Chương 217: San San, thật là ngọt (2)
Thập Nguyệt Sơ
02/11/2018
Hôm nay tâm tình Lan San cũng không tệ, tối qua sau khi gọi điện cho Minh Dạ trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy ngọt ngào.
Vừa nhớ tới lời của Minh Dạ, mặt cô liền cảm thấy nóng bừng, cô thật không có cách nào so sánh Minh Dạ hiện tại với con người trước kia của anh, có chút khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một loạt âm thanh ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, khiến Lan San sợ tới mức trà đã đưa tới miệng liền đánh đổ vào ngực.
Cô ngờ vực ngẩng đầu lên, cách lớp kính trong suốt, thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay trên nhà kính, ánh mặt trời nháy mắt bị che khuất.
Giây tiếp theo Lan San buông ly trà xuống, mang vào chiếc dép bông, ra khỏi nhà kính chạy lên ban công.
Máy bay trực thăng xoay quanh nóc nhà từ từ hạ cánh, cánh quạt xoay tròn thổi khiến Lan San run bần bật.
Cũng may biệt thự nhà họ Minh đủ lớn, máy bay trực thăng còn chưa hạ cánh hẳn, cửa khoang bỗng nhiên mở, một người từ bên trong nhảy ra, lập tức đi đến chỗ cô.
Lan San nhìn kỹ, tức khắc trợn to mắt, đây... Rõ ràng là tên tiểu tử hôm qua mới gọi điện thoại cho cô.
Lan San kinh ngạc nhìn Minh Dạ hiên ngang xuất hiện, mở miệng không nói ra lời: "Anh.."
Không phải hiện giờ anh nên ở Italy sao? Thế nào mà... Đã trở về? Tại sao tối hôm qua anh không nói đến chuyện sẽ trở về?
Vẫn còn đang ngây ngốc, bên hông đã căng chặt, liền được một lồng ngực ấm áp rộng lớn ôm vào, hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, khiến cơ thể đông lạnh căng cứng của cô từ từ mềm mại xuống.
Bên tai phả ra hơi ấm, giọng nói trầm thấp truyền đến: "San San, rốt cuộc tôi cũng được nhìn thấy em...”
Lan San có chút ngơ ngẩn, dường như muốn xác định một chút: "Minh Dạ... Thật là anh sao."
Minh Dạ nhẹ nhàng cắn một cái vào vành tai trắng mịn của Lan San, cưng chiều nói: "Đương nhiên là tôi, nếu không ai dám ôm em, tôi chém chết tên đó."
Bên tai truyền đến một trận tê dại, Lan San run rẩy một chút: "Nhưng... Nhưng không phải anh đi Italy sao."
"San San, tôi nhớ em, cho nên trở về, nhìn thấy tôi có phải rất vui hay không." Minh Dạ giống như một đứa trẻ đang làm nũng, ôm Lan San lắc lắc hai cái.
Sở Tiều vừa mới xuống trực thăng nổi da gà, thầm nghĩ khinh bỉ cậu chủ nhà mình một cái.
Đáng lẽ sau khi máy bay hạ cánh sẽ ngồi xe về, nhưng cậu chủ không chịu, nhất định phải đi trực thăng, nói rằng khi bước xuống sẽ rất ngầu, bà chủ sẽ càng thích anh...
Chậc... Nạp Lan Diễn nói quả không sai, cậu chủ đúng thật là... Tính trẻ con còn chưa hết, ngây thơ không chịu được.
Vừa nhớ tới lời của Minh Dạ, mặt cô liền cảm thấy nóng bừng, cô thật không có cách nào so sánh Minh Dạ hiện tại với con người trước kia của anh, có chút khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một loạt âm thanh ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, khiến Lan San sợ tới mức trà đã đưa tới miệng liền đánh đổ vào ngực.
Cô ngờ vực ngẩng đầu lên, cách lớp kính trong suốt, thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay trên nhà kính, ánh mặt trời nháy mắt bị che khuất.
Giây tiếp theo Lan San buông ly trà xuống, mang vào chiếc dép bông, ra khỏi nhà kính chạy lên ban công.
Máy bay trực thăng xoay quanh nóc nhà từ từ hạ cánh, cánh quạt xoay tròn thổi khiến Lan San run bần bật.
Cũng may biệt thự nhà họ Minh đủ lớn, máy bay trực thăng còn chưa hạ cánh hẳn, cửa khoang bỗng nhiên mở, một người từ bên trong nhảy ra, lập tức đi đến chỗ cô.
Lan San nhìn kỹ, tức khắc trợn to mắt, đây... Rõ ràng là tên tiểu tử hôm qua mới gọi điện thoại cho cô.
Lan San kinh ngạc nhìn Minh Dạ hiên ngang xuất hiện, mở miệng không nói ra lời: "Anh.."
Không phải hiện giờ anh nên ở Italy sao? Thế nào mà... Đã trở về? Tại sao tối hôm qua anh không nói đến chuyện sẽ trở về?
Vẫn còn đang ngây ngốc, bên hông đã căng chặt, liền được một lồng ngực ấm áp rộng lớn ôm vào, hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, khiến cơ thể đông lạnh căng cứng của cô từ từ mềm mại xuống.
Bên tai phả ra hơi ấm, giọng nói trầm thấp truyền đến: "San San, rốt cuộc tôi cũng được nhìn thấy em...”
Lan San có chút ngơ ngẩn, dường như muốn xác định một chút: "Minh Dạ... Thật là anh sao."
Minh Dạ nhẹ nhàng cắn một cái vào vành tai trắng mịn của Lan San, cưng chiều nói: "Đương nhiên là tôi, nếu không ai dám ôm em, tôi chém chết tên đó."
Bên tai truyền đến một trận tê dại, Lan San run rẩy một chút: "Nhưng... Nhưng không phải anh đi Italy sao."
"San San, tôi nhớ em, cho nên trở về, nhìn thấy tôi có phải rất vui hay không." Minh Dạ giống như một đứa trẻ đang làm nũng, ôm Lan San lắc lắc hai cái.
Sở Tiều vừa mới xuống trực thăng nổi da gà, thầm nghĩ khinh bỉ cậu chủ nhà mình một cái.
Đáng lẽ sau khi máy bay hạ cánh sẽ ngồi xe về, nhưng cậu chủ không chịu, nhất định phải đi trực thăng, nói rằng khi bước xuống sẽ rất ngầu, bà chủ sẽ càng thích anh...
Chậc... Nạp Lan Diễn nói quả không sai, cậu chủ đúng thật là... Tính trẻ con còn chưa hết, ngây thơ không chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.