Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 38: Ký Chủ Ngài Chỉ Có Thể Chọn Một Trong Hai
Tị Thế Xuất Trần
05/05/2024
!
Bên ngoài ảo cảnh, sau khi làn sương mù xanh kỳ lạ xuất hiện trong rừng, mọi người lập tức mất đi võ công.
Mọi người không còn dám chiến đấu nữa, ngầm hiểu mà rút lui, không ai muốn chết vô ích.
Thân vệ vốn rất sợ Quý Thanh Lâm, nhưng thấy hắn bị hút vào trong thân cây kia nên nhận định hắn sẽ không sống sót trở ra, lúc chuẩn bị rời đi, gã nhìn xuống trùng hợp nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nằm trên mặt đất.
Hình như là rơi từ trên người thiếu niên áo đỏ lúc nãy.
Gã nhặt lên rồi mở ra, lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong có một bông hoa trông như được làm bằng ngọc, cánh hoa mỏng như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, vừa mở ra thì mùi thơm nhẹ phả vào mặt.
Là Ngọc Tủy!
Đây chính xác là thứ mà Nhị hoàng tử đã mất đi một cánh tay cũng không thể lấy được, nếu có Ngọc Tủy thì họ không cần phải vào Thiên Cơ Các để tìm cách cứu người nữa.
Gã cất chiếc hộp đi, im lặng tránh né mọi người rồi quay trở lại con đường vừa nãy đã tiến vào.
Chỉ cần trở về chỗ cũ, đợi đến đêm trăng tròn, có thể dùng Lưu Ức Thạch để ra ngoài.
Như vậy thì có thể cứu Sở Uyên rồi!
Mặc Tùng không biết gã lấy thứ gì, cũng không quan tâm, thực ra hắn ta đã ngu người kể từ lúc Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần bị hút vào thân cây.
Hắn ta biết bên trong rất nguy hiểm, người đi vào khó có thể đi ra được.
Ở bên ngoài do dự hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng nghiến răng nghiến lợi nhảy vào.
Mặc kệ vậy, coi như để trọn vẹn cho tình chủ tớ những năm đó giữa họ thôi.
*
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, toàn thân Tư Nhược Trần đều trở nên lạnh lẽo.
“Hề Khâu?”
“Không tệ, A Trần còn nhớ ta nha!”
Hề Khâu thân mật vuốt ve gương mặt y.
“Lúc trước ta cũng xem như là người cứu mạng ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ơn, xúi giục Nhiếp Chính Vương lấy mạng ta?”
Đôi mắt của Tư Nhược Trần bị một tấm vải che lại, y không thể nhìn thấy biểu cảm hung dữ trên khuôn mặt Hề Khâu, nhưng y có thể cảm nhận được sự ác ý rõ ràng từ giọng nói của gã.
“Ngươi định làm gì? Lại định bán ta đến một nơi như vậy sao? Nếu ngươi dám làm như vậy, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Xùy...”
Hề Khâu cười chế giễu, có lẽ cảm thấy y ngốc đến đáng thương.
“Ngươi đang nằm mơ gì đấy? Hôm nay hắn ta đã lãnh binh đi Bình Dương Quan rồi, hắn chẳng quan tâm ngươi đâu.”
Tư Nhược Trần sửng sốt.
Huynh ấy đi rồi?
Không! Không đâu!!
“Ta không tin!”
“Không tin? Vậy ngươi có biết cái hoàng thành to lớn này dù nói là thiên hạ của Sở gia, nhưng quyền lực lớn nhất khiến người ta không dám đắc tội chỉ có Nhiếp Chính Vương. Ngươi nghĩ ta có mấy lá gan mà dám đụng vào người của hắn? Chỉ vì hắn không cần ngươi, nên ta mới có thể đụng tới ngươi!”
Mỗi câu mỗi chữ của Hề Khâu đều khiến Tư Nhược Trần hoảng sợ.
“Ngươi nói dối! Ngươi lừa ta... không phải như vậy...”
