Chương 398: Quyển 2 - Chương 290: Thần Điện – Sát Sinh Lộ
Người Qua Đường Ất
01/10/2018
Vô Song một đường đi theo Lãnh lên đến đỉnh Nhạc Sơn.
Nơi này là một công trình kiến trúc phật giáo rất lớn thậm chí đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được tượng phật, buồn cười là một nơi đầy không khí phật giáo thế này lại là nơi tập trung đầu não của quỷ tộc.
Kiến trúc này rất lớn nên Vô Song cũng khó lòng mà biết được nơi đây là dành cho ai ở, toàn bộ quỷ tộc đứng trên Thất Vương cũng chỉ có Song Đế, bản thân Song Đế sao có thể ở trong một công trình lớn như vậy?, dù sao cả quãng đường bên dưới cũng đã thể hiện quỷ tộc không hiểu hưởng thụ như nhân loại, đến cả trình độ như Thất Vương cũng chỉ ở trong một nơi gọi là ‘tạm’ đối với ngũ tuyệt cường giả của nhân loại mà thôi.
Chính vì điểm này mà Vô Song tin tưởng công trình kiến trúc trước mặt chính là nơi được coi là Thần Điện, dẫu sao không khí trang nghiêm của nó thực sự có chút hơi hướng ‘thần’.
Lãnh vẫn không nói gì, Vô Song đương nhiên sẽ không hỏi, trên đường cũng không xuất hiện kẻ như Tu La Vương chặn đường, một đường đi tới.
Tại đỉnh núi vậy mà không có người nào, ít nhất cả quãng đường đi từ hành lang ngoài đến khu vực trung tâm, Vô Song đến cả một cái bóng cũng không thấy.
Cứ như thế đi thẳng một mạch, mãi cho đến khi Lãnh dừng lại trước một khoảng không, Vô Song cũng dừng theo.
Đây là một khoảng sân rất lớn nhưng lại không có bất cứ công trình kiến trúc nào, quả thực tương đối lạ mắt.
Lãnh dừng lại, nàng sau đó đưa tay ra, lúc này từ trong bàn tay nàng xuất hiện một lượng ma khí rất lớn, ma khí rất nhanh tạo thành đại thủ ấn mà tiến về phía trước.
Trên người Lãnh gần như không tồn tại ma khí đấy là bởi vì khả năng dấu khí của Lãnh quá tốt, bản thân ma khí trong người nàng chỉ sợ vượt qua tất cả nhân vật trong Thất Vương thậm chí gộp cả 5 người còn lại trong Thất Vương hiện nay cũng được.
Đại thủ ấn tiến vào khỏng không như bị vật gì đó ngăn cản, Lãnh đương nhiên cũng cảm nhận được điểm này, nàng nắm tay lại, đại thủ ấn cũng nắm lại sau đó nàng một kéo, giật ngược tay về phía sau, một tâm thanh vỡ tan vang lên.
Toàn bộ không gian như rung động, một tấm màn che bị nàng bóp nát cứ như từng mảnh thủy tinh bị đập vỡ vậy, rốt cuộc hình ảnh chân thực nơi khoảng không mới hiện ra.
Vô Song nhìn thấy toàn bộ trong mắt, hắn chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Tại vị trí mà Lãnh đứng cách vị trí Vô Song đứng 2 bước chân đồng thời cách cái hố trước mặt 1 bước chân.
Trước mặt Vô Song cùng Lãnh là một cái hố rất lớn, phi thường lớn.
Cái hố này gần như chiếm toàn bộ khoảng không hơn nữa cái hố này Vô Song lạ gì?.
Ngày đó ở tế đàn cổ nơi Hắc Địa hắn chính là nhìn thấy thứ này, tất nhiên hai bên vẫn có khác biệt.
Ở Hắc Địa thì hố đen này cho Vô Song cảm giác nguy hiểm cùng sợ hãi như có vô số sinh vật đang muốn chui lên, thức ma khí đặc sánh cô đọng lại cùng oan hồn lượn lờ, đây mới chân chính là địa ngục, là cổng vào địa ngục.
Còn tại nơi đây, ma khí cũng đặc quánh lại nhưng lại bình lặng đến sợ, sự yên lặng cùng tịch mịch khiến người ta nhìn vào có cảm giác bất an, cảm giác sợ hãi trong mơ hồ.
