Cực Võ

Chương 105: Tiến vào Thổ Địa Miếu

Người Qua Đường Ất

06/11/2017

Mộc Uyển Thanh lúc này căn bản quan tâm quá mà loạn, nàng thật sự sợ mình chạy đến muộn, thật sự sợ Thiên Địa Hội đám người sẽ rời đi, thấy Thổ Địa Miếu ngay trước mắt mà còn bị chặn lại, sao nàng có thể bình tĩnh?, dù sao tính cách của Mộc Uyển Thanh từ bé đã cực kỳ nóng nảy.

Thấy Uyển Thanh nói như vậy, đám hắc y nhân đều này lạnh lại, bọn họ đường đường là người của Thiên Địa Hội, dĩ nhiên để một con bé quát nạt?.

Tuy nhiên Vô Song không thể không công nhận, đám hắc y nhân này tố chất vẫn rất cao, ít nhất không có lao vào chém giết hai người Vô Song.

Công bằng mà nói, đám hắc y nhân ở đây chưa ra tay với Uyển Thanh cũng bởi vì bọn họ không rõ nàng có thiếp mời hay không.

Nếu có thiếp mời, đương nhiên là khách quý, bọn họ liền vui vẻ nhường đường.

Nếu không có thiếp mời, liền trở thành kẻ phá rối thậm chí là mật thám triều đình, lúc này thì liền khó nói.

Vì vậy, hắc y nhân dẫn đầu kia lại tiếp tục lên tiếng.

“Ngươi muốn đến Thổ Địa Miếu làm gì?”.

Một Uyển Thanh cô nàng này căn bản lại không hiểu ý đám hắc y nhân kia, nàng thấy bọn họ đột nhiên hỏi mình, trong đầu lại có chút sợ hãi.

Nàng tất nhiên không sợ đám hắc y này, nàng liền sợ nếu mình nói ra, đám hắc y nhân này liền gây bất lợi cho Thiên Địa Hội.

Nếu những hắc y nhân sợ Uyển Thanh là gian tế, cô nàng này cũng đang sợ đối phương là gian tế.

Vô Song nhìn tất cả trong mắt, hắn cũng không biết nói sao với Uyển Thanh nửa, nữ nhân này quả nhiên là cực phẩm.

Uyển Thanh lại đang định tiếp tục mở miệng đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng có người kéo nàng, thân thể nàng bất ngờ lùi lại hai bước, thay vào đó Vô Song tiến lên.

Trái với Uyển Thanh hùng thần ác sát, Vô Song lại là người theo chủ nghĩa hòa bình, ít nhất mặt ngoài là vậy,

“Chúng ta đến đây, đương nhiên là vì hưởng ứng lời mời của Thiên Địa Hội, đến tập trung mọi người, giải cứu Quán Nam đại anh hùng”.

Vô Song dứt lời, hắn có thể cảm thấy mấy hắc y nhân kia ánh mắt thoáng ra rất nhiều, thậm chí xưng hô cũng là thay đổi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi nói được lời mời của Thiên Địa Hội, vậy ngươi có thiếp mời hay không?”.

Vô Song nào có thiếp mời, hắn liền quay lại nhìn Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh cùng chớp chớp mắt nhìn Vô Song, nàng cũng là không có thiếp mời.

Vô Song cùng Uyển Thanh bốn mắt nhìn nhau, sau đó Vô Song trực tiếp cười khổ.

Hành động của hai người khó thoát được khỏi ánh mắt hắc y nhân, điều này liền làm hắc y nhân xuất hiện nghi hoặc.

Dù sao mà nói, cả Vô Song cùng Uyển Thanh đều rất trẻ, Vô Song thì hoàn toàn nhìn giống một đứa con nít, cho dù cách ăn nói không hợp độ tuổi cho lắm thì vẫn là con nít.

Từ ngoại hình mà xem ra, Vô Song rất dễ gây thiện cảm với người khác đồng thời có thể giảm được rất nhiều sự nghi ngờ, dù sao mấy ai sẽ để một đứa bé làm mật thám?, một đứa bé có thể làm gì?, đây là suy nghĩ chung của đám người ở đây.

Lại nói tiếp, Vô Song còn bé mà đã biết được sự việc Thiên Địa Hội tập trung ở Thổ ĐỊa Miếu cũng là việc kỳ quái, dù sao việc này rất nhiều cao thủ võ lâm còn không biết, vì cái gì một đứa bé lại biết?.

Nếu Vô Song cùng Uyển Thanh có thiệp mời, cũng sẽ không có ai nghi ngờ, cái chính là họ không có.

Chính vì không có thiệp mời, nên trong ánh kinh ngạc của hắc y nhân, Vô Song lấy từ trong bọc hành lý một vật kỳ lạ.

“Vị tiền bối này, ta tên là Đông Phương Bạch, còn đây là tỷ tỷ của ta Đông Phương Uyển Thanh, chúng ta thật sự muốn đến hội ngộ cùng chư vị anh hùng bên trong Thổ Địa Miếu, bất quá chúng ta cũng không có thiếp mời, ta biết không có thiếp mời liền sẽ không được đi vào, vậy không biết ta dùng cái này được không?”.

Hắc y nhân ánh mắt ngập tràn khó hiểu nhìn vật trong tay Vô Song.

“Đây là cái gì”.

Vô Song nhoẻn miệng cười.

“Là pháo sáng”.

Ba chữ đơn giản nhưng lại làm hắc y nhân sống lưng lạnh toát, hắn lúc này cũng bất kể Vô Song là già hay trẻ, là địch hay bạn, một kiếm thẳng hướng cổ Vô Song.

Giữa đêm tối, pháo sáng bắn lên liền cực kỳ rõ ràng, chưa kể đây còn cách thành Trường An không xa, tuyệt đối có thể khiến quân đội Đại Thanh phát hiện ra, những người bên trong Thổ Địa Miếu chỉ sợ hoàn toàn bị diệt sạch.

Một kiếm này rất nhanh cũng rất quyết đoán bất quá muốn chém trúng Vô Song chỉ là mơ tưởng, hắn một bước lùi lại, thân hình như quỷ mị biến mất, rồi lại hiện ra ở sau lưng Mộc Uyển Thanh.

Vẻ mặt Vô Song lúc này đầy sợ hãi, núp sau lưng Uyển Thanh.

“Uyển Thanh tỷ tỷ, cứu ta a”.

Mộc Uyển Thanh có chút nhíu mày, bất quá nếu muốn đánh nàng liền không sợ, võ công của Mộc Uyển Thanh vốn rất cao.

Nắm chắc thanh đao trong tay, Mộc Uyển Thanh cùng hắc y nhân so chiêu đầu tiên, đồng thời toàn bộ hắc y nhân xung quanh cũng công kích Vô Song cùng Uyển Thanh.

Thật ra mà nói, Uyển Thanh là nhị lưu cao thủ nhưng hắc y nhân kia cũng như vậy, hai người một khi đã chiến đấu liền rất khó phân ra thắng bại trong một sớm một chiều, đáng tiếc đối thủ thật sự của hắc y nhân cũng không phải là Uyển Thanh, mà là Vô Song.

Hắc y nhân chiêu đầu tiên giao thủ với Uyển Thanh cũng âm thầm kinh ngạc với thực lực của nàng, bất quá hắn là nam nhân lại trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến, tự tin vẫn là có.

Chiêu đầu hai người thể lực ngang nhau, chiêu thứ hai liền chém tới, đến lúc này dị biến mới bất ngời xảy ra.



Chỉ thấy không hiểu vì sao, hắc y nhân hét thảm một tiếng, kiếm trong tay cũng rơi xuống, hắn liền đau đớn ôm lấy cổ tay.

Uyển Thanh cũng không hiểu gì cả, chỉ là nàng cũng không quá ngốc, liền tiến lên kề đao vào cổ hắc y nhân đầu lĩnh, sau đó có chút luống cuống nhìn Vô Song.

Vô Song lại thản nhiên vô cùng, hắn đơn giản chỉ là mỉm cười.

“Hì hì, không thể nào bình thường tiến vào liền phải tiến vào theo cách đặc biệt chút không phải sao?”.

Nói một câu cho Uyển Thanh yên lòng, hắn trong tay vẫn là nắm chặt lấy pháo sáng.

“Các vị anh hùng a, vãn bối đúng là không có thích đánh đánh giết giết, cứ đánh đánh giết giết làm gì chứ, mất hết cả hòa khí, chi bằng mỗi người lùi một bước thế nào “.

“Nhường một bước?, ngươi cuối cùng là muốn gì?”.

Có con tin trong tay, đám hắc y nhân cũng không dám làm gì, lại một người nữa tiến lên đối mặt với Vô Song, có điều đây lại là giọng nữ tử.

Vô Song không mấy quan tâm đối phương là nam hay nữ, hắn vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt.

“Thật ra cũng là bất đắc dĩ, Tiêu Trung Tuệ, Tiêu nữ hiệp là a di của ta cùng tỷ tỷ, vật này liền có thể làm chứng, đương nhiên tiền bối không nhận ra cũng là bình thường, có thể chạy vào trong đi hỏi một chút. Vãn bối liền có thể ở đây chờ. Lại nói vãn bối rất sợ đao thật thương thật, vì vậy đành lấy pháo sáng ra phòng thân, cũng là hy vọng mấy vị tiền bối hiểu cho, không nên loạn động a”.

Vô Song vừa dứt lời, hắn lại quay đầu ra chớp chớp mắt với Uyển Thanh, Uyển Thanh liền hiểu ý, nàng không suy nghĩ gì, lấy từ trên đùi ra một thanh chùy thủ, ném cho Vô Song.

Dùng một tay đỡ lấy chùy thủ, sau đó nhẹ nhàng đưa cho hắc y nhân trước mặt, Vô Song nhoẻn miệng cười.

“Tiền bối người đi nhanh về nhanh a”.

.......

Nữ tử áo đen ở bên trong Thiên Địa Hội cũng tương đối nổi tiếng, nàng họ Nam Cung, tên là Nam Cung Tuệ.

Năm nay Nam Cung Tuệ 22 tuổi, tuổi tác này nếu là người bình thường đã sớm sinh con để cái, giúp chồng dạy con bất quá Nam CUng Tuệ lại khác, bởi đơn giản nàng họ Nam Cung.

Nam Cung thế gia – Đông Phương thế gia – Bắc Hải thế gia cùng Tây Môn thế gia là tứ đại thế gia thần đi theo Trịnh Vương đến Đài Loan Đảo năm xưa, cũng là thành phần chủ chốt trong Thiên Địa Hội hiện nay, con cháu của bốn đại thế gia này thủy chung đặt việc nước trên việc nhà.

Nam Cung Tuệ vốn tâm cao khí ngạo, bản thân võ công cũng là không tệ, bên trong Thiên Địa Hội có rất nhiều người truy cầu nàng bất quá nàng vẫn chưa yêu thích ai cả, trong mắt nàng nam nhân tất nhiên phải như Trần tổng đà chủ, bất quá nàng thừa hiểu nàng cùng Trần Cận Nam sẽ không đi đến đâu cả.

Nam Cung Tuệ tương đối tự biết mình, nàng với Trần Cận Nam chưa bao giờ là tình yêu, nàng đơn giản chỉ coi vị tổng đà chủ này là nam nhân trong mộng, là thần tượng mà thôi.

Nam Cung Tuệ từ trước đến nay, vẫn nghĩ Trần Cận Nam là nam nhân có mỵ lực nhất trong thiên hạ... cho đến khi nàng thấy Xà Vương.

Không phải là Nam Cung Tuệ quen biết Xà Vương, thậm chí Xà Vương căn bản còn không biết nàng là ai.

Nam Cung Tuệ chỉ là may mắn từng nhìn thấy chân diện mục của Xà Vương mà thôi, hay đúng hơn là nàng nhìn thấy nửa miệng dưới của Xà Vương.

Hình ảnh đó, Nam Cung Tuệ cả đời cũng không quên, nụ cười của Xà Vương cực kỳ bình thản, nụ cười coi thường thiên hạ, nụ cười cũng đầy tự tin như nắm chắc mọi việc trong tay. Xà Vương lúc đó cho Nam Cung Tuệ cảm giác mị hoặc vô cùng.

Lúc này, Nam Cung Tuệ đối mặt với Vô Song, nàng bất chợt nhận thấy, Vô Song cùng Xà Vương, có nụ cười cực kỳ giống nhau, chỉ là Vô Song thiếu sự trưởng thành, sự từng trải của Xà Vương mà thôi.

Cũng chính vì điểm này, Nam Cung Tuệ liên có vài phần tin tưởng Vô Song, nàng liền quyết định cầm theo trùy thủ kia, tiến vào bên trong Thổ Địa Miếu.

......

Bên trong Thổ Địa Miếu, lúc này hào khí vạn trượng, Trần Cận Nam thậm chí còn đang chuẩn bị bước cuối cùng – cắt máu ăn thề.