Hề Khâu thích thú nhìn bộ dạng tuyệt vọng của y, kéo tóc rồi nói nhỏ vào tai y:
“Nếu hắn không ngầm đồng ý, Hồng Nương dám thả ta sao?”
“Ngươi chỉ là một món đồ chơi hắn nhất thời yêu thích, thiên hạ đều biết Nhiếp Chính Vương là người tàn nhẫn, ngươi cho rằng hắn là người tốt sao? Ta thật sự cảm thấy ngươi thật đáng thương, muốn hắn cứu ngươi ư? Đừng có mơ mộng nữa!”
Gã vươn tay nắm lấy cổ áo Tư Nhược Trần:
“Hắn còn không bằng ta nữa!”
Tư Nhược Trần hung hăng cắn vào tay gã, như muốn xé một tầng thịt trên người gã xuống.
“A!”
Hề Khâu thét lên, trở tay tát y một cái.
Gã ôm chỗ da thịt bị Tư Nhược Trần cắn sắp đứt, tức giận run người bóp cổ y:
“Tìm chết!”
Tư Nhược Trần bị bóp chặt đến mức không thở được, nhưng vẫn bướng bỉnh thốt ra một câu từ cổ họng:
“Ngươi không xứng... để so... với huynh ấy!”
Hề Khâu tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn y chứa đầy chất độc, như thể khoảnh khắc tiếp theo có thể bóp chết y.
Đột nhiên gã cười lạnh, buông cổ Tư Nhược Trần ra:
“Ồ, hắn bắt ngươi về ch*ch ngươi, ngươi lại bênh hắn thế này? Ngươi không hận hắn đuổi ngươi ra khỏi phủ, không cần ngươi nữa, thật sự là đồ ti tiện!”
“Những chuyện tốt mà ta làm cho ngươi thì ngươi lại không nhớ, còn hận ta như vậy, có phải vì ta chưa chạm vào ngươi đúng không?”
Hề Khâu vừa nói vừa cởi bỏ quần áo mình.
Gã kề sát người Tư Nhược Trần, cắn lên cổ y rồi liếm nhẹ làn da mịn màn non mềm, thỏa mãn đến thở dài một hơi tán thưởng.
“Thật là tuyệt vời, Nhiếp Chính Vương có đối xử với ngươi thế này không? Giữa ta và hắn thì ai làm ngươi thấy thỏa mãn hơn?”
Tư Nhược Trần tuyệt vọng vùng vẫy, cảm giác ướt át trên cổ nhớp nháp kinh tởm đến nỗi khiến y toát mồ hôi lạnh.
“Cút ra, cút ra! Đừng chạm vào ta!”
Hề Khâu phớt lờ sự phản kháng của y, Tư Nhược Trần càng chống cự, càng khó chịu, càng tuyệt vọng, càng làm gã cảm thấy phấn khích hơn.
“Khóc đi, khóc nữa đi! Ha ha ha, ta thật sự rất thích xem bộ dạng khóc đến tan vỡ của ngươi, thật sự là quá xinh đẹp. Chờ lát nữa, ngươi khóc lóc cầu xin dưới thân ta, cầu xin ta chơi ngươi chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Một mảng lớn Giao Châu rải đầy trên nền đất tạo ra một mảng sáng mờ ảo, nhìn thấy sự sợ hãi hoảng loạn của Tư Nhược Trần, càng khiến tâm lý biến thái thi ngược của Hề Khâu thỏa mãn.
Gã xé toạc mớ quần áo vướng víu trên người, để lộ nam căn.
“Ngươi có muốn sờ thử không? Lát nữa ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết, ta và Nhiếp Chính Vương ai khiến ngươi thoải mái hơn.”
Tư Nhược Trần tuyệt vọng, từ lúc Hề Khâu bắt đầu xé quần áo gã, hoặc thậm chí sớm hơn, khi y biết Quý Thanh Lâm thực sự không cần y nữa thì y cảm thấy mình đã chết rồi.
Còn sống hay không, y cũng không quan tâm nữa.
Thấy Tư Nhược Trần đột nhiên yên lặng, Hề Khâu nắm lấy cằm y. Loại chuyện này gã rất hay làm, nên gã biết y muốn gì.
“Ngươi muốn cắn lưỡi tự sát à? Ta đã cho phép rồi sao?”
“Mặc dù nếu bị ta bịt chặt miệng không nói chuyện được thì giảm chút chuyện thú vị, nhưng không sao, thời gian còn dài lắm, chúng ta có thể từ từ chơi~”
*
Kỵ binh hùng mạnh có trật tự tiến lên dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Quý Thanh Lâm cưỡi con ngựa cao lớn đi trước đội.
Mặc Tùng cưỡi ngựa đi theo anh, suốt chặng đường không nói một lời. Cuối cùng hắn ta không chịu nổi nữa hỏi hắn:
“Vương Gia, nếu trước khi ngài đã nhờ Mặc Trúc chăm sóc đứa bé đó, rõ ràng ngài quan tâm đến nó nhiều như vậy, sao không mang nó theo cùng?”
Quý Thanh Lâm nhìn về phía trước, kéo dây cương, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Ta bảo Mặc Trúc chăm sóc nó không có nghĩa là ta quan tâm nó. Nếu không cần thiết, căn bản ta cũng không muốn quan tâm đến sự sống chết của nó.”
“Ta rất ghét người này, sau này đừng nhắc đến nó trước mặt ta.”
Mặc Tùng đáp lời một tiếng sau đó quay đầu không nói gì nữa.
Đột nhiên một tiếng Trường Minh (Chuông Đồng) ngân dài từ trên trời truyền đến, tai hắn ta lập tức dựng thẳng lên.
Đây là tiếng chuông do đại bàng của phủ Nhiếp Chính Vương nuôi dưỡng mang theo, bình thường họ chỉ phái nó ra ngoài trong trường hợp khẩn cấp.
Nghe được tiếng sáo hiệu của Mặc Tùng, đại bàng dường như đã tìm được phương hướng, từ trên cao bay xuống đậu thẳng vào cánh tay hắn ta.
Dưới chân đại bàng có một tờ giấy quấn, Mặc Tụng tháo xuống mở ra đọc từng chữ, cau mày nhìn Quý Thanh Lâm, chần chừ không muốn nói.
Quý Thanh Lâm bị hắn ta nhìn đến mức khó chịu, trong lòng bỗng hơi hoảng loạn, lạnh lùng hỏi:
“Nhìn ta làm gì? Mặc Trúc truyền tin gì đến?”
Mặc Tùng hé miệng buồn rầu nói:
“Ngài muốn thuộc hạ nói à?”
“Phí lời!”
Hắn ta rối bời:
“Nhưng lúc nãy Vương Gia nói là không được nhắc tên người đó trước mặt người, vậy thuộc hạ có nên nói không đây? Nếu thuộc hạ nói ngài sẽ không tìm cớ phạt thuộc hạ đó chứ?”
Quý Thanh Lâm: “...”
Giờ thì hắn có thể đoán được, tin tức Mặc Trúc truyền đến có liên quan đến Tư Nhược Trần.
Trong lòng không rõ có mùi vị gì, chỉ là hắn biết có lẽ y đã gặp chuyện gì rồi.
“Nói.”
Mặc Tùng được cho phép, nói chuyện cũng sảng khoái hơn:
“Tư Nhược Trần bị người ta bắt rồi, không rõ sống chết.”
Quý Thanh Lâm nghe xong hàng mày chợt nhíu chặt:
“Bị bắt? Các ngươi đang đùa ta đó à? Lúc ta chưa đi rõ ràng còn rất tốt, vậy mà ta mới chưa đi được bao lâu các ngươi đã để người bị bắt đi rồi.”
Mặc Tùng bị hắn làm cho sợ tới mức cạn lời.
