Cực Võ

Chương 106: Vô Địch Thiết Quyền Môn thiếu chủ

Người Qua Đường Ất

06/11/2017

Trần Cận Nam cũng không hổ là nhân vật đứng đầu Thiên Địa Hội, cho dù trong ánh mắt không quá tin tưởng lắm về thực lực của Vô Song nhưng thân phận của Vô Song thì vẫn vô cùng rõ ràng.

Người của Thăng Long Hội, Trần Cận Nam vẫn sẽ bán cho vài phần mặt mũi.

Thật ra mà nói, ở Thiên Địa Hội hay toàn bộ giang hồ chỉ sợ không có mấy người biết đến Thăng Long Hội, Trần Cận Nam tiếp xúc với hội này cũng là do Xà Vương giới thiệu.

Ban đầu Trần Cận Nam không quá đề cao Thăng Long Hội, dù sao Thăng Long Hội trên giang hồ không có danh tiếng gì tuy nhiên trải qua 3 năm tiếp xúc, Trần Cận Nam cái nhìn với Thăng Long Hội dần dần thay đổi.

Thăng Long Hội ở trung nguyên đúng là không mạnh mẽ gì, thực lực của họ rất yếu, độ ảnh hưởng cũng rất yếu nhưng Thăng Long Hội lại có tiền, có tài nguyên, thứ mà Thiên Địa Hội không có.

Giao dịch của hai hội này rất đơn giản, Thăng Long Hội trợ giúp Thiên Địa Hội về tiền bạc, Thiên Địa Hội bán thông tin cho Thăng Long Hội, đồng thời hai bên cũng có thể có các giao dịch ngoại vi.

Ví dụ như Thăng Long Hội nhiều khi có thể trả tiền thuê Thiên Địa Hội áp tải một lô hàng.

Thiên Địa Hội có thể đặc biệt nhờ Thăng Long Hội tuyền hàng ‘cấm ‘ ví dụ như vũ khí đến Trung Nguyên.

Đại Thanh hiện nay đối với các giao dịch hải cảng đã bắt đầu làm rất chặt, ‘vũ khí’ thứ này cho dù chỉ là đao kiếm bình thường cũng rất khó có thể kiếm ra, chỉ cần nhìn thấy, quan binh Đại Thanh liền giết bất luận tôi, coi là đồng đảng Thiên Địa Hội mà xử lý.

Cách làm này nhắm thẳng về phía Đài Loan Đảo – Trịnh gia, cũng khiến Thiên Địa Hội gặp rất nhiều khó khăn.

Từ đó Thiên Địa Hội cũng đành phải nhờ vào Thăng Long Hội giải quyết.

Bản thân Trần Cận Nam quả thực không rõ, rốt cuộc là Thăng Long Hội tuyền vũ khí ra ngoài kiểu gì?, bất quá Trần Cận Nam sẽ không quan tâm, có vũ khí để sử dụng liền là tốt, hắn sẽ không để ý đến đối phương làm sao mang thứ hàng cấm này ra ngoài phân phối.

Nói chung, Thăng Long Hội xuất tiền, Thiên Địa Hội xuất lực, vẫn là giao dịch cực kỳ công bằng.

Trong lần giải cứu Viên Quán Nam lần này, Trần Cận Nam bản ý cũng không tính mời Thăng Long Hội tham gia, dù sao trong mắt hắn Thăng Long Hội bản thân chiến lực không cao, giống một đám thương buôn tập trung lại vậy.

Tất nhiên Trần Cận Nam cho dù không muốn gửi thiếp cũng phải gửi, đây là ý tứ của Xà Vương. Quan hệ của Xà Vương với Thăng Long Hội thật sự rất gần, điều này cũng làm Trần Cận Nam có chút nghi hoặc, bất quá Trần Cận Nam còn tin tưởng Xà Vương hơn chính bản thân hắn, nếu Xà Vương làm gì tất nhiên có mục đích, Trần Cận Nam vì vậy liền gửi thiếp mời cho Thăng Long Hội.