Đột nhiên âm thanh cắt ngang lời nói của hắn.

“Báo oooooooooooooo”.

Trần Cận Nam liền hơi hơi cau mày lại, hắn nhận ra đây là giọng nói của ai, dù sao Nam Cung Tuệ ở trong Thiên Địa Hội vốn cực kỳ nổi tiếng, Nam Cung Tuệ hôm nay lại là một trong 4 vị đội trưởng phụ trách tuần tra bên ngoài, nàng có việc báo cáo chỉ sợ cũng là đại sự.

Trần Cận Nam cùng rất nhiều người liền nhìn về phía thân ảnh Nam Cung Tuệ.

Nam Cung Tuệ bị nhiều người nhìn như vậy cũng có chút không quen, huống hồ ở đây ai không phải là giang hồ hảo thủ?, khí thế vẫn là rất lớn.

Nam Cung Tuệ tranh thủ nuốt vài ngụm nước miếng lấy bình tĩnh, nàng thở sâu một chút, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Vừa lại gần Trần Cận Nam, Nam Cung Tuệ mặt vẫn hơi hơi đỏ lên.

Nói thật Nam Cung Tuệ cũng biết, nàng là một cái sắc nữ, ít nhất nàng nhận ra mình rất thích ngắm trai đep. Trần Cận Nam tính là một người, Xà Vương.... có lẽ tính là hai người đi.

Trước mặt Trần Cận Nam, Nam Cung Tuệ liền rất nhanh nói nhỏ vào tai hắn, sau đó cung kính đưa lên chùy thủ của Uyển Thanh.

Trần Cận Nam nghe Nam Cung Tuệ báo cáo, khuôn mặt liền hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó cầm lấy chủy thủ.

Trần Cận Nam vừa nhìn thấy chủy thủ này, lập tức nắm thật chặt lại.

“Đây là vật của Tiêu muội, lúc trước Tiêu muội vẫn là mang theo phòng thân, sau này không biết tại sao Tiêu muội cũng không còn giữ nữa, nàng nói gửi lại cho một cái hậu bối, chẳng nhẽ thật là hậu bối của Tiêu muội?”.

Trần Cận Nam không hổ là hảo huynh đệ của VIên Quán Nam, đến cả vật tùy thân của Tiêu Trung Tuệ hắn cũng biết, thậm chí không xa lạ gì.



Có lời của Trần Cận Nam, tất nhiên mọi việc liền dễ dàng.

Vô Song cùng Uyển Thanh liền có thể đi vào bên trong Thổ Địa Miếu, chỉ duy nhất là.... rất nhiều người nhìn thấy Vô Song cùng Uyển Thanh, đều khẽ chỉ chỏ, cũng không thiếu người mang theo ánh mắt trêu chọc cười nói.

Điều này cũng không lạ, Uyển Thanh thì cũng thôi đi, nhưng Vô Song quá bé.

Bé như Vô Song xuất hiện ở đây.... tương đối giống trò cười, dù sao chỗ này không phải là cho trẻ em.

Trần Cận Nam khi thấy Vô Song cùng Uyển Thanh tiến đến, ánh mắt cũng chậm rãi quan sát hai người.

Uyển Thanh khí tức rất cường ngạnh, hơn nữa hơi thở nội liễm, bước chân cũng có lực, Trần Cận Nam thân là Đại Tông Sư, thật sự có thể liếc mắt nhận ra Uyển Thanh là nhị lưu cao thủ.

kể cả trong những giang hồ hảo thủ ở đây, nhị lưu cao thủ cũng đã là rất giỏi.

Về phần Vô Song, căn bản không có chút khí tức nào, hắn hoàn toàn không có võ công.

......

Uyển Thanh vừa đối mặt với Trần Cận Nam, liền nhìn thanh chủy thủ của mình sau đó nàng vẫn là cúi đầu.

“Vãn bối Mộc Uyển Thanh, nguyện cùng các vị tiền bối đến giải cứu Viên thúc thúc, cùng Tiêu a di”

Trần Cận Nam nhìn Mộc Uyển Thanh một chút, sau đó đột nhiên vỗ đầu mình một cái.

“Uyển Thanh?, ta nhớ ra rồi, ngươi là cô bé 7 năm trước đi bên cạnh Tiêu muội học đao, mẫu thân của ngươi chính là đại danh đỉnh đỉnh Tu La Đao – Tần Hồng Miên?”.

Thật sự, Tần Hồng Miên rất nổi tiếng, nàng là một cái nhất lưu cao thủ hơn nữa trong nhất lưu cao thủ đều là hàng ngũ cực kỳ cường đại, thậm chí Tần Hồng Miên có thể so với siêu nhất lưu cao thủ đương thời, đáng nói hơn, Tần Hồng Miên không chỉ là nữ hiệp võ công cao cường mà nhan sắc cũng là nổi tiếng thiên hạ, ở đây rất nhiều người đều nghe danh.

Biết Mộc Uyển Thanh là con gái của Tần Hồng Miên, rất nhiều người ở đây đều thu hồi ánh mắt coi thường lại, con gái của Tần Hồng Miên thực lực chỉ sợ rất không tệ.

Mộc Uyển Thanh thấy Trần Cận Nam nhận ra mình, nàng lập tức vui vẻ, có điều nàng cũng không có nhận ra Trần Cận Nam.

7 năm trước Uyển Thanh mới 8 tuổi, 8 tuổi có thể nhận ra ai? huống hồ nàng cùng Trần Cận Nam chỉ sợ là gặp thoáng qua mà thôi.

“Vâng, vãn bối đúng là Uyển Thanh”.

Trần Cận Nam thấy Uyển Thanh nhu thuận, trong lòng liền vui vẻ một chút, bật cười.

“Uyển Thanh, không biết Tần nữ hiệp có đến đây hay không?, là Tần nữ hiệp dẫn cháu đến đây? ”.

Thêm người là thêm một phần sức lực, huống gì Tần Hồng Miên thực lực vẫn là rất mạnh?.

Đáng tiếc nghe đến Tần Hồng Miên, Mộc Uyển Thanh liền khẽ đỏ mặt.

“Mẫu thân... mẫu thân của tiểu nữ không có đến, là ta lén chạy ra ngoài. Là hắn dẫn ta đến đây”.

Trần Cận Nam nghe vậy, liền nhíu nhíu mày.

Tất nhiên việc Tần Hồng Miên không đến cũng không có gì lạ, ít nhất Trần Cận Nam cũng không trách vị Tần nữ hiệp này. Tần Hồng Miên cùng Tiêu Trung Tuệ trên danh nghĩa là sư tỷ sư muội, bất quá Tần Hồng Miên cùng Tiên Trung Tuệ lại hay bất hòa, tính cách liền không hợp nhau bao giờ.

Theo ngón tay Uyển Thanh, Trần Cận Nam nhìn sang Vô Song, sau đó cũng mỉm cười.

“Quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng, tiểu tử ngươi tên gì?”.

Vô Song nghe đối phương hỏi, hắn cũng thản nhiên đáp.

“Vãn bối, Đông Phương Bạch”.

Trần Cận Nam nghe vậy, liền có chút nhìn kỹ lại Vô Song.

“Đông Phương Bạch, ngươi là người họ Đông Phương?, là người Đông Phương thế gia?”.

Đông Phương thế gia là lực lượng nòng cốt của Thiên Địa Hội, hơn nữa ở Đài Loan cũng có thực quyền, nếu Vô Song là người của Đông Phương thế gia, liền thật sự là người một nhà. Thân còn hơn cả Uyển Thanh.

Đáng tiếc Vô Song nào biết cái gì là Đông Phương thế gia?.

Hắn hơi hơi lắc đầu với Trần Cận Nam.

“Vãn bối cũng không phải người Đông Phương thế gian, vãn bối có thể biết địa điểm ngày hôm nay, vì vãn bối là đường chủ một đường của Thăng Long Hội”.

Vô Song nói xong, cũng lấy tấm mộc bài thân phận cho Trần Cận Nam nhìn một chút.

Tấm lệnh bài này đương nhiên là thật, chỉ có thân phận đường chủ là giả mà thôi, Vô Song hắn chính là đại đương giả của Thăng Long Hội, đường chủ nho nhỏ sao có thể so sánh.

Vừa nhìn thấy lệnh bài của Vô Song, Trần Cận Nam cũng là gật đầu.

Thăng Long Hội biết được thông tin này, cũng không lạ, dù sao Trần Cận Nam cũng gửi thiếp mời Thăng Long Hội cao thủ trợ giúp.

Có điều.... Thăng Long Hội cao thủ sẽ không phải đứa bé kia chứ?.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Võ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook