Chương 107: Minh Dạ, anh thật là tốt bụng (13)
Thập Nguyệt Sơ
02/07/2018
"Lam Tu, cậu đừng vội động dục, tôi có việc muốn hỏi cậu một chút, nếu
một người phụ nữ, đột nhiên có một ngày thay đổi, trở nên vô cùng xa lạ, hoàn toàn không phải người trước kia tôi quen, cậu nói..."
Tiếng thở dốc mờ ám truyền tới, Minh Dạ đưa điện thoại di động ra xa một chút, suy tư một phen mới mở miệng, nhưng những lời phía sau anh không nói ra, Lam Tu miễn cưỡng hỏi: “Người phụ nữ trước kia vô cùng yêu cậu?"
Minh Dạ không nói, xem như ngầm đồng ý.
Lan San... trước kia hẳn là vô cùng thương anh, không chỉ là vì anh là chủ nhân của nhà họ Minh, mà là... Thật sự thích bản thân anh.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ thánh thót, mang theo vài phần tức giận bất bình: "Đó là do cô ấy đã hết hy vọng, tình cảm đối với anh bị anh lãng phí hết, cho nên quay đầu là bờ, tính toán bắt đầu lại cuộc sống mới, sinh hoạt mới, tìm người đàn ông mới. Đàn ông các anh đều là những kẻ đê tiện, lúc người ta yêu các người, thì cả đám như rắm thúi, cả nhìn cũng không thèm liếc người ta một cái, người ta không thích, lại lạch bạch chạy theo không buông... Ưm ưm..."
Mày Minh Dạ càng nhíu càng chặt, giọng nói của cô gái đó như ám ảnh, vang lên không ngừng bên tai anh.
"Khụ khụ... bảo bối nhà tôi đã có kinh nghiệm, cô ấy nói đều là đúng, cậu đừng không để trong lòng, sẽ hối hận, thật đó..."
Nói xong lại dịu dàng an ủi cô gái bên cạnh.
Minh Dạ cười yếu ớt: “Một người phụ nữ lại có thể lăn qua lăn lại cậu thành như vậy, nếu như trước đây cậu là vua, thì cậu cũng chỉ là một tên hôn quân chỉ yêu người đẹp không yêu giang sơn."
"Được, tôi không có thì giờ nói với cậu nữa, bảo bối nhà tôi giận rồi, tôi phải đi dỗ dành, cậu Dạ à, cậu cũng đừng cười tôi, một ngày nào đó nhất định sẽ có một người phụ nữ nhảy ra dạy dỗ cậu."
Lam Tu nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại, để trần, chạy vào phòng tắm.
Trên đời này bất kì sự vật nào cũng tương sinh tương khắc, anh không gặp được, không có nghĩa là cô ấy không tồn tại.
Minh Dạ mắng một câu thấy sắc quên bạn, tiện tay ném điện thoại di động lên bàn trà.
Nhớ tới vừa rồi Lam Tu nói một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ nhảy ra dạy dỗ cậu!!
Minh Dạ nhướng mắt, trên mặt hiện lên vẻ không tin, hơi chột dạ nghĩ: trên đời này ai dám dạy dỗ anh, người phụ nữ dám dạy dỗ anh còn chưa sinh ra đâu.
Tiếng thở dốc mờ ám truyền tới, Minh Dạ đưa điện thoại di động ra xa một chút, suy tư một phen mới mở miệng, nhưng những lời phía sau anh không nói ra, Lam Tu miễn cưỡng hỏi: “Người phụ nữ trước kia vô cùng yêu cậu?"
Minh Dạ không nói, xem như ngầm đồng ý.
Lan San... trước kia hẳn là vô cùng thương anh, không chỉ là vì anh là chủ nhân của nhà họ Minh, mà là... Thật sự thích bản thân anh.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ thánh thót, mang theo vài phần tức giận bất bình: "Đó là do cô ấy đã hết hy vọng, tình cảm đối với anh bị anh lãng phí hết, cho nên quay đầu là bờ, tính toán bắt đầu lại cuộc sống mới, sinh hoạt mới, tìm người đàn ông mới. Đàn ông các anh đều là những kẻ đê tiện, lúc người ta yêu các người, thì cả đám như rắm thúi, cả nhìn cũng không thèm liếc người ta một cái, người ta không thích, lại lạch bạch chạy theo không buông... Ưm ưm..."
Mày Minh Dạ càng nhíu càng chặt, giọng nói của cô gái đó như ám ảnh, vang lên không ngừng bên tai anh.
"Khụ khụ... bảo bối nhà tôi đã có kinh nghiệm, cô ấy nói đều là đúng, cậu đừng không để trong lòng, sẽ hối hận, thật đó..."
Nói xong lại dịu dàng an ủi cô gái bên cạnh.
Minh Dạ cười yếu ớt: “Một người phụ nữ lại có thể lăn qua lăn lại cậu thành như vậy, nếu như trước đây cậu là vua, thì cậu cũng chỉ là một tên hôn quân chỉ yêu người đẹp không yêu giang sơn."
"Được, tôi không có thì giờ nói với cậu nữa, bảo bối nhà tôi giận rồi, tôi phải đi dỗ dành, cậu Dạ à, cậu cũng đừng cười tôi, một ngày nào đó nhất định sẽ có một người phụ nữ nhảy ra dạy dỗ cậu."
Lam Tu nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại, để trần, chạy vào phòng tắm.
Trên đời này bất kì sự vật nào cũng tương sinh tương khắc, anh không gặp được, không có nghĩa là cô ấy không tồn tại.
Minh Dạ mắng một câu thấy sắc quên bạn, tiện tay ném điện thoại di động lên bàn trà.
Nhớ tới vừa rồi Lam Tu nói một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ nhảy ra dạy dỗ cậu!!
Minh Dạ nhướng mắt, trên mặt hiện lên vẻ không tin, hơi chột dạ nghĩ: trên đời này ai dám dạy dỗ anh, người phụ nữ dám dạy dỗ anh còn chưa sinh ra đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.