Trần Cận Nam sẽ không hy vọng Thăng Long Hội cử đến cái gì siêu cấp cường giả bất quá cũng không đến nỗi cử một đứa bé không biết võ công đến đây?.

Về phần Vô Song, hắn hiện nay nào biết Trần Cận Nam đang nghĩ gì về mình?, hơn nữa với hắn mà nói hiện nay Trần Cận Nam càng coi nhẹ hắn, hắn càng mừng.

Vô Song hiện nay giỏi lắm có thể giết vài cái nhất lưu cao thủ, nếu gặp Tông Sư cảnh giới thì chỉ có thể co chân mà chạy, giữ mạng được hay không đến chính hắn còn không biết, lần này đến đây thuần túy là theo Uyển Thanh nháo sự mà thôi.

Thực lực càng lớn, trọng trách càng đại, cái này Vô Song đương nhiên hiểu.

Nếu hắn để lộ thực lực ra, Trần Cận Nam lại giao Vô Song vài cái nhiệm vụ nguy hiểm, lúc đó chết cũng là hắn chết, hắn vẫn là không có cái hứng thú này.

Còn vì tại sao Trần Cận Nam không nhìn ra thực lực Vô Song, điều này cũng không phải là Trần Cận Nam yếu mà do Vô Song sử dụng Dược Vương Phần Thiên, trong quyển sách ông ngoại để lại cho Vô Song, có hướng dẫn một loại kỳ thuật, có thể sử dụng châm cứu thuật, tạm thời phong bế lại khí tức của chính mình.

Loại kỳ thuật này cũng có vài phần tương tự với Ẩn Khí Quyết của Côn Lôn Phái.

........

Trần Cận Nam cũng không thể vì Uyển Thanh cùng Vô Song mà trễ thời gian, hắn đứng trên bục cao khẽ mỉm cười nhìn về phía hai người, sau đó bắt đầu vì quần hùng giới thiệu.

“Cũng thật sự xin lỗi các vị vì sự gián đoạn vừa rồi, lần này chúng ta lại thêm hai vị tiểu hữu, nhìn thấy thế hệ trẻ các người, Cận Nam lại nhớ về chính bản thân mình năm xưa, cũng có vài phần cảm khái”.

“Vị thiếu nữ che mặt này chính là Mộc Uyển Thanh, con gái của Tu La Đao – Tần Hồng Miên, về phần vị thiếu hiệp này, dù tuổi nhỏ nhưng tài năng không nhỏ, hắn gọi là Đông Phương Bạch, tuổi còn nhỏ đã là đường chủ một đường của Thăng Long Hội”.

Lời của Trần Cận Nam vang lên, lại có thêm nhiều người chú ý đến Vô Song cùng Uyển Thanh, khi biết Uyển Thanh là con gái Tần Hồng Miên, có rất nhiều người âm thầm gật đầu, còn khi giới thiệu đến Vô Song, lại khiến nhiều người nghi hoặc.

‘Thăng Long Hội’ rốt cuộc là tổ chức gì?, là cái hội gì?, ở đây căn bản không có mấy người nghe thấy bất quá để một tiểu tử mặt trắng khuôn mặt non choẹt đi làm đường chủ, rất nhiều người liền trực tiếp không để ý nữa đến Thăng Long Hội, trong mắt bọn họ cái hội nho nhỏ này... không đáng để ý đến.

Vô Song có thể tinh tế nhận ra ánh mắt của rất nhiều người nhìn mình, trong ánh mắt không đến nỗi chán ghét nhưng cũng chẳng có mấy ai coi trọng hắn, hắn liền khẽ mỉm cười.

Cuộc chiến này hắn thuần túy chỉ là muốn đến dự khan mà thôi, dù sao Vô Song chắc chắn Huyết Chích Tử tổ chức sẽ hành động, hơn nữa còn hành động với số lượng cực lớn, sự kinh khủng của Huyết Chích Tử thì Vô Song đã được thử sức, hắn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Huyết Chích Tử ra tay, đám giang hồ nhân sĩ này rất ít người còn có thể sống đi ra.

Vô Song vốn tưởng, sẽ thật sự không có ai để ý đến hắn, hắn đang định lựa chọn một chỗ ẩn mình thì bỗng nhiên, một giọng nói rất lớn vang lên, giọng nói này làm cả Trần Cận Nam cùng Vô Song đều nhíu mày.

Lúc này một đại hán từ trong đám đông đi ra, ánh mắt trừng lớn nhìn vào Vô Song, trong ánh mắt thậm chí có cả sát khí.

Người này tuổi tác có lẽ hơn 40, râu quai nón rất dày, thân hình hùng tráng, chiều cao chỉ sợ đạt đến 1m80, nửa thân trên để trần lộ ra từng tảng từng tảng cơ bắp, thoạt nhìn dung mạnh vô cùng.

Người này vừa bước ra, Trần Cận Nam liền cảm thấy khỏ hiểu, trung niên nhân này, Trần Cận Nam vừa vặn biết.

“Thiết Vạn Sơn?, Thiết huynh không biết có việc gì?”.

Người này chính là Thiết Vạn Sơn, ở trong Hồ Bắc cực kỳ nổi danh, thậm chí ẩn ẩn là Hồ Bắc đệ nhất cao thủ, võ công của Thiết Vạn Sơn so với Viên Quán Nam còn cao hơn một bậc.

Có điều trái với Viên Quán Nam, Thiết Vạn Sợn là mang theo ác danh, hắn đứng đầu Hồ Bắc Ngũ Hổ, là đại đường chủ của Huyết Hổ Trại.

Huyết Hổ Trại chính là toán cướp lớn nhất của Hồ Bắc, ác danh cực kỳ lớn, Thiết Vạn Sơn võ công cũng rất cao, hắn là hàng thật giá thật Tông Sư cao thủ, hơn nữa còn là luyện thể cao thủ hàng ngũ, người này vốn là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm Tự, luyện thành Thiết Bố Sam đại thành cảnh giới, mãnh lực rất lớn, sau này khi Nam – Bắc Thiếu Lâm đại chiến, Thiết Vạn Sơn liền thừa cơ bỏ đi, sau đó trở về Hồ Bắc, thành lập Huyết Hổ Trại.

Người như Thiết Vạn Sơn đáng nhẽ ra Trần Cận Nam sẽ không mời hắn, lại càng không muốn giao du với hắn, bất quá người này lại dẫn đầu Hồ Bắc hắc đạo, Trần Cận Nam không mời cũng là không được.

Thiết Vạn Sơn làm người cực kỳ cuồng ngạo, hắn vốn là không chấp nhặt gì với tiểu tử chưa lớn như Vô Song, có điều khi nghe đến ba chữ ‘Thăng Long Hội ‘ lại khác.

Liếc mắt nhìn Trần Cận Nam, Thiết Vạn Sơn lạnh giọng.

“Trần tổng đà chủ, năm xưa Viên Quán Nam ở Hồ Bắc cùng ta nước sông không phạm nướng giếng, ta cùng Thiên Địa Hội cũng không có cái gì khúc mắc, cái này Trần tổng đà chủ có thể yên tâm”.

“Đáng lẽ lão phu hôm nay cũng chưa chắc đã đến đây, dù sao mạng sống của Viên Quán Nam ta không quan tâm, bất quá lão phu lại được Quỷ Đao Trần tiền bối nhờ vả, cố gắng cứu ra ngoài Tiêu Trung Tuệ, Tiêu cô nương. Thiết Vạn Sơn ta làm người có thù tất báo bất quá có ân tất trả, Quỷ Đào Trần tiền bối năm đó có ân cứu mạng, Thiết Vạn Sơn liền dùng mạng trả lại cho lão nhân gia”.

