Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 23:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
Không biết vì sao, bả vai bị thương của bé dường như không còn đau nữa, trái lại như bị chết lặng, giống như cánh tay của người khác vậy.
Hứa Đa Đa sờ sờ, dưới lớp áo là một lớp vải băng bó được thoa thuốc.
Bé cố gắng đứng dậy vịn mép bàn, kiễng chân nắm lấy chân vịt.
Khó khăn mãi mới có tin tức của mẫu thân, bé phải đi tìm bà chủ tiệm thịt lợn mới được.
Vì sao mẫu thân lại bị đuổi giết, vị công công kia làm việc cho ai? Phụ thân áo đỏ và hai thúc thúc đang kiêng dè cái gì…
Ôm một bụng đầy nghi vấn, Hứa Đa Đa quen đường quen nẻo chạy ra ngoài hậu viện đến cửa phủ Đại lý tự.
Bé đã nhớ được đường đến đó rồi.
Nhưng chưa đi được hai bước đã bị thị vệ túm cổ áo nhấc lên.
“Tiểu thư, Tự khanh đại nhân có lệnh, nếu không có sự đồng ý của đại nhân thì ngài nhất định không được rời khỏi phủ nửa bước.”
Không biết có phải vì dược liệu hay không, thị vệ vừa nhắc tới việc trốn đi, Hứa Đa Đa đã đạp chân giãy dụa, chỗ bị thương lập tức truyền đến cơn đau như xé.
“Ư a –“
Cục vàng lớn giọng hét lên làm thị vệ sợ đến mức luống cuống không biết phải làm sao.
“Hừ, ban ngày ban mặt, hưởng bổng lộc của triều đình, bắt nạt một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì!”
Thanh âm trong trẻo vang lên ngay trên tảng đá trước cổng Đại lý tự, là từ một bé trai khoảng tám, chín tuổi.
Cậu bé thù địch nhìn chằm chằm hai người, sau đó chợt như lợn rừng mà nhanh chóng lao tới.
Thị vệ bị cậu đụng ngã xuống đất, Hứa Đa Đa cũng thuận thế đè lên người thị vệ kia.
Đầu óc choáng váng, đầu Hứa Đa Đa rối loạn đặc quánh như keo dán.
“Này, nhóc con, ngẩn người cái gì, mau chạy đi!”
Một đôi tay nâng Hứa Đa Đa dậy, lo lắng thúc giục bé.
Hứa Đa Đa dọc theo bàn tay lạnh lẽo nhìn lên mặt cậu, hai mắt đột nhiên tỏa sáng: “Anh, anh chính là tiểu ca ca đầu bếp ở Lưu phủ.”
“Ai là tiểu ca ca đầu bếp của ngươi!” Trì Uyên tức giận nói, mắt thấy thị vệ còn chưa kịp bình tĩnh lại, cậu quyết định ngồi xổm xuống ôm lấy thắt lưng Hứa Đa Đa, chuẩn bị ôm bé chạy trối chết.
Thế nhưng cậu cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi, Hứa Đa Đa thì ba tuổi rưỡi, cũng không thể dễ dàng nói ôm là ôm đi được.
Cậu cắn chặt răng, như lấy trứng chọi đá, nghẹn đỏ cả mặt.
Hứa Đa Đa nhận ra tiểu ca ca đầu bếp đang “cứu” bé.
Bé cuống quít đẩy Trì Uyên ra: “Ta không đi đâu, đây là nhà của ta!”
“Nhà của ngươi?”
Trì Uyên nhìn tiểu bất điểm này, lại nhìn phủ Đại lý tự nguy nga sừng sững.
Nhịn không được mỉa mai nói: “Không nhìn ra ngươi nhỏ bé như này, miệng lại toàn hồ ngôn loạn ngữ, da trâu thổi lên trời!”
Cậu không thể không chú ý tới miếng chân vịt rơi trên mặt đất, rồi lại nhìn tiểu bất điểm này ăn mặc không tệ, nói không chừng cũng giống cái chân vịt kia, đều là đồ trộm được.
Đại lý tự chính là nơi xử án quan trọng, đại gian đại ác cũng không dám nói dối nơi này là nhà mình!
Bị tiểu ca ca đầu bếp châm chọc khiến Hứa Đa Đa rất buồn bực.
Bé không có nói dối!
Lúc này, thị vệ cuối cùng cũng đứng lên.
Sửa sang lại bội kiếm với mũ quan, hai người nào dám động đến Hứa Đa Đa nữa, đứa nhỏ này mềm yếu như bột nhão.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo: “Tiểu thư, Tự khanh đại nhân đã ra lệnh, xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.”
Hứa Đa Đa gọi Chu Kính Yến là phụ thân, đối với đám người Đại lý tự mà nói dĩ nhiên là cao hơn một bậc.
Trì Uyên trợn mắt há hốc miệng, thật sự là thiên kim tiểu thư Đại lý tự?
Trên khuôn mặt gầy gò của cậu, đôi môi khô nứt nở một nụ cười lúng túng, từng bước lui về sau.
Sao cậu dám chọc đến người ở nơi này, vừa nãy còn mới nói lời điên khùng xong.
Trì Uyên muốn lui lại, ánh mắt linh động của Hứa Đa Đa đã phát hiện cậu có mang theo một hộp cơm đặt trên phiến đá.
Hứa Đa Đa sờ sờ, dưới lớp áo là một lớp vải băng bó được thoa thuốc.
Bé cố gắng đứng dậy vịn mép bàn, kiễng chân nắm lấy chân vịt.
Khó khăn mãi mới có tin tức của mẫu thân, bé phải đi tìm bà chủ tiệm thịt lợn mới được.
Vì sao mẫu thân lại bị đuổi giết, vị công công kia làm việc cho ai? Phụ thân áo đỏ và hai thúc thúc đang kiêng dè cái gì…
Ôm một bụng đầy nghi vấn, Hứa Đa Đa quen đường quen nẻo chạy ra ngoài hậu viện đến cửa phủ Đại lý tự.
Bé đã nhớ được đường đến đó rồi.
Nhưng chưa đi được hai bước đã bị thị vệ túm cổ áo nhấc lên.
“Tiểu thư, Tự khanh đại nhân có lệnh, nếu không có sự đồng ý của đại nhân thì ngài nhất định không được rời khỏi phủ nửa bước.”
Không biết có phải vì dược liệu hay không, thị vệ vừa nhắc tới việc trốn đi, Hứa Đa Đa đã đạp chân giãy dụa, chỗ bị thương lập tức truyền đến cơn đau như xé.
“Ư a –“
Cục vàng lớn giọng hét lên làm thị vệ sợ đến mức luống cuống không biết phải làm sao.
“Hừ, ban ngày ban mặt, hưởng bổng lộc của triều đình, bắt nạt một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì!”
Thanh âm trong trẻo vang lên ngay trên tảng đá trước cổng Đại lý tự, là từ một bé trai khoảng tám, chín tuổi.
Cậu bé thù địch nhìn chằm chằm hai người, sau đó chợt như lợn rừng mà nhanh chóng lao tới.
Thị vệ bị cậu đụng ngã xuống đất, Hứa Đa Đa cũng thuận thế đè lên người thị vệ kia.
Đầu óc choáng váng, đầu Hứa Đa Đa rối loạn đặc quánh như keo dán.
“Này, nhóc con, ngẩn người cái gì, mau chạy đi!”
Một đôi tay nâng Hứa Đa Đa dậy, lo lắng thúc giục bé.
Hứa Đa Đa dọc theo bàn tay lạnh lẽo nhìn lên mặt cậu, hai mắt đột nhiên tỏa sáng: “Anh, anh chính là tiểu ca ca đầu bếp ở Lưu phủ.”
“Ai là tiểu ca ca đầu bếp của ngươi!” Trì Uyên tức giận nói, mắt thấy thị vệ còn chưa kịp bình tĩnh lại, cậu quyết định ngồi xổm xuống ôm lấy thắt lưng Hứa Đa Đa, chuẩn bị ôm bé chạy trối chết.
Thế nhưng cậu cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi, Hứa Đa Đa thì ba tuổi rưỡi, cũng không thể dễ dàng nói ôm là ôm đi được.
Cậu cắn chặt răng, như lấy trứng chọi đá, nghẹn đỏ cả mặt.
Hứa Đa Đa nhận ra tiểu ca ca đầu bếp đang “cứu” bé.
Bé cuống quít đẩy Trì Uyên ra: “Ta không đi đâu, đây là nhà của ta!”
“Nhà của ngươi?”
Trì Uyên nhìn tiểu bất điểm này, lại nhìn phủ Đại lý tự nguy nga sừng sững.
Nhịn không được mỉa mai nói: “Không nhìn ra ngươi nhỏ bé như này, miệng lại toàn hồ ngôn loạn ngữ, da trâu thổi lên trời!”
Cậu không thể không chú ý tới miếng chân vịt rơi trên mặt đất, rồi lại nhìn tiểu bất điểm này ăn mặc không tệ, nói không chừng cũng giống cái chân vịt kia, đều là đồ trộm được.
Đại lý tự chính là nơi xử án quan trọng, đại gian đại ác cũng không dám nói dối nơi này là nhà mình!
Bị tiểu ca ca đầu bếp châm chọc khiến Hứa Đa Đa rất buồn bực.
Bé không có nói dối!
Lúc này, thị vệ cuối cùng cũng đứng lên.
Sửa sang lại bội kiếm với mũ quan, hai người nào dám động đến Hứa Đa Đa nữa, đứa nhỏ này mềm yếu như bột nhão.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo: “Tiểu thư, Tự khanh đại nhân đã ra lệnh, xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.”
Hứa Đa Đa gọi Chu Kính Yến là phụ thân, đối với đám người Đại lý tự mà nói dĩ nhiên là cao hơn một bậc.
Trì Uyên trợn mắt há hốc miệng, thật sự là thiên kim tiểu thư Đại lý tự?
Trên khuôn mặt gầy gò của cậu, đôi môi khô nứt nở một nụ cười lúng túng, từng bước lui về sau.
Sao cậu dám chọc đến người ở nơi này, vừa nãy còn mới nói lời điên khùng xong.
Trì Uyên muốn lui lại, ánh mắt linh động của Hứa Đa Đa đã phát hiện cậu có mang theo một hộp cơm đặt trên phiến đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.