Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 24:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
Xem ra tiểu ca ca đầu bếp lại đang đi bán điểm tâm nhỉ?
Đột nhiên, đôi mắt Hứa Đa Đa chợt lóe sáng, giòn giã nói: “Đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị, không bằng tiểu ca ca đầu bếp anh nấu cơm cho ta đi!”
“Hả?”
Trì Uyên vô cùng kinh ngạc, thật sự có thể vào Đại lý tự nấu ăn được sao?
“Đi thôi, đi thôi!”
Hứa Đa Đa háo hức nắm lấy tay Trì Uyên, công khai dẫn vào cửa phủ.
Một người áo gấm rực rỡ, một người vải thô rách nát.
Trong mắt bọn thị vệ, mặc dù Tự khanh đại nhân đối xử với đứa nhỏ này không tầm thường, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, bản tính ham chơi.
Hứa Đa Đa không chỉ để thị vệ nhìn thấy mà còn đặc biệt tới tìm Thương Trần đang viết văn thư.
Nhìn thấy Hứa Đa Đa tỉnh lại, khí sắc trên mặt cũng không tệ, Thương Trần đặt bút xuống, dốc lòng tận lực nói: “Sao lại chạy ra ngoài rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Lần tra án này khiến Hứa Đa Đa bị thương, y cũng hối hận đến xanh ruột.
Hứa Đa Đa hưng phấn vô cùng chớp mắt nhìn Thương Trần: “Thương thúc thúc, cháu muốn tiểu ca ca đầu bếp này nấu ăn cho cháu, anh ấy làm điểm tâm rất ngon…”
Vẻ mặt bé hớn hở khoa trương miêu tả, lúc này Thương Trần mới để ý tới Trì Uyên.
Từ đầu tóc đến mũi chân, nhìn thế nào cũng là một dáng vẻ nghèo túng.
Đại lý tự thành nhà trẻ rồi sao?
Nhưng nghe Hứa Đa Đa khen ngợi liên tục, Thương Trần cũng không tiện cắt ngang hứng thú của bé, mặt mày dài thườn thượt hỏi: “Nhà ở đâu, họ tên như nào?”
Trì Uyên bị Thương Trần nhìn chằm chằm rất không tự nhiên, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh thẳng lưng nói: “Trì Uyên, ở trong miếu hoàng thành, không cha không mẹ.”
“Ngài xem, Thương thúc thúc, anh ấy rất đáng thương đó…” Hứa Đa Đa chọc chọc hai ngón tay, rũ mắt cau mày lầu bầu nói: “Từ nhỏ Đa Đa đã không có nơi ở cố định, không có bạn bè…”
Thương Trần nào chịu được dáng vẻ đáng thương của đứa nhỏ này.
Đau đớn hơn cả trời sập.
“Được được được, việc này để ta bẩm báo lại với Chu đại nhân.” Thương Trần nghe không nổi chuyện cũ của Hứa Đa Đa nữa, đau lòng không thôi, đôi tay thanh tú thường cầm bút nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Đa lên: “Không khóc nào, Đa Đa dũng cảm nhất đúng không?”
“Ừm.”
Hứa Đa Đa thu lại vẻ mặt suy sụp của mình, kề sát gần mặt Thương Trần rồi hôn “bẹp” một cái, sau đó nín khóc mỉm cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn Thương thúc thúc.”
Bé vui vẻ mang theo Trì Uyên trở về hậu viện, Thương Trần sững sờ một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Nụ hôn này làm y có cảm giác như đang ở trong vườn đào, gió xuân phơi phới, chim hót hoa thơm…
“Nhìn không ra, tâm tư lại nhiều như vậy…” Trì Uyên rốt cuộc đã hiểu, nha đầu này dụ dỗ từng người từng người một.
Hứa Đa Đa đợi cậu bước vào cửa, sau đó vội vàng dùng thân thể nhỏ bé của mình đóng cửa lại.
“Một lát nữa anh nói muốn ra ngoài phủ mua thức ăn, sau đó lén lút dẫn ta theo.”
Đôi mắt Hứa Đa Đa chân thành tỏa sáng: “Chúng ta làm một giao dịch đi!”
“Ngươi?”
Trì Uyên lại sợ sệt một lần nữa, thì ra đứa nhỏ này đã sớm có kế hoạch.
Bé cùng lắm mới chỉ ba bốn tuổi…đầu óc đã linh hoạt như vậy sao.
…
Lúc này, tại nội viện hoàng cung.
Lửa trong lò than cháy bùng lên, vị phu nhân quý phái siết lấy cành mai vàng mềm mại, không yên lòng hỏi: “Nàng ta chết rồi sao?”
“Đã chết.” Vinh công công hạ mình nở nụ cười: “Nàng ta không chỉ chết rồi, đến cả đứa con gái trong bụng cũng đã bị Đại lý tự bí mật xử tử, ngài không cần phải lo lắng nữa.”
“Được rồi, rất tốt.”
Vị phu nhân thê lương cười, bẻ gãy cành mai ném vào trong lò sưởi, thù hận cắn răng nói: “Đã sớm nên chết rồi, thi thể của nàng ta…”
Vinh công công ngầm hiểu: “Ngài yên tâm, nô tài đã phái người đến đào mộ nàng ta lên, nghiền nát toàn bộ xương cốt, ngày mai sẽ trình lên cho ngài.”
Đột nhiên, đôi mắt Hứa Đa Đa chợt lóe sáng, giòn giã nói: “Đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị, không bằng tiểu ca ca đầu bếp anh nấu cơm cho ta đi!”
“Hả?”
Trì Uyên vô cùng kinh ngạc, thật sự có thể vào Đại lý tự nấu ăn được sao?
“Đi thôi, đi thôi!”
Hứa Đa Đa háo hức nắm lấy tay Trì Uyên, công khai dẫn vào cửa phủ.
Một người áo gấm rực rỡ, một người vải thô rách nát.
Trong mắt bọn thị vệ, mặc dù Tự khanh đại nhân đối xử với đứa nhỏ này không tầm thường, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, bản tính ham chơi.
Hứa Đa Đa không chỉ để thị vệ nhìn thấy mà còn đặc biệt tới tìm Thương Trần đang viết văn thư.
Nhìn thấy Hứa Đa Đa tỉnh lại, khí sắc trên mặt cũng không tệ, Thương Trần đặt bút xuống, dốc lòng tận lực nói: “Sao lại chạy ra ngoài rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Lần tra án này khiến Hứa Đa Đa bị thương, y cũng hối hận đến xanh ruột.
Hứa Đa Đa hưng phấn vô cùng chớp mắt nhìn Thương Trần: “Thương thúc thúc, cháu muốn tiểu ca ca đầu bếp này nấu ăn cho cháu, anh ấy làm điểm tâm rất ngon…”
Vẻ mặt bé hớn hở khoa trương miêu tả, lúc này Thương Trần mới để ý tới Trì Uyên.
Từ đầu tóc đến mũi chân, nhìn thế nào cũng là một dáng vẻ nghèo túng.
Đại lý tự thành nhà trẻ rồi sao?
Nhưng nghe Hứa Đa Đa khen ngợi liên tục, Thương Trần cũng không tiện cắt ngang hứng thú của bé, mặt mày dài thườn thượt hỏi: “Nhà ở đâu, họ tên như nào?”
Trì Uyên bị Thương Trần nhìn chằm chằm rất không tự nhiên, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh thẳng lưng nói: “Trì Uyên, ở trong miếu hoàng thành, không cha không mẹ.”
“Ngài xem, Thương thúc thúc, anh ấy rất đáng thương đó…” Hứa Đa Đa chọc chọc hai ngón tay, rũ mắt cau mày lầu bầu nói: “Từ nhỏ Đa Đa đã không có nơi ở cố định, không có bạn bè…”
Thương Trần nào chịu được dáng vẻ đáng thương của đứa nhỏ này.
Đau đớn hơn cả trời sập.
“Được được được, việc này để ta bẩm báo lại với Chu đại nhân.” Thương Trần nghe không nổi chuyện cũ của Hứa Đa Đa nữa, đau lòng không thôi, đôi tay thanh tú thường cầm bút nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Đa Đa lên: “Không khóc nào, Đa Đa dũng cảm nhất đúng không?”
“Ừm.”
Hứa Đa Đa thu lại vẻ mặt suy sụp của mình, kề sát gần mặt Thương Trần rồi hôn “bẹp” một cái, sau đó nín khóc mỉm cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn Thương thúc thúc.”
Bé vui vẻ mang theo Trì Uyên trở về hậu viện, Thương Trần sững sờ một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Nụ hôn này làm y có cảm giác như đang ở trong vườn đào, gió xuân phơi phới, chim hót hoa thơm…
“Nhìn không ra, tâm tư lại nhiều như vậy…” Trì Uyên rốt cuộc đã hiểu, nha đầu này dụ dỗ từng người từng người một.
Hứa Đa Đa đợi cậu bước vào cửa, sau đó vội vàng dùng thân thể nhỏ bé của mình đóng cửa lại.
“Một lát nữa anh nói muốn ra ngoài phủ mua thức ăn, sau đó lén lút dẫn ta theo.”
Đôi mắt Hứa Đa Đa chân thành tỏa sáng: “Chúng ta làm một giao dịch đi!”
“Ngươi?”
Trì Uyên lại sợ sệt một lần nữa, thì ra đứa nhỏ này đã sớm có kế hoạch.
Bé cùng lắm mới chỉ ba bốn tuổi…đầu óc đã linh hoạt như vậy sao.
…
Lúc này, tại nội viện hoàng cung.
Lửa trong lò than cháy bùng lên, vị phu nhân quý phái siết lấy cành mai vàng mềm mại, không yên lòng hỏi: “Nàng ta chết rồi sao?”
“Đã chết.” Vinh công công hạ mình nở nụ cười: “Nàng ta không chỉ chết rồi, đến cả đứa con gái trong bụng cũng đã bị Đại lý tự bí mật xử tử, ngài không cần phải lo lắng nữa.”
“Được rồi, rất tốt.”
Vị phu nhân thê lương cười, bẻ gãy cành mai ném vào trong lò sưởi, thù hận cắn răng nói: “Đã sớm nên chết rồi, thi thể của nàng ta…”
Vinh công công ngầm hiểu: “Ngài yên tâm, nô tài đã phái người đến đào mộ nàng ta lên, nghiền nát toàn bộ xương cốt, ngày mai sẽ trình lên cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.