Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 25:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
Vị phu nhân nở một nụ cười xinh đẹp như hoa: “Làm không tệ, ban thưởng.”
Cành mai dần bị ngọn lửa nuốt chửng, ánh lửa bập bùng chiếu sáng lên hận ý ngập trời nơi đáy mắt vị phu nhân.
Người phụ nữ kia và tiện chủng trong bụng nàng rơi vào kết cục này tất cả đều là quả báo xứng đáng.
Thế nhưng chết không hết tội, ả vẫn rất hận!
Nhưng cho dù ả có căm ghét hận thù đến đâu, người phụ nữ kia cũng đã chết rồi.
Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của vị phu nhân xinh đẹp khẽ thả lỏng vài phần, đôi mắt sáng trong rũ xuống, tùy ý phất tay: “Gần đây Vinh công công vất vả rồi, xuống lĩnh thưởng đi.”
“Vâng, nô tài xin phép cáo lui.” Lời Vinh công công nói ra toàn là mật ngọt nịnh nọt, gã không khỏi đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy dọc trên thái dương.
Nếu có thể xử lý thỏa đáng chuyện này thì cái đầu của gã xem như giữ được.
Tại cửa sau Đại lý tự.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhân lúc các tiểu nhị trong phòng bếp đang bận rộn lặng lẽ lén lút lẻn ra.
Hít thở bầu không khí trong lành, khóe miệng Hứa Đa Đa khẽ cong lên, hài lòng nhảy nhót trên con đường lát đá xanh.
Tự do rồi!
Trì Uyên cứ như vậy theo sau Hứa Đa Đa, nhìn bé vui sướng tươi cười, còn có hai quả cầu nhỏ rung rinh trên đỉnh đầu. Trên mặt cậu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vui vẻ đến vậy sao?
Ngoài đường đổ nát tan hoang này làm sao sánh bằng việc bé an sinh hưởng phúc ở Đại lý tự chứ. Trì Uyên lắc đầu, trong lòng không rõ vị thiên kim tiểu thư chưa thấy nhân gian khổ đau này đang nghĩ gì.
Hứa Đa Đa vẫn đang nhảy từng bước trên đoạn đường phía trước, đến khi khuôn mặt trắng nõn toát mồ hôi mới chậm rãi dừng lại.
Bé quay đầu nhìn Trì Uyên còn cách một quãng xa, nhịn không được bĩu môi vẫy tay nói: “Mau đuổi theo ta đi.”
Chân dài vậy mà sao đi bộ chậm thế!
Hứa Đa Đa có hơi ghét bỏ liếc nhìn một cái.
Mặt trời đang lên cao, Trì Uyên suýt nữa bị vẻ mặt kỳ lạ này của bé làm cho choáng váng sững sờ, một lúc sau cũng cất bước chạy lên: “Bằng tốc độ của ta, đuổi kịp ngươi không phải quá đơn giản sao?”
Cậu chỉ là nhường bé mà thôi, đắc ý cái gì chứ.
“Phải không?”
“Vậy ngươi mau đuổi kịp đi!” Hứa Đa Đa nghe giọng điệu không chịu thua của cậu thì nhịn không được nở một nụ cười, sau đó chạy nhanh về phía trước, bé còn có chuyện quan trọng phải làm.
Đi dạo một vòng ở bên ngoài, Trì Uyên nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trên tay.
“Đây là?”
Vẻ mặt Trì Uyên ghét bỏ nhìn lớp đường không được bọc đều trên que kẹo với quả sơn trà tươi xanh.
Nếu để cậu làm ít nhất cũng phải ngon hơn cái này gấp vạn lần.
Làm sao có thể cho thứ như đồ bỏ đi này vào miệng được chứ?
“Ai cần anh quản? Ta chỉ muốn ăn cái này thôi!” Hứa Đa Đa bĩu môi, sau đó như nhớ ra điều gì, bé ngẩn người nhìn Trì Uyên: “Anh cũng làm được mấy thứ này đúng không?”
Thấy bé phản ứng lại, Trì Uyên gật đầu.
Hứa Đa Đa xoa xoa mặt mình: “Sớm biết đã quấn lấy bắt anh làm rồi, chỉ là cảm giác rất kỳ lạ, ta cũng không biết vì sao phải ăn cái này nữa…”
Suy nghĩ của bé rất rối loạn, trong đầu luôn không ngừng nảy ra một vài thứ gì đó.
Vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Thấy Hứa Đa Đa nhíu hết mày lại, trong lòng Trì Uyên băn khoăn nhưng vẫn nói ra lời xin lỗi.
Đứa nhỏ dù sao vẫn là đứa nhỏ, có thông minh đến mấy đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ.
“Nếu ngươi muốn ăn thì lần sau ta sẽ làm cho ngươi, còn dẫn ngươi đi tha hồ chạy nhảy nữa.” Trì Uyên nhịn không được xoa xoa đầu Hứa Đa Đa, sắc mặt cậu dần trở nên dịu dàng hơn.
Hứa Đa Đa nở nụ cười, trong lòng ấm áp.
Tiểu ca ca này rất tốt, bé không nhìn lầm người.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, hai người cứ như vậy vui đùa chạy về chính viện Đại lý tự.