Trong lòng lại không ngừng trách móc: không phải ngài nói ngài không để tâm à? Tức giận như vậy làm gì?
Nhưng hắn ta lại không dám nói, chỉ đành hỏi lại:
“Vậy, bây giờ làm sao đây Vương Gia? Trở về ư?”
Nếu người khác dẫn quân đi rồi còn hồi trở về, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Nhưng chỉ cần Quý Thanh Lâm chịu đi là hoàng đế đã rất cảm kích rồi, nếu như hắn đột nhiên chạy về, cũng sẽ không có người dám nói một câu.
Hắn vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, từ phía trước đột nhiên có một binh lính cả người đầy máu tươi lao đến, binh lính đó mặc trang phục của Đại Ngụy, vừa đến nơi liền nặng nề ngã ngựa.
Một binh lính khác vội chạy tới đỡ người nọ, đút cho hắn ta một ít nước để người gần chết có lại hơi thở.
“Sao vậy? Ở biên quan xảy ra chuyện gì?”
Mặc Tùng lo lắng hỏi, ở hoàng thành mới xảy ra chuyện, biên quan tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì nữa đó.
Quý Thanh Lâm cũng cau mày nhìn chằm chằm binh lính, nhìn hắn ta chật vật mở miệng, khó nhọc phun ra mấy chữ.
“Bình Dương... Bình Dương Quan... thất thủ rồi...”
“Quân địch... đã công phá thành rồi... Vương Gia ngài nhanh... lên...”
“Nếu không... có lẽ không... kịp nữa...”
Quý Thanh Lâm nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm.
“Ngươi nói cái gì?”
Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc này Liễu Nguyên hẳn là đang liều chết chiến đấu, cho dù có bại trận, cũng không để quân địch tiến vào thành.
Cho đến lúc Quý Thanh Lâm tới, hai bên lại giao chiến quyết liệt, cuối cùng lật ngược tình thế và giành chiến thắng.
Mà bây giờ hắn còn chưa kịp đi mà thành đã bị đánh chiếm rồi?
Sai lầm ở đâu? Tại sao chuyện xảy ra trong ảo cảnh này lại không khớp với cốt truyện gốc?
Nếu lúc này hắn trở lại hoàng thành, quân địch sẽ tiến thẳng vào, sức mạnh của tất cả lực lượng phòng thủ phía sau chỉ giống như chơi đồ hàng so với quân ở Bình Dương quan.
Nếu làm thế, chẳng khác nào đang mở cửa mời giặc vào nhà.
Chuyện Đại Ngụy vong quốc chỉ là sớm muộn.
Quý Thanh Lâm không thể để sự tình phát triển đến mức đó, ngoại trừ mọi thứ này đang ở trong ảo cảnh thì không khác gì hiện thực, thậm chí có thể nói là một thế giới khác.
Nếu thật sự gặp phải tình huống quân đội tiến đến hoàng thành, liệu hắn có thực sự chắc chắn mình có thể sống sót một mình khi đối mặt với hàng nghìn binh mã không?
Hắn không dám chắc.
Hệ Thống đã nhiều ngày không xuất hiện, Quý Thanh Lâm biết nó ở đó, chỉ là nó không muốn để ý đến mình mà thôi, Quý Thanh Lâm cũng không muốn để ý tới nói, hai người bọn họ đã giận nhau từ đó cho đến tận bây giờ.
Mà bây giờ, Quý Thanh Lâm không thể nào không hỏi ý kiến nó:
[Tao biết mày còn ở đây, vừa rồi mày cũng nghe được, cả Bình Dương Quan và nhân vật chính xảy ra chuyện cùng lúc, tao không cách nào tách ra, mày có cách nào không?]
Hệ Thống cười một tiếng, có chút lạnh lùng.
[Không còn cách nào khác đâu, giữa hai lựa chọn ngài chỉ có thể chọn một mà thôi.]
[Vậy bây giờ ngài chọn Đại Ngụy hay là chọn y đây, ký chủ?]
Bên ngoài ảo cảnh, sau khi làn sương mù xanh kỳ lạ xuất hiện trong rừng, mọi người lập tức mất đi võ công.
Mọi người không còn dám chiến đấu nữa, ngầm hiểu mà rút lui, không ai muốn chết vô ích.
Thân vệ vốn rất sợ Quý Thanh Lâm, nhưng thấy hắn bị hút vào trong thân cây kia nên nhận định hắn sẽ không sống sót trở ra, lúc chuẩn bị rời đi, gã nhìn xuống trùng hợp nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nằm trên mặt đất.
Hình như là rơi từ trên người thiếu niên áo đỏ lúc nãy.
Gã nhặt lên rồi mở ra, lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong có một bông hoa trông như được làm bằng ngọc, cánh hoa mỏng như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, vừa mở ra thì mùi thơm nhẹ phả vào mặt.
Là Ngọc Tủy!
Đây chính xác là thứ mà Nhị hoàng tử đã mất đi một cánh tay cũng không thể lấy được, nếu có Ngọc Tủy thì họ không cần phải vào Thiên Cơ Các để tìm cách cứu người nữa.
Gã cất chiếc hộp đi, im lặng tránh né mọi người rồi quay trở lại con đường vừa nãy đã tiến vào.
Chỉ cần trở về chỗ cũ, đợi đến đêm trăng tròn, có thể dùng Lưu Ức Thạch để ra ngoài.
Như vậy thì có thể cứu Sở Uyên rồi!
Mặc Tùng không biết gã lấy thứ gì, cũng không quan tâm, thực ra hắn ta đã ngu người kể từ lúc Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần bị hút vào thân cây.
Hắn ta biết bên trong rất nguy hiểm, người đi vào khó có thể đi ra được.
Ở bên ngoài do dự hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng nghiến răng nghiến lợi nhảy vào.
Mặc kệ vậy, coi như để trọn vẹn cho tình chủ tớ những năm đó giữa họ thôi.
*
Lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, toàn thân Tư Nhược Trần đều trở nên lạnh lẽo.
“Hề Khâu?”
“Không tệ, A Trần còn nhớ ta nha!”
Hề Khâu thân mật vuốt ve gương mặt y.
“Lúc trước ta cũng xem như là người cứu mạng ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ơn, xúi giục Nhiếp Chính Vương lấy mạng ta?”
Đôi mắt của Tư Nhược Trần bị một tấm vải che lại, y không thể nhìn thấy biểu cảm hung dữ trên khuôn mặt Hề Khâu, nhưng y có thể cảm nhận được sự ác ý rõ ràng từ giọng nói của gã.
“Ngươi định làm gì? Lại định bán ta đến một nơi như vậy sao? Nếu ngươi dám làm như vậy, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Xùy...”
Hề Khâu cười chế giễu, có lẽ cảm thấy y ngốc đến đáng thương.
“Ngươi đang nằm mơ gì đấy? Hôm nay hắn ta đã lãnh binh đi Bình Dương Quan rồi, hắn chẳng quan tâm ngươi đâu.”
Tư Nhược Trần sửng sốt.
Huynh ấy đi rồi?
Không! Không đâu!!
“Ta không tin!”
“Không tin? Vậy ngươi có biết cái hoàng thành to lớn này dù nói là thiên hạ của Sở gia, nhưng quyền lực lớn nhất khiến người ta không dám đắc tội chỉ có Nhiếp Chính Vương. Ngươi nghĩ ta có mấy lá gan mà dám đụng vào người của hắn? Chỉ vì hắn không cần ngươi, nên ta mới có thể đụng tới ngươi!”
Mỗi câu mỗi chữ của Hề Khâu đều khiến Tư Nhược Trần hoảng sợ.
“Ngươi nói dối! Ngươi lừa ta... không phải như vậy...”
Hề Khâu thích thú nhìn bộ dạng tuyệt vọng của y, kéo tóc rồi nói nhỏ vào tai y:
“Nếu hắn không ngầm đồng ý, Hồng Nương dám thả ta sao?”
“Ngươi chỉ là một món đồ chơi hắn nhất thời yêu thích, thiên hạ đều biết Nhiếp Chính Vương là người tàn nhẫn, ngươi cho rằng hắn là người tốt sao? Ta thật sự cảm thấy ngươi thật đáng thương, muốn hắn cứu ngươi ư? Đừng có mơ mộng nữa!”
Gã vươn tay nắm lấy cổ áo Tư Nhược Trần:
“Hắn còn không bằng ta nữa!”
Tư Nhược Trần hung hăng cắn vào tay gã, như muốn xé một tầng thịt trên người gã xuống.
“A!”
Hề Khâu thét lên, trở tay tát y một cái.
Gã ôm chỗ da thịt bị Tư Nhược Trần cắn sắp đứt, tức giận run người bóp cổ y:
“Tìm chết!”
Tư Nhược Trần bị bóp chặt đến mức không thở được, nhưng vẫn bướng bỉnh thốt ra một câu từ cổ họng:
“Ngươi không xứng... để so... với huynh ấy!”
Hề Khâu tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn y chứa đầy chất độc, như thể khoảnh khắc tiếp theo có thể bóp chết y.
Đột nhiên gã cười lạnh, buông cổ Tư Nhược Trần ra:
“Ồ, hắn bắt ngươi về ch*ch ngươi, ngươi lại bênh hắn thế này? Ngươi không hận hắn đuổi ngươi ra khỏi phủ, không cần ngươi nữa, thật sự là đồ ti tiện!”
“Những chuyện tốt mà ta làm cho ngươi thì ngươi lại không nhớ, còn hận ta như vậy, có phải vì ta chưa chạm vào ngươi đúng không?”
Hề Khâu vừa nói vừa cởi bỏ quần áo mình.
Gã kề sát người Tư Nhược Trần, cắn lên cổ y rồi liếm nhẹ làn da mịn màn non mềm, thỏa mãn đến thở dài một hơi tán thưởng.
“Thật là tuyệt vời, Nhiếp Chính Vương có đối xử với ngươi thế này không? Giữa ta và hắn thì ai làm ngươi thấy thỏa mãn hơn?”
Tư Nhược Trần tuyệt vọng vùng vẫy, cảm giác ướt át trên cổ nhớp nháp kinh tởm đến nỗi khiến y toát mồ hôi lạnh.
“Cút ra, cút ra! Đừng chạm vào ta!”
Hề Khâu phớt lờ sự phản kháng của y, Tư Nhược Trần càng chống cự, càng khó chịu, càng tuyệt vọng, càng làm gã cảm thấy phấn khích hơn.
“Khóc đi, khóc nữa đi! Ha ha ha, ta thật sự rất thích xem bộ dạng khóc đến tan vỡ của ngươi, thật sự là quá xinh đẹp. Chờ lát nữa, ngươi khóc lóc cầu xin dưới thân ta, cầu xin ta chơi ngươi chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Một mảng lớn Giao Châu rải đầy trên nền đất tạo ra một mảng sáng mờ ảo, nhìn thấy sự sợ hãi hoảng loạn của Tư Nhược Trần, càng khiến tâm lý biến thái thi ngược của Hề Khâu thỏa mãn.
Gã xé toạc mớ quần áo vướng víu trên người, để lộ nam căn.
“Ngươi có muốn sờ thử không? Lát nữa ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết, ta và Nhiếp Chính Vương ai khiến ngươi thoải mái hơn.”
Tư Nhược Trần tuyệt vọng, từ lúc Hề Khâu bắt đầu xé quần áo gã, hoặc thậm chí sớm hơn, khi y biết Quý Thanh Lâm thực sự không cần y nữa thì y cảm thấy mình đã chết rồi.
Còn sống hay không, y cũng không quan tâm nữa.
Thấy Tư Nhược Trần đột nhiên yên lặng, Hề Khâu nắm lấy cằm y. Loại chuyện này gã rất hay làm, nên gã biết y muốn gì.
“Ngươi muốn cắn lưỡi tự sát à? Ta đã cho phép rồi sao?”
“Mặc dù nếu bị ta bịt chặt miệng không nói chuyện được thì giảm chút chuyện thú vị, nhưng không sao, thời gian còn dài lắm, chúng ta có thể từ từ chơi~”
*
Kỵ binh hùng mạnh có trật tự tiến lên dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Quý Thanh Lâm cưỡi con ngựa cao lớn đi trước đội.
Mặc Tùng cưỡi ngựa đi theo anh, suốt chặng đường không nói một lời. Cuối cùng hắn ta không chịu nổi nữa hỏi hắn:
“Vương Gia, nếu trước khi ngài đã nhờ Mặc Trúc chăm sóc đứa bé đó, rõ ràng ngài quan tâm đến nó nhiều như vậy, sao không mang nó theo cùng?”
Quý Thanh Lâm nhìn về phía trước, kéo dây cương, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Ta bảo Mặc Trúc chăm sóc nó không có nghĩa là ta quan tâm nó. Nếu không cần thiết, căn bản ta cũng không muốn quan tâm đến sự sống chết của nó.”
“Ta rất ghét người này, sau này đừng nhắc đến nó trước mặt ta.”
Mặc Tùng đáp lời một tiếng sau đó quay đầu không nói gì nữa.
Đột nhiên một tiếng Trường Minh (Chuông Đồng) ngân dài từ trên trời truyền đến, tai hắn ta lập tức dựng thẳng lên.
Đây là tiếng chuông do đại bàng của phủ Nhiếp Chính Vương nuôi dưỡng mang theo, bình thường họ chỉ phái nó ra ngoài trong trường hợp khẩn cấp.
Nghe được tiếng sáo hiệu của Mặc Tùng, đại bàng dường như đã tìm được phương hướng, từ trên cao bay xuống đậu thẳng vào cánh tay hắn ta.
Dưới chân đại bàng có một tờ giấy quấn, Mặc Tụng tháo xuống mở ra đọc từng chữ, cau mày nhìn Quý Thanh Lâm, chần chừ không muốn nói.
Quý Thanh Lâm bị hắn ta nhìn đến mức khó chịu, trong lòng bỗng hơi hoảng loạn, lạnh lùng hỏi:
“Nhìn ta làm gì? Mặc Trúc truyền tin gì đến?”
Mặc Tùng hé miệng buồn rầu nói:
“Ngài muốn thuộc hạ nói à?”
“Phí lời!”
Hắn ta rối bời:
“Nhưng lúc nãy Vương Gia nói là không được nhắc tên người đó trước mặt người, vậy thuộc hạ có nên nói không đây? Nếu thuộc hạ nói ngài sẽ không tìm cớ phạt thuộc hạ đó chứ?”
Quý Thanh Lâm: “...”
Giờ thì hắn có thể đoán được, tin tức Mặc Trúc truyền đến có liên quan đến Tư Nhược Trần.
Trong lòng không rõ có mùi vị gì, chỉ là hắn biết có lẽ y đã gặp chuyện gì rồi.
“Nói.”
Mặc Tùng được cho phép, nói chuyện cũng sảng khoái hơn:
“Tư Nhược Trần bị người ta bắt rồi, không rõ sống chết.”
Quý Thanh Lâm nghe xong hàng mày chợt nhíu chặt:
“Bị bắt? Các ngươi đang đùa ta đó à? Lúc ta chưa đi rõ ràng còn rất tốt, vậy mà ta mới chưa đi được bao lâu các ngươi đã để người bị bắt đi rồi.”
Mặc Tùng bị hắn làm cho sợ tới mức cạn lời.
