Quyển 2 - Chương 140: Sau gã Kiếm thánh là Kiếm thần
Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
24/04/2013
- Chú em tên gì?
Đôi mắt của Cao Lôi Hoa híp lại nhìn thanh niên trước mặt, không ngờ gã này lại là một cường giả thánh cấp lôi hệ, điều này làm Cao Lôi Hoa cảm thấy hăng hái muốn giết hắn. Từ lúc đến dị giới tới giờ, tuy rằng đã gặp qua Thánh ma đạo sư lôi hệ Solomond, nhưng lại ‘chưa có duyên’ giao thủ với lão.
Cho nên gã thanh niên này có thể coi là cường giả thứ nhất cùng lôi hệ giao thủ với hắn.
- Ta là Mã Đặc.
Tên tổ trưởng khẽ lên tiếng, sau đó tay phải nhanh chóng rút trường kiếm bên hông ra. Có kiếm trong tay, gã yên tâm hơn một chút. Gã là một kiếm sĩ, tay phải cầm kiếm mới có thể phát huy hết thực lực của gã.
- Biết không? Kỳ thật chú em không nên động tới ta.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, lôi quang lại bật lên trên tay phải, mà ngay cả Mã Đặc cũng cảm thấy lôi quang trên tay Cao Lôi Hoa đang rất vui sướng.
- Ở thế giới này, mạnh thì sống yếu thì chết. Kẻ mạnh sẽ nắm giữ sinh mạng của kẻ yếu!
Mã Đặc cắn chặt răng nói:
- Giống như bây giờ, chỉ cần ngươi mạnh hơn thì có thể lấy đi mạng sống của ta!
- Ồ.
Cao lôi Hoa nắm chặt tay:
- Kẻ mạnh có thể nắm giữ sinh mạng kẻ yếu, ngươi là con nít hả? Tưởng rằng ta không muốn đánh với trẻ con sao!
Trong nháy mắt Cao Lôi Hoa đã xuất hiện trước mặt Mã Đặc.
Mặt đối mặt, Mã Đặc thấy được sự phẫn nộ hừng hực trong mắt Cao Lôi Hoa.
- Động vào những đứa con của ta thì chịu chết đi!
Cao Lôi Hoa giận dữ quát lên, tay phải nắm thành quyền, đánh mạnh về phía Mã Đặc.
……………….
Bên kia, Vong Linh Đại trưởng lão chiến đấu với đám thành viên còn lại của tổ chức thật ung dung. Chơi hội đồng là phương thức đánh nhau ưa thích của vong linh pháp sư. Hiện giờ, vong linh kỵ sĩ do Vong Linh Đại trưởng lão gọi ra đã bu lấy đám tinh anh của tổ chức kia. Đám vong linh kỵ sĩ đều là vong linh cấp năm, tuy rằng yếu hơn một bậc so với đám tinh anh thành viên này nhưng lại hơn hẳn về số lượng, không sợ chết, phối hợp lại ăn ý nữa chứ. Do đó đám thành viên của tổ chức phải hứng chịu những mũi thương cùng với sự tử vong từ bốn phương tám hướng.
Vong Linh Đại trưởng lão thoải mái phát huy tinh thần lấy nhiều hiếp ít, đã vậy còn ác ôn hơn khi tăng thêm ma pháp phụ trợ lên đám vong linh kỵ sĩ. Dưới tác dụng của ma pháp phụ trợ, bọn vong linh kỵ sĩ như mới cắn ‘đá’ cứ dồn dập tấn công hết làn sóng này tới làn sóng khác vào đám cường giả bậc sáu của tổ chức. Cứ như vậy, hơn năm mươi tinh anh bậc sáu của tổ chức dần dần bị vong linh kỵ sĩ ép vào thế yếu. Đối với đám vong linh đang ‘phê thuốc’ này, nhóm nguời tinh anh cũng đành bất lực, trừ phi đánh nát đầu của chúng, còn không thì chẳng khiến cho bọn chúng thiệt hại gì. Do đó nhóm tinh anh chỉ đành tụm năm tụm ba chống đỡ một cách ngoan cường mà thôi.
- Động vào con của ta thì hãy tự giác nhận cơn thịnh nộ của ta đi.
Quyền phải của Cao Lôi Hoa mang theo lôi quang đánh mạnh vào ngực Mã Đặc.