Lời nói của Thiết Vạn Sơn cực kỳ hợp lý, hơn nữa đây cũng là lý do thực sự của người này.

Hắn căn bản không có lý do quan tâm đến Viên Quán Nam, bất quá Tiêu Trung Tuệ thì khác.

Tiêu Trung Tuệ cùng Tần Hồng Miên đều chung một sư phụ, người này chính là đại danh đỉnh đỉnh Gia Hưng – Quỷ Đao Trần.



Quỷ Đao Trần là một trong những cao thủ dùng đao nổi tiếng nhất tại nam võ lâm, một thân đao pháp có thể nói là thiên hạ ít có, danh vọng của Quỷ Đao Trần tại nam võ lâm cũng rất cao, có điều danh tiếng của lão nhân này thủy chung không vượt qua được ra khỏi nam võ lâm, tại bắc võ lâm mà nói, cũng không quá nhiều người biết đến Quỷ Đao Trần.

Tần Hồng Miên là sư tỷ, Tiêu Trung Tuệ là muội muội, hai người đều là đệ tử của Quỷ Đao Trần, thậm chí từ bé đã đi theo Quỷ Đao Trần, tình cảm cực kỳ thâm hậu.

Khi Tiêu Trung Tuệ gặp nạn, Quỷ Đao Trần vốn không màng thế sự cũng phải động tâm, lão nhân gia người liền không muốn đệ tử của mình gặp bất hạnh, vì vậy mới phải nhờ Thiết Vạn Sơn xuất thủ. Đây cũng là vì TIêu Trung Tuệ gặp nạn ở bắc thiếu lâm, nếu là nam thiếu lâm bản thân Quỷ Đao Trần có thể mời được rất nhiều cao thủ ra tay.

Tất nhiên hiện tại Quỷ Đao Trần vẫn có thể mời cao thủ của nam thiếu lâm tiến về bắc thiếu lâm chỉ là nước xa cứu không được lửa gần, Quỷ Đao Trần cũng chỉ có thể nhìn về phía Thiết Vạn Sơn.

Thiết Vạn Sơn cũng có vài phần nghãi khí, liền thật sự gật đầu. Bản thân Thiết Vạn Sơn ngày hôm nay cũng không thực sự muốn gây chuyện, nhưng mà ba chữ ‘Thăng Long Hội’ lại làm ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh lại.

Nhìn thấy ánh mắt của Thiết Vạn Sơn nhìn chằm chằm vào mình, Vô Song liền cảm thấy không ổn, bất quá hắn đúng là không sợ, nơi đây là Thiên Địa Hội, bằng vào quan hệ của Thiên Địa Hội cùng Thăng Long Hội, Vô Song không tin Trần Cận Nam sẽ để Thiết Vạn Sơn làm gì mình.

Quả nhiên Trần Cận Nam cũng để ý ánh mắt của Thiết Vạn Sơn không đúng, khẽ bước chếch ra một bước, nhìn vị Hồ Bắc đại cao thủ này.

Thiết Vạn Sơn thấy vậy, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

“Trần tổng đà chủ, ta đã nói ta không có ý muốn làm địch với Thiên Địa Hội, bất quá tiểu tử kia, liền phải đưa cho ta”.

“7 ngày trước... Huyết Hổ Trại của lão phu bị thiệt hại không nhỏ “.

Nói đến đây Thiết Vạn Sơn cười lạnh nhìn Vô Song.

“Nhân lúc lão phu không có ở Hồ Bắc, Huyết Hổ Trại liền bị tấn công, 4 vị huynh đệ của lão phu có 2 người bị đánh thành tàn phế, chuyến hàng của Huyết Hổ Trại cũng bị cướp sạch, kẻ ra tay là Thăng Long Hội”.

