Chương 966
Hoa Khôi
12/01/2022
Trương Minh Tuyền hét lớn một tiếng, dồn sức vào chân nguyên rồi đạp
đất nhảy lên, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Thình thịch”, mặt đất
dưới chân ông ta nứt ra. Mà ông ta cũng nhờ đó mượn lực mà thoáng chốc
nhảy lên cao, chủ động bay về phía Trần Gia Bảo ở trên bầu trời.
“Hôm nay, Trần Gia Bảo tôi đây sẽ sử dụng trình độ Tông Sư để giết chết cao thủ Truyền Kỳ.” Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, trong mắt anh bùng cháy ý chí chiến đấu bất khuất. Tay cầm kiếm khẽ nhúc nhích khiến vô số kiếm quang cực nhỏ quanh người anh đều phi về phía Trương Minh Tuyền.
“Chút tài vặt còn có thể làm khó tôi sao?”
Trương Minh Tuyền đối mặt với kiếm quang cực nhỏ bay đầy trời tuy cảm thấy có một sự uy hiếp lạnh thấu xương nhưng với danh dự của một cao thủ Truyền Kỳ như ông ta thì ông ta chỉ có thể thẳng thắn đối diện. Trương Minh Tuyền hét lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể ông ta nhanh chóng vận chuyển đánh vào không trung một chưởng hướng về phía Trần Gia Bảo.
Trong tức khắc, nội lực mạnh mẽ dường như ngưng tụ lại thành một bàn tay to trong không trung bay về phía Trần Gia Bảo. Bàn tay đó có diện tích rất lớn vậy mà có thể bao phủ tất cả kiếm quang vào trong đó.
Mọi người xung quanh thầm gật đầu, trong lòng khen ngợi sức mạnh một chưởng này của Trương Minh Tuyền.
Tôn Khai Sơn cười ha hả nói: “Một chưởng sử dụng tất cả sức mạnh của Trương Minh Tuyền quả nhiên không thể khinh thường, chỉ cần nhìn bàn tay anh ta đánh ra không những cực kỳ to lớn, che phủ bốn phía mà còn có nội lực mạnh mẽ khiến lòng người hoảng sợ. Nó vậy mà còn có thể âm thầm trở lại ban đầu, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Ngược lại sức mạnh một chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo đúng là rất mạnh, dù là ông già này cũng không đỡ được nhưng nói thế nào thì Trần Gia Bảo cuối cùng cũng chỉ ở trình độ Tông Sư mà thôi. Mặc dù “Liệt Địa Kiếm” có cực kỳ tuyệt diệu thì cậu ta cũng không thể thể hiện ra sức mạnh sức mạnh thật sự của nó, vì vậy đối mặt với một cao thủ trình độ Truyền Kỳ thì Trần Gia Bảo sẽ vẫn bó tay như trước. Ông già này dám nói chắc trong khoảnh khắc “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo chạm vào bàn tay của Trương Minh Tuyền thì chắc chắn sẽ dễ dàng sụp đổ. Mà bản thân Trần Gia Bảo cũng sẽ bị một chưởng này của Trương Minh Tuyền đánh trúng, sau đó chết ở trên núi Yên Tử.
Giọng điệu Tôn Khai Sơn rất chắc chắn, trong mắt ông ta thì Trần Gia Bảo lúc này đã là người chết rồi.
Liễu Thành Phùng cũng cười nói: “Tiền bối nói đúng, quan điểm của tôi và ông giống nhau. Tuy anh Thanh Tuyền chỉ ở trình độ đầu của Truyền Kỳ nhưng dù là chúng ta đối mặt với một chưởng này thì cũng chỉ có thể chọn tránh đi mà thôi. Dù sức mạnh chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo có mạnh lại nhưng ở sự chênh lệch trình độ to lớn thì cũng không thể có sức mạnh xoay chuyển được, cuộc chiến này đã biết trước kết quả rồi.”