Mã Đặc vội vàng thu đấu khí bảo vệ lại, đem kiếm chặn trước ngực để chắn quyền của Cao Lôi Hoa.
- Dựa vào thanh kiếm ghẻ này của ngươi mà muốn đỡ quyền của ta sao? Phá cho ta, phá!
Cao Lôi Hoa hét một tiếng to, không thèm để ý đến thanh kiếm trên tay Mã Đặc, quyền phải mang theo lực đạo ngàn cân đánh mạnh vào thanh kiếm trên ngực Mã Đặc.
- Ầm!
Quyền của Cao Lôi Hoa dừng ngay trên thân kiếm, mang theo sức mạnh khổng lồ khiến thanh kiếm không chịu nổi, bị ép chặt vào ngực Mã Đặc không chịu nổi. Cuối cùng cả người lẫn kiếm đều bị bắn ngược ra sau.
- Trời ơi, con người mà có sức mạnh vậy sao?
Mã Đặc đau đớn than. Lực đánh của Cao Lôi Hoa quá nặng nề, giống như là bị đại chùy của thú nhân nện vào người khiến cho máu huyết của hắn ứ lên tận cổ. Cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt Mã Đặc càng thêm quái dị. Trên thanh kiếm cứng rắn của hắn con in rõ hình nắm đấm cháy đen, màu đen này nằm giữa thanh kiếm thật chướng mắt. Quang Minh Thần tại thượng, cho dù là dũng sĩ mạnh nhất của Thú nhân thì cũng không thể hơn được thế này.
Nhưng chuyện làm hắn ngạc nhiên với thán phục vẫn chưa hết. Dù bị đánh bay trên không trung, nhưng hắn vẫn kịp nhìn Cao Lôi Hoa, và ngạc nhiên khi không thấy Cao Lôi Hoa đuổi theo. Lúc này Cao Lôi Hoa đứng yên tại chỗ, tay nhanh chóng kết thủ ấn.
Mã Đặc mở to mắt, lấy danh nghĩa Quang Minh thần mà thề, hắn dám khẳng định thủ ấn mà Cao Lôi Hoa sử dụng khác hẳn các thủ ấn của các ma pháp sư hệ khác dùng. Tay Cao Lôi Hoa biến đổi thủ ấn rất nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi làm Mã Đặc hoa cả mắt.
- Ngũ lôi chú!
Cao Lôi Hoa quát to một tiếng, hai tay chập lại sau đó giật mạnh ra.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trên đỉnh đầu Mã Đặc xuất hiện năm tiếng sấm to. Ngay sau đó năm cột lôi quang vàng tím như thác nước đổ thẳng xuống Mã Đặc.
Mã Đặc âm thầm kêu khổ, giờ mình vẫn đang trong quá trình ‘bay’, hoàn toàn không thể tránh né, tuy rằng hết sức vỗ đôi cánh lôi điện nhưng chỉ có thể khiến mình ngừng bay ra sau.
- Ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Cùng với năm tiếng nổ, năm cột lôi quang chồng chất lên người Mã Đặc.
Khi dính phải năm cột lôi điện này, tuy đều là người tu luyện lôi hệ nhưng Mã Đặc lập tức cảm thấy lôi quang của Cao Lôi Hoa khác hẳn với lôi điện mình nắm giữ. Năm cột lôi quang màu vàng tía này bất chấp đấu khí hộ thể, đánh trực tiếp lên người mình. Lôi quang màu vàng tía vừa xâm nhập vào cơ thể đã bắt đầu phá hủy sự cân bằng lôi nguyên tố trong cơ thể của hắn. Đôi cánh lôi điện sau lưng vỗ được hai lần bất đắc dĩ rồi cũng tan biến vào hư vô.
- Phụt!
Giữa không trung, Mã Đặc phun ra một vòi máu tươi. Mới cùng liều mạng một chiêu với Cao Lôi Hoa mà đã lại thất bại, hơn nữa là thảm bại. Thất bại một cách toàn diện.
- Không tồi! Vậy mà vẫn còn lê lết được!
Cao Lôi Hoa cười âm hiểm, nhưng vẫn không có ý buông tha cho Mã Đặc. Đối với kẻ địch, Cao Lôi Hoa chưa từng ôm lấy cái gọi là lòng nhân từ. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với mình! Đối với loại người muốn gây tổn thương đến bọn nhỏ, có chết muôn lần vẫn không bù hết tội. Chân phải Cao Lôi Hoa hơi dậm cái liền bắn vọt tới phía Mã Đặc.
Tốc độ cấp tám thì nhanh như nào chứ. Giống như trực tiếp xé rách không gian, Cao Lôi Hoa biến mất khỏi chỗ cũ rồi trong tích tắc xuất hiện ngay điểm rơi của Mã Đặc.
Trước khi thân hình Mã Đặc rơi xuống đất, Cao Lôi Hoa co chân lại sút thẳng vào người Mã Đặc! Bùng! Mã Đặc giống như quả bóng da bị Cao Lôi Hoa đá bay thẳng lên không trung.
Giữa không trung, Mã Đặc thầm lo lắng. Thực lực Cao Lôi Hoa quá sức tượng tưởng của hắn. Nhưng mà lão tổ trưởng còn chưa đến. Nếu cứ thế này thì lão tổ trưởng chỉ có thể đến nhặc xác hắn mà thôi!
- Bất kể là ai, có ý đồ gây hại tới con của ta thì phải chết!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói, rồi giơ tay phải lên cao, một quả lôi cầu màu vàng tía ngưng tụ trong lòng bàn tay Cao Lôi Hoa. (ND: Giống chiêu quả cầu hủy diệt của Songoku quá,).
- Sát!
Cao Lôi Hoa quát một tiếng rồi ném quả lôi cầu về phía Mã Đặc trên trời.
Mã Đặc chỉ biết nhắm mắt lại, chờ quả lôi cầu đến kết liễu sinh mệnh của chính mình. Chỉ có điều hắn không cam lòng, nhìn qua thì tuổi tác của Cao Lôi Hoa cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu (hắn không biết sau khi Cao Lôi Hoa đến thế giới này đã bị trẻ lại), nhưng vì sao lại mạnh hơn mình nhiều như vậy? Mình ở trước mặt hắn chả là cái đinh gỉ gì.
- Dừng tay, không được làm hại người thừa kế của ta!
Một lão già hét lên như sấm sét. Ngay lúc đó một đạo lôi quang kiếm khí màu vàng tía từ xa bay tới. Khó khăn lắm mới đánh trúng quả lôi cầu của Cao Lôi hoa. Lôi quang cầu bị kiếm khí đánh trúng liền rung lên nhưng đáng tiếc cũng chỉ có vậy mà thôi. Lôi quang cầu này là do Cao Lôi Hoa dùng toàn lực phát đi, chỉ một đạo kiếm khí há lại có thể đánh tan được.
Lôi quang cầu chỉ bị lệch chút xíu nhưng vẫn đánh mạnh lên hai đùi của Mã Đặc. Lão già phát kiếm khí tới muộn một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn lôi quang cầu đem hai chân của Mã Đặc trở về hư vô.
- Thần lực, bậc tám?
Cao Lôi Hoa khẽ cau mày, là thần lực. Kiếm khí màu vàng tía vừa rồi rõ ràng là thần lực bậc tám. Theo hướng thanh âm, Cao Lôi Hoa quay sang nhìn về phía lão già phát ra kiếm khí.
Ở một chỗ cách đây ba trăm mét, một lão già tóc bạc đang hộc tốc phóng tới đây. Kiếm khí vừa rồi chắc chắn là do lão chém ra.
Sau khi nhìn thấy lão già, đôi mắt Cao Lôi Hoa lập tức sáng ngời. Đây tuyệt đối là bậc tám, không ngờ ở thế giới này vẫn còn bậc tám tồn tại. Xem ra mình quá xem thường cường giả trên đại lục này rồi. Tuy nhiên Cao Lôi Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ. Suốt mấy nghìn năm qua, đại lục mà không xuất hiện một thần cấp nào thì mới là chuyện quái lạ.
Khoảng cách mấy trăm mét đối với người như Cao Lôi Hoa và lão già này chỉ là chuyện nhỏ, trong nháy mắt, lão đã xuất hiện bên cạnh Mã Đặc. Rồi nhẹ nhàng ngăn hắn tiếp tục ‘bay’.
Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào lão già trên không trung. Tay trái lão cầm một thanh trường kiếm hoa lệ, tay phải thì ôm lấy Mã Đặc bị cụt mất hai chân. Ánh mắt Cao Lôi Hoa tập trung vào thanh kiếm, không hiểu sao hắn cảm thấy thanh kiếm này gây cho hắn cảm giác bị áp bức mạnh hơn lão già kia nhiều…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.