“Lão phu chỉ là muốn tiểu tử kia giải thích một chút, xem rốt cuộc Huyết Hổ Trại của lão phu làm gì Thăng Long Hội của các ngươi?, hay nghĩ lão phu dễ chọc?”.

Thiết Vạn Sơn lập tức bước ra một bước, hướng về phía Vô Song.

Khí thế Tông Sư cường giả toàn bộ xuất ra, khí thế của Thiết Vạn Sơn đáng sợ đến mức để cho Uyển Thanh bên cạnh Vô Song sợ đến tái mặt.

Lúc này Trần Cận Nam cũng không thể để yên được nữa, Trần Cận Nam cũng đành xuất thủ.

Trần Cận Nam là Đại Tông Sư cao thủ, so với Thiết Vạn Sơn thì mạnh hơn rất nhiều, có điều Thiết Vạn Sơn trên danh nghĩa vẫn là đến đây trợ giúp liên minh, Trần Cận Nam cũng không thể nào đối với hắn ra tay quá nặng.

Trần Cận Nam cùng Thiết Vạn Sơn hai người xuất thủ quá nhanh, quyền quyền đối nhau, sau đó thân hình cả hai đều bay ngược ra.

Trần Cận Nam mũi chân lướt trên mặt đất, vừa vặn hiện ra trước mặt Vô Song cùng Uyển Thanh.

Về phần Thiết Vạn Sơn, cũng liên tục lùi lại, có điều trên cánh tay của hắn xuất hiện một vết thương nhỏ chứ không có phong khinh vân đạm như Trần Cận Nam, hai người vừa đối chiêu ai cao ai thấp liền lập tức được nhìn ra.

Thiết Vạn Sơn nhìn Trần Cận Nam đứng đó bảo vệ Vô Song cùng Uyển Thanh, liền cắn răng.

“Ngưng Huyết Thần Trảo của Trần tổng đà chủ còn mạnh hơn cả lời đồn, lão phu lãnh giáo. Bất quá đây có phải là Trần tổng đà chủ đối với Thiên Long Hội nhất định phải bảo vệ?”.

Trần Cận Nam là nhân vật bậc nào?, Vô Song là đồng minh nhưng Thiết Vạn Sơn cũng là đồng mình, hơn nữa đây là thời điểm đặc biệt, trong thời điểm này giá trị của Thiết Vạn Sơn cao hơn Vô Song nhiều, dù sao thực lực Thiết Vạn Sơn vẫn là bày ra đó.

Cứng đối cứng vài chiêu cùng Đại Tông Sư cao thủ mà chỉ bị vết thương ngoài da?, loại thực lực này trong hàng ngũ Tông Sư cũng là cực cường, ít nhất nếu Lâm Mục của Huyết Chích Đoàn có sống lại, gặp phải Thiết Vạn Sơn chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.

Trần Cận Nam nhìn vẻ mặt của Thiết Vạn Sơn, liền lên tiếng.

“Thiết huynh, Trần mỗ cũng không phải là nhẹ bên này trọng bên kia có điều hiện tại ai đến đây giúp Thiên Địa Hội đều là bằng hữu, kẻ địch của chúng ta là triều đình chứ không phải người của nhau, huống gì Thiết huynh thân là Tông Sư cao thủ, chấp làm gì một cái đứa bé?”.

“Việc của Thiên Long Hội với Huyết Hổ Trại bản thân Cận Nam cũng là chưa nghe thấy, chỉ sợ bên trong ẩn ẩn huyền cơ, Thiên Địa Hội với Thăng Long Hội cũng có giao tình, Trần Cận Nam liền nguyện đứng ra điều hòa việc này, liền sẽ để Thăng Long Hội có lời giải thích xứng đáng với Thiết huynh, được hay không?”

Nghe Trần Cận Nam đáp, Thiết Vạn Sơn chỉ là cười lạnh.