Trong lòng lại không ngừng trách móc: không phải ngài nói ngài không để tâm à? Tức giận như vậy làm gì?
Nhưng hắn ta lại không dám nói, chỉ đành hỏi lại:
“Vậy, bây giờ làm sao đây Vương Gia? Trở về ư?”
Nếu người khác dẫn quân đi rồi còn hồi trở về, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Nhưng chỉ cần Quý Thanh Lâm chịu đi là hoàng đế đã rất cảm kích rồi, nếu như hắn đột nhiên chạy về, cũng sẽ không có người dám nói một câu.
Hắn vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, từ phía trước đột nhiên có một binh lính cả người đầy máu tươi lao đến, binh lính đó mặc trang phục của Đại Ngụy, vừa đến nơi liền nặng nề ngã ngựa.
Một binh lính khác vội chạy tới đỡ người nọ, đút cho hắn ta một ít nước để người gần chết có lại hơi thở.
“Sao vậy? Ở biên quan xảy ra chuyện gì?”
Mặc Tùng lo lắng hỏi, ở hoàng thành mới xảy ra chuyện, biên quan tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì nữa đó.
Quý Thanh Lâm cũng cau mày nhìn chằm chằm binh lính, nhìn hắn ta chật vật mở miệng, khó nhọc phun ra mấy chữ.
“Bình Dương... Bình Dương Quan... thất thủ rồi...”
“Quân địch... đã công phá thành rồi... Vương Gia ngài nhanh... lên...”
“Nếu không... có lẽ không... kịp nữa...”
Quý Thanh Lâm nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm.
“Ngươi nói cái gì?”
Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc này Liễu Nguyên hẳn là đang liều chết chiến đấu, cho dù có bại trận, cũng không để quân địch tiến vào thành.
Cho đến lúc Quý Thanh Lâm tới, hai bên lại giao chiến quyết liệt, cuối cùng lật ngược tình thế và giành chiến thắng.
Mà bây giờ hắn còn chưa kịp đi mà thành đã bị đánh chiếm rồi?
Sai lầm ở đâu? Tại sao chuyện xảy ra trong ảo cảnh này lại không khớp với cốt truyện gốc?
Nếu lúc này hắn trở lại hoàng thành, quân địch sẽ tiến thẳng vào, sức mạnh của tất cả lực lượng phòng thủ phía sau chỉ giống như chơi đồ hàng so với quân ở Bình Dương quan.
Nếu làm thế, chẳng khác nào đang mở cửa mời giặc vào nhà.
Chuyện Đại Ngụy vong quốc chỉ là sớm muộn.
Quý Thanh Lâm không thể để sự tình phát triển đến mức đó, ngoại trừ mọi thứ này đang ở trong ảo cảnh thì không khác gì hiện thực, thậm chí có thể nói là một thế giới khác.
Nếu thật sự gặp phải tình huống quân đội tiến đến hoàng thành, liệu hắn có thực sự chắc chắn mình có thể sống sót một mình khi đối mặt với hàng nghìn binh mã không?
Hắn không dám chắc.
Hệ Thống đã nhiều ngày không xuất hiện, Quý Thanh Lâm biết nó ở đó, chỉ là nó không muốn để ý đến mình mà thôi, Quý Thanh Lâm cũng không muốn để ý tới nói, hai người bọn họ đã giận nhau từ đó cho đến tận bây giờ.
Mà bây giờ, Quý Thanh Lâm không thể nào không hỏi ý kiến nó:
[Tao biết mày còn ở đây, vừa rồi mày cũng nghe được, cả Bình Dương Quan và nhân vật chính xảy ra chuyện cùng lúc, tao không cách nào tách ra, mày có cách nào không?]
Hệ Thống cười một tiếng, có chút lạnh lùng.
[Không còn cách nào khác đâu, giữa hai lựa chọn ngài chỉ có thể chọn một mà thôi.]
[Vậy bây giờ ngài chọn Đại Ngụy hay là chọn y đây, ký chủ?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.