Lãnh nhìn Vô Song, nàng mỉm cười.
“Dám nhảy không?”.
Nói rồi nàng cả người nhảy xuống để lại Vô Song trên mặt đất.
Vô Song nhếch miệng một cái, hắn cũng nhảy xuống.
Giây phút hai người biến mất, mặt đất lại trở nên bình thường, căn bản như chưa từng có gì xảy ra.
Không gian được tái tạo, hố đen cứ như chưa xuất hiện bao giờ, trước mặt chỉ là khoảng sân rộng.
_______________________
Vô Song đã từng trải qua cảm giác tiến vào cái ‘hố’ này tuy nhiên lần thứ 2 trải nghiệm thì cảm giác vẫn cứ rất tệ.
Nó nhớp nháp mà nhầy nhụa, cứ như đang tắm trong những thùng dầu mỏ vừa đào lên vậy, cho dù chính Vô Song đang ở trong trạng thái ma hóa thì cảm xúc khó chịu kia vẫn cực kỳ chân thật.
Hắn cứ chìm dần chìm dần, căn bản không biết mình chìm đến đâu cũng không nhìn thấy Lãnh ở đâu, cả người như đang ở trong một biển dầu, thân thể hắn càng ngày càng nặng>
Không rõ tiến xuống được bao lâu, Vô Song bắt đầu cảm nhận được oán hồn, những linh hồn đang gào thét lượn lờ, những linh hồn trong suốt với muôn vàn sắc thái trên khuôn mặt, đưa cánh tay đen xì của nó ra bám lên cơ thể Vô Song.
Hắn như cảm nhận được hàng ngàn hàng vạn cánh tay đang cố kéo mình xuống vậy.
Vô Song hiện tại vẫn giữ được ý thức nhưng vì hắn giữ được ý thức nên hắn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
Lại qua một thời gian, hắn không chỉ cảm nhận được oán hồn đụng đến mình, hắn còn cảm nhận được tiếng than khóc kể lệ, những tiếng gào rống thê lương vô cùng.
Cái âm thanh này nếu muốn đưa ra ví dụ rõ ràng nhất thì nó giống tiếng mèo kêu nửa đêm, nghe sao mà ghê người.
Vô Song chán ghét cảm giác này, hắn không biết mình còn phải tiến xuống bao lâu, còn phải đối mặt với cảm giác này bao lâu, hắn liền dùng hết toàn bộ sức lực điều động tam long sau lưng.
Tam long vốn đang buông thõng nhìn không khác gì sinh vật đã chết đột nhiên cử động rồi gầm lên, thậm chí không đợi Vô Song điều khiển tam long tham lam mở miệng, từng miếng từng miếng cắn vào khoảng không gian đen ngòm này.
Vô Song có thể cảm nhận được sự vui thích của tam long, tam long bị thương sau trận chiến với Lãnh thậm chí đang bắt đầu hồi phục, bắt đầu chậm rãi có được khí thế của bản thân mình.
Tam long tham lam mà thôn phệ mỏi thứ hơn nữa không biết có phải ma uy của tam long quá mạnh hay không những oán hồn kia bắt đầu sợ run, bắt đầu tản ra không dám lại gần Vô Song nữa, hắn bắt đầu cảm thấy sự tĩnh lặng, sự tĩnh lặng dễ chịu.
Dần dần theo thời gian, tam long cũng đình chỉ thôn phệ ma khí, điều này khiến Vô Song mơ hồ cảm thấy lạ, tam long gần như cũng không quá thích thú ma khí ở đây, nó chỉ thôn phệ đủ cho chính bản thân mình hồi phục, tuyệt không lấy thêm một phần nào, việc này so với sự thôn phệ đầy tham lam trước đây của tam long rõ ràng không giống.
Thú thật Vô Song đã làm bạn cùng tam long trong thời gian không ngắn nhưng mà hắn căn bản không hiểu nổi thứ này, đây rốt cuộc là một phần cơ thể hắn hay là sinh vật nào ký sinh trên người hắn?.
Suy nghĩ miên man của Vô Song chỉ bị cắt đứt khi hắn thấy điểm sáng, điểm sáng duy nhất nơi cõi u linh đầy tăm tối.
Vô Song dùng hết sức, cứ như một thợ lặn di chuyển giữa đấy biển vậy, hắn vùng vẫy trong vô tận hắc ám mà di chuyển cả người về điểm sáng.
Hắn cứ như thế bơi theo điểm sáng, đến khi xuyên qua điểm sáng kia, cả người Vô Song mới trồi ra khỏi hắc ám, hai tay hắn chạm được đến đại địa hoặc ít nhất theo hắn cảm giác thì mình cũng chạm đến một vật thể phẳng.
Vô Song trồi lên, hắn lúc này mới nhìn thấy tất cả không gian xung quanh.
Nửa người dưới của hắn còn đang ở trong hắc ám, nửa người trên đã rời khỏi, hắn vận thêm chút sức, cả người liền rời khỏi hắc ám, bước lên mặt đất.
Hắn không nhìn thấy Lãnh, hắn chỉ nhìn thấy một hành lang đá rất dài, xung quanh là từng bức tượng đặt hai bên, cuối hành lang đá là một bậc cầu thang không thấy điểm cuối, về phần trên cầu thang có gì thì hắn cũng không nhìn rõ, dù sao phía trên lại là vô tận hắc ám.
Thú vị ở chỗ mỗi bức tượng đều đáng phát sáng, ánh sáng như đèn huỳnh quang vậy, chói mắt vô cùng đặc biệt khi ở trong cái không gian này.
Đặt chân lên hành lang đá, hắn có cảm giác như đang đi trong vũ trụ vậy bởi hai bên hành lang đá là vô tận bóng đêm, là bóng đêm chân chính chứ không phải hắc ám đến từ ma khí, chỉ thiếu chút ánh sáng nữa thôi thì hắn thật sự nghĩ mình đã ra ngoài vũ trụ.
Đứng trước hành lang đá, Vô Song bắt đầu không biết phải làm gì, dù sao cảnh vật trước mặt hắn quá lạ, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ tới phim ảnh kiếp trước, có phải sau khi đi đến giữa hành lang thì tượng đá sẽ cử động mà tấn công hắn không?, hay trên hành lang trống không này lại đặt đầy cơ quan, bước sai một bước liền chết?.
Hắn biết mình có chút nghĩ nhiều nhưng mà không đề phòng cũng không được.
Vô Song phải đứng lặng im quan sát như vậy đến 5 phút đồng hồ, hắc ám bên dưới mới có biến động, một bàn tay xuyên qua hắc ám, cũng bám vào hành lang đá mà ngoi lên, người này dĩ nhiên là Lãnh.
Lãnh rời khỏi hắc ám, sau đó kinh ngạc mà nhìn Vô Song.
“Không thể nào, ngươi còn đến Thần Điện trước ta? “.
Vô Song có chút dở khóc dở cười với ‘cô hướng dẫn viên ‘ này, lần đầu hắn thấy hướng dẫn viên còn đến sau du khách.
“Ngươi rất không trách nhiệm”.
Lãnh nghe Vô Song nói cũng không biết phản bác kiểu gì, nàng trực tiếp lựa chọn đổi chủ đề.
“Nơi này chính là Thần Điện, vị trí này gọi là Tử Vong Lộ”.
“Trên Tử Vong Lộ có tổng cộng 72 bức tượng ngọc, mỗi bên có 36 bức tượng... bất quá mấy thứ này ngươi cũng không cần lo lắng, mấy bức tượng ngọc này ngươi cứ hiểu là quan tài, không cần quan tâm tới nó”.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi vào Thần Điện, đi gặp sư phụ”.
Lãnh nói xong lại chậm rãi bước đi, Vô Song tất nhiên sẽ đi theo Lãnh, trên đường đi hắn bắt đầu quan sát kỹ những bức tượng này hơn, lúc trước hắn chỉ đứng từ xa mà nhìn nhưng khi bắt đầu đi đến vị trí cầu thang, đi qua rất nhiều ngọc tượng thì hắn cũng phát hiện, ở trong 72 bức tượng này có 6 bức tượng không mang theo màu bạch ngọc mà triệt để hóa thành màu xám.
Trong nội tâm cảm thấy âm thầm kỳ lạ tuy nhiên chính Vô Song cũng cảm giác được Lãnh không muốn nói nhiều về mấy thứ này, hắn cũng đành im lặng bước lên cầu thang cùng nàng.
Cầu thang này cũng không bình thường, lúc đầu thì Vô Song chưa cảm giác rõ ràng nhưng khi đi qua khoảng 50 bậc cầu thang, hắn cảm nhận được sát khí đè xuống cơ thể mình.
Lãnh lúc này mới quay lại, một lần nữa nói với Vô Song.
“Cầu thang có 5000 bậc, cứ 50 bậc sát khí liền mạnh hơn, cầu thang này gọi là Sát Sinh Lộ, muốn bước hết... rất khó”.
“Đương nhiên cũng có cách khác không cần đi hết Sát Sinh Lộ cũng có thể đến được Thần Điện, ngươi muốn thử một chút sát khí uy lực như thế nào hay trực tiếp tiến vào Thần Điện? “.
Vô Song hơi nhíu mày, hai chữ ‘rất khó’ từ miệng Lãnh ý vị không tầm thường.
“Ngươi vượt qua được bao nhiêu bậc? “.
Lãnh nghe vậy nhíu mày sau đó rút ra đôi huyết nhận của mình.
“2200 bậc, sau đó ta liền nhận được thứ này “.
“Sư phụ nói ngươi cũng nên trải nghiệm một chút Sát Sinh Lộ này, ngươi đi được càng xa, tặng thưởng càng nhiều bất quá ta nói thẳng, không vượt qua được 1500 bậc... tốt nhất không nên thử đi làm gì, dù sao trước 1500 bậc cũng không có cái gì đáng cầm “.
“Nhân loại các ngươi khả năng chống lại sát khí rất yếu, rất dễ tâm thần thất thủ, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ ngàn bậc... cũng là thử thách rất lớn “.
Lãnh nói xong đã thấy Vô Song bước ra một bậc, hắn im lặng không đáp, một đường tiến về phía trước.
Lãnh nhìn thấy hành động của Vô Song chỉ là lắc đầu không nói.
Sát Sinh Lộ sẽ không thật sự giết người nhưng sát khí không phải trò đùa, nàng không tin Vô Song có thể đi xa bao nhiêu, dù sao nàng cũng mạnh hơn Vô Song, nàng chỉ đi được 2200 bậc thì Vô Song có thể đi được bao nhiêu?.
Nơi này là một công trình kiến trúc phật giáo rất lớn thậm chí đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được tượng phật, buồn cười là một nơi đầy không khí phật giáo thế này lại là nơi tập trung đầu não của quỷ tộc.
Kiến trúc này rất lớn nên Vô Song cũng khó lòng mà biết được nơi đây là dành cho ai ở, toàn bộ quỷ tộc đứng trên Thất Vương cũng chỉ có Song Đế, bản thân Song Đế sao có thể ở trong một công trình lớn như vậy?, dù sao cả quãng đường bên dưới cũng đã thể hiện quỷ tộc không hiểu hưởng thụ như nhân loại, đến cả trình độ như Thất Vương cũng chỉ ở trong một nơi gọi là ‘tạm’ đối với ngũ tuyệt cường giả của nhân loại mà thôi.
Chính vì điểm này mà Vô Song tin tưởng công trình kiến trúc trước mặt chính là nơi được coi là Thần Điện, dẫu sao không khí trang nghiêm của nó thực sự có chút hơi hướng ‘thần’.
Lãnh vẫn không nói gì, Vô Song đương nhiên sẽ không hỏi, trên đường cũng không xuất hiện kẻ như Tu La Vương chặn đường, một đường đi tới.
Tại đỉnh núi vậy mà không có người nào, ít nhất cả quãng đường đi từ hành lang ngoài đến khu vực trung tâm, Vô Song đến cả một cái bóng cũng không thấy.
Cứ như thế đi thẳng một mạch, mãi cho đến khi Lãnh dừng lại trước một khoảng không, Vô Song cũng dừng theo.
Đây là một khoảng sân rất lớn nhưng lại không có bất cứ công trình kiến trúc nào, quả thực tương đối lạ mắt.
Lãnh dừng lại, nàng sau đó đưa tay ra, lúc này từ trong bàn tay nàng xuất hiện một lượng ma khí rất lớn, ma khí rất nhanh tạo thành đại thủ ấn mà tiến về phía trước.