Cành mai dần bị ngọn lửa nuốt chửng, ánh lửa bập bùng chiếu sáng lên hận ý ngập trời nơi đáy mắt vị phu nhân.
Người phụ nữ kia và tiện chủng trong bụng nàng rơi vào kết cục này tất cả đều là quả báo xứng đáng.
Thế nhưng chết không hết tội, ả vẫn rất hận!
Nhưng cho dù ả có căm ghét hận thù đến đâu, người phụ nữ kia cũng đã chết rồi.
Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của vị phu nhân xinh đẹp khẽ thả lỏng vài phần, đôi mắt sáng trong rũ xuống, tùy ý phất tay: “Gần đây Vinh công công vất vả rồi, xuống lĩnh thưởng đi.”
“Vâng, nô tài xin phép cáo lui.” Lời Vinh công công nói ra toàn là mật ngọt nịnh nọt, gã không khỏi đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy dọc trên thái dương.
Nếu có thể xử lý thỏa đáng chuyện này thì cái đầu của gã xem như giữ được.
Tại cửa sau Đại lý tự.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhân lúc các tiểu nhị trong phòng bếp đang bận rộn lặng lẽ lén lút lẻn ra.
Hít thở bầu không khí trong lành, khóe miệng Hứa Đa Đa khẽ cong lên, hài lòng nhảy nhót trên con đường lát đá xanh.
Tự do rồi!
Trì Uyên cứ như vậy theo sau Hứa Đa Đa, nhìn bé vui sướng tươi cười, còn có hai quả cầu nhỏ rung rinh trên đỉnh đầu. Trên mặt cậu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vui vẻ đến vậy sao?
Ngoài đường đổ nát tan hoang này làm sao sánh bằng việc bé an sinh hưởng phúc ở Đại lý tự chứ. Trì Uyên lắc đầu, trong lòng không rõ vị thiên kim tiểu thư chưa thấy nhân gian khổ đau này đang nghĩ gì.
Hứa Đa Đa vẫn đang nhảy từng bước trên đoạn đường phía trước, đến khi khuôn mặt trắng nõn toát mồ hôi mới chậm rãi dừng lại.
Bé quay đầu nhìn Trì Uyên còn cách một quãng xa, nhịn không được bĩu môi vẫy tay nói: “Mau đuổi theo ta đi.”
Chân dài vậy mà sao đi bộ chậm thế!
Hứa Đa Đa có hơi ghét bỏ liếc nhìn một cái.
Mặt trời đang lên cao, Trì Uyên suýt nữa bị vẻ mặt kỳ lạ này của bé làm cho choáng váng sững sờ, một lúc sau cũng cất bước chạy lên: “Bằng tốc độ của ta, đuổi kịp ngươi không phải quá đơn giản sao?”
Cậu chỉ là nhường bé mà thôi, đắc ý cái gì chứ.
“Phải không?”
“Vậy ngươi mau đuổi kịp đi!” Hứa Đa Đa nghe giọng điệu không chịu thua của cậu thì nhịn không được nở một nụ cười, sau đó chạy nhanh về phía trước, bé còn có chuyện quan trọng phải làm.
Đi dạo một vòng ở bên ngoài, Trì Uyên nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trên tay.
“Đây là?”
Vẻ mặt Trì Uyên ghét bỏ nhìn lớp đường không được bọc đều trên que kẹo với quả sơn trà tươi xanh.
Nếu để cậu làm ít nhất cũng phải ngon hơn cái này gấp vạn lần.
Làm sao có thể cho thứ như đồ bỏ đi này vào miệng được chứ?
“Ai cần anh quản? Ta chỉ muốn ăn cái này thôi!” Hứa Đa Đa bĩu môi, sau đó như nhớ ra điều gì, bé ngẩn người nhìn Trì Uyên: “Anh cũng làm được mấy thứ này đúng không?”
Thấy bé phản ứng lại, Trì Uyên gật đầu.
Hứa Đa Đa xoa xoa mặt mình: “Sớm biết đã quấn lấy bắt anh làm rồi, chỉ là cảm giác rất kỳ lạ, ta cũng không biết vì sao phải ăn cái này nữa…”
Suy nghĩ của bé rất rối loạn, trong đầu luôn không ngừng nảy ra một vài thứ gì đó.
Vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Thấy Hứa Đa Đa nhíu hết mày lại, trong lòng Trì Uyên băn khoăn nhưng vẫn nói ra lời xin lỗi.
Đứa nhỏ dù sao vẫn là đứa nhỏ, có thông minh đến mấy đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ.
“Nếu ngươi muốn ăn thì lần sau ta sẽ làm cho ngươi, còn dẫn ngươi đi tha hồ chạy nhảy nữa.” Trì Uyên nhịn không được xoa xoa đầu Hứa Đa Đa, sắc mặt cậu dần trở nên dịu dàng hơn.
Hứa Đa Đa nở nụ cười, trong lòng ấm áp.
Tiểu ca ca này rất tốt, bé không nhìn lầm người.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, hai người cứ như vậy vui đùa chạy về chính viện Đại lý tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.