Chương 1771
Hoa Khôi
05/05/2022
Trần Gia Bảo bị trúng độc sao?
Đám người Văn Linh Lan đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt của Trần Gia Bảo càng thêm vẻ suy tư, nói: “Anh cảm thấy tôi bị trúng độc sao?”
“Không phải là tôi nghĩ rằng mà là sự thật chính là như vậy.” Đoàn Vinh đắc ý cười to: “Anh còn nhớ trước đó anh đã uống ly rượu ở sân sau hay không? Thừa lúc anh không để ý, tôi đã bảo độc Thiên Qủy vào ly rượu đó của anh. Một khi độc phát tác thì toàn bộ nội tạng bên trong của anh sẽ thối rữa. Sau đó sẽ cứ như vậy mà đau đớn chết. Chuyện này cũng thật nực cười khi Trần Gia Bảo anh không hề phát giác ra điều gì kỳ lạ. Hơn nữa, anh còn uống ly rượu đó mà không do dự chuyện gì. Hiện này, trong người anh đang có độc cực kỳ mạnh, chỉ có tôi mới có thuốc giải. Nói cách khác, tính mệnh của anh đã nằm trong tay tôi rồi. Nếu như anh không muốn chết thì bây giờ lập tức quỳ xuống, dập đầu cầu xin tôi sự tha thứ đi.”
“Đồ hèn hạ.” Văn Linh Lan tức giận mắng. Cô ta tức giận đến nỗi cả cơ để đều đang run rẩy: “Gia Bảo vì cứu nhà họ Văn mà phải ra mặt nhưng anh lại đi hạ độc Gia Bảo. Sao anh có thể dùng thủ đoạn độc ác lại không biết xấu hổ như vậy được chứ?”
Đoàn Vinh ngửa mặt lên trời cười to: “Hèn hạ sao? Độc ác và không biết xấu hổ sao? Vậy thì đã sao chứ? Trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, người chiến thắng có thể làm được mọi thứ, em còn quản đến việc anh sử dụng thủ đoạn nào sao? Thật nực cười khi hai tên Giang Lưu Thiên và Tả Ngọc Lượng lại đều là những kẻ mạnh nhất tỉnh Trung Thiên này, nhưng khi cả hai người bọn họ liên thủ lại không thể đánh bại được Trần Gia Bảo. Cuối cùng, anh ta lại bại dưới tay tôi. Đáng đời. Sau này, tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp tỉnh Trung Thiên này. Tóm lại, nếu Trần Gia Bảo muốn sống sót thì lập tức quỳ xuống mà xin lỗi tôi. Sau này ở ngoài, cũng phải đối xử với tôi thật cung kính. Nói không chừng, một lúc nào đó, cậu chủ tôi đây lại mềm lòng mà đưa thuốc giải độc cho anh. Nếu không, anh cứ ngồi đấy mà chờ đến khi toàn bộ nội tạng của mình thối rữa rồi chết trong đau đớn đi.”
Thu Vũ Liên cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô ta đưa đôi mắt đẹp của mình nhìn sang Đoàn Vinh với ánh mắt tràn đầy sát khí. Trần Gia Bảo đã thay cô ta báo thù và hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho nên cô ta nhất định không thể để Trần Gia Bảo chết vì độc của Đoàn Vinh được.
Trần Gia Bảo cũng không nói gì, anh chỉ hơi nhíu mày. Hóa ra, độc trong người anh là độc Thiên Qủy.
‘Căn cứ vào những gì được ghi lại trong “Quỷ Y Thập Tam Châm”, độc Thiên Quỷ là kịch độc do Quỷ Y Môn độc quyền phát triển. Vậy vì sao, Đoàn Vinh lại có loại độc này? Chẳng lẽ, Đoàn Vinh và Quỷ Y Môn có quan hệ với nhau sao?
Xem ra, tạm thời Đoàn Vinh này chưa được chết. Nếu anh ta chết rồi thì mình cũng không thể làm rõ mối quan hệ giữa anh ta và Qủy Y Môn nữa.’
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lại càng muốn giết chết Đoàn Vinh nhưng sát khi trên người anh cũng đã được giảm đi rất nhiều rồi.
Lúc này, ánh mắt của Đồng Nhiên Bình lại trở nên sáng ngời. Anh ta thấy Trần Gia Bảo không nói gì, còn nghĩ rằng Trần Gia Bảo đã bị ‘độc Thiên Qủy’ của Đoàn Vinh làm cho sợ hãi. Vì vậy, anh ta cũng không nhẫn nhịn nữa mà từ trên mặt đất đứng lên với vẻ không chút sợ hãi nào.
Sau đó, Đồng Nhiên Bình đưa tay chỉ Trần Gia Bảo, nghiêm túc nói: “Tốt đó. Thì ra Trần Gia Bảo cũng không còn sống được bao lâu nữa. Tôi còn tưởng mình sẽ phải chết trong tay Trần Gia Bảo, còn phải quỳ xuống dập đầu cầu xin anh ta tha thứ. Mẹ kiếp, thật là thiệt thòi cho tôi rồi. Trần Gia Bảo, bây giờ anh còn không mau vội vàng xin lỗi hai anh em chúng tôi đi. Anh phải làm cho cậu chủ tôi đây cảm thấy thật thoải mái. Nếu không, anh mà không lấy được thuốc giải thì tính mạnh cũng khó mà giữ được đó.”
Nói xong, Đồng Nhiên Bình cười ha ha với vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Trần Gia Bảo phục hồi tinh thần, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Có ai đã từng nói với anh chứ? Dáng vẻ hèn hạ đắc ý này của anh thật sự làm cho người ta cảm thấy thật kinh tởm.”
Đồng Nhiên Bình kiêu ngạo nói: “Hèn hạ đắc ý thì sao nào. Bây giờ, anh cần phải hiểu rõ tình thế của mình đi. Lúc này, người trúng độc chính là anh, Trần Gia Bảo. Nếu anh còn không quỳ xuống mà đầu hàng, vậy thì bộ dáng lúc toàn bộ nội tạng của anh bị thối rữa lại càng kinh tởm hơn đó.
Đoàn Vinh cũng đắc ý cười to: “Trần Gia Bảo, nếu như anh không muốn bị độc hại chết thì nhanh chóng quỳ gối xuống và xin lỗi đi. Nếu không, anh cứ ngồi đấy mà chờ nội tạng của mình thối rữa rồi chết. Tôi cam đoan rằng, quá trình này sẽ vô cùng đau đớn, khiến cho anh cảm thấy sống không bằng chết.”
Đám người Văn Linh Lan đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt của Trần Gia Bảo càng thêm vẻ suy tư, nói: “Anh cảm thấy tôi bị trúng độc sao?”
“Không phải là tôi nghĩ rằng mà là sự thật chính là như vậy.” Đoàn Vinh đắc ý cười to: “Anh còn nhớ trước đó anh đã uống ly rượu ở sân sau hay không? Thừa lúc anh không để ý, tôi đã bảo độc Thiên Qủy vào ly rượu đó của anh. Một khi độc phát tác thì toàn bộ nội tạng bên trong của anh sẽ thối rữa. Sau đó sẽ cứ như vậy mà đau đớn chết. Chuyện này cũng thật nực cười khi Trần Gia Bảo anh không hề phát giác ra điều gì kỳ lạ. Hơn nữa, anh còn uống ly rượu đó mà không do dự chuyện gì. Hiện này, trong người anh đang có độc cực kỳ mạnh, chỉ có tôi mới có thuốc giải. Nói cách khác, tính mệnh của anh đã nằm trong tay tôi rồi. Nếu như anh không muốn chết thì bây giờ lập tức quỳ xuống, dập đầu cầu xin tôi sự tha thứ đi.”
“Đồ hèn hạ.” Văn Linh Lan tức giận mắng. Cô ta tức giận đến nỗi cả cơ để đều đang run rẩy: “Gia Bảo vì cứu nhà họ Văn mà phải ra mặt nhưng anh lại đi hạ độc Gia Bảo. Sao anh có thể dùng thủ đoạn độc ác lại không biết xấu hổ như vậy được chứ?”
Đoàn Vinh ngửa mặt lên trời cười to: “Hèn hạ sao? Độc ác và không biết xấu hổ sao? Vậy thì đã sao chứ? Trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, người chiến thắng có thể làm được mọi thứ, em còn quản đến việc anh sử dụng thủ đoạn nào sao? Thật nực cười khi hai tên Giang Lưu Thiên và Tả Ngọc Lượng lại đều là những kẻ mạnh nhất tỉnh Trung Thiên này, nhưng khi cả hai người bọn họ liên thủ lại không thể đánh bại được Trần Gia Bảo. Cuối cùng, anh ta lại bại dưới tay tôi. Đáng đời. Sau này, tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp tỉnh Trung Thiên này. Tóm lại, nếu Trần Gia Bảo muốn sống sót thì lập tức quỳ xuống mà xin lỗi tôi. Sau này ở ngoài, cũng phải đối xử với tôi thật cung kính. Nói không chừng, một lúc nào đó, cậu chủ tôi đây lại mềm lòng mà đưa thuốc giải độc cho anh. Nếu không, anh cứ ngồi đấy mà chờ đến khi toàn bộ nội tạng của mình thối rữa rồi chết trong đau đớn đi.”
Thu Vũ Liên cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô ta đưa đôi mắt đẹp của mình nhìn sang Đoàn Vinh với ánh mắt tràn đầy sát khí. Trần Gia Bảo đã thay cô ta báo thù và hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho nên cô ta nhất định không thể để Trần Gia Bảo chết vì độc của Đoàn Vinh được.
Trần Gia Bảo cũng không nói gì, anh chỉ hơi nhíu mày. Hóa ra, độc trong người anh là độc Thiên Qủy.
‘Căn cứ vào những gì được ghi lại trong “Quỷ Y Thập Tam Châm”, độc Thiên Quỷ là kịch độc do Quỷ Y Môn độc quyền phát triển. Vậy vì sao, Đoàn Vinh lại có loại độc này? Chẳng lẽ, Đoàn Vinh và Quỷ Y Môn có quan hệ với nhau sao?
Xem ra, tạm thời Đoàn Vinh này chưa được chết. Nếu anh ta chết rồi thì mình cũng không thể làm rõ mối quan hệ giữa anh ta và Qủy Y Môn nữa.’
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lại càng muốn giết chết Đoàn Vinh nhưng sát khi trên người anh cũng đã được giảm đi rất nhiều rồi.
Lúc này, ánh mắt của Đồng Nhiên Bình lại trở nên sáng ngời. Anh ta thấy Trần Gia Bảo không nói gì, còn nghĩ rằng Trần Gia Bảo đã bị ‘độc Thiên Qủy’ của Đoàn Vinh làm cho sợ hãi. Vì vậy, anh ta cũng không nhẫn nhịn nữa mà từ trên mặt đất đứng lên với vẻ không chút sợ hãi nào.
Sau đó, Đồng Nhiên Bình đưa tay chỉ Trần Gia Bảo, nghiêm túc nói: “Tốt đó. Thì ra Trần Gia Bảo cũng không còn sống được bao lâu nữa. Tôi còn tưởng mình sẽ phải chết trong tay Trần Gia Bảo, còn phải quỳ xuống dập đầu cầu xin anh ta tha thứ. Mẹ kiếp, thật là thiệt thòi cho tôi rồi. Trần Gia Bảo, bây giờ anh còn không mau vội vàng xin lỗi hai anh em chúng tôi đi. Anh phải làm cho cậu chủ tôi đây cảm thấy thật thoải mái. Nếu không, anh mà không lấy được thuốc giải thì tính mạnh cũng khó mà giữ được đó.”
Nói xong, Đồng Nhiên Bình cười ha ha với vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Trần Gia Bảo phục hồi tinh thần, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Có ai đã từng nói với anh chứ? Dáng vẻ hèn hạ đắc ý này của anh thật sự làm cho người ta cảm thấy thật kinh tởm.”
Đồng Nhiên Bình kiêu ngạo nói: “Hèn hạ đắc ý thì sao nào. Bây giờ, anh cần phải hiểu rõ tình thế của mình đi. Lúc này, người trúng độc chính là anh, Trần Gia Bảo. Nếu anh còn không quỳ xuống mà đầu hàng, vậy thì bộ dáng lúc toàn bộ nội tạng của anh bị thối rữa lại càng kinh tởm hơn đó.
Đoàn Vinh cũng đắc ý cười to: “Trần Gia Bảo, nếu như anh không muốn bị độc hại chết thì nhanh chóng quỳ gối xuống và xin lỗi đi. Nếu không, anh cứ ngồi đấy mà chờ nội tạng của mình thối rữa rồi chết. Tôi cam đoan rằng, quá trình này sẽ vô cùng đau đớn, khiến cho anh cảm thấy sống không bằng chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.