Hoàng Thiên Ý gật đầu liên tục, tuy một chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo đúng là rất kỳ diệu nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người Tông Sư nên ở một chiêu dùng toàn lực của cao thủ Truyền Kỳ chắc chắn không thể thoát được.
Lưu Ly ngẩng đầu chăm chú nhìn vào một màn giữa không trung, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Giữa không trung, trong nháy mắt bàn tay Trương Minh Tuyền đánh ra chạm vào vô số kiếm quang thì năm ngón tay nắm lại bao hết tất cả kiếm quang vào trong đó.
Sự lo lắng trong đôi mắt Lưu Ly càng sâu, tay cô ấy cầm kiếm Thanh Sương đã chuẩn bị thật tốt. Chỉ cần Trần Gia Bảo gặp nguy hiểm đến tính mạng cô ấy sẽ bật người nhảy lên cứu anh.
Mắt Liễu Thành Phùng nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng nên chú ý đến động tác của Lưu Ly đầu tiên, trong đôi mắt gã hiện lên vẻ sắc bén. Nhân lúc Lưu Ly không chú ý gã liền lặng lẽ thay đổi chỗ đứng, kéo gần khoảng cách với Lưu Ly.
Giữa không trung, Trương Minh Tuyền ngửa mặt lên trời cười: “Hừ, cái gì mà chiêu thức của Kiếm Tiên chứ, cái gì mà “Liệt Địa Kiếm”? Tí nữa sẽ bị tôi bóp nát thôi.”
“Một kiếm này, cậu không cản được.”
Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo khẽ hô một tiếng, chỉ thấy vô vàn kiếm quang nhanh chóng phá vỡ bàn tay to lại lần nữa ùn ùn phi về phía Trương Minh Tuyền.
Mà kiếm quang mang theo sấm chớp màu tím của Trần Gia Bảo cũng theo sát sau để tăng thêm sức mạnh.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Lưu Ly nhẹ thở ra nhưng tay cầm kiếm vẫn như cũ không thả lỏng.
“Này… điều này làm sao có thể chứ?”
Trương Minh Tuyền quá sợ hãi, cảnh tượng trước mắt này đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
“Hôm nay, Trần Gia Bảo tôi đây sẽ sử dụng trình độ Tông Sư để giết chết cao thủ Truyền Kỳ.” Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, trong mắt anh bùng cháy ý chí chiến đấu bất khuất. Tay cầm kiếm khẽ nhúc nhích khiến vô số kiếm quang cực nhỏ quanh người anh đều phi về phía Trương Minh Tuyền.
“Chút tài vặt còn có thể làm khó tôi sao?”
Trương Minh Tuyền đối mặt với kiếm quang cực nhỏ bay đầy trời tuy cảm thấy có một sự uy hiếp lạnh thấu xương nhưng với danh dự của một cao thủ Truyền Kỳ như ông ta thì ông ta chỉ có thể thẳng thắn đối diện. Trương Minh Tuyền hét lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể ông ta nhanh chóng vận chuyển đánh vào không trung một chưởng hướng về phía Trần Gia Bảo.
Trong tức khắc, nội lực mạnh mẽ dường như ngưng tụ lại thành một bàn tay to trong không trung bay về phía Trần Gia Bảo. Bàn tay đó có diện tích rất lớn vậy mà có thể bao phủ tất cả kiếm quang vào trong đó.
Mọi người xung quanh thầm gật đầu, trong lòng khen ngợi sức mạnh một chưởng này của Trương Minh Tuyền.
