Chương 1772
Hoa Khôi
05/05/2022
Khóe miệng của Trần Gia Bảo chợt nhếch lên một nụ cười tràn. Hơn nữa, ý chế giễu trong nụ cười này lại càng ngày càng rõ ràng hơn. Anh bắt
đầu di chuyển chân mình và tiếp tục đi về phía trước.
Lời nói giễu cợt của Đoàn Vinh đột nhiên dừng lại, đồng thời anh ta cũng sợ hãi mà hô lớn: “Đừng tới đây, anh mau dừng lại cho tôi, mau dừng lại.”
Lúc này, trong lòng anh ta đang sợ đến phát run. Mặc dù Trần Gia Bảo đã trúng độc, nhưng nếu như anh lại suy nghĩ theo hướng anh đã chết thì bọn họ cũng phải chết. Nếu vậy thì với năng lực của Trần Gia Bảo, anh có thể dễ dàng giết chết anh ta chỉ trong vài giây.
Trần Gia Bảo vừa đi về phía trước, vừa nói: “Anh cảm thấy, với thực lực của tôi, anh lại hạ độc trước mặt tôi, vậy thì làm sao tôi có thể không phát hiện ra được chứ?”
Nụ cười đắc ý của Đồng Nhiên Bình trong nháy mắt đã cứng ngắc trên mặt. ‘Đúng vậy, ít nhất thì Trần Gia Bảo cũng đã đạt được một nửa sức mạnh trong truyền thuyết rồi. Nếu có ai giở trò trước mặt anh ta thì chắc chắn không thể lừa gạt anh ta được. Nói như vậy, anh ta đã sớm phát hiện Đoàn Vinh hạ độc vào ly rượu của mình rồi sao?’
Một linh cảm không được tốt chợt bao phủ khắp người Đồng Nhiên Bình khiến cho cả cơ thể của anh ta run rẩy.
Trong giây lát, hai con người trong mắt của Đoàn Vinh lập tức co rút lại một chút, anh ta sợ hãi nói: “Anh… Ý của anh là anh không bị trúng độc sao? Không thể nào, tôi rõ ràng đã tận mắt chứng kiến anh uống ly rượu có chứa thuốc độc kia. Nếu vậy, sao anh có thể không trúng độc được chứ?”
Thu Vũ Liên và Văn Linh Lan nhất thời cảm thấy vui mừng không thể tả được. Trong ánh mắt của bọn họ cũng không thể giấu được vẻ sáng ngời. Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thật sự không bị trúng độc sao?
“Đúng như anh đã nói, tôi đã uống ly rượu độc đó…” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Thu Vũ Liên và Văn Linh Lan lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Ngược lại thì Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình đều thở phào nhẹ nhõm. ‘Mẹ kiếp, thì ra Trần Gia Bảo thật sự đã trúng độc rồi, đúng là dọa chết bọn họ rồi.’
Khi hai người bọn họ vừa thay đổi sang trạng thái đắc ý thì lại nghe thấy Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi biết rõ trong ly rượu đó có độc nhưng tôi vẫn uống là vì một nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì cho dù có bị hạ trăm độc thì tôi cũng không thể trúng độc.”
Một câu không thể trúng độc đã lập tức khiến cho sắc mặt của Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh tái nhợt. Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sự sợ hãi.
“Muốn dùng rượu độc để đe dọa tôi sao? Bộ dạng mấy người đã buồn cười rồi nay lại còn khiến người ta cảm thấy nực cười hơn.” Giọng nói của Trần Gia Bảo lạnh lùng. Anh búng ngón tay một cái, thanh kiếm chợt lóe sáng, phá vỡ không khí xung quanh rồi dùng một giây để xuyên qua trán Đồng Nhiên Bình. Ngay lập tức, một cái lỗ đẫm máu xuất hiện.
Thanh kiếm giết chết một người chỉ trong vài giây, đây quả là một chuyện đáng kinh ngạc.
Đồng Nhiên Bình còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào đã lập tức chết dưới lưỡi kiếm của Trần Gia Bảo. ‘Phù phù’ một tiếng, anh ta lập tức ngã xuống đất rồi nằm trong vũng máu.
Đoàn Vinh hít một hơi thật sâu. Khi anh ta thấy Trần Gia Bảo đang nhìn về phía mình thì ‘soạt soạt’ một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất mà hoảng sợ nói: “Anh… Đừng giết tôi, đừng giết tôi… Tôi lớn lên với Linh Lan từ nhỏ. Hơn nữa, cô ấy còn đối xử với tôi như anh trai, anh không… Không phải anh thích Linh Lan sao? Nếu anh giết tôi, Linh Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho anh… Linh Lan, em mau thay anh cầu xin Trần Gia Bảo tha thứ đi, anh ta nhất định sẽ nghe lời em mà tha cho anh một mạng…”
Văn Linh Lan vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa thấy tức giận. Rõ ràng, Đoàn Vinh biết chuyện cô ta có tình cảm với Trần Gia Bảo, thế nhưng khi Đoàn Vinh không hề để ý đến cảm xúc của cô ta mà dùng thủ đoạn bỉ ổi để hạ độc Trần Gia Bảo. Hành động này của anh ta đã thể hiện rằng quan hệ giữa cô ta và Đoàn Vinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Lời nói giễu cợt của Đoàn Vinh đột nhiên dừng lại, đồng thời anh ta cũng sợ hãi mà hô lớn: “Đừng tới đây, anh mau dừng lại cho tôi, mau dừng lại.”
