Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 37: Ngươi Làm Ta Thấy Ghê Tởm
Tị Thế Xuất Trần
24/04/2024
Động tác của Tư Nhược Trần ngày càng mãnh liệt, mỗi lần xuất lực như thể y đang cố gắng lấy đi mạng sống đối phương, thứ không ngừng giãy giụa trong mắt y xen lẫn lệ khí, là hận nhiều hơn là yêu.
Đúng vậy, y hận hắn.
Hận hắn năm đó từng hứa với y từ nay về sau hắn sẽ che chở cho y, sẽ không để ai ức hiếp bắt nạt hay tổn thương y.
Nhưng cuối cùng hắn lại nuốt lời.
Cứu y từ Túy Hoan Lâu, cho y hy vọng rồi lại khiến y tuyệt vọng, vậy tại sao còn muốn cứu y chứ?
Hề Khâu nói đúng, không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, nếu không vì lợi ích thì chắc chắn chỉ có lợi dụng.
Hề Khâu như thế, cả hắn cũng thế.
Cho nên y hận!
Hận ý giống như muốn cùng Quý Thanh Lâm đồng vu quy tận, đến chết mới thôi, nhưng rồi cũng dùng cách thân mật bá đạo nhất phát tiết hận ý này.
“Sở dĩ “hắn” yêu người nhiều như vậy là vì “hắn” đã quên tất cả những điều người đã từng làm “hắn” thất vọng. Người và những người đó không có gì khác biệt cả!”
“Nhưng con sẽ vì “hắn” mà nhớ kỹ, con vĩnh viễn là một phần của “hắn”, cho dù là phần bị “hắn” vứt bỏ thì khi con trở thành chủ thể, con cũng sẽ không bao giờ buông tha cho người!”
Vuốt ve khuôn mặt ngái ngủ của Quý Thanh Lâm, y nhếch môi cười lạnh:
“Bây giờ người chắc chắn rất ghét con. Ba chữ Tư Nhược Trần đã trở thành sự sỉ nhục với người. Chỉ cần người làm theo suy nghĩ của mình, khiến ngọn lửa si tình của “hắn” tắt lịm thì con sẽ lại quay lại.”
Ngữ khí của Tư Nhược Trần rất thân mật, ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
“Sư Phụ con tin người, rốt cuộc thì người vẫn là con người tuyệt tình như thế.”
*
Quý Thanh Lâm đột nhiên từ trên giường tỉnh lại, đôi mắt còn có chút mơ hồ.
Lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, từng giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán rơi thấm vào chăn, trong lòng là cơn gợn sóng dai dẳng.
Hắn bị... Tư Nhược Trần... cưỡng...?
Trong thế giới của ý thức.
Cơ thể hắn vẫn chưa từng trải qua chuyện gì, nhưng nơi nào đó của hắn lại có cảm giác đau âm ỉ.
Những ký ức khó quên đó cứ tua đi tua lại trong tâm trí hắn.
Tư Nhược Trần hôn hắn như thế nào, đầu lưỡi tấn công miệng hắn ra sao, còn có vuốt ve từng tấc da thịt của hắn...
Mà hắn chỉ có thể nhục nhã bất lực chịu đựng tất cả, cũng không thể chống lại khoái cảm tự nhiên của cơ thể.
Một suy nghĩ bén rể trong lòng hắn rồi nhanh chóng lớn thành đại phụ che kín bầu trời tâm.
Hắn muốn giết Tư Nhược Trần.
Hệ Thống cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ chưa từng có từ người hắn, liên tục phát cảnh báo gay gắt, cố gắng giữ cho hắn bình tĩnh lại.
[Ký chủ ngài bình tĩnh đi! Bình tĩnh chút đi! Nghiêm cấm mọi hành vi cố ý giết nhân vật chính nha!]
Nếu Hệ Thống là một con người, có lẽ bây giờ nó sẽ ôm chặt chân Quý Thanh Lâm không buông.
[Lý trí... giữ vững lý trí!]
[Lý trí?]
Quý Thanh Lâm hừ lạnh, ngưng tụ nội lực thành lưỡi đao, hung tợn phóng ra.