Tôn Khai Sơn cười ha hả nói: “Một chưởng sử dụng tất cả sức mạnh của Trương Minh Tuyền quả nhiên không thể khinh thường, chỉ cần nhìn bàn tay anh ta đánh ra không những cực kỳ to lớn, che phủ bốn phía mà còn có nội lực mạnh mẽ khiến lòng người hoảng sợ. Nó vậy mà còn có thể âm thầm trở lại ban đầu, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Ngược lại sức mạnh một chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo đúng là rất mạnh, dù là ông già này cũng không đỡ được nhưng nói thế nào thì Trần Gia Bảo cuối cùng cũng chỉ ở trình độ Tông Sư mà thôi. Mặc dù “Liệt Địa Kiếm” có cực kỳ tuyệt diệu thì cậu ta cũng không thể thể hiện ra sức mạnh sức mạnh thật sự của nó, vì vậy đối mặt với một cao thủ trình độ Truyền Kỳ thì Trần Gia Bảo sẽ vẫn bó tay như trước. Ông già này dám nói chắc trong khoảnh khắc “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo chạm vào bàn tay của Trương Minh Tuyền thì chắc chắn sẽ dễ dàng sụp đổ. Mà bản thân Trần Gia Bảo cũng sẽ bị một chưởng này của Trương Minh Tuyền đánh trúng, sau đó chết ở trên núi Yên Tử.
Giọng điệu Tôn Khai Sơn rất chắc chắn, trong mắt ông ta thì Trần Gia Bảo lúc này đã là người chết rồi.
Liễu Thành Phùng cũng cười nói: “Tiền bối nói đúng, quan điểm của tôi và ông giống nhau. Tuy anh Thanh Tuyền chỉ ở trình độ đầu của Truyền Kỳ nhưng dù là chúng ta đối mặt với một chưởng này thì cũng chỉ có thể chọn tránh đi mà thôi. Dù sức mạnh chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo có mạnh lại nhưng ở sự chênh lệch trình độ to lớn thì cũng không thể có sức mạnh xoay chuyển được, cuộc chiến này đã biết trước kết quả rồi.”
Hoàng Thiên Ý gật đầu liên tục, tuy một chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo đúng là rất kỳ diệu nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người Tông Sư nên ở một chiêu dùng toàn lực của cao thủ Truyền Kỳ chắc chắn không thể thoát được.
Lưu Ly ngẩng đầu chăm chú nhìn vào một màn giữa không trung, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Giữa không trung, trong nháy mắt bàn tay Trương Minh Tuyền đánh ra chạm vào vô số kiếm quang thì năm ngón tay nắm lại bao hết tất cả kiếm quang vào trong đó.
Sự lo lắng trong đôi mắt Lưu Ly càng sâu, tay cô ấy cầm kiếm Thanh Sương đã chuẩn bị thật tốt. Chỉ cần Trần Gia Bảo gặp nguy hiểm đến tính mạng cô ấy sẽ bật người nhảy lên cứu anh.
Mắt Liễu Thành Phùng nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng nên chú ý đến động tác của Lưu Ly đầu tiên, trong đôi mắt gã hiện lên vẻ sắc bén. Nhân lúc Lưu Ly không chú ý gã liền lặng lẽ thay đổi chỗ đứng, kéo gần khoảng cách với Lưu Ly.
Giữa không trung, Trương Minh Tuyền ngửa mặt lên trời cười: “Hừ, cái gì mà chiêu thức của Kiếm Tiên chứ, cái gì mà “Liệt Địa Kiếm”? Tí nữa sẽ bị tôi bóp nát thôi.”
“Một kiếm này, cậu không cản được.”
Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo khẽ hô một tiếng, chỉ thấy vô vàn kiếm quang nhanh chóng phá vỡ bàn tay to lại lần nữa ùn ùn phi về phía Trương Minh Tuyền.
Mà kiếm quang mang theo sấm chớp màu tím của Trần Gia Bảo cũng theo sát sau để tăng thêm sức mạnh.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Lưu Ly nhẹ thở ra nhưng tay cầm kiếm vẫn như cũ không thả lỏng.
“Này… điều này làm sao có thể chứ?”
Trương Minh Tuyền quá sợ hãi, cảnh tượng trước mắt này đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.