Lúc này, trong lòng anh ta đang sợ đến phát run. Mặc dù Trần Gia Bảo đã trúng độc, nhưng nếu như anh lại suy nghĩ theo hướng anh đã chết thì bọn họ cũng phải chết. Nếu vậy thì với năng lực của Trần Gia Bảo, anh có thể dễ dàng giết chết anh ta chỉ trong vài giây.
Trần Gia Bảo vừa đi về phía trước, vừa nói: “Anh cảm thấy, với thực lực của tôi, anh lại hạ độc trước mặt tôi, vậy thì làm sao tôi có thể không phát hiện ra được chứ?”
Nụ cười đắc ý của Đồng Nhiên Bình trong nháy mắt đã cứng ngắc trên mặt. ‘Đúng vậy, ít nhất thì Trần Gia Bảo cũng đã đạt được một nửa sức mạnh trong truyền thuyết rồi. Nếu có ai giở trò trước mặt anh ta thì chắc chắn không thể lừa gạt anh ta được. Nói như vậy, anh ta đã sớm phát hiện Đoàn Vinh hạ độc vào ly rượu của mình rồi sao?’
Một linh cảm không được tốt chợt bao phủ khắp người Đồng Nhiên Bình khiến cho cả cơ thể của anh ta run rẩy.
Trong giây lát, hai con người trong mắt của Đoàn Vinh lập tức co rút lại một chút, anh ta sợ hãi nói: “Anh… Ý của anh là anh không bị trúng độc sao? Không thể nào, tôi rõ ràng đã tận mắt chứng kiến anh uống ly rượu có chứa thuốc độc kia. Nếu vậy, sao anh có thể không trúng độc được chứ?”
Thu Vũ Liên và Văn Linh Lan nhất thời cảm thấy vui mừng không thể tả được. Trong ánh mắt của bọn họ cũng không thể giấu được vẻ sáng ngời. Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thật sự không bị trúng độc sao?
“Đúng như anh đã nói, tôi đã uống ly rượu độc đó…” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Thu Vũ Liên và Văn Linh Lan lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Ngược lại thì Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình đều thở phào nhẹ nhõm. ‘Mẹ kiếp, thì ra Trần Gia Bảo thật sự đã trúng độc rồi, đúng là dọa chết bọn họ rồi.’
Khi hai người bọn họ vừa thay đổi sang trạng thái đắc ý thì lại nghe thấy Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi biết rõ trong ly rượu đó có độc nhưng tôi vẫn uống là vì một nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì cho dù có bị hạ trăm độc thì tôi cũng không thể trúng độc.”
Một câu không thể trúng độc đã lập tức khiến cho sắc mặt của Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh tái nhợt. Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sự sợ hãi.
“Muốn dùng rượu độc để đe dọa tôi sao? Bộ dạng mấy người đã buồn cười rồi nay lại còn khiến người ta cảm thấy nực cười hơn.” Giọng nói của Trần Gia Bảo lạnh lùng. Anh búng ngón tay một cái, thanh kiếm chợt lóe sáng, phá vỡ không khí xung quanh rồi dùng một giây để xuyên qua trán Đồng Nhiên Bình. Ngay lập tức, một cái lỗ đẫm máu xuất hiện.
Thanh kiếm giết chết một người chỉ trong vài giây, đây quả là một chuyện đáng kinh ngạc.
Đồng Nhiên Bình còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào đã lập tức chết dưới lưỡi kiếm của Trần Gia Bảo. ‘Phù phù’ một tiếng, anh ta lập tức ngã xuống đất rồi nằm trong vũng máu.
Đoàn Vinh hít một hơi thật sâu. Khi anh ta thấy Trần Gia Bảo đang nhìn về phía mình thì ‘soạt soạt’ một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất mà hoảng sợ nói: “Anh… Đừng giết tôi, đừng giết tôi… Tôi lớn lên với Linh Lan từ nhỏ. Hơn nữa, cô ấy còn đối xử với tôi như anh trai, anh không… Không phải anh thích Linh Lan sao? Nếu anh giết tôi, Linh Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho anh… Linh Lan, em mau thay anh cầu xin Trần Gia Bảo tha thứ đi, anh ta nhất định sẽ nghe lời em mà tha cho anh một mạng…”
Văn Linh Lan vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa thấy tức giận. Rõ ràng, Đoàn Vinh biết chuyện cô ta có tình cảm với Trần Gia Bảo, thế nhưng khi Đoàn Vinh không hề để ý đến cảm xúc của cô ta mà dùng thủ đoạn bỉ ổi để hạ độc Trần Gia Bảo. Hành động này của anh ta đã thể hiện rằng quan hệ giữa cô ta và Đoàn Vinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.