Chương 216: San San, thật là ngọt (1)
Thập Nguyệt Sơ
31/10/2018
"Thu hồi lại tình cảm của mình đi, vô dụng thôi...”
Di Sa gắt gao cắn môi không nói, dường như đang đấu tranh rất nhiều trong lòng, tâm ý cô cất giấu bao năm như vậy làm sao có thể vì mấy câu nói của Sở Tiều mà từ bỏ, cô... Thật sự không cam lòng.
Sở Tiều cảm thấy mình thật là nhiều chuyện, Di Sa giống như một cái miệng hồ lô, nói chuyện với cô cũng bằng thừa.
"Bỏ đi, tôi cũng không nhiều lời với cô nữa, khi trở về cô nên biết thân biết phận, tự mình nhìn cậu chủ đối với cô ấy thế nào, trong lòng cậu chủ chỉ duy nhất một người, không hề có chỗ cho người nào khác."
Nói xong, Sở Tiều đi về chỗ của mình, đột nhiên Di Sa hỏi: "Sở Tiều, có phải anh có việc gì giấu cậu chủ không?"
Thân mình Sở Tiều lay động một chút, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Không có, tôi làm sao lại có việc phải giấu cậu chủ chứ."
Anh cũng không muốn giấu đâu, đó là không thể không giấu, nếu không giấu cậu chủ, đoán chừng bọn họ cũng đã bỏ mạng trong quán cà phê rồi.
Chỉ là... Bây giờ về nước, nói hay không nói, nói hay không đây?
Nói ra khả năng câu chủ sẽ bạo phát mà giết anh ta, nhưng nếu không nói đến khi cậu chủ tự mình phát hiện rất có khả năng sẽ đem anh ta ngũ mã phanh thây, Sở Tiều rất đau khổ, rất đáng thương, rất rối rắm...
Cuối cùng anh ta vẫn là một tên nhát gan, anh cảm thấy vẫn nên đợi đến khi cậu chủ trở về, được bà chủ vuốt lông an ủi rồi nói sau, nói không chừng lúc đó cậu chủ còn luyến tiếc.
Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, khóe môi Minh Dạ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, mơ thấy San San nắm tay anh.
Sở Tiều nhắm mắt đưỡng thần, trong đầu giống như muốn nổ tung, đủ các loại cảm xúc tới quấy phá.
Di Sa si mê nhìn người đàn ông mà cô ái mộ nhiều năm, một gương mặt tuấn mỹ như vậy, cô cũng chỉ có thể vào lúc này mà ngắm nhìn không chút nào cố kỵ, thế nhưng... Anh không phải là của cô.
Ba người, ba loại tâm tình, chậm rãi phiêu tán trên bầu trời tám nghìn mét của Anh quốc.
Lan San nhàm chán ở nhà uống trà chiều, trên sân thượng nhà họ Minh có một nhà kính trồng hoa, trong nhà kính trồng rất nhiều loại hoa, nhiều loại cô còn không biết tên.
Sau buổi trưa mùa đông rét buốt, ngồi một mình giữa biển hoa, uống hồng trà, đọc sách, cũng là một loại hưởng thụ.
Hôm nay tâm tình Lan San cũng không tệ, tối qua sau khi gọi điện cho Minh Dạ trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy ngọt ngào.
Di Sa gắt gao cắn môi không nói, dường như đang đấu tranh rất nhiều trong lòng, tâm ý cô cất giấu bao năm như vậy làm sao có thể vì mấy câu nói của Sở Tiều mà từ bỏ, cô... Thật sự không cam lòng.
Sở Tiều cảm thấy mình thật là nhiều chuyện, Di Sa giống như một cái miệng hồ lô, nói chuyện với cô cũng bằng thừa.
"Bỏ đi, tôi cũng không nhiều lời với cô nữa, khi trở về cô nên biết thân biết phận, tự mình nhìn cậu chủ đối với cô ấy thế nào, trong lòng cậu chủ chỉ duy nhất một người, không hề có chỗ cho người nào khác."
Nói xong, Sở Tiều đi về chỗ của mình, đột nhiên Di Sa hỏi: "Sở Tiều, có phải anh có việc gì giấu cậu chủ không?"
Thân mình Sở Tiều lay động một chút, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Không có, tôi làm sao lại có việc phải giấu cậu chủ chứ."
Anh cũng không muốn giấu đâu, đó là không thể không giấu, nếu không giấu cậu chủ, đoán chừng bọn họ cũng đã bỏ mạng trong quán cà phê rồi.
Chỉ là... Bây giờ về nước, nói hay không nói, nói hay không đây?
Nói ra khả năng câu chủ sẽ bạo phát mà giết anh ta, nhưng nếu không nói đến khi cậu chủ tự mình phát hiện rất có khả năng sẽ đem anh ta ngũ mã phanh thây, Sở Tiều rất đau khổ, rất đáng thương, rất rối rắm...
Cuối cùng anh ta vẫn là một tên nhát gan, anh cảm thấy vẫn nên đợi đến khi cậu chủ trở về, được bà chủ vuốt lông an ủi rồi nói sau, nói không chừng lúc đó cậu chủ còn luyến tiếc.
Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, khóe môi Minh Dạ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, mơ thấy San San nắm tay anh.
Sở Tiều nhắm mắt đưỡng thần, trong đầu giống như muốn nổ tung, đủ các loại cảm xúc tới quấy phá.
Di Sa si mê nhìn người đàn ông mà cô ái mộ nhiều năm, một gương mặt tuấn mỹ như vậy, cô cũng chỉ có thể vào lúc này mà ngắm nhìn không chút nào cố kỵ, thế nhưng... Anh không phải là của cô.
Ba người, ba loại tâm tình, chậm rãi phiêu tán trên bầu trời tám nghìn mét của Anh quốc.
Lan San nhàm chán ở nhà uống trà chiều, trên sân thượng nhà họ Minh có một nhà kính trồng hoa, trong nhà kính trồng rất nhiều loại hoa, nhiều loại cô còn không biết tên.
Sau buổi trưa mùa đông rét buốt, ngồi một mình giữa biển hoa, uống hồng trà, đọc sách, cũng là một loại hưởng thụ.
Hôm nay tâm tình Lan San cũng không tệ, tối qua sau khi gọi điện cho Minh Dạ trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.