Chương 201: Mẹ kế, em nhớ tôi (2)
Thập Nguyệt Sơ
27/09/2018
Giọng nói Minh Dạ mang theo trêu chọc, Lan San bỗng đỏ mặt, bàn tay nắm chặt di động, nhỏ giọng đáp lại một câu: "Ừ..."
Lan San là nói thật lòng, cô thật sự nhớ Minh Dạ. Nhất là lúc bị Vệ Thạc Nhân kiềm chế, trong lòng lại càng nhớ anh.
Chỉ có Minh Dạ mới có thể mang lại an toàn cho cô, chỉ có Minh Dạ mới khiến cô cảm thấy an tâm.
Minh Dạ ở bên kia đầu dây điện thoại bỗng ngơ ngẩn, một tiếng nỉ non khe khẽ cách anh hàng ngàn kilomet băng qua đại dương, lục địa từ phía Đông xa xôi truyền vào tai anh giống như âm thanh của đất trời.
Sở Tiều vụng trộm nhìn thoáng qua cậu chủ còn đang ngây ngốc nhà mình, khóe miệng giật giật, nhịn không được mà đoán xem bên kia bà chủ nói gì để cho cậu chủ trở nên yếu ớt như vậy.
Vài giây qua đi, tên ngốc đẹp trai nào đó chợt cười to ra tiếng, cầm di động mà như đang ôm bảo bối, vui vẻ giống như chú chó nhỏ được ném cho một khúc xương.
"San San, San San, em nói lại lần nữa, nói lại lần nữa có được không?"
Tâm trạng Lan San vốn bị Vệ Thạc Nhân làm cho mờ mịt sau khi nghe những lời này của Minh Dạ liền trở thành hư không.
Ngửa mặt nằm ở trên giường, lật người, bàn tay nghịch nghịch ga giường, xấu xa cười nói: "Không nói, ai bảo anh không nghe rõ. "Minh Dạ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dụ dỗ: "San San ngoan, nói lại một lần thôi."
"Em không biết tôi nhớ em nhường nào đâu, buổi tối đều ngủ không yên, nhắm mắt lại tất cả đều là hình bóng của em."
Minh Dạ ngồi ở trên ghế sofa không coi ai ra gì nói lời buồn nôn với Lan San, anh quả thực không tin những gì anh nghe thấy đều là sự thật, người phụ nữ nhẫn tâm kia vậy mà có thể nói rằng cô nhớ anh.
Thật là vui, chuyện này so với việc xử lý xong chuyện ở Florence còn khiến anh vui vẻ hơn.
Nếu không phải còn hai bóng đèn ngồi kia, phỏng chừng anh còn có thể nói những lời táo bạo hơn, ví như... Buổi tối lúc nghĩ tới em, dục vọng không được thỏa mãn, nửa đêm phải chạy đi tắm nước lạnh.
Sở Tiều lại lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu chủ là đang lấy chuyện nói lời buồn nôn này làm thú vui, đây là người đàn ông sát phạt quyết đoán, lạnh lùng vô tình trước mặt kẻ địch sao?
Thân thể người đẹp ngồi bên cạnh anh ta run lên hai cái, cúi đầu không thấy rõ biểu tình, chỉ là bàn tay đặt trên đầu gối đã tiết lộ cảm xúc của cô ấy lúc này.
Khuôn mặt Lan San đỏ rực, nắm chặt di động, "Chờ anh trở về, tôi có lời muốn nói với anh."
Lan San là nói thật lòng, cô thật sự nhớ Minh Dạ. Nhất là lúc bị Vệ Thạc Nhân kiềm chế, trong lòng lại càng nhớ anh.
Chỉ có Minh Dạ mới có thể mang lại an toàn cho cô, chỉ có Minh Dạ mới khiến cô cảm thấy an tâm.
Minh Dạ ở bên kia đầu dây điện thoại bỗng ngơ ngẩn, một tiếng nỉ non khe khẽ cách anh hàng ngàn kilomet băng qua đại dương, lục địa từ phía Đông xa xôi truyền vào tai anh giống như âm thanh của đất trời.
Sở Tiều vụng trộm nhìn thoáng qua cậu chủ còn đang ngây ngốc nhà mình, khóe miệng giật giật, nhịn không được mà đoán xem bên kia bà chủ nói gì để cho cậu chủ trở nên yếu ớt như vậy.
Vài giây qua đi, tên ngốc đẹp trai nào đó chợt cười to ra tiếng, cầm di động mà như đang ôm bảo bối, vui vẻ giống như chú chó nhỏ được ném cho một khúc xương.
"San San, San San, em nói lại lần nữa, nói lại lần nữa có được không?"
Tâm trạng Lan San vốn bị Vệ Thạc Nhân làm cho mờ mịt sau khi nghe những lời này của Minh Dạ liền trở thành hư không.
Ngửa mặt nằm ở trên giường, lật người, bàn tay nghịch nghịch ga giường, xấu xa cười nói: "Không nói, ai bảo anh không nghe rõ. "Minh Dạ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dụ dỗ: "San San ngoan, nói lại một lần thôi."
"Em không biết tôi nhớ em nhường nào đâu, buổi tối đều ngủ không yên, nhắm mắt lại tất cả đều là hình bóng của em."
Minh Dạ ngồi ở trên ghế sofa không coi ai ra gì nói lời buồn nôn với Lan San, anh quả thực không tin những gì anh nghe thấy đều là sự thật, người phụ nữ nhẫn tâm kia vậy mà có thể nói rằng cô nhớ anh.
Thật là vui, chuyện này so với việc xử lý xong chuyện ở Florence còn khiến anh vui vẻ hơn.
Nếu không phải còn hai bóng đèn ngồi kia, phỏng chừng anh còn có thể nói những lời táo bạo hơn, ví như... Buổi tối lúc nghĩ tới em, dục vọng không được thỏa mãn, nửa đêm phải chạy đi tắm nước lạnh.
Sở Tiều lại lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu chủ là đang lấy chuyện nói lời buồn nôn này làm thú vui, đây là người đàn ông sát phạt quyết đoán, lạnh lùng vô tình trước mặt kẻ địch sao?
Thân thể người đẹp ngồi bên cạnh anh ta run lên hai cái, cúi đầu không thấy rõ biểu tình, chỉ là bàn tay đặt trên đầu gối đã tiết lộ cảm xúc của cô ấy lúc này.
Khuôn mặt Lan San đỏ rực, nắm chặt di động, "Chờ anh trở về, tôi có lời muốn nói với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.