“Lão phu có hai huynh đệ vĩnh viễn tà phế, muốn trả lời là trả lời thế nào?. Thăng Long Hội nhất định phải giao nộp kẻ gây án, để lão phu lột da róc thịt hắn, nếu không việc này lão phu tất không bỏ qua. Nhân lúc lão phu không có mặt dám lén tấn công Huyết Hổ Trại, Thăng Long Hội chẳng qua cũng chỉ là lũ đầu trộm đuôi cướp”.

Thiết Vạn Sơn nói đến đây, ánh mắt Vô Song liền nhíu lại, sau đó biến thành lạnh lùng, trong mắt Vô Song rất nhanh biến lạnh lùng thành sát khí.

Hắn không biết Thăng Long Hội của mình sao lại động đến Huyết Hổ Trại bất quá Thăng Long Hội vẫn là của hắn, cho dù thế nào hắn đều đứng về phía Thăng Long Hội. Thiết Vạn Sơn dám coi thường Thăng Long Hội?.

Huyết Hổ Trại bản thân Vô Song cũng biết, là băng cướp rất lớn tại Hồ Bắc, rất nhiều thương đội nổi tiếng khi đi qua Hồ Bắc đều phải đóng tiền mãi lộ cho hắn, tất nhiên cũng có cả Thăng Long Hội.

Giang hồ chém giết, căn bản không phân đúng sai chỉ là phân lợi ích. Giang hồ cũng rất thực tế, lợi ích bị xâm phạm, liền sẽ xảy ra chiến đấu, chỉ thế mà thôi.

Chỉ cho các ngươi bắt nạt người?, chúng ta liền không được phản kháng?, đùa gì thế?.

Vô Song đối với Thiết Vạn Sơn, chỉ nhếch miệng cười.

“Thiết tiền bối quả nhiên là có phong phạm cao nhân tiền bối, lời nói cũng thật sự là hài hước. Nói về đầu trộm đuôi cướp bản thân Thiết tiền bối liền là đại hành gia, cao thủ trong nghề, Thăng Long Hội chúng ta còn phải học tập thật nhiều”.

Vô Song nói câu này, như đổ dầu vào lửa, khiến rất nhiều người ở đây biến sắc, cả Trần Cận Nam cũng phải liếc mắt mà nhìn Vô Song.

‘Tiểu tử này không có võ công, tuổi lại còn nhỏ bất quá khí tiết vẫn là rất lớn, sau này liền sẽ thành một cái nam tử hắn đại trượng phu”.

Nếu Vô Song mà biết nhận định này của Trần Cận Nam, hắn liền trực tiếp bật cười.

So với quân tử, Vô Song càng có hứng làm tiểu nhân.

So với đi chính đạo, Vô Song thích đi tà đạo hơn nhiều.

Hắn vốn không phải người thích bị ép vào khuôn khổ.

Quan trọng nhất, hắn căn bản không phải là nam tử hán đại trượng phu, hắn là người Việt Nam, phải là nam tử Việt đại trượng phu còn có lý một chút.

Trần Cận Nam nhìn Vô Song càng ngày càng hợp mắt, bất quá cũng đau đầu vô cùng, chỉ bởi Thiết Vạn Sơn đang nổi điên.

Thiết Vạn Sơn lúc này thật sự muốn bóp chết Vô Song.



“Tiểu tử, đừng nghĩ có Trần tổng đà chủ bảo vệ ngươi mà ngươi có thể cuồng ngôn, nếu không có Trần tổng đà chủ, lão phu giết đám người Thăng Long Hội các ngươi như giết gà giết chó”.

Thiết Vạn Sơn nói xong, đột nhiên có một tiếng cười vang lên.

Đêm nay... thật sự càng ngày càng thú vị.