Vì hắn không có lý trí.
Công lực thô bạo phá tung hết cửa sổ bốn phía.
Làm Mặc Tùng sợ tới mức nhảy dựng:
“Mẹ kiếp, ai đó! Không để người khác chợp mắt một chút được à!”
Mặc Trúc ở một bên im lặng lắc đầu, chỉ vào phòng Quý Thanh Lâm, ra hiệu Vương Gia đã tỉnh rồi, nhưng hình như ngài ấy rất tức giận, chúng ta nên tránh xa ra, đừng để bị vạ lây.
Đương nhiên Mặc Tùng không chịu.
“Làm thuộc hạ thì trong tình huống này sao có thể chạy được chứ, phân ưu cùng chủ nhân mới là nhiệm vụ của chúng ta.”
“Ta đi xem náo nhiệt đây!”
Mặc Trúc vươn tay túm hắn ta lại, chỉ chỉ nhóc con Tư Nhược Trần đang đi về phía cửa.
Hai người nhìn nhau cười, thôi thì để nó đi xem thử trước đi.
Quý Thanh Lâm nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng bực bội quăng một câu:
“Cút!”
Tư Nhược Trần sợ đến mức rụt tay lại, nhưng khi nghĩ đến ngày hôm qua mình xấu tính kéo hắn xuống nước, hai người cùng nhau chìm xuống nước, y thấy vô cùng xấu hổ.
Y đành gõ thêm lần nữa, lúng túng nói:
“Xin... xin lỗi, hôm qua ta không nên kéo huynh xuống hồ, ta không nghĩ huynh sẽ bị chìm trong hồ, huynh đừng tức giận nữa. Đệ có nấu chút cháo, huynh có muốn ăn không?”
Thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Tư Nhược Trần cố chấp đứng ngoài cửa đợi.
Mặc Trúc kéo áo Mặc Tùng tò mò hỏi:
“Sáng nay lúc nó thức dậy ngươi nói gì với nó? Không phải là nó không thèm nói chuyện với ai à, sao hôm nay lại nhiệt tình với Vương Gia thế?”
Mặc Tùng cười bí hiểm:
“Không phải Vương Gia của chúng ta rất thích nó à? Ta làm sao có thể để ngài ấy mặt nóng mà mông lạnh được chứ? Thế là ta nói với nó rằng đêm qua Vương Gia vì muốn cứu nó mà bị hơi nóng xông ngất luôn, ngã xuống hồ xuýt thì mất mạng.”
Mặc Trúc nhìn hắn ta đầy kinh ngạc:
“Nói vậy mà nó cũng tin.”
Mặc Tùng nhìn nhóc con cố chấp đứng ngoài cửa bên kia cười hi ha, rất đắc ý nói:
“Rõ ràng là nó tin lời ta không hề nghi ngờ tí nào, trẻ con thật sự rất dễ lừa.”
Mặc Trúc dời mắt từ người hắn ta nhìn qua trạch viện của Quý Thanh Lâm.
“Thế... sao tối qua Vương Gia lại ngất trong hồ thế? Đã vậy hôm nay tỉnh dậy còn nổi giận như vậy?”
“Ngươi hỏi ta ta làm sao mà biết chứ!”
“Vừa bước vào liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang nổi lềnh bềnh trong hồ. May mà ta đến kịp lúc, nếu không đường đường Nhiếp Chính Vương lại chết chìm trong lúc tắm, không phải chuyện để thiên hạ cười chết à?”
Hắn suy ngẫm một hồi:
“Có lẽ tự Vương Gia cũng thấy mất mặt, nên mới thẹn quá hóa giận bạo phát như vậy. Chắc ngài muốn bảo với chúng ta là không được để chuyện này truyền ra ngoài đấy.”
Hắn ta vỗ vai Mặc Trúc:
“Ài, ngươi cũng không được nói ra đó nha!”
Mặc Trúc nhìn hắn ta bằng ánh mắt phức tạp, nói nhỏ:
“Hình như... khả năng ngươi truyền ra bên ngoài nhiều hơn ta đó.”
Mặc Tùng đang định phản bác lại thì bị cánh cửa đột ngột bay ra dọa run người.
Chuyện... chuyện gì thế?
Tư Nhược Trần cũng hoảng hốt đến ngơ người, chiếc bát sứ trong tay cùng với cháo nóng rơi xuống đất, khuôn mặt đầy kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn lưỡi dao sắc bén gần ngay trước mắt.
Y sợ hãi gọi:
“Ca... ca ca...”
Đôi mắt Quý Thanh Lâm lạnh lùng, giọng nói băng giá:
“Cút!”
“Ta không muốn nhìn thấy mi, một chút cũng không muốn.”
“Vì sao?”
“Vì mi làm ta thấy ghê tởm, hiểu không?”
Quý Thanh Lâm nghiên răng nghiến lợi, từ ánh mắt đến ngữ khí đều chứng tỏ sự chán ghét y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Nhược Trần trắng bệch, khó chịu đến mức không thở nổi.
Ký ức nhục nhã không chịu nổi ở Túy Hoan Lâu ngày đó hiện ra trước mắt.
Lòng tự tôn nhỏ bé y cẩn thận ghép lại lại vỡ toang, ngay cả chút hy vọng cũng vỡ nát, lần nữa rơi vào cơn ác mộng cũ.
Nhưng cơn giận của Quý Thanh Lâm vẫn đang bùng phát, hắn không thể trút bỏ cũng không thể nói ra, cuối cùng hắn chỉ có thể biến nó thành những con dao lần lượt đâm vào lòng Tư Nhược Trần.
“Việc ta hối hận nhất là đêm hôm đó đã nhiều chuyện mà đi cứu ngươi!”
“Mặc Tùng!”
Mặc Tùng nghe hắn gọi mình, bò lết chạy tới.
“Đây đây đây, Vương Gia có gì phân phó?”
Quý Thanh Lâm trừng mắt nhìn Tư Nhược Trần đang tuyệt vọng, nghiến răng từng chữ:
“Ném nó ra ngoài cho ta!”
“Ta không muốn nhìn thấy nó nữa!”
Tư Nhược Trần đột nhiên ngẩng đầu, như thể không thể tin vào tai mình.
“Ca ca, xin đừng bỏ rơi đệ... Từ nay về sau đệ sẽ ngoan ngoãn! Đệ sẽ không bao giờ chọc giận huynh nữa, xin huynh đừng đuổi đệ được không?”
Y khóc một cách tuyệt vọng, cố gắng làm cho người trước mặt thay đổi ý định.
Y không biết tại sao, tại sao chỉ trong một đêm, người đã cứu y, quan tâm đến cảm nhận của y lại đột ngột muốn vứt bỏ y mà không hề báo trước.
Hình như cũng giống Hề Khâu trước kia.
Quý Thanh Lâm tuyệt tình quay lưng với y.
“Ném nó ra ngoài.”
Mặc Tùng do dự một lúc, khi nhìn thấy sự tức giận tột độ trong mắt Quý Thanh lâm, hắn ta không dám nói một lời, cuối cùng đành bế Tư Nhược Trần bước ra ngoài.
Tư Nhược Trần im lặng nằm trong tay Mặc Tùng, tựa như lời cầu xin lúc nãy đã rút hết sức lực y.
Y chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm.
Giống hệt lúc y nhìn Hề Khâu, lúc gã vứt bỏ y.
Chỉ là lần này y cảm thấy vô cùng bi thương, trái tim đã bị thế gian làm vỡ vụn, người nọ lại nghĩ nó bẩn thỉu, lạnh lùng vứt xuống rồi giẫm đạp thêm.
Quý Thanh Lâm trờ về phòng, đầu đau như búa bổ.
Hắn vẫn tưởng chỉ cần tổn thương Tư Nhược Trần, thì sẽ bù đắp lại những thống khổ trong lòng hắn.
Nhưng trái lại những lời tổn thương đó lại khiến hắn như phải chịu thêm vào nhát dao, vết thương lại càng sâu hơn.
Hệ Thống không khuyên nhủ hắn nữa, đối mặt với những chuyện vừa rồi Quý Thanh Lâm làm,nó vẫn yên lặng, yên lặng đến mức khiến Quý Thanh Lâm không khỏi hỏi trước:
[Sao lần này mày lại không cản tao?]
Hệ Thống hừ lạnh: [Có tác dụng à? Ngài sẽ nghe tôi nói à? Thực ra, dù tôi có nói gì đi nữa, tôi cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của ngài được. Tôi nghĩ có lẽ trong mộng cảnh nhân vật chính chắc đã làm điều gì đó rất quá đáng. Nếu ngài muốn trút giận thì ngài làm chuyện gì cũng được, chỉ cần không gây nguy hiểm đến tính mạng của nhân vật chính là được, còn...]
[Hậu quả của mấy chuyện này đều do ngài gánh chịu, tôi chỉ hy vọng sau này ngài không hối hận là được.]
Quý Thanh Lâm trầm mặc chốc lát, khinh bỉ hừ nhẹ:
[Mày lo xa quá, tao sẽ không hối hận đâu.]
Cứ thế ba ngày trôi qua, lúc Hồng Nương bắt được Hề Khâu định đưa cho Quý Thanh Lâm giải quyết, thì ả biết được, chỉ ngày thứ hai Tư Nhược Trần đã bị đuổi ra khỏi phủ, rõ ràng là đắc tội Quý Thanh Lâm.
Hồng Nương tự cho mình thông minh, không đưa Hề Khâu đến phủ Nhiếp Chính Vương, ả nghĩ đưa đến cũng chỉ chọc giận Quý Thanh Lâm mà thôi, nên đã tự ý thả gã ra.
Mấy ngày nay Quý Thanh Lâm vẫn luôn suy nghĩ về những chuyện trong mộng cảnh, muốn tìm cách quên đi tất cả, nhưng càng muốn quên, trí nhớ lại càng rõ ràng.
Độ ấm trên người Tư Nhược Trần hôm đó, khóe miệng cong cong của y, mỗi lời nói ái muội không có liêm sỉ Tư Nhược Trần nói với hắn những khi hắn hưng phấn cực điểm, đều như khắc sâu vào đầu hắn, không thể nào quên được.
Hình như hắn vẫn đang trong cơn ác mộng kia, vẫn chưa thể tỉnh lại.
Nhưng bỏ hết những cái cớ dối trá này kia, hắn lại không dám chấp nhận sự thật, cây kim ghim trong lòng hắn chính là Tư Nhược Trần vừa làm chuyện đó, lại vừa biểu hiện sự thống hận với hắn.
Đây rõ ràng là đang làm nhục hắn.
Vì vậy, mỗi lần chìm đắm trong khoái cảm, hắn dường như nghe thấy giọng điệu cười nhạo của Tư Nhược Trần bên tai:
“Người không ra vẻ đạo mạo nữa sao Sư Phụ?”
“Hạ thân người nâng cao như vậy, con thật sự thích nhìn người bị con bắt nạt, người đáng thương như thế, con rất vui.”
Xem việc chinh phục hắn là một loại chiến thắng.
Mà Quý Thanh Lâm không phải loại người mặc cho người ta ức hiếp, kẻ dám dẫm đạp hắn thì phải biết sẽ bị hắn chà đạp.
*
Cuối cùng Quý Thanh Lâm cũng coi như bớt giận, trước khi lãnh binh đến Bình Dương Quan đã dặn dò Mặc Trúc:
“Chờ ta đi rồi thì người đi đón nhóc con kia về, để nó ngoan ngoãn ở lại phủ, ngươi nhớ chăm sóc nó cho tốt.”
“Vâng!”
Kỳ thật Quý Thanh Lâm vẫn luôn biết Mặc Trúc đang chiếu cố y, nhưng hắn cũng không nói gì, coi như thầm đồng ý.
Sau khi Quý Thanh Lâm khởi hành, Mặc Trúc đi đến nhà trọ, nhưng khi đến nơi thì người bên trong đã biến mất.
Ở bên kia, trong căn phòng bí mật tối tăm, Hề Khâu nhìn Tư Nhược Trần bị trói vào ghế đang vùng vẫy, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:
“A Trần, lâu rồi không gặp.”
Đúng vậy, y hận hắn.
Hận hắn năm đó từng hứa với y từ nay về sau hắn sẽ che chở cho y, sẽ không để ai ức hiếp bắt nạt hay tổn thương y.
Nhưng cuối cùng hắn lại nuốt lời.
Cứu y từ Túy Hoan Lâu, cho y hy vọng rồi lại khiến y tuyệt vọng, vậy tại sao còn muốn cứu y chứ?
Hề Khâu nói đúng, không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, nếu không vì lợi ích thì chắc chắn chỉ có lợi dụng.
Hề Khâu như thế, cả hắn cũng thế.
Cho nên y hận!
Hận ý giống như muốn cùng Quý Thanh Lâm đồng vu quy tận, đến chết mới thôi, nhưng rồi cũng dùng cách thân mật bá đạo nhất phát tiết hận ý này.
“Sở dĩ “hắn” yêu người nhiều như vậy là vì “hắn” đã quên tất cả những điều người đã từng làm “hắn” thất vọng. Người và những người đó không có gì khác biệt cả!”
“Nhưng con sẽ vì “hắn” mà nhớ kỹ, con vĩnh viễn là một phần của “hắn”, cho dù là phần bị “hắn” vứt bỏ thì khi con trở thành chủ thể, con cũng sẽ không bao giờ buông tha cho người!”
Vuốt ve khuôn mặt ngái ngủ của Quý Thanh Lâm, y nhếch môi cười lạnh:
“Bây giờ người chắc chắn rất ghét con. Ba chữ Tư Nhược Trần đã trở thành sự sỉ nhục với người. Chỉ cần người làm theo suy nghĩ của mình, khiến ngọn lửa si tình của “hắn” tắt lịm thì con sẽ lại quay lại.”
Ngữ khí của Tư Nhược Trần rất thân mật, ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
“Sư Phụ con tin người, rốt cuộc thì người vẫn là con người tuyệt tình như thế.”
*
Quý Thanh Lâm đột nhiên từ trên giường tỉnh lại, đôi mắt còn có chút mơ hồ.
Lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, từng giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán rơi thấm vào chăn, trong lòng là cơn gợn sóng dai dẳng.
Hắn bị... Tư Nhược Trần... cưỡng...?
Trong thế giới của ý thức.
Cơ thể hắn vẫn chưa từng trải qua chuyện gì, nhưng nơi nào đó của hắn lại có cảm giác đau âm ỉ.
Những ký ức khó quên đó cứ tua đi tua lại trong tâm trí hắn.
Tư Nhược Trần hôn hắn như thế nào, đầu lưỡi tấn công miệng hắn ra sao, còn có vuốt ve từng tấc da thịt của hắn...
Mà hắn chỉ có thể nhục nhã bất lực chịu đựng tất cả, cũng không thể chống lại khoái cảm tự nhiên của cơ thể.
Một suy nghĩ bén rể trong lòng hắn rồi nhanh chóng lớn thành đại phụ che kín bầu trời tâm.
Hắn muốn giết Tư Nhược Trần.
Hệ Thống cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ chưa từng có từ người hắn, liên tục phát cảnh báo gay gắt, cố gắng giữ cho hắn bình tĩnh lại.
[Ký chủ ngài bình tĩnh đi! Bình tĩnh chút đi! Nghiêm cấm mọi hành vi cố ý giết nhân vật chính nha!]
Nếu Hệ Thống là một con người, có lẽ bây giờ nó sẽ ôm chặt chân Quý Thanh Lâm không buông.
[Lý trí... giữ vững lý trí!]
[Lý trí?]
Quý Thanh Lâm hừ lạnh, ngưng tụ nội lực thành lưỡi đao, hung tợn phóng ra.
Vì hắn không có lý trí.
Công lực thô bạo phá tung hết cửa sổ bốn phía.
Làm Mặc Tùng sợ tới mức nhảy dựng:
“Mẹ kiếp, ai đó! Không để người khác chợp mắt một chút được à!”
Mặc Trúc ở một bên im lặng lắc đầu, chỉ vào phòng Quý Thanh Lâm, ra hiệu Vương Gia đã tỉnh rồi, nhưng hình như ngài ấy rất tức giận, chúng ta nên tránh xa ra, đừng để bị vạ lây.
Đương nhiên Mặc Tùng không chịu.
“Làm thuộc hạ thì trong tình huống này sao có thể chạy được chứ, phân ưu cùng chủ nhân mới là nhiệm vụ của chúng ta.”
“Ta đi xem náo nhiệt đây!”
Mặc Trúc vươn tay túm hắn ta lại, chỉ chỉ nhóc con Tư Nhược Trần đang đi về phía cửa.
Hai người nhìn nhau cười, thôi thì để nó đi xem thử trước đi.
Quý Thanh Lâm nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng bực bội quăng một câu:
“Cút!”
Tư Nhược Trần sợ đến mức rụt tay lại, nhưng khi nghĩ đến ngày hôm qua mình xấu tính kéo hắn xuống nước, hai người cùng nhau chìm xuống nước, y thấy vô cùng xấu hổ.
Y đành gõ thêm lần nữa, lúng túng nói:
“Xin... xin lỗi, hôm qua ta không nên kéo huynh xuống hồ, ta không nghĩ huynh sẽ bị chìm trong hồ, huynh đừng tức giận nữa. Đệ có nấu chút cháo, huynh có muốn ăn không?”
Thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Tư Nhược Trần cố chấp đứng ngoài cửa đợi.
Mặc Trúc kéo áo Mặc Tùng tò mò hỏi:
“Sáng nay lúc nó thức dậy ngươi nói gì với nó? Không phải là nó không thèm nói chuyện với ai à, sao hôm nay lại nhiệt tình với Vương Gia thế?”
Mặc Tùng cười bí hiểm:
“Không phải Vương Gia của chúng ta rất thích nó à? Ta làm sao có thể để ngài ấy mặt nóng mà mông lạnh được chứ? Thế là ta nói với nó rằng đêm qua Vương Gia vì muốn cứu nó mà bị hơi nóng xông ngất luôn, ngã xuống hồ xuýt thì mất mạng.”
Mặc Trúc nhìn hắn ta đầy kinh ngạc:
“Nói vậy mà nó cũng tin.”
Mặc Tùng nhìn nhóc con cố chấp đứng ngoài cửa bên kia cười hi ha, rất đắc ý nói:
“Rõ ràng là nó tin lời ta không hề nghi ngờ tí nào, trẻ con thật sự rất dễ lừa.”
Mặc Trúc dời mắt từ người hắn ta nhìn qua trạch viện của Quý Thanh Lâm.
“Thế... sao tối qua Vương Gia lại ngất trong hồ thế? Đã vậy hôm nay tỉnh dậy còn nổi giận như vậy?”
“Ngươi hỏi ta ta làm sao mà biết chứ!”
“Vừa bước vào liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang nổi lềnh bềnh trong hồ. May mà ta đến kịp lúc, nếu không đường đường Nhiếp Chính Vương lại chết chìm trong lúc tắm, không phải chuyện để thiên hạ cười chết à?”
Hắn suy ngẫm một hồi:
“Có lẽ tự Vương Gia cũng thấy mất mặt, nên mới thẹn quá hóa giận bạo phát như vậy. Chắc ngài muốn bảo với chúng ta là không được để chuyện này truyền ra ngoài đấy.”
Hắn ta vỗ vai Mặc Trúc:
“Ài, ngươi cũng không được nói ra đó nha!”
Mặc Trúc nhìn hắn ta bằng ánh mắt phức tạp, nói nhỏ:
“Hình như... khả năng ngươi truyền ra bên ngoài nhiều hơn ta đó.”
Mặc Tùng đang định phản bác lại thì bị cánh cửa đột ngột bay ra dọa run người.
Chuyện... chuyện gì thế?
Tư Nhược Trần cũng hoảng hốt đến ngơ người, chiếc bát sứ trong tay cùng với cháo nóng rơi xuống đất, khuôn mặt đầy kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn lưỡi dao sắc bén gần ngay trước mắt.
Y sợ hãi gọi:
“Ca... ca ca...”
Đôi mắt Quý Thanh Lâm lạnh lùng, giọng nói băng giá:
“Cút!”
“Ta không muốn nhìn thấy mi, một chút cũng không muốn.”
“Vì sao?”
“Vì mi làm ta thấy ghê tởm, hiểu không?”
Quý Thanh Lâm nghiên răng nghiến lợi, từ ánh mắt đến ngữ khí đều chứng tỏ sự chán ghét y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Nhược Trần trắng bệch, khó chịu đến mức không thở nổi.
Ký ức nhục nhã không chịu nổi ở Túy Hoan Lâu ngày đó hiện ra trước mắt.
Lòng tự tôn nhỏ bé y cẩn thận ghép lại lại vỡ toang, ngay cả chút hy vọng cũng vỡ nát, lần nữa rơi vào cơn ác mộng cũ.
Nhưng cơn giận của Quý Thanh Lâm vẫn đang bùng phát, hắn không thể trút bỏ cũng không thể nói ra, cuối cùng hắn chỉ có thể biến nó thành những con dao lần lượt đâm vào lòng Tư Nhược Trần.
“Việc ta hối hận nhất là đêm hôm đó đã nhiều chuyện mà đi cứu ngươi!”
“Mặc Tùng!”
Mặc Tùng nghe hắn gọi mình, bò lết chạy tới.
“Đây đây đây, Vương Gia có gì phân phó?”
Quý Thanh Lâm trừng mắt nhìn Tư Nhược Trần đang tuyệt vọng, nghiến răng từng chữ:
“Ném nó ra ngoài cho ta!”
“Ta không muốn nhìn thấy nó nữa!”
Tư Nhược Trần đột nhiên ngẩng đầu, như thể không thể tin vào tai mình.
“Ca ca, xin đừng bỏ rơi đệ... Từ nay về sau đệ sẽ ngoan ngoãn! Đệ sẽ không bao giờ chọc giận huynh nữa, xin huynh đừng đuổi đệ được không?”
Y khóc một cách tuyệt vọng, cố gắng làm cho người trước mặt thay đổi ý định.
Y không biết tại sao, tại sao chỉ trong một đêm, người đã cứu y, quan tâm đến cảm nhận của y lại đột ngột muốn vứt bỏ y mà không hề báo trước.
Hình như cũng giống Hề Khâu trước kia.
Quý Thanh Lâm tuyệt tình quay lưng với y.
“Ném nó ra ngoài.”
Mặc Tùng do dự một lúc, khi nhìn thấy sự tức giận tột độ trong mắt Quý Thanh lâm, hắn ta không dám nói một lời, cuối cùng đành bế Tư Nhược Trần bước ra ngoài.
Tư Nhược Trần im lặng nằm trong tay Mặc Tùng, tựa như lời cầu xin lúc nãy đã rút hết sức lực y.
Y chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm.
Giống hệt lúc y nhìn Hề Khâu, lúc gã vứt bỏ y.
Chỉ là lần này y cảm thấy vô cùng bi thương, trái tim đã bị thế gian làm vỡ vụn, người nọ lại nghĩ nó bẩn thỉu, lạnh lùng vứt xuống rồi giẫm đạp thêm.
Quý Thanh Lâm trờ về phòng, đầu đau như búa bổ.
Hắn vẫn tưởng chỉ cần tổn thương Tư Nhược Trần, thì sẽ bù đắp lại những thống khổ trong lòng hắn.
Nhưng trái lại những lời tổn thương đó lại khiến hắn như phải chịu thêm vào nhát dao, vết thương lại càng sâu hơn.
Hệ Thống không khuyên nhủ hắn nữa, đối mặt với những chuyện vừa rồi Quý Thanh Lâm làm,nó vẫn yên lặng, yên lặng đến mức khiến Quý Thanh Lâm không khỏi hỏi trước:
[Sao lần này mày lại không cản tao?]
Hệ Thống hừ lạnh: [Có tác dụng à? Ngài sẽ nghe tôi nói à? Thực ra, dù tôi có nói gì đi nữa, tôi cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của ngài được. Tôi nghĩ có lẽ trong mộng cảnh nhân vật chính chắc đã làm điều gì đó rất quá đáng. Nếu ngài muốn trút giận thì ngài làm chuyện gì cũng được, chỉ cần không gây nguy hiểm đến tính mạng của nhân vật chính là được, còn...]
[Hậu quả của mấy chuyện này đều do ngài gánh chịu, tôi chỉ hy vọng sau này ngài không hối hận là được.]
Quý Thanh Lâm trầm mặc chốc lát, khinh bỉ hừ nhẹ:
[Mày lo xa quá, tao sẽ không hối hận đâu.]
Cứ thế ba ngày trôi qua, lúc Hồng Nương bắt được Hề Khâu định đưa cho Quý Thanh Lâm giải quyết, thì ả biết được, chỉ ngày thứ hai Tư Nhược Trần đã bị đuổi ra khỏi phủ, rõ ràng là đắc tội Quý Thanh Lâm.
Hồng Nương tự cho mình thông minh, không đưa Hề Khâu đến phủ Nhiếp Chính Vương, ả nghĩ đưa đến cũng chỉ chọc giận Quý Thanh Lâm mà thôi, nên đã tự ý thả gã ra.
Mấy ngày nay Quý Thanh Lâm vẫn luôn suy nghĩ về những chuyện trong mộng cảnh, muốn tìm cách quên đi tất cả, nhưng càng muốn quên, trí nhớ lại càng rõ ràng.
Độ ấm trên người Tư Nhược Trần hôm đó, khóe miệng cong cong của y, mỗi lời nói ái muội không có liêm sỉ Tư Nhược Trần nói với hắn những khi hắn hưng phấn cực điểm, đều như khắc sâu vào đầu hắn, không thể nào quên được.
Hình như hắn vẫn đang trong cơn ác mộng kia, vẫn chưa thể tỉnh lại.
Nhưng bỏ hết những cái cớ dối trá này kia, hắn lại không dám chấp nhận sự thật, cây kim ghim trong lòng hắn chính là Tư Nhược Trần vừa làm chuyện đó, lại vừa biểu hiện sự thống hận với hắn.
Đây rõ ràng là đang làm nhục hắn.
Vì vậy, mỗi lần chìm đắm trong khoái cảm, hắn dường như nghe thấy giọng điệu cười nhạo của Tư Nhược Trần bên tai:
“Người không ra vẻ đạo mạo nữa sao Sư Phụ?”
“Hạ thân người nâng cao như vậy, con thật sự thích nhìn người bị con bắt nạt, người đáng thương như thế, con rất vui.”
Xem việc chinh phục hắn là một loại chiến thắng.
Mà Quý Thanh Lâm không phải loại người mặc cho người ta ức hiếp, kẻ dám dẫm đạp hắn thì phải biết sẽ bị hắn chà đạp.
*
Cuối cùng Quý Thanh Lâm cũng coi như bớt giận, trước khi lãnh binh đến Bình Dương Quan đã dặn dò Mặc Trúc:
“Chờ ta đi rồi thì người đi đón nhóc con kia về, để nó ngoan ngoãn ở lại phủ, ngươi nhớ chăm sóc nó cho tốt.”
“Vâng!”
Kỳ thật Quý Thanh Lâm vẫn luôn biết Mặc Trúc đang chiếu cố y, nhưng hắn cũng không nói gì, coi như thầm đồng ý.
Sau khi Quý Thanh Lâm khởi hành, Mặc Trúc đi đến nhà trọ, nhưng khi đến nơi thì người bên trong đã biến mất.
Ở bên kia, trong căn phòng bí mật tối tăm, Hề Khâu nhìn Tư Nhược Trần bị trói vào ghế đang vùng vẫy, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:
“A Trần, lâu rồi không gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.