Chương 215: Mẹ kế, em nhớ tôi (16)
Thập Nguyệt Sơ
29/10/2018
Sở Tiều run run gật gật đầu, Di Sa cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nói một chữ.
Qua một lúc, Minh Dạ ruốt cuộc cũng từ kích động ngủ thiếp đi, tiếng hít thở vững vàng bắt đầu vang lên trong cabin.
Sở Tiều đánh mắt nhìn Di Sa, ý bảo cô cùng anh ra chỗ khác nói chuyện.
Di Sa dường như hiểu được Sở Tiều muốn nói cái gì, chân mày nhíu lại. Hai người đứng gần cửa cabin, đó là chỗ cách Minh Dạ xa nhất.
Vì sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu chủ, Sở Tiều hạ giọng, thấp giọng nói: "Di Sa, không phải của cô, đừng có tơ tưởng đến, nhiều năm như vậy, cô cũng nên hiểu rõ."
Lời nói Sở Tiều mang hàm ý cảnh cáo và uy hiếp, anh ta không biết vì sao đột nhiên Minh Dạ lại kêu Di Sa về nước, nhưng là... Minh Dạ chưa bao giờ làm việc vô ích, nếu đã như vậy, anh ta đành đến nhắc nhở Di Sa một chút.
"Chuyện của tôi, không cần anh quản." Sắc mặt Di Sa nháy mắt trắng bệch, bị người ta nhìn thấu tâm sự, ánh mắt đầy căm giận trừng Sở Tiều.
Cô thật vất vả mới có được cơ hội này, ba năm, một cô gái như cô phải tha hương nơi đất khách quê người chỉ đợi đến một câu: Di Sa, trở về đi.
Sở Tiều lạnh lùng hừ một lạnh nói: “Cô nghĩ tôi muốn quản chuyện của cô, tôi chỉ là muốn cảnh cáo cô đừng có mang thêm phiền toái cho cậu chủ, đừng quên mất thân phận của mình.”
Lúc này đây Sở Tiếu khác hẳn vẻ không đứng đắn vốn có, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Di Sa, trên mặt đều là nghiêm túc.
Trước không nói đến hiện tại Minh Dạ một lòng đều đặt trên người Lan San, cho dù không có Lan San cũng sẽ không đến phiên Di Sa, đây là nguyên tắc tìm phụ nữ của Minh Dạ.
"Cô biết nguyên tắc tìm phụ nữ của cậu chủ, đừng uổng phí tâm tư, đã là người của nhà họ Minh, liền vĩnh viễn đừng nghĩ làm người phụ nữ của cậu chủ."
Di Sa cắn môi đến trắng bệch, không cam lòng chất vấn: "Cô ta thì sao, cô ta lẽ nào không phải người nhà họ Minh."
Sở Tiều dừng một chút, cô ấy? Đúng rồi, người Di Sa nói đến là bà chủ.
Sở Tiều khinh thường cười một tiếng: “Cô ấy? Cô ấy với cô không giống nhau, cô ấy là bảo bối trong lòng cậu chủ, ai cũng không bằng, kể cả cậu chủ cũng không so được, nếu cô muốn tiếp tục ở trong nhà họ Minh, chuyện của cô ấy nên ít quản đi." Hơn nữa cô ấy cũng không phải người làm trong nhà họ Minh có được không?
Di Sa dường như rất lạnh lẽo, đứng đó phát run, Sở Tiều nhìn có chút không đành lòng, nhấc tay vỗ vỗ vai cô.
"Thu hồi lại tình cảm của cô đi, vô dụng thôi...”
Qua một lúc, Minh Dạ ruốt cuộc cũng từ kích động ngủ thiếp đi, tiếng hít thở vững vàng bắt đầu vang lên trong cabin.
Sở Tiều đánh mắt nhìn Di Sa, ý bảo cô cùng anh ra chỗ khác nói chuyện.
Di Sa dường như hiểu được Sở Tiều muốn nói cái gì, chân mày nhíu lại. Hai người đứng gần cửa cabin, đó là chỗ cách Minh Dạ xa nhất.
Vì sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu chủ, Sở Tiều hạ giọng, thấp giọng nói: "Di Sa, không phải của cô, đừng có tơ tưởng đến, nhiều năm như vậy, cô cũng nên hiểu rõ."
Lời nói Sở Tiều mang hàm ý cảnh cáo và uy hiếp, anh ta không biết vì sao đột nhiên Minh Dạ lại kêu Di Sa về nước, nhưng là... Minh Dạ chưa bao giờ làm việc vô ích, nếu đã như vậy, anh ta đành đến nhắc nhở Di Sa một chút.
"Chuyện của tôi, không cần anh quản." Sắc mặt Di Sa nháy mắt trắng bệch, bị người ta nhìn thấu tâm sự, ánh mắt đầy căm giận trừng Sở Tiều.
Cô thật vất vả mới có được cơ hội này, ba năm, một cô gái như cô phải tha hương nơi đất khách quê người chỉ đợi đến một câu: Di Sa, trở về đi.
Sở Tiều lạnh lùng hừ một lạnh nói: “Cô nghĩ tôi muốn quản chuyện của cô, tôi chỉ là muốn cảnh cáo cô đừng có mang thêm phiền toái cho cậu chủ, đừng quên mất thân phận của mình.”
Lúc này đây Sở Tiếu khác hẳn vẻ không đứng đắn vốn có, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Di Sa, trên mặt đều là nghiêm túc.
Trước không nói đến hiện tại Minh Dạ một lòng đều đặt trên người Lan San, cho dù không có Lan San cũng sẽ không đến phiên Di Sa, đây là nguyên tắc tìm phụ nữ của Minh Dạ.
"Cô biết nguyên tắc tìm phụ nữ của cậu chủ, đừng uổng phí tâm tư, đã là người của nhà họ Minh, liền vĩnh viễn đừng nghĩ làm người phụ nữ của cậu chủ."
Di Sa cắn môi đến trắng bệch, không cam lòng chất vấn: "Cô ta thì sao, cô ta lẽ nào không phải người nhà họ Minh."
Sở Tiều dừng một chút, cô ấy? Đúng rồi, người Di Sa nói đến là bà chủ.
Sở Tiều khinh thường cười một tiếng: “Cô ấy? Cô ấy với cô không giống nhau, cô ấy là bảo bối trong lòng cậu chủ, ai cũng không bằng, kể cả cậu chủ cũng không so được, nếu cô muốn tiếp tục ở trong nhà họ Minh, chuyện của cô ấy nên ít quản đi." Hơn nữa cô ấy cũng không phải người làm trong nhà họ Minh có được không?
Di Sa dường như rất lạnh lẽo, đứng đó phát run, Sở Tiều nhìn có chút không đành lòng, nhấc tay vỗ vỗ vai cô.
"Thu hồi lại tình cảm của cô đi, vô dụng thôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.