Từ bên ngoài đi vào một thớt hắc mã, đi sau con hắc mã kia là vài nam tử, thân hình vạm vỡ. Tổng cộng có 6 nam nhân che mặt nạ đi theo sau đầu hắc mã này.

Ở trên ngựa, có một nữ tử.

Đây là lần đầu tiên Vô Song thấy nữ tử này, bất quá hắn liền bị nàng ấn tượng thật sâu.

Nàng mặc một cái áo bó, bên ngoài lại là áo lưới để lộ đôi vai trắng ngần, hai bàn tay cất kỹ trong đôi gang tay màu đen.

Bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế, lại thêm đôi chân dài miên man, nàng cũng giống Viên Tĩnh, mặc một quần đùi bó sát, hoàn toàn khoe ra đôi chân của mình.

Khuôn mặt thanh tú mang thêm vài phần cao ngạo, ánh mắt tỏa ra sự tự tinh bức người. Mái tóc ngắn màu đen hơi hơi giống Linh Tố có điều lại thưa hơn một chút, trên trán đeo một cái vòng cũng không biết có ý nghĩa gì.

Nhìn nữ tử này, Vô Song lập tức liên tưởng đến ‘Tomboy’ trong truyền thuyết, nếu nàng tiến vào thế giới cũ của Vô Song, chỉ sợ thật sự là một cái Tomboy tiêu chuẩn.

Nữ tử này có thể tiến vào, đương nhiên bởi vì nàng có thiệp mời.

Ở trên ngựa, nàng nhìn thẳng về phía Thiết Vạn Sơn, khóe miệng cong lên một nụ cười yêu dị.

“Giết người Thăng Long Hội như giết gà giết chó?, ngươi có dám nói lại một lần nữa hay không?”.

Nàng dứt lời, liền khẽ phát lực, đạp vào hắc mã, cả người lướt ngang trên không trung, rơi xuống bên cạnh Trần Cận Nam.

“Bản công tử thật sự tò mò là kẻ nào sủa bậy giữa đêm như vậy, hóa ra là cái phế vật từ Thiếu Lâm chạy ra?, không biết ở Thiếu Lâm Tự có bí kíp nào không, dạy chó đúng là có vài phần bản lĩnh, chó lại có thể sủa tiếng người?”.

Lúc này Vô Song mới nhận ra, sau lưng nữ tử này có hình một đầu rồng trắng, đây là tiêu chí của Thăng Long Hội, hơn nữa nàng vậy mà dám xưng ‘bản công tử’.

Trần Cận Nam cũng nhìn thấy huy hiệu của nữ tử này, hắn liền nghi hoặc vô cùng, rõ ràng nữ tử này cũng là người của Thăng Long Hội, chỉ là Trần Cận Nam đã tiếp xúc rất nhiều với Thăng Long Hội, căn bản chưa từng gặp nữ tử như nàng.

Trong lúc Trần Cận Nam ngây người một chút, Thiết Vạn Sơn động.

Hôm nay liền là sỉ nhục với ông ta, một cái đứa trẻ cũng thôi đi, giờ lại thêm một cái nữ nhân?.

Thiết Vạn Sơn hắn dễ chọc?.

Thiết Vạn Sơn ra tay cực nhanh, lực đạo mười phần mạnh mẽ hưởng thằng về phía đầu nữ tử kia.

Nữ tử cao khoảng 1m65 còn Thiết Vạn Sơn cũng phải 1m8, chỉ từ mắt mà xem ra Thiết Vạn Sơn có thể dễ dàng nghiền nát nữ tử kia.

Vì khoảng cách của nàng cùng Thiết Vạn Sơn quá gần, Trần Cận Nam cũng không kịp ra tay, khuôn mặt liền tái lại.

Có điều rất nhanh khuôn mặt của Trần Cận Nam biến thành kinh hãi.

Cánh tay của Thiết Vạn Sơn chỉ sợ to bằng người của nữ tử có điều cánh tay đó không cách nào hạ xuống nổi, bị cánh tay ngọc của nữ tử này giữ trên không trung, nàng vậy mà vừa vặn bắt lấy cổ tay của Thiết Vạn Sơn.

Thiết Vạn Sơn đương nhiên biết lực lượng của mình mạnh thế nào vậy mà lúc này hắn dùng đến 10 phần thực lực cũng không có cách nào vượt qua được nữ tử kia, hắn có cảm giác như một gọng kìm khổng lồ đang nắm lấy cổ tay mình vậy.

Nữ tử trong ánh mắt chỉ có vô tận lạnh lùng cùng khinh thường.

Nàng bước ra một bước, đầu gối cứ như vậy nện thẳng vào bụng Thiết Vạn Sơn.

Thiết Vạn Sơn khuôn mặt liền biết thằng trắng xanh, cả người liền trùng xuống.

Nữ tử nhếch miệng, tay còn lại, tung quyền.

“Ngươi cao quá, hạ thấp xuống bản công tử đánh mới thấy thoải mái”.

Một quyền... chỉ một quyền duy nhất, Vô Song cùng Trần Cận Nam thậm chí cả Uyển Thanh đều có thể nhìn tháy, bụng của Thiết Vạn Sơn bị lõm lại một chỗ, vừa vặn bằng nắm tay của nữ tử.

“Quỳ xuống”.

Sau đó cổ tay nữ tử xoay lại, một luồng kinh khủng lực lượng phát ra, Thiết Vạn Sơn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như tan nát, hắn phun ra một ngụm máu, cả người quỳ thẳng xuống đất.

Hai tay hai chân Thiết Vạn Sơn dùng hết sức đỡ lấy cơ thể, đau đớn làm thân hình to lớn của ông ta run run.

Sau đó chỉ thấy nữ tử đưa chân lên cao, một đạp đạp xuống, đầu của Thiết Vạn Sơn cứ như vậy bị ấn thẳng xuống mặt đất, lực đạo lớn đến mức làm nền gạch bên dưới vỡ nát, mặt Thiết Vạn Sơn be bét máu, bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, thân hình không ngừng co giật.

Trước khi hắn triệt để mất đi suy nghĩ, hắn loáng thoáng nghe thấy âm thanh lạnh lùng mà đầy cao ngạo của nữ tử kia.

“Tam sư đệ cùng tứ sư đệ của ngươi đều là bản công tử phế, sau ngày hôm nay, bản công tử liền phế sạch Huyết Hổ Trại. Một lũ kiến hôi”.

Nàng.... thật sự rất kỳ lạ, có thể coi là kỳ nữ nhân trong thiên hạ, hơn nữa nữ tử này mạnh đến kinh khủng.

Không chỉ có Vô Song cảm nhận được thực lực của nàng mạnh mẽ, mà cả Trần Cận Nam cũng nuốt lấy một ngụm nước bọt sợ hãi.

Nữ tử này tuổi tác chỉ sợ mới 23,24 vẫn còn cực kỳ trẻ vậy mà dĩ nhiên là Đại Tông Sư cảnh giới?, hơn nữa lực quyền của nàng, đến cả Trần Cận Nam cũng cảm nhận được áp lực.

Thiết Vạn Sơn luyện Thiết Bố Sam, ngoại thân hắn mạnh đến mức nào?, vậy mà vẫn bị nữ tử này một quyền đấm lõm cả lại, lực công kích của nữ tử này, chỉ sợ còn mạnh hơn cả Trần Cận Nam.

.......

Khi nữ tử này rat ay, ở cách đó không xa, Xà Vương trong chiếc mặt nạ bằng vàng của mình khẽ mỉm cười, trong mắt có một tia nhu hòa.

“Con gái của nhị sư huynh, nàng trưởng thành đến như thế rồi sao?, Vô Địch Thiết Quyền Môn của nhị sư huynh, cũng có người kế tục rồi”.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Võ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook