Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
Chương 86: Mão thỏ
Tây Phương Bất Bại
09/04/2023
Bên kia.
Nửa tiếng sau.
Trần Bạc Vũ nấp vào trong am thờ Phật của một bức tượng đá.
Am thờ vốn chỉ việc đục các mỏm đá trống, sắp xếp để làm nơi đặt tượng Phật.
Núi Nam Sơn đã từng là một ngọn núi rất nổi tiếng về Phật giáo, trên núi có tất cả mấy trăm pho tượng lớn nhỏ, đều dựng trên vách núi.
Trước kia có vài lần Trần Bạc Vũ lên núi, từng thăm dò những động đá có am thờ Phật gần đây, biết được am thờ Phật lớn nhất cao khoảng hai, ba mét, nhỏ nhất thì chỉ cao khoảng nửa mét.
Ở giữa mỗi một pho tượng đá và vách núi đều có khoảng trống cỡ nửa mét, vừa đủ cho một người nấp vào.
Vậy nên khi xảy ra vụ nổ, anh hoàn toàn không có thời gian để tự hỏi bất cứ điều gì, cứ theo bản năng lắc mình trốn vào bên trong.
Trong am thờ Phật có một pho tượng Bồ Tát Địa Tạng ngàn năm, được điêu khắc từ đá cẩm thạch. Lúc sóng xung kích từ vụ nổ cực mạnh kia truyền tới, anh dựa vào sau lưng vị Bồ Tát Địa Tạng này, hai tay ôm lấy đầu của mình, đồng thời mở to miệng, dùng cách này để giảm bớt khí ép ở bên ngoài cơ thể, từ đó bảo vệ phổi được an toàn.
Sóng xung kích đánh tới, trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh chấn động như lật cả đỉnh núi, hòn đá to như che trời lấp đất cũng sụp xuống, bốn phương tám hướng đều dâng lên làn khói đặc cuồn cuộn, đây mới thật sự là đất rung núi chuyển.
Trong khoảnh khắc đó, Bồ Tát Địa Tạng hình như đã bị nứt từ đầu đến chân, nhưng vẫn không đổ xuống.
Vụ nổ lớn tạo ra tiếng gầm rú thật to, khiến cho trái tim anh đột nhiên trầm xuống, giống như có một lực lượng to lớn nện vào lục phủ ngũ tạng.
Trong giây phút đó, hai tai anh đau nhức, tiếp đó mất đi tri giác, chìm vào một vùng tối tăm.
***
Trong bóng đêm, anh giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Đờ đẫn đi vào trong khu rừng rậm rạp, xung quanh đều là các pho tượng Bồ Tát, im lặng đối mặt với anh.
Tiếp theo, có bốn người đi ra từ trong rừng rậm. Dưới ánh nắng của mùa xuân, trên mặt các chiến hữu mang theo nụ cười xán lạn, còn vui đùa trêu chọc lẫn nhau: “Lão đại, nếu chúng tôi bắt được Phương Vũ Long, thì anh phải nhớ mời khách nhoa!”
“Tiểu đội trưởng, khi nào anh kết hôn, các anh em tặng anh một bao lì xì thật lớn!”
“Tiểu đội trưởng, tôi cảm thấy như này, Phương Vũ Long này cũng không có gì đáng sợ cả. Mọi người đều là máu thịt, tên tội phạm hung tàn ở núi Nam Sơn kia con mẹ nó cũng chỉ có một người… Hay là chúng ta cứ đi lên núi coi thử xem?”
Đó là năm chiến hữu của anh, tinh thần mỗi người đều phấn chấn và tràn đầy thanh xuân.
Nhưng trong lúc anh quay người lại, tiếng súng vang lên, hoa anh đào đỏ rơi đầy đất, nhuốm máu hoa trên núi, ngay cả gió cũng thét gào thảm thiết.
Anh ôm lấy thân thể của bốn chiến hữu, hô hấp của bọn họ dần dần chậm lại.
“Tiểu đội trưởng, anh đi nhanh đi…”
“Tiểu đội trưởng, tôi không xong rồi…”
“Tiểu đội trưởng, tôi… khụ khụ khục… không kiên trì được nữa rồi, thay em nói một câu với San San, em không cưới cô ấy được nữa rồi… Để cô ấy đi tìm người con trai khác tốt hơn em… rồi đối xử thật tốt với cô ấy…”
“Tiểu đội trưởng, đừng khổ sở… bộ dạng khóc lóc của anh… thật khó coi.”
Từ Hiểu Lỗi, Lưu Sở Lương, Lê Dũng, Hoàng Tiền Bân. Bốn người, bọn họ vĩnh viễn được chôn cất trong bụi hoa đó.
Anh nghĩ tới… các anh em tốt của mình, Phương Vũ Long đã chết rồi, hiện tại đồng lõa của anh ta là Tiêu Văn Đông cũng đã chết. Năm năm rồi, các anh em à, cuối cùng anh cũng đòi lại được công lý cho mọi người.
Anh rất mệt mỏi, nhưng cho dù đang ngủ say trong nơi tăm tối nhất, anh vẫn nhớ rõ, Lôi Lôi đang ở nhà đợi mình.
Anh nghĩ, nếu mình tỉnh lại, cô ấy nhất định sẽ mở to hai mắt nhìn chăm chú vào anh, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh không biết đau lòng cho chính mình à? Sao lại để bị thương thế này?”
Hoặc là bĩu môi, nước mắt lưng tròng nói: “Vết thương trên tay lần trước còn chưa lành, sao anh lại để bị thương nữa rồi? Lần sau không được như vậy nữa, nếu không em sẽ không để ý tới anh!”
Được, anh đồng ý với cô, lần sau quyết không để chính mình bị thương nữa.
Anh nhớ rõ, trước kia Lôi Lôi đã khóc trước mặt anh hai lần. Lần thứ nhất là đêm gặp mặt đầu tiên kia, chính mình không cẩn thận làm cô đau. Lần thứ hai là do nitơ lỏng làm tay tê cóng, Lôi Lôi đau lòng cho vết thương của anh, chớp lông mi một cái, đã chớp ra hai hàng lệ nóng.
Nếu anh vẫn không tỉnh lại, thì ba và Lôi Lôi sẽ lo lắng.
Vậy nên, anh liều mạng muốn tỉnh lại, lập lời thề với cô, lần sau bản thân tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.
Rất nhanh một luồng ánh mặt trời chiếu sáng vào trong bóng tối của anh, trong nháy mắt những ký ức mông lung này như được xua tan mây mù mà mở ra.
Trong lúc mơ hồ, anh tựa như nhìn thấy bốn chiến hữu đứng trên núi Nam Sơn.
Bọn họ mặc quần áo nhiều màu, cười nói vui vẻ, chỉ thấy những đám mây trôi mênh mang trên trời cao, chim Bắc Nhạn bay về phương Nam, thời gian trôi đi nhanh như nước.
Bọn họ đều đồng loạt vẫy tay với anh, tiểu đội trưởng, chúng tôi đi đây! Kiếp này không có duyên, vậy để kiếp sau chúng ta vẫn làm anh em!
Được.
Các cậu yên nghỉ đi.
Anh nghĩ, kiếp sau anh vẫn làm anh em với các cậu ấy!
***
Tỉnh lại lần nữa, Trần Bạc Vũ phát hiện cơ thể mình đang nằm trong bệnh viện.
Anh vừa mở mắt đã trở người, gối và chăn đều toàn một màu trắng xa lạ, ở trên in ký hiệu [Bệnh viện Nam Sơn], trong không khí có mùi thuốc sát trùng, trong nháy mắt kích thước não bộ trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đầu anh vẫn ẩn ẩn có chút đau, trí nhớ trước khi xảy ra vụ nổ lớn kia vẫn là một đoạn ngắn mơ hồ. Cũng may kiểm tra xong, cơ thể không có gì đáng ngại, cánh tay bị thương cũng được băng bó lại thêm lần nữa. Nghĩ lại, pho tượng đá Bồ Tát Địa Tạng kia thật sự đã phù hộ cho anh.
Lúc này, cửa mở, có vài người đi tới.
Đi đầu là ba anh Trần Trung Lương. Nhìn thấy ba mình tới, Trần Bạc Vũ lập tức ngồi thẳng người, đây đã là thói quen khi ba con anh ở chung với nhau, gia pháp cũng là quân pháp.
Sắc mặt Trần Trung Lương có chút nghiêm trọng, ông ấy nói: “Con nằm xuống đi, lần này cũng đừng ngồi dậy nữa.”
Trần Bạc Vũ nhìn thấy miệng ba mình cứ mở rồi đóng, giống như gió xẹt qua bên tai, nhưng không nghe được ba đang nói cái gì. Do màng tai đã bị chấn động sau cơn nổ lớn, khiến cho anh tạm thời mất đi thính lực.
Trần Bạc Vũ chỉ vào tai mình, tỏ vẻ mình không nghe được, Trần Trung Lương không nói nữa.
Tuy anh không nghe được âm thanh, nhưng vẫn có thể nói chuyện như bình thường, sau khi tỉnh lại, người anh muốn gặp nhất là: “Ba, Lôi Lôi đâu?”
“…”
Không có ai trả lời câu hỏi này.
Hoặc có thể nói, ngoại trừ Trần Bạc Vũ ra, không có ai dám hỏi tới chuyện này nữa.
Hiện tại Trần Bạc Vũ vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, trên mặt Trần Trung Lương và đội trưởng Lý đều đang đè nén điều gì đó, vẫn rất cẩn thận không để cho anh phát hiện ra.
Ngừng một chút, Trần Bạc Vũ cảm thấy dù sao cũng không nghe được câu trả lời của bọn họ, nên trực tiếp dứt khoát đưa ra yêu cầu: “Ba, mọi người kêu Lôi Lôi đến đây đi, con muốn gặp cô ấy.”
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, anh cũng không quan tâm đến chuyện đón nhận được bao nhiêu vinh quang, mà anh chỉ muốn được nhìn thấy bà xã đáng yêu của mình. Bởi vì anh thật sự rất sợ Lôi Lôi sẽ lại khóc vì mình.
“…”
Nhưng mà… ai biết được Nhan Lôi đang ở nơi nào đây?
Đội trưởng Lý không nhịn được muốn nói cho anh biết tình hình hiện tại, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Trần Bạc Vũ, ông ấy cắn chặt răng, ngậm miệng mình lại.
Trái tim con người cũng là máu thịt. Ngay tại lúc này, nếu nói cho Trần Bạc Vũ biết một tin xấu vẫn không xác thực được, thì chẳng khác gì làm tổn thương anh lần thứ hai.
Trong lòng Trần Trung Lương cũng vô cùng đau khổ, ông ấy càng thêm không đành lòng để con mình biết tin này. Cho nên dứt khoát bước nhẹ vài bước, đi tới bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về núi Nam Sơn cách đó không xa.
Trên đỉnh núi bây giờ là một mảnh màu cháy đen, nơi đó vẫn còn lưu lại những màn khói do vụ nổ lớn gây ra.
Còn bên phía đối diện núi, trên đập chứa nước đã bị sập mất một góc. Đây là do sóng xung kích từ vụ nổ gây ra. May là những bộ phận chính của đập chứa nước vẫn chưa bị sập, hiện tại ở trên đập đang có mấy nghìn người sửa lại gấp.
Nhưng hành động tránh đi này của ba anh, khiến trong lòng Trần Bạc Vũ rét run. Trực giác tự nói với anh, ba anh không muốn nói cho anh biết tung tích của Lôi Lôi.
Lúc này, hai bên huyệt thái dương của anh bắt đầu đau lên từng cơn, Trần Bạc Vũ căng thẳng nói: “Ba, có phải Lôi Lôi đã giận con rồi không?”
Nghe được câu này, Trần Trung Lương không còn cách nào bỏ qua câu hỏi của con mình được nữa.
Hốc mắt ông ấy cũng đỏ lên, cả đời làm cảnh sát, thì ra cũng có một ngày cựu cục trưởng như ông lại yếu đuối như vậy.
Nhưng hiện tại tung tích Nhan Lôi không rõ, hơn nữa có khả năng rất cao là… cô không sống được. Chuyện này, ai dám nói cho Trần Bạc Vũ đây?!
Nhưng chuyện này, chỉ có thể để người ba như ông đến lừa gạt, nếu không, con trai mình sẽ không tin tưởng lời nói của những người khác.
Vì vậy, Trần Trung Lương tới mượn giấy và bút ở chỗ y tá, sau đó viết lên giấy cho anh xem: [Con cứ yên tâm dưỡng thương đi, Tiểu Nhan đã mang đưa đứa nhỏ đến nhà họ Bạch rồi. Lúc xảy ra vụ nổ lớn trên núi Nam Sơn, hai mẹ con họ bị hoảng sợ, nên vợ chồng nhà họ Bạch muốn đưa con gái và cháu ngoại đến nhà họ chơi vài ngày.]
“…”
Mấy câu này, Trần Bạc Vũ càng đọc càng thấy không thích hợp.
Anh là chồng của Lôi Lôi, cũng là người Lôi Lôi thích ỷ lại nhất. Dựa theo tính cách của cô ấy, dù có bị sợ hãi, cũng sẽ quay trở lại bên cạnh mình, ôm lấy mình cầu an ủi.
Trên phương diện này tính tình cô ấy có chút hơi trẻ con, anh cũng vô cùng thích tính tình nhu thuận dễ chịu này của cô ấy.
Nhưng, vợ chồng nhà họ Bạch không quá thân quen với cô ấy, nên sẽ không có chuyện Lôi Lôi mang theo đứa nhỏ đến nhà họ Bạch ở.
Lúc này, đầu của anh lại bắt đầu đau, một đoạn ký ức ngắn trước vụ nổ kia tràn vào trong đầu.
Bỗng nhiên, bóng dáng của Tiêu Văn Đông hiện lên trong đầu.
Đó là khi cách năm phút trước ra xảy ra vụ nổ, Tiêu Văn Đông hung hăng cười, miệng phát ra những âm thanh xùy xùy, lời nói nguyền rủa ác độc cũng vang lên theo: “Trần Bạc Vũ, mày giết em trai tao, tao sẽ để cho mày nhìn thấy người mày yêu nhất chết trước mặt mày!”
!!!
Trần Bạc Vũ thoáng chốc mở to hai mắt.
Cuối cùng anh cũng đã nhớ lại, sau khi anh tiến vào miếu Long Vương, bên phía nghĩa trang cũng xảy ra vụ nổ!
Câu nói kia của Tiêu Văn Đông cứ quay cuồng trong đầu, mày khiến tao mất đi em trai, tao sẽ khiến mày mất đi người con gái mày yêu nhất. Mày nhìn cho kỹ đi, mày không cứu được cô ta đâu!
Vậy người con gái anh yêu nhất là ai?
Chỉ có duy nhất một sự lựa chọn, cả một đời này anh chỉ chấp nhận một người vợ này.
Lôi Lôi!
Lôi Lôi ở đâu rồi?!
Ba và đội trưởng Lý đều đến đây, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lôi Lôi đâu!
Bỗng nhiên anh cảm thấy cơ thể như bị vứt từ trên độ cao mười nghìn mét xuống dưới, sau đó, một giấc mộng đẹp ầm ầm rơi xuống đất. Vỡ nát đến nỗi không chịu đựng được nữa, đau như thể đã mất đi tri giác.
Mồ hôi lạnh lăn từ trên trán rồi đọng lại ở phần cằm, trái tim không kiềm chế được mà co rút lại, Trần Bạc Vũ nghe được chính mình đang gian nan hỏi: “Ba, có phải Lôi Lôi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?!”
Giọng nói đã phát run lên, giống như không phải là câu hỏi của anh, mà là của một người xa lạ nào đó.
Trần Trung Lương thở dài, nếu con mình đã nghĩ ra, thì ông cũng tiện đà nói hết tình hình thực tế cho anh biết.
***
Đúng vậy, Nhan Lôi đã xảy ra chuyện.
Đoạn ghi hình giám sát cuối cùng trên bờ biển cho thấy, Nhan Lôi đã nhảy vào trong nước sông.
Hai mươi phút sau, trên chiếc thuyền mành vận chuyển chứa đầy thuốc nổ kia nổ tung ngay giữa sông. Đã cách xa bảy tám trăm mét, nhưng sóng xung kích vẫn đánh mạnh tới, thiếu chút nữa đã làm nổ cả đập chứa nước.
Cũng may đập chứa nước vẫn chịu đựng được, không xảy ra tình trạng nước lũ đầy trời như tám năm trước.
Ngoại trừ Từ Văn Bác ra, 200 người khách trong nghĩa trang đều bình an vô sự, tất cả mọi người vẫn sống rất bình an.
Nhóm cảnh sát và quân dân trên núi Nam Sơn cũng đang lần lượt về đơn vị. Những chuyện này đều phải tính vào công Trần Bạc Vũ đã hét lên sớm, khi xảy ra vụ nổ, tất cả mọi người đã chạy trốn dưới chân núi. Có nhiều người bị thương ở ngoài da, nhưng không có ai bị vết thương trí mạng nguy hiểm nào cả.
Kể từ lúc đó, nghĩa trang, đập chứa nước và núi Nam Sơn, ba bước liên hoàn kế của Tiêu Văn Đông đã bị thất bại hoàn toàn.
Ngoại trừ tên tội ác chồng chất Từ Văn Bác kia, tất cả mọi người đều còn sống, trên lý thuyết, bọn họ hẳn đã toàn thắng.
Nhưng… chỉ có Nhan Lôi là không tìm thấy!
Ánh lửa nghi ngút qua đi, trong camera giám sát, không thấy Nhan Lôi bò lên bờ.
Đội tuần tra đi dọc theo bờ Trường Giang tìm lại một lượt rồi lại một lượt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của cô.
Đương nhiên, bọn họ đều là sĩ quan chuyên nghiệp, cũng biết chiếc thuyền chứa đầy nitroglycerin kia có sức mạnh lớn đến cỡ nào.
Ngẫm lại hơn 300 tấn nitroglycerin đồng thời nổ tung, cách 800 mét, đập chứa nước thiếu chút nữa đã chịu không nổi rồi, huống chi chỉ là một con người bình thường?
Trên mặt sông trong bán kính nổ tung dâng lên đám mây hình nấm, thì lan rộng ra khoảng 200 mét. Nếu vậy, xác thịt con người đứng trong phạm vi 100 mét gần vụ nổ, thì sẽ trực tiếp bị lực chấn động đánh tới, rất khó tìm được bất cứ dấu vết nào để lại.
Bây giờ cô đã là nữ anh hùng của cả thành phố, là truyền kỳ cứu vớt mấy nghìn người dân trong thành phố, duy chỉ có sống chết của cô vẫn còn là một câu đố…
Những chuyện như này, đôi khi lại quá mức tàn nhẫn.
Không phải người tốt nào cũng có được kết quả tốt, từ xưa tướng quân không thấy được đầu bạc, mỹ nhân cũng như vậy*.
*Từ xưa tướng quân không thấy được đầu bạc, mỹ nhân cũng như vậy: Các vị tướng quân ngày xưa vì đi chinh chiến sa trường, làm bạn với kiếm đao nên dễ ra đi trong độ tuổi còn trẻ, nên không thể sống đến già để thấy được mái tóc bạc của mình. Mỹ nhân cũng vậy, hồng nhan bạc mệnh nên không thấy được tóc bạc của mình.
Đương nhiên, ông ấy không thể nói vậy với con mình. Trần Trung Lương chỉ có thể viết lên trên giấy: [Con bình tĩnh lại chút đã, Tiểu Nhan đang bị mất tích.]
Vẻ mặt của Trần Bạc Vũ trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Mất tích? Mất tích là sao?
Rốt cuộc đó là tin tốt, hay là tin xấu?
Anh run rẩy nói: “Ba, ba nói thật cho con biết đi, rốt cuộc cô ấy bị làm sao rồi?!”
Trần Trung Lương an ủi: [Đừng lo lắng, đã điều động tất cả lực lượng cảnh sát để đi tìm con bé rồi.]
[Chắc chắn con bé sẽ không sao cả.]
***
Cùng lúc đó.
Bên Nhan Lôi đúng thật là không bị sao cả.
Chỉ có điều, hiện tại cô lại có chút buồn bực hơn, rốt cuộc Giang Thu Trì muốn làm gì?
Đúng vậy, bây giờ cô đang ở chung với Giang Thu Trì. Chuyện này kể lại thì có chút kỳ lạ, nhưng thật sự đã xảy ra.
Chuyện kể rằng, nửa tiếng sau, lúc thuyền mành vận chuyển bị nổ tung, những tia chớp từ vụ nổ lớn đó đã khiến cho cô trong phút chốc bị mù, trước mắt là một màu đen kịt.
Tuy mất đi thị giác, nhưng cô vẫn chưa bị hôn mê, chỉ nhớ rõ cơn sóng lớn kia đang đẩy cơ thể cô về phía trước.
Cô không bắt được gì trong nước, lại thêm một cơn sóng lớn đánh tới, cơ thể cô bị cuốn trôi đi, cô đành phải liều mạng ngẩng lên mặt nước để hô hấp, đồng thời hai chân đạp thật mạnh ở tư thế đứng nước, dùng cách này để làm chậm lại tốc độ chìm xuống.
Mặc dù là vậy, nhưng cô vẫn uống thêm mấy ngụm nước.
Ngay lúc cô sắp mất đi tri giác, đột nhiên, có một bàn tay ấm áp giữ cô lại.
Dựa vào lực nắm tay thì cô biết, sức lực của người này vô cùng lớn, giây phút sống chết, đây là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô. Vì thế, cô liều mạng bắt lấy cánh tay của anh ta, liều mạng giữ chặt.
Cùng lúc đó, tay của đối phương cũng kéo cô lại, sau đó dùng sức, một mình anh ta nâng cô lên.
Giây phút cô hoàn toàn lộ ra khỏi mặt nước kia, cuối cùng Nhan Lôi cũng khôi phục lại thị giác, nhưng lại đối diện với một gương mặt điển trai trẻ trung, người cứu cô lại là cậu chủ nhà họ Giang, Giang Thu Trì!
Lúc ngồi lên con thuyền nhỏ của anh ta, cô ho một trận kịch liệt, ho ra nước đang ngập trong phổi: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Giang Thu Trì mặc quần áo xung kích, anh ta nhìn thoáng qua cánh tay và đùi của cô, ở trên đều loang lổ vết máu, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: “Trên người cô có vết thương, đừng lộn xộn, lên bờ trước rồi nói sau.”
“Nhà anh có điện thoại không? Tôi muốn gọi điện thoại báo nguy.”
Cô còn đang thắc mắc không biết người trong nghĩa trang và người trên núi Nam Sơn có ổn hay không, với lại chắc Trần Bạc Vũ sốt ruột lắm nhỉ?
Giang Thu Trì nói: “Bây giờ cô cứ chú ý thân thể mình trước đã, còn những việc khác, cô đừng quan tâm nhiều.”
“Ừm…” Trên thực tế, nước chảy vào trong lỗ tai của Nhan Lôi, nên hiện tại cô không nghe thấy anh ta đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt chân thành thiết tha của anh ta thì biết, Giang Thu Trì cũng không có ý định muốn tổn thương cô, vậy nên cô gật gật đầu.
Thuyền nhỏ nhanh chóng gần vào bờ. Lúc này, Nhan Lôi mới phát hiện mơi này là khu biệt thự “làng du lịch Kích Lưu” do nhà anh ta mở ở phía sau đập nước lớn.
Năm trước, Trần Bạc Vũ dẫn cô tới làng du lịch này để hướng dẫn phỏng vấn, vậy nên cô có ấn tượng rất sâu với nơi này.
Hơn nữa, cô còn nhớ rõ làng du lịch này cách đập chứa nước cũng không xa lắm, nhiều nhất chỉ cách một kilomet.
Nói cách khác, cô lềnh bềnh không được bao lâu thì Giang Thu Trì ngồi trên thuyền nhỏ, vớt được cô từ sông Trường Giang lên.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy, chuyện này không thích hợp!
Tại sao trong thời tiết mưa âm u như này anh ta lại một mình lái thuyền nhỏ đi tới sông Trường Giang?
Chẳng lẽ là Giang Thu Trì cảm giác được, có người muốn từ trên đập chứa nước bay xuống?!
Không lẽ… anh ta biết đập chứa nước Danh Hồ sắp bị nổ tung?
Hơn nữa lúc cô rơi xuống nước, thậm chí là anh ta còn chưa từng hỏi cô, trên sông đã xảy ra chuyện gì, như thể anh ta đã sớm biết tất cả.
Kết hợp ba điều này lại, khiến cô không thể không nghi ngờ Giang Thu Trì. Thật ra việc nghi ngờ ân nhân đã cứu mạng mình, là một việc thật quá quắt, nhưng hiện tại cô cũng không muốn tranh cãi những vấn đề đó.
“…”
Bởi vì, Giang Thu Trì có thể là đồng lõa của anh Xà.
Hô hấp của cô trong nháy mắt trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Cô nghĩ chuyện này là xui xẻo hay là may mắn đây, mạng sống vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, lại có khả năng đã rơi vào trong tay kẻ thù!
Nhưng cô không để lộ ra cảm xúc sợ hãi kia, nếu không, để cho Giang Thu Trì biết mình nghi ngờ anh ta, nói không chừng hai bên chẳng mấy chốc sẽ vạch trần ra.
Đến lúc đó, cô đang ở trên địa bàn của người ra, trên người còn có vết thương, hoàn toàn đứng ở thế ngược gió, muốn đánh cũng đánh không thắng!
***
Lúc này, thuyền nhỏ đã cập vào bờ, Giang Thu Trì bế cô lên.
Trong lúc nghênh đón, còn có bốn vệ sĩ của nhà họ Giang, mỗi người đều là những người đàn ông trung niên vạm vỡ cao to ngang với mấy con ngựa lớn.
Cánh tay của Nhan Lôi bị gãy, cô không thể đánh nhau vào lúc này, có đánh cũng đánh không thắng bốn người kia, đành phải giả bộ cái gì cũng không biết vậy.
Chỉ thấy Giang Thu Trì ôm cô vô cùng dịu dàng, đi tới một căn biệt thự đóng cửa ở gần đó, sau đó đặt cô lên giường.
Cả người cô đều ướt sũng, cứ như vậy đắp chăn thì sẽ rất khó chịu, nên muốn thay quần áo. Giang Thu Trì lập tức đưa cho cô một bộ đồ ngủ khô thoáng: “Cô cứ thay quần áo trước đi, cánh tay thì đừng động đậy lung tung, để tránh bị trật khớp xương, tôi tìm bác sĩ đến khám cho cô.”
Cô khôi phục lại một chút thính lực, mở miệng nói: “Cảm ơn anh, được thôi, tôi đói rồi, anh có thể chuẩn bị cho tôi một chút thức ăn được không?” Trước tiên phải đẩy Giang Thu Trì ra càng xa càng tốt.
Vì vậy Giang Thu Trì đi ra ngoài, anh ta vừa mới đóng cửa, Nhan Lôi đã dịch người nhảy xuống giường.
Đầu tiên kiểm tra toàn thân một lượt, điện thoại, tai nghe tất cả đều rơi trong nước sông. Trên người không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, trong căn phòng này cũng không có điện thoại.
Nhan Lôi mắng một câu đáng ghét, lại nhìn xung quanh, hiện tại, cô mới phát hiện đây là phòng một người ở. Trong tủ quần áo đều treo trang phục của nam sĩ quan. Trên đầu giường còn đặt một tấm hình, người trong hình là Bạch Tường Tường.
Không chỉ như thế, ảnh chụp trên tủ cũng là hình Bạch Tường Tường, bức tranh vẽ được một nửa ở trên tường cũng là vẽ Bạch Tường Tường. Tấm áp phích cỡ lớn trên tường cũng là Bạch Tường Tường.
Mỗi một bức tranh ở nơi này đều là Bạch Tường Tường, mỗi một tấm đều có dáng vẻ Bạch Tường Tường tươi cười đến sáng rực cả bầu trời.
Nhan Lôi rất nhanh đã đoán được, chắc hẳn phòng này là của Giang Thu Trì, tất cả những bức tranh và ảnh chụp Bạch Tường Tường đều là đồ vật của anh ta.
Thì ra mấy năm nay, Giang Thu Trì chưa từng quên đi Bạch Tường Tường. Hơn nữa còn đem bóng dáng xinh đẹp của cô ấy cất giấu tại nơi đây, trong bóng tối, anh ta yên lặng thưởng thức ánh trăng sáng này.
Thì ra Giang Thu Trì vướng bận với Bạch Tường Tường đến như vậy, vì vậy, trong đầu cô không tự chủ hiện ra hai chữ ang Xà!
Theo cô biết, anh Xà rất quan tâm tới Bạch Tường Tường, tương tự như nỗi u mê không chịu tỉnh ngộ của Giang Thu Trì với Bạch Tường Tường vậy. Ngoài ra, trước đây Giang Thu Trì từng nói qua với cô, Bạch Tường Tường là giáo viên dạy bổ túc cho anh ta.
Chẳng lẽ Giang Thu Trì chính là anh Xà yêu say đắm Bạch Tường Tường sao?!
Máu trong người cô gần như đóng băng. Giây phút này, cô biết mình nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này!
Chẳng quan tâm tới việc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi đẩy Giang Thu Trì ra, Nhan Lôi lại bắt đầu đợt kế hoạch chạy trốn thứ hai.
Cô nằm sấp trên cửa sổ, cố gắng trèo từ trên ban công xuống, may nơi này là tầng một, quyết tâm nhắm mắt nhảy xuống, cô rơi xuống sân đánh golf.
Bởi vì trời mưa đã mấy ngày liền, mực nước sông Trường Giang dâng lên, sân đánh golf không kinh doanh, nên hiện tại bên trong không có một bóng người.
Nhan Lôi nhanh chóng bỏ đi ý tưởng tìm người báo nguy, nơi này chính là địa bàn của Giang Thu Trì, tất cả mọi người đều sẽ nghe theo Giang Thu Trì.
Cũng may, cô từng ghi nhớ qua bản đồ tất cả phương hướng kiến trúc trong làng du lịch, trước mắt cũng không có con đường chạy trốn nào khác, chỉ có thể chọn cách đi xuyên qua hội quán thương nghiệp, rồi từ phía sau hội quán này nhảy vào sông Trường Giang.
Sau khi ý thức được sự đáng sợ của Giang Thu Trì, cô dựa vào bản năng cũng biết nơi này vô cùng nguy hiểm, chính vì vậy, cô tình nguyện dù phải nhảy xuống sông, cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Hội quán thương nghiệp này xây sân golf ở ngay giữa, trước kia cô chưa từng tới đây bao giờ, hiện tại chỉ đành nhảy cửa sổ vào.
Đáp nhẹ xuống dưới đất, cô đứng ở trên một cái hành lang đầy ảnh chụp. Chạy vài bước, chỉ thấy hai bên hành lang đều là ảnh chụp chung của Giang Thiên Tuyền với các cán bộ nhà giàu khác. Xem ra, nơi này là “tường kỷ niệm ảnh chụp chung những người nổi tiếng”.
Lại đi thêm vài bước, ánh mắt cô dừng trên một tấm ảnh chụp chung, đây là một tấm ảnh chụp đã ố vàng, thoạt nhìn có chút lâu năm, khung cảnh hình như là trên một mỏ quặng nào đó.
Trong tấm ảnh, bốn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng sóng vai nhau, bọn họ đều cười toét miệng, trong tay người đàn ông đứng giữa cầm một quả bóng golf.
Nhan Lôi dừng bước, bởi vì bốn người trong hình cô đều biết, đây là bộ dạng lúc còn trẻ của bọn họ. Hai người ở bên phải là Chu Phong Lăng và Hàn Nhận, người ở bên phải là Giang Thiên Tuyền.
Mấu chốt nhất chính là người đàn ông đứng ở giữa này, ông ta cầm quả bóng golf, đeo mắt kiếng, khuôn mặt rất giống với Lục Gia Nhiên, là Lục Hoa Đào hồi còn trẻ!
Nói cách khác, đây là ảnh chụp chung của bốn người Chu Phong Lăng, Lục Hoa Đào, Hàn Nhận và Giang Thiên Tuyền.
Nhan Lôi không nhịn được mà nhíu mày, không biết tại sao, tấm ảnh chụp chung của bốn người này lại khiến cho cô có cảm giác quái dị hoang đường, cô chỉ có thể đứng lại nhìn kỹ.
Cô lại nhìn bối cảnh trong ảnh chụp một lần nữa, mới phát hiện cảm giác quái dị này xuất phát từ đâu. Bối cảnh trong ảnh chụp là trong một quặng mỏ ở châu Phi, trong động này có rất nhiều người lao động da đen, xa xa là căn nhà gỗ ở phía trước có đầy cây chuối tiêu và cây cọ cao vút.
Chẳng lẽ địa điểm trong tấm ảnh là Botswana?!
Kết hợp với thời gian trong hình, ngày 1 tháng 4 năm 1982. Đây là ảnh chụp chung thời điểm bốn người Lục Hoa Đào, Hàn Nhận, Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền cùng tới châu Phi mở mỏ kim cương.
Lúc này, Nhan Lôi bỗng nhiên chú ý đến bóng golf trong tay Lục Hoa Đào.
Trong hình, Lục Hoa Đào cầm một trái bóng golf trắng toát đến chướng mắt, ở trên viết một ký hiệu tiếng anh nho nhỏ: REA.
Đợi đã, bóng golf này… hình như cô đã thấy nơi nào đó rồi?!
Bóng golf nhãn hiệu REA…
Cô nhớ ra rồi!
Là bóng golf Hàn Vận Dao nắm trong tay lúc chết!
Nhan Lôi nhanh chóng phân tích tiếp, cô còn nhớ rõ khi kiểm tra thi thể của Hàn Vận Dao, pháp y có nói với cô: “Người chết trước khi chết đã cầm thật chặt trái bóng golf này. Như thể cô ấy rất để ý tới quả bóng này.”
Trần Bạc Vũ cũng từng nói qua với cô: “Khi Hàn Vận Dao chết, đã nắm chặt trái bóng golf này, còn dùng máu vẽ một cái khung trên mặt đất, không biết ký hiệu này có ẩn chứa ý nghĩa gì.”
Chuyện này vẫn luôn quấy nhiễu trong lòng của mọi người. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó chính là, trước khi Hàn Vận Dao chết, đã dùng máu của mình vẽ một cái khung, sau đó dùng sức nắm chặt trái bóng golf này, đặt quả bóng ở ngay giữa!
Cái khung… bóng golf… ở giữa!
Đồng tử cô nháy mặt thu nhỏ lại, hiểu ra rồi, tin tức mà Hàn Vận Dao để lại trước khi chết là chỉ tấm ảnh chụp này!
Cô bình tĩnh nhanh chóng suy luận ra, Hàn Vận Dao dùng máu vẽ ra một cái khung, thật ra không phải để chỉ sân đánh golf, mà là chỉ hình dáng của ảnh chụp.
Hàn Vận Dao cố ý để trái bóng golf ở giữa, là ứng với vị trí trên bức ảnh này, người cầm bóng golf đứng ở giữa tấm ảnh là Lục Hoa Đào của ba mươi năm trước.
Nói như vậy, tin tức Hàn Vận Ngọc muốn nói cho cảnh sát trước khi chết là [Trên tấm ảnh chụp chung, Lục Hoa Đào cầm bóng golf đứng ở giữa kia, mới là đầu sỏ gây ra sự diệt vong của nhà họ Hàn.]
Ngẫm lại cũng đúng, trên tấm ảnh chụp chung này có tới bốn người Lục Hoa Đào, Hàn Nhận, Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền. Có cả Lục Hàn Chu Giang, như vậy sẽ có bản copy của tấm ảnh chụp này trong bốn gia tộc.
Ảnh chụp chung của nhà họ Lục thì tạm thời không nói tới.
Ảnh chụp chung của nhà họ Giang thì treo ở trên bức tường này.
Ảnh chụp chung của nhà họ Hàn thì không biết ở nơi nào, nhưng chắc chắn Hàn Vận Dao đã thấy qua.
Còn Chu Phong Lăng đã chết, ảnh chụp chung bốn người của nhà họ Chu, rất có thể đang ở trong tay Chu Diên.
Hàn Vận Dao cố ý vẽ ra khung vuông rồi đặt trái bóng lên, là muốn nhắc nhở Chu Diên tìm tấm ảnh chụp chung của bốn người này, hơn nữa còn nói cho anh ta biết Lục Hoa Đào cầm trái bóng đứng giữa mới chính là hung thủ của vụ vỡ đê kia!
Với lại bối cảnh trong tấm hình này là vùng khai thác mỏ ở khu vực châu Phi, cũng là điều Hàn Vận Dao muốn nói cho bọn họ biết. Mục đích thật sự của việc nhà họ Lục diệt nhà họ Hàn và nhà họ Chu là, muốn chiếm lấy mỏ kim cương ở châu Phi!
Nói như vậy, thì ra trước khi chết con gái của Hàn Nhận là Hàn Vận Dao, đã đoán ra được Lục Hoa Đào mới là hung thủ!
Thì ra, đây mới tin tức mà Hàn Vận Dao đến chết cũng muốn truyền đạt lại cho bọn họ, ảnh chụp, châu Phi, mỏ kim cương, Lục Hoa Đào!
Đáng tiếc ở chỗ Chu Diên không đọc hiểu được tin tức mà Hàn Vận Dao để lại. Mãi cho tới khi cô nhìn thấy tấm ảnh chụp chung này, mới nhanh chóng nhận ra, cuối cùng cũng giải mã được ám hiệu Hàn Vận Dao để lại trước khi chết.
Nhan Lôi mặc niệm, nếu bọn họ có thể nghe được Hàn Vận Dao nói chuyện này sớm hơn một chút, thì đã có thể phát hiện Lục gia mới là thủ phạm sớm hơn chút rồi.
Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ chớp nhoáng qua trong đầu cô thôi. Cho dù cô cuối cùng cũng đã hiểu rõ tin tức Hàn Vận Dao muốn truyền đạt lại, nhưng phải chạy trốn trước đã rồi nói sau.
Nếu trốn không thoát, thì tất cả quá trình trinh thám này đều sẽ uổng phí thời gian.
Nhưng cô vừa mới quay người lại, Giang Thu Trì đã từ cuối hành lang đi ra, khiến cô hoảng sợ.
Ngay lúc nãy, khi Nhan Lôi vừa chạy ra khỏi biệt thự, camera giám sát được bố trí bốn phương tám hướng không một kẽ hở trong làng du lịch, thoáng cái đã phát hiện ra tung tích của cô. Giang Thu Trì lập tức mang theo vệ sĩ cùng đi qua, đúng lúc cản lại cô ở trong này.
Giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Thu Trì nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Lôi cũng yên lặng nhìn anh ta.
Trong giây phút này, bọn họ đều đề phòng lẫn nhau, đều muốn nhìn thủng suy nghĩ trong lòng đối phương.
Ánh mắt của Nhan Lôi vô cùng sắc bén, nhưng ánh mắt của Giang Thu Trì lại vô cùng dịu dàng, đối mặt với Nhan Lôi, trong đầu anh ta cũng không có ý định giết người diệt khẩu, chỉ thản nhiên nói một câu uy hiếp: “Cô đừng điều tra thêm gì nữa.”
Những lời không đầu không đuôi này.
Nhưng trong phút chốc Nhan Lôi đã nghe hiểu được ý của anh ta.
Hiện tại xem ra, Giang Thu Trì nhất định là một trong mười hai con giáp, chắc chắn anh ta không hy vọng cô sẽ tiếp tục tìm tòi nghiên cứu bí mật của anh Xà nữa.
Không, nhìn tới tấm ảnh chụp chung này, Nhan Lôi đã vô cùng chắc chắn vụ vỡ đê năm đó là do nhà họ Lục làm, đầu sỏ gây ra chắc hẳn là do sự tham lam của Lục Hoa Đào.
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ Giang Thu Trì cũng là đồng minh của nhà họ Lục?
Cô ngẫm lại cũng không thấy sai, tấm ảnh chụp chung này cũng đã nói lên, lợi ích của mỏ kim cương này liên quan đến bốn gia tộc. Nếu nhà họ Chu và nhà họ Hàn bị diệt, có cái giảm thì sẽ có cái khác tăng, người còn sót lại sẽ là người được lợi chính là nhà họ Lục và nhà họ Giang.
Lúc này, Nhan Lôi đành phải diễn kịch, làm bộ nghe không rõ, giả vờ ngây ngốc nói: “Đừng điều tra cái gì? Tôi chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút thôi mà, nhà này của anh thật lớn quá đi.”
Giang Thu Trì cũng không cho cô cơ hội để giả ngu, trực tiếp nói rõ: “Nhan Lôi, tôi là đang nói, cô đừng tiếp tục điều tra vụ án mười hai con giáp nữa. Những người đối đầu với anh Xà đều sẽ không có kết cục tốt.”
“…”
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô bắt đầu trở nên sắc bén, ném đi tất cả lớp ngụy trang.
Giang Thu Trì bước tới một bước, vệ sĩ đi theo ở phía sau, anh ta thản nhiên nói: “Nhan Lôi, là các cô ngăn cản kế hoạch của Tiêu Văn Đông. Cứ như vậy, đập chứa nước không bị nổ tung, anh Xà nhất định sẽ rất tức giận, nghe lời tôi, đừng đi khiêu khích anh Xà nữa. Nếu không nghe lời, cho dù cô có là em gái ruột của Tường Tường đi chăng nữa, anh Xà cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Nhan Lôi cười lạnh nói: “Cậu chủ Giang, đây là lời nhắc nhở tốt bụng của anh đấy à?”
Giang Thu Trì gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhan Lôi là em gái ruột duy nhất của Bạch Tường Tường, gương mặt của hai chị em cô rất giống nhau. Nguyên nhân bởi vì nhà họ Bạch, anh ta không thể thấy chết mà không cứu, cũng không có cách nào tàn nhẫn xuống tay.
Vậy nên, anh ta chỉ có thể nhắc nhở cô, đừng đắc tội với con rắn kia nữa, hậu quả, cô sẽ không gánh được đâu.
***
Giang Thu Trì lại nói rõ hết mọi chuyện, Nhan Lôi cũng xem như hiểu, đối phương đã không muốn tiếp tục diễn kịch nữa, điều này cũng ngang với việc trực tiếp công khai quan hệ thù địch.
Buồn cười ở chỗ là sau khi Giang Thu Trì cứu cô về, rồi chủ động làm rõ thân phận, cô mới tin tưởng anh ta cũng là một trong mười hai con giáp.
Giang Thu Trì lại khuyên bảo cô đừng đối đầu với anh Xà?
Cô lạnh lùng nói: “Anh Giang, anh đã nói rõ hết tất cả rồi, xem như vì anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cũng muốn nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện. Tôi có thể chết, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha mà truy xét đến sự thật cuối cùng!”
Giang Thu Trì thở dài, nếu đã như vậy thì giữa bọn họ không còn gì để nói nữa.
Thật ra, vừa rồi lúc anh ta cứu cô lên, cũng đã biết kết quả. Bởi vì dựa vào sự thông minh tài trí của Nhan Lôi, cô nhất định sẽ đoán được mình là đàn em của anh Xà.
Nếu không, anh ta đã không xuất hiện đúng lúc như vậy.
Vì vậy, nếu Nhan Lôi rời đi lúc này, cũng chính là đang bỏ tủ anh ta. Cũng là tận thế của nhà họ Giang.
Thế nên, anh ta không thể thả cô đi, dứt khoát nói: “Nhan Lôi, cô theo tôi quay về đi, cô ngoan ngoãn ở lại đây. Tôi sẽ không làm khó cô, cũng sẽ không để cô tiếp xúc với người ở bên ngoài.”
Quả nhiên Giang Thu Trì muốn nhốt cô lại!
Ở khoảng cách xa mười mấy mét, cô hỏi: “Giang Thu Trì, tên hiệu con giáp của anh là gì?”
“Thỏ.”
Anh ta thản nhiên trả lời.
Cho tới hiện tại, mười hai con giáp đã xuất hiện 7 người.
Anh em nhà họ Dư, chị em nhà họ Chung, Trần Lăng Huy đang ở trong ngục, Tiêu Văn Đông tự sát bỏ mình, Đinh Doãn Hào bị ám sát. Ngoại trừ Phương Vũ Long đã chết và anh Xà ra, trong mười hai con giáp chỉ còn lại ba con giáp là không lộ mặt thật.
Anh ta, chính là một trong những con giáp còn lại đó: [Mão Thỏ].
Nửa tiếng sau.
Trần Bạc Vũ nấp vào trong am thờ Phật của một bức tượng đá.
Am thờ vốn chỉ việc đục các mỏm đá trống, sắp xếp để làm nơi đặt tượng Phật.
Núi Nam Sơn đã từng là một ngọn núi rất nổi tiếng về Phật giáo, trên núi có tất cả mấy trăm pho tượng lớn nhỏ, đều dựng trên vách núi.
Trước kia có vài lần Trần Bạc Vũ lên núi, từng thăm dò những động đá có am thờ Phật gần đây, biết được am thờ Phật lớn nhất cao khoảng hai, ba mét, nhỏ nhất thì chỉ cao khoảng nửa mét.
Ở giữa mỗi một pho tượng đá và vách núi đều có khoảng trống cỡ nửa mét, vừa đủ cho một người nấp vào.
Vậy nên khi xảy ra vụ nổ, anh hoàn toàn không có thời gian để tự hỏi bất cứ điều gì, cứ theo bản năng lắc mình trốn vào bên trong.
Trong am thờ Phật có một pho tượng Bồ Tát Địa Tạng ngàn năm, được điêu khắc từ đá cẩm thạch. Lúc sóng xung kích từ vụ nổ cực mạnh kia truyền tới, anh dựa vào sau lưng vị Bồ Tát Địa Tạng này, hai tay ôm lấy đầu của mình, đồng thời mở to miệng, dùng cách này để giảm bớt khí ép ở bên ngoài cơ thể, từ đó bảo vệ phổi được an toàn.
Sóng xung kích đánh tới, trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh chấn động như lật cả đỉnh núi, hòn đá to như che trời lấp đất cũng sụp xuống, bốn phương tám hướng đều dâng lên làn khói đặc cuồn cuộn, đây mới thật sự là đất rung núi chuyển.
Trong khoảnh khắc đó, Bồ Tát Địa Tạng hình như đã bị nứt từ đầu đến chân, nhưng vẫn không đổ xuống.
Vụ nổ lớn tạo ra tiếng gầm rú thật to, khiến cho trái tim anh đột nhiên trầm xuống, giống như có một lực lượng to lớn nện vào lục phủ ngũ tạng.
Trong giây phút đó, hai tai anh đau nhức, tiếp đó mất đi tri giác, chìm vào một vùng tối tăm.
***
Trong bóng đêm, anh giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Đờ đẫn đi vào trong khu rừng rậm rạp, xung quanh đều là các pho tượng Bồ Tát, im lặng đối mặt với anh.
Tiếp theo, có bốn người đi ra từ trong rừng rậm. Dưới ánh nắng của mùa xuân, trên mặt các chiến hữu mang theo nụ cười xán lạn, còn vui đùa trêu chọc lẫn nhau: “Lão đại, nếu chúng tôi bắt được Phương Vũ Long, thì anh phải nhớ mời khách nhoa!”
“Tiểu đội trưởng, khi nào anh kết hôn, các anh em tặng anh một bao lì xì thật lớn!”
“Tiểu đội trưởng, tôi cảm thấy như này, Phương Vũ Long này cũng không có gì đáng sợ cả. Mọi người đều là máu thịt, tên tội phạm hung tàn ở núi Nam Sơn kia con mẹ nó cũng chỉ có một người… Hay là chúng ta cứ đi lên núi coi thử xem?”
Đó là năm chiến hữu của anh, tinh thần mỗi người đều phấn chấn và tràn đầy thanh xuân.
Nhưng trong lúc anh quay người lại, tiếng súng vang lên, hoa anh đào đỏ rơi đầy đất, nhuốm máu hoa trên núi, ngay cả gió cũng thét gào thảm thiết.
Anh ôm lấy thân thể của bốn chiến hữu, hô hấp của bọn họ dần dần chậm lại.
“Tiểu đội trưởng, anh đi nhanh đi…”
“Tiểu đội trưởng, tôi không xong rồi…”
“Tiểu đội trưởng, tôi… khụ khụ khục… không kiên trì được nữa rồi, thay em nói một câu với San San, em không cưới cô ấy được nữa rồi… Để cô ấy đi tìm người con trai khác tốt hơn em… rồi đối xử thật tốt với cô ấy…”
“Tiểu đội trưởng, đừng khổ sở… bộ dạng khóc lóc của anh… thật khó coi.”
Từ Hiểu Lỗi, Lưu Sở Lương, Lê Dũng, Hoàng Tiền Bân. Bốn người, bọn họ vĩnh viễn được chôn cất trong bụi hoa đó.
Anh nghĩ tới… các anh em tốt của mình, Phương Vũ Long đã chết rồi, hiện tại đồng lõa của anh ta là Tiêu Văn Đông cũng đã chết. Năm năm rồi, các anh em à, cuối cùng anh cũng đòi lại được công lý cho mọi người.
Anh rất mệt mỏi, nhưng cho dù đang ngủ say trong nơi tăm tối nhất, anh vẫn nhớ rõ, Lôi Lôi đang ở nhà đợi mình.
Anh nghĩ, nếu mình tỉnh lại, cô ấy nhất định sẽ mở to hai mắt nhìn chăm chú vào anh, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh không biết đau lòng cho chính mình à? Sao lại để bị thương thế này?”
Hoặc là bĩu môi, nước mắt lưng tròng nói: “Vết thương trên tay lần trước còn chưa lành, sao anh lại để bị thương nữa rồi? Lần sau không được như vậy nữa, nếu không em sẽ không để ý tới anh!”
Được, anh đồng ý với cô, lần sau quyết không để chính mình bị thương nữa.
Anh nhớ rõ, trước kia Lôi Lôi đã khóc trước mặt anh hai lần. Lần thứ nhất là đêm gặp mặt đầu tiên kia, chính mình không cẩn thận làm cô đau. Lần thứ hai là do nitơ lỏng làm tay tê cóng, Lôi Lôi đau lòng cho vết thương của anh, chớp lông mi một cái, đã chớp ra hai hàng lệ nóng.
Nếu anh vẫn không tỉnh lại, thì ba và Lôi Lôi sẽ lo lắng.
Vậy nên, anh liều mạng muốn tỉnh lại, lập lời thề với cô, lần sau bản thân tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.
Rất nhanh một luồng ánh mặt trời chiếu sáng vào trong bóng tối của anh, trong nháy mắt những ký ức mông lung này như được xua tan mây mù mà mở ra.
Trong lúc mơ hồ, anh tựa như nhìn thấy bốn chiến hữu đứng trên núi Nam Sơn.
Bọn họ mặc quần áo nhiều màu, cười nói vui vẻ, chỉ thấy những đám mây trôi mênh mang trên trời cao, chim Bắc Nhạn bay về phương Nam, thời gian trôi đi nhanh như nước.
Bọn họ đều đồng loạt vẫy tay với anh, tiểu đội trưởng, chúng tôi đi đây! Kiếp này không có duyên, vậy để kiếp sau chúng ta vẫn làm anh em!
Được.
Các cậu yên nghỉ đi.
Anh nghĩ, kiếp sau anh vẫn làm anh em với các cậu ấy!
***
Tỉnh lại lần nữa, Trần Bạc Vũ phát hiện cơ thể mình đang nằm trong bệnh viện.
Anh vừa mở mắt đã trở người, gối và chăn đều toàn một màu trắng xa lạ, ở trên in ký hiệu [Bệnh viện Nam Sơn], trong không khí có mùi thuốc sát trùng, trong nháy mắt kích thước não bộ trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đầu anh vẫn ẩn ẩn có chút đau, trí nhớ trước khi xảy ra vụ nổ lớn kia vẫn là một đoạn ngắn mơ hồ. Cũng may kiểm tra xong, cơ thể không có gì đáng ngại, cánh tay bị thương cũng được băng bó lại thêm lần nữa. Nghĩ lại, pho tượng đá Bồ Tát Địa Tạng kia thật sự đã phù hộ cho anh.
Lúc này, cửa mở, có vài người đi tới.
Đi đầu là ba anh Trần Trung Lương. Nhìn thấy ba mình tới, Trần Bạc Vũ lập tức ngồi thẳng người, đây đã là thói quen khi ba con anh ở chung với nhau, gia pháp cũng là quân pháp.
Sắc mặt Trần Trung Lương có chút nghiêm trọng, ông ấy nói: “Con nằm xuống đi, lần này cũng đừng ngồi dậy nữa.”
Trần Bạc Vũ nhìn thấy miệng ba mình cứ mở rồi đóng, giống như gió xẹt qua bên tai, nhưng không nghe được ba đang nói cái gì. Do màng tai đã bị chấn động sau cơn nổ lớn, khiến cho anh tạm thời mất đi thính lực.
Trần Bạc Vũ chỉ vào tai mình, tỏ vẻ mình không nghe được, Trần Trung Lương không nói nữa.
Tuy anh không nghe được âm thanh, nhưng vẫn có thể nói chuyện như bình thường, sau khi tỉnh lại, người anh muốn gặp nhất là: “Ba, Lôi Lôi đâu?”
“…”
Không có ai trả lời câu hỏi này.
Hoặc có thể nói, ngoại trừ Trần Bạc Vũ ra, không có ai dám hỏi tới chuyện này nữa.
Hiện tại Trần Bạc Vũ vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, trên mặt Trần Trung Lương và đội trưởng Lý đều đang đè nén điều gì đó, vẫn rất cẩn thận không để cho anh phát hiện ra.
Ngừng một chút, Trần Bạc Vũ cảm thấy dù sao cũng không nghe được câu trả lời của bọn họ, nên trực tiếp dứt khoát đưa ra yêu cầu: “Ba, mọi người kêu Lôi Lôi đến đây đi, con muốn gặp cô ấy.”
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, anh cũng không quan tâm đến chuyện đón nhận được bao nhiêu vinh quang, mà anh chỉ muốn được nhìn thấy bà xã đáng yêu của mình. Bởi vì anh thật sự rất sợ Lôi Lôi sẽ lại khóc vì mình.
“…”
Nhưng mà… ai biết được Nhan Lôi đang ở nơi nào đây?
Đội trưởng Lý không nhịn được muốn nói cho anh biết tình hình hiện tại, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Trần Bạc Vũ, ông ấy cắn chặt răng, ngậm miệng mình lại.
Trái tim con người cũng là máu thịt. Ngay tại lúc này, nếu nói cho Trần Bạc Vũ biết một tin xấu vẫn không xác thực được, thì chẳng khác gì làm tổn thương anh lần thứ hai.
Trong lòng Trần Trung Lương cũng vô cùng đau khổ, ông ấy càng thêm không đành lòng để con mình biết tin này. Cho nên dứt khoát bước nhẹ vài bước, đi tới bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về núi Nam Sơn cách đó không xa.
Trên đỉnh núi bây giờ là một mảnh màu cháy đen, nơi đó vẫn còn lưu lại những màn khói do vụ nổ lớn gây ra.
Còn bên phía đối diện núi, trên đập chứa nước đã bị sập mất một góc. Đây là do sóng xung kích từ vụ nổ gây ra. May là những bộ phận chính của đập chứa nước vẫn chưa bị sập, hiện tại ở trên đập đang có mấy nghìn người sửa lại gấp.
Nhưng hành động tránh đi này của ba anh, khiến trong lòng Trần Bạc Vũ rét run. Trực giác tự nói với anh, ba anh không muốn nói cho anh biết tung tích của Lôi Lôi.
Lúc này, hai bên huyệt thái dương của anh bắt đầu đau lên từng cơn, Trần Bạc Vũ căng thẳng nói: “Ba, có phải Lôi Lôi đã giận con rồi không?”
Nghe được câu này, Trần Trung Lương không còn cách nào bỏ qua câu hỏi của con mình được nữa.
Hốc mắt ông ấy cũng đỏ lên, cả đời làm cảnh sát, thì ra cũng có một ngày cựu cục trưởng như ông lại yếu đuối như vậy.
Nhưng hiện tại tung tích Nhan Lôi không rõ, hơn nữa có khả năng rất cao là… cô không sống được. Chuyện này, ai dám nói cho Trần Bạc Vũ đây?!
Nhưng chuyện này, chỉ có thể để người ba như ông đến lừa gạt, nếu không, con trai mình sẽ không tin tưởng lời nói của những người khác.
Vì vậy, Trần Trung Lương tới mượn giấy và bút ở chỗ y tá, sau đó viết lên giấy cho anh xem: [Con cứ yên tâm dưỡng thương đi, Tiểu Nhan đã mang đưa đứa nhỏ đến nhà họ Bạch rồi. Lúc xảy ra vụ nