Chương 202: Mẹ kế, em nhớ tôi (3)
Thập Nguyệt Sơ
03/10/2018
Thân thể người đẹp ngồi bên cạnh anh ta run lên hai cái, cúi đầu không
thấy rõ biểu tình, chỉ là bàn tay đặt trên đầu gối đã tiết lộ cảm xúc
của cô ấy lúc này.
Khuôn mặt Lan San đỏ rực, khó xử cắn ngón tay, giận dỗi nói: "Đáng ghét, anh đừng nói lung tung, Minh Dạ... Cùng... Anh trở về, tôi có lời muốn nói với anh."
Minh Dạ mừng thầm, "Được... Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về, bàn trà trong phòng khách chúng ta còn chưa đổi, trở về tôi sẽ cùng em đi mua, San San giường của em có chút nhỏ, tôi cũng sẽ đổi."
Chiếc giường trong phòng Lan San một người nằm có vẻ to, nhưng nếu cậu chủ anh nằm trên đó lại có chút nhỏ, anh sợ lúc lăn lộn trên giường, động tác có biên độ lớn một chút sẽ lăn luôn xuống đất.
Vẻ mặt Lan San vừa mới bớt đỏ, lần thứ hai lại đỏ rần lên, cô sao có thể nghe không hiểu ý của Minh Dạ, vì thế thấp giọng mắng: "Đáng ghét, tôi muốn đi ngủ."
Cô xem như đã nhận ra Minh Dạ chính là một tên vô lại, cô không nên cho anh sắc mặt hòa nhã.
"Lúc này mới mấy giờ, chúng ta đã lâu không nói chuyện, em đợi lát nữa hãy ngủ, tôi không mua giường nữa được không."
Kỳ thật Minh Dạ đã mệt muốn chết, nhưng vừa nghe thấy giọng nói Lan San, tinh thần lại tăng vọt, hưng phấn như vừa mới hút thuốc phiện, ánh mắt sáng quắc giống như đèn xe ô tô.
Trong lòng anh thật ra không phải muốn nói chuyện mua giường, không sao, dù sao giường trong phòng anh cũng lớn, thêm ai đó ngủ cũng vẫn vậy.
"Minh Dạ, anh còn nói nữa, còn nói nữa là tôi sẽ không để ý đến anh đâu." Lan San cắn chặt răng, ngón tay thiếu chút nữa vò nát ga giường.
Minh Dạ nghe ra mẹ kế nhà anh thực sự tức giận, lập tức trấn an cô: "Được được, tôi không nói nữa, ngoan, đừng nóng giận, còn không phải là do tôi quá kích động, cuối cùng cũng chờ được em, em không biết tôi cao hứng biết bao nhiêu đâu."
Hiện tại anh thật muốn ngay lập tức về nước, thật muốn ngay lập tức được nhìn thấy Lan San.
Sở Tiều chịu không nổi, từ từ đứng dậy đi về phía cửa.
Anh ta tự an ủi bản thân, người đàn ông kia không phải cậu chủ nhà anh ta, thật sự không phải.
Nếu Minh Dạ không phải gia chủ nhà họ Minh, nếu Sở Tiều không phải vệ sĩ của Minh Dạ...Thì hiện tại Sở Tiều đã sớm ném môt chiếc phi tiêu qua, quá khủng bố, quá khiêu chiến trái tim anh ta rồi.
"Ừ... Tôi biết, tôi chờ anh trở về..." Lan San nhỏ giọng nói.
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng Minh Dạ lúc này, anh khẳng định là đang vui vẻ giống như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh như sao bay đầy trời.
Khuôn mặt Lan San đỏ rực, khó xử cắn ngón tay, giận dỗi nói: "Đáng ghét, anh đừng nói lung tung, Minh Dạ... Cùng... Anh trở về, tôi có lời muốn nói với anh."
Minh Dạ mừng thầm, "Được... Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về, bàn trà trong phòng khách chúng ta còn chưa đổi, trở về tôi sẽ cùng em đi mua, San San giường của em có chút nhỏ, tôi cũng sẽ đổi."
Chiếc giường trong phòng Lan San một người nằm có vẻ to, nhưng nếu cậu chủ anh nằm trên đó lại có chút nhỏ, anh sợ lúc lăn lộn trên giường, động tác có biên độ lớn một chút sẽ lăn luôn xuống đất.
Vẻ mặt Lan San vừa mới bớt đỏ, lần thứ hai lại đỏ rần lên, cô sao có thể nghe không hiểu ý của Minh Dạ, vì thế thấp giọng mắng: "Đáng ghét, tôi muốn đi ngủ."
Cô xem như đã nhận ra Minh Dạ chính là một tên vô lại, cô không nên cho anh sắc mặt hòa nhã.
"Lúc này mới mấy giờ, chúng ta đã lâu không nói chuyện, em đợi lát nữa hãy ngủ, tôi không mua giường nữa được không."
Kỳ thật Minh Dạ đã mệt muốn chết, nhưng vừa nghe thấy giọng nói Lan San, tinh thần lại tăng vọt, hưng phấn như vừa mới hút thuốc phiện, ánh mắt sáng quắc giống như đèn xe ô tô.
Trong lòng anh thật ra không phải muốn nói chuyện mua giường, không sao, dù sao giường trong phòng anh cũng lớn, thêm ai đó ngủ cũng vẫn vậy.
"Minh Dạ, anh còn nói nữa, còn nói nữa là tôi sẽ không để ý đến anh đâu." Lan San cắn chặt răng, ngón tay thiếu chút nữa vò nát ga giường.
Minh Dạ nghe ra mẹ kế nhà anh thực sự tức giận, lập tức trấn an cô: "Được được, tôi không nói nữa, ngoan, đừng nóng giận, còn không phải là do tôi quá kích động, cuối cùng cũng chờ được em, em không biết tôi cao hứng biết bao nhiêu đâu."
Hiện tại anh thật muốn ngay lập tức về nước, thật muốn ngay lập tức được nhìn thấy Lan San.
Sở Tiều chịu không nổi, từ từ đứng dậy đi về phía cửa.
Anh ta tự an ủi bản thân, người đàn ông kia không phải cậu chủ nhà anh ta, thật sự không phải.
Nếu Minh Dạ không phải gia chủ nhà họ Minh, nếu Sở Tiều không phải vệ sĩ của Minh Dạ...Thì hiện tại Sở Tiều đã sớm ném môt chiếc phi tiêu qua, quá khủng bố, quá khiêu chiến trái tim anh ta rồi.
"Ừ... Tôi biết, tôi chờ anh trở về..." Lan San nhỏ giọng nói.
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng Minh Dạ lúc này, anh khẳng định là đang vui vẻ giống như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh như sao bay đầy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.