽ có sự thay đổi cực kì lớn.”
“Sao giới Đông y chỉ thay đổi thôi được, anh ta có thể khiến ông Hứa nhận thua thì thực lực cao thế nào đây? Không lâu nữa, có lẽ tên tuổi của Trần Gia Bảo sẽ vang khắp toàn bộ giới Đông y của Việt nam, nói không chừng, sẽ hi vọng phục hưng Đông y!”
Mọi người gật đầu, đều cho rằng đó là điều chắc chắn.
Hứa Mỹ Hòa mở mắt thật to, “Thiên Hành Cửu Châm” là cái gì, cô ta chưa bao giờ nghe qua, nhưng cô ta rất rõ thực lực của ông nội, càng học tập Đông y, cô ta càng thấy trình độ của ông nội cao tới mức không thể nào với tới. Mặc dù cô ta biết chắc ra mình không thể sánh bằng ông cụ, nhưng cô ta rất ngưỡng mộ, muốn hướng lên cao nữa.
Bây giờ, người ông đang đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới Đông y trong mắt cô ta, lại chủ động cúi đầu nhận thua, vậy y thuật của Trần Gia Bảo sẽ kinh khủng đến nhường nào?
“Bố, Thiên Hành Cửu Châm là gì thế ạ?” Hứa Mỹ Hòa đi đến bên cạnh Hứa Quân Bình, không nhịn được hỏi.
Hứa Quân Bình cười khổ một tiếng, nói: “Nghe nói Thiên Hành Cửu Châm được Nhân hoàng Phục Hy truyền xuống, cũng có truyền thuyết nói rằng nó do thần tiên truyền xuống nhân gian, nhưng dù là giả thuyết nào cũng đều thừa nhận Thiên Hành Cửu Châm vô cùng ảo diệu, là phương pháp châm cứu số một trên khắp thế gian này.”
Ông ta nói tiếp: “Nó có thể cứu người sắp chết, khôi phục da thịt cho xương cốt, thậm chí nó còn nắm giữ ‘Diêm Vương Lệnh’, có thể cứu người ra khỏi Diêm La Điện. Có điều đã thất truyền vào ngàn năm trước, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trong tay Trần Gia Bảo. Con nói xem, đứng trước Thiên Hành Cửu Châm, ông con có thể không cúi đầu nhận thua sao? Ôi, chỉ tiếc cho Hỏa Tinh Thảo của nhà họ Hứa chúng ta.”
Trong lòng Hứa Mỹ Hòa chấn động, nhìn Trần Gia Bảo, lẩm bẩm nói: “Thảo nào anh tự tin đến mức dám đánh cược với nhà họ Hứa như vậy. Trần Gia Bảo, thì ra đây mới là lá bài tẩy chân chính của anh, tất cả chúng tôi đều bị anh lừa gạt rồi.”
Trong số những người này, chỉ có mỗi mình Hồ Quốc Trung đã biết trước Trần Gia Bảo có y thuật cao minh, thấy mọi người xung quanh hoảng sợ đến vậy trong lòng ông ta đắc ý vô cùng.
“Chờ đã, Thiên Hành Cửu Châm là gì vậy, chúng tôi chưa bao giờ nghe nói cả, hơn nữa bệnh của ông lão này vẫn chưa chữa hết mà, sao lại tuyên bố Trần Gia Bảo thắng chứ?”
Đột nhiên có một người nhảy ra, lớn tiếng chỉ trích Trần Gia Bảo, người này chính là Lý Vũ Minh.
Hứa Mỹ Hòa rất không vui, cô ta biết Lý Vũ Minh sợ phải trả ba ngàn năm trăm tỷ đồng tiền thua cược cho Trần Gia Bảo nên mới nhảy ra gây hấn với Trần Gia Bảo.
Nếu không trả nổi tiền thua cược thì ngay từ ban đầu không cá là được rồi, bây giờ thấy mình sắp thua thì lập tức nhảy ra chỉ trích Trần Gia Bảo, đây là vấn đề liên quan đến nhân phẩm và đức tính của một người.
‘Không ngờ Lý Vũ Minh lại là một kẻ như vậy, thế mà bố mình cứ suốt ngày khen anh ta, sau này phải cách Lý Vũ Minh xa một chút.’ Hứa Mỹ Hòa nghĩ đến.
Những người khác không biết Lý Vũ Minh và Trần Gia Bảo đã cá cược với nhau, khi thấy Lý Vũ Minh nhảy ra thì vẻ mặt đều trở nên kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.