Trên người Lãnh gần như không tồn tại ma khí đấy là bởi vì khả năng dấu khí của Lãnh quá tốt, bản thân ma khí trong người nàng chỉ sợ vượt qua tất cả nhân vật trong Thất Vương thậm chí gộp cả 5 người còn lại trong Thất Vương hiện nay cũng được.
Đại thủ ấn tiến vào khỏng không như bị vật gì đó ngăn cản, Lãnh đương nhiên cũng cảm nhận được điểm này, nàng nắm tay lại, đại thủ ấn cũng nắm lại sau đó nàng một kéo, giật ngược tay về phía sau, một tâm thanh vỡ tan vang lên.
Toàn bộ không gian như rung động, một tấm màn che bị nàng bóp nát cứ như từng mảnh thủy tinh bị đập vỡ vậy, rốt cuộc hình ảnh chân thực nơi khoảng không mới hiện ra.
Vô Song nhìn thấy toàn bộ trong mắt, hắn chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Tại vị trí mà Lãnh đứng cách vị trí Vô Song đứng 2 bước chân đồng thời cách cái hố trước mặt 1 bước chân.
Trước mặt Vô Song cùng Lãnh là một cái hố rất lớn, phi thường lớn.
Cái hố này gần như chiếm toàn bộ khoảng không hơn nữa cái hố này Vô Song lạ gì?.
Ngày đó ở tế đàn cổ nơi Hắc Địa hắn chính là nhìn thấy thứ này, tất nhiên hai bên vẫn có khác biệt.
Ở Hắc Địa thì hố đen này cho Vô Song cảm giác nguy hiểm cùng sợ hãi như có vô số sinh vật đang muốn chui lên, thức ma khí đặc sánh cô đọng lại cùng oan hồn lượn lờ, đây mới chân chính là địa ngục, là cổng vào địa ngục.
Còn tại nơi đây, ma khí cũng đặc quánh lại nhưng lại bình lặng đến sợ, sự yên lặng cùng tịch mịch khiến người ta nhìn vào có cảm giác bất an, cảm giác sợ hãi trong mơ hồ.
Lãnh nhìn Vô Song, nàng mỉm cười.
“Dám nhảy không?”.
Nói rồi nàng cả người nhảy xuống để lại Vô Song trên mặt đất.
Vô Song nhếch miệng một cái, hắn cũng nhảy xuống.
Giây phút hai người biến mất, mặt đất lại trở nên bình thường, căn bản như chưa từng có gì xảy ra.
Không gian được tái tạo, hố đen cứ như chưa xuất hiện bao giờ, trước mặt chỉ là khoảng sân rộng.
_______________________
Vô Song đã từng trải qua cảm giác tiến vào cái ‘hố’ này tuy nhiên lần thứ 2 trải nghiệm thì cảm giác vẫn cứ rất tệ.
Nó nhớp nháp mà nhầy nhụa, cứ như đang tắm trong những thùng dầu mỏ vừa đào lên vậy, cho dù chính Vô Song đang ở trong trạng thái ma hóa thì cảm xúc khó chịu kia vẫn cực kỳ chân thật.
Hắn cứ chìm dần chìm dần, căn bản không biết mình chìm đến đâu cũng không nhìn thấy Lãnh ở đâu, cả người như đang ở trong một biển dầu, thân thể hắn càng ngày càng nặng>
Không rõ tiến xuống được bao lâu, Vô Song bắt đầu cảm nhận được oán hồn, những linh hồn đang gào thét lượn lờ, những linh hồn trong suốt với muôn vàn sắc thái trên khuôn mặt, đưa cánh tay đen xì của nó ra bám lên cơ thể Vô Song.
Hắn như cảm nhận được hàng ngàn hàng vạn cánh tay đang cố kéo mình xuống vậy.
Vô Song hiện tại vẫn giữ được ý thức nhưng vì hắn giữ được ý thức nên hắn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
Lại qua một thời gian, hắn không chỉ cảm nhận được oán hồn đụng đến mình, hắn còn cảm nhận được tiếng than khóc kể lệ, những tiếng gào rống thê lương vô cùng.
Cái âm thanh này nếu muốn đưa ra ví dụ rõ ràng nhất thì nó giống tiếng mèo kêu nửa đêm, nghe sao mà ghê người.
Vô Song chán ghét cảm giác này, hắn không biết mình còn phải tiến xuống bao lâu, còn phải đối mặt với cảm giác này bao lâu, hắn liền dùng hết toàn bộ sức lực điều động tam long sau lưng.
Tam long vốn đang buông thõng nhìn không khác gì sinh vật đã chết đột nhiên cử động rồi gầm lên, thậm chí không đợi Vô Song điều khiển tam long tham lam mở miệng, từng miếng từng miếng cắn vào khoảng không gian đen ngòm này.
Vô Song có thể cảm nhận được sự vui thích của tam long, tam long bị thương sau trận chiến với Lãnh thậm chí đang bắt đầu hồi phục, bắt đầu chậm rãi có được khí thế của bản thân mình.
Tam long tham lam mà thôn phệ mỏi thứ hơn nữa không biết có phải ma uy của tam long quá mạnh hay không những oán hồn kia bắt đầu sợ run, bắt đầu tản ra không dám lại gần Vô Song nữa, hắn bắt đầu cảm thấy sự tĩnh lặng, sự tĩnh lặng dễ chịu.
Dần dần theo thời gian, tam long cũng đình chỉ thôn phệ ma khí, điều này khiến Vô Song mơ hồ cảm thấy lạ, tam long gần như cũng không quá thích thú ma khí ở đây, nó chỉ thôn phệ đủ cho chính bản thân mình hồi phục, tuyệt không lấy thêm một phần nào, việc này so với sự thôn phệ đầy tham lam trước đây của tam long rõ ràng không giống.
Thú thật Vô Song đã làm bạn cùng tam long trong thời gian không ngắn nhưng mà hắn căn bản không hiểu nổi thứ này, đây rốt cuộc là một phần cơ thể hắn hay là sinh vật nào ký sinh trên người hắn?.
Suy nghĩ miên man của Vô Song chỉ bị cắt đứt khi hắn thấy điểm sáng, điểm sáng duy nhất nơi cõi u linh đầy tăm tối.
Vô Song dùng hết sức, cứ như một thợ lặn di chuyển giữa đấy biển vậy, hắn vùng vẫy trong vô tận hắc ám mà di chuyển cả người về điểm sáng.
Hắn cứ như thế bơi theo điểm sáng, đến khi xuyên qua điểm sáng kia, cả người Vô Song mới trồi ra khỏi hắc ám, hai tay hắn chạm được đến đại địa hoặc ít nhất theo hắn cảm giác thì mình cũng chạm đến một vật thể phẳng.
Vô Song trồi lên, hắn lúc này mới nhìn thấy tất cả không gian xung quanh.
Nửa người dưới của hắn còn đang ở trong hắc ám, nửa người trên đã rời khỏi, hắn vận thêm chút sức, cả người liền rời khỏi hắc ám, bước lên mặt đất.
Hắn không nhìn thấy Lãnh, hắn chỉ nhìn thấy một hành lang đá rất dài, xung quanh là từng bức tượng đặt hai bên, cuối hành lang đá là một bậc cầu thang không thấy điểm cuối, về phần trên cầu thang có gì thì hắn cũng không nhìn rõ, dù sao phía trên lại là vô tận hắc ám.
Thú vị ở chỗ mỗi bức tượng đều đáng phát sáng, ánh sáng như đèn huỳnh quang vậy, chói mắt vô cùng đặc biệt khi ở trong cái không gian này.
Đặt chân lên hành lang đá, hắn có cảm giác như đang đi trong vũ trụ vậy bởi hai bên hành lang đá là vô tận bóng đêm, là bóng đêm chân chính chứ không phải hắc ám đến từ ma khí, chỉ thiếu chút ánh sáng nữa thôi thì hắn thật sự nghĩ mình đã ra ngoài vũ trụ.
Đứng trước hành lang đá, Vô Song bắt đầu không biết phải làm gì, dù sao cảnh vật trước mặt hắn quá lạ, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ tới phim ảnh kiếp trước, có phải sau khi đi đến giữa hành lang thì tượng đá sẽ cử động mà tấn công hắn không?, hay trên hành lang trống không này lại đặt đầy cơ quan, bước sai một bước liền chết?.
Hắn biết mình có chút nghĩ nhiều nhưng mà không đề phòng cũng không được.
Vô Song phải đứng lặng im quan sát như vậy đến 5 phút đồng hồ, hắc ám bên dưới mới có biến động, một bàn tay xuyên qua hắc ám, cũng bám vào hành lang đá mà ngoi lên, người này dĩ nhiên là Lãnh.
Lãnh rời khỏi hắc ám, sau đó kinh ngạc mà nhìn Vô Song.
“Không thể nào, ngươi còn đến Thần Điện trước ta? “.
Vô Song có chút dở khóc dở cười với ‘cô hướng dẫn viên ‘ này, lần đầu hắn thấy hướng dẫn viên còn đến sau du khách.
“Ngươi rất không trách nhiệm”.
Lãnh nghe Vô Song nói cũng không biết phản bác kiểu gì, nàng trực tiếp lựa chọn đổi chủ đề.
“Nơi này chính là Thần Điện, vị trí này gọi là Tử Vong Lộ”.
“Trên Tử Vong Lộ có tổng cộng 72 bức tượng ngọc, mỗi bên có 36 bức tượng... bất quá mấy thứ này ngươi cũng không cần lo lắng, mấy bức tượng ngọc này ngươi cứ hiểu là quan tài, không cần quan tâm tới nó”.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi vào Thần Điện, đi gặp sư phụ”.
Lãnh nói xong lại chậm rãi bước đi, Vô Song tất nhiên sẽ đi theo Lãnh, trên đường đi hắn bắt đầu quan sát kỹ những bức tượng này hơn, lúc trước hắn chỉ đứng từ xa mà nhìn nhưng khi bắt đầu đi đến vị trí cầu thang, đi qua rất nhiều ngọc tượng thì hắn cũng phát hiện, ở trong 72 bức tượng này có 6 bức tượng không mang theo màu bạch ngọc mà triệt để hóa thành màu xám.
Trong nội tâm cảm thấy âm thầm kỳ lạ tuy nhiên chính Vô Song cũng cảm giác được Lãnh không muốn nói nhiều về mấy thứ này, hắn cũng đành im lặng bước lên cầu thang cùng nàng.
Cầu thang này cũng không bình thường, lúc đầu thì Vô Song chưa cảm giác rõ ràng nhưng khi đi qua khoảng 50 bậc cầu thang, hắn cảm nhận được sát khí đè xuống cơ thể mình.
Lãnh lúc này mới quay lại, một lần nữa nói với Vô Song.
“Cầu thang có 5000 bậc, cứ 50 bậc sát khí liền mạnh hơn, cầu thang này gọi là Sát Sinh Lộ, muốn bước hết... rất khó”.
“Đương nhiên cũng có cách khác không cần đi hết Sát Sinh Lộ cũng có thể đến được Thần Điện, ngươi muốn thử một chút sát khí uy lực như thế nào hay trực tiếp tiến vào Thần Điện? “.
Vô Song hơi nhíu mày, hai chữ ‘rất khó’ từ miệng Lãnh ý vị không tầm thường.
“Ngươi vượt qua được bao nhiêu bậc? “.
Lãnh nghe vậy nhíu mày sau đó rút ra đôi huyết nhận của mình.
“2200 bậc, sau đó ta liền nhận được thứ này “.
“Sư phụ nói ngươi cũng nên trải nghiệm một chút Sát Sinh Lộ này, ngươi đi được càng xa, tặng thưởng càng nhiều bất quá ta nói thẳng, không vượt qua được 1500 bậc... tốt nhất không nên thử đi làm gì, dù sao trước 1500 bậc cũng không có cái gì đáng cầm “.
“Nhân loại các ngươi khả năng chống lại sát khí rất yếu, rất dễ tâm thần thất thủ, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ ngàn bậc... cũng là thử thách rất lớn “.
Lãnh nói xong đã thấy Vô Song bước ra một bậc, hắn im lặng không đáp, một đường tiến về phía trước.
Lãnh nhìn thấy hành động của Vô Song chỉ là lắc đầu không nói.
Sát Sinh Lộ sẽ không thật sự giết người nhưng sát khí không phải trò đùa, nàng không tin Vô Song có thể đi xa bao nhiêu, dù sao nàng cũng mạnh hơn Vô Song, nàng chỉ đi được 2200 bậc thì Vô Song có thể đi được bao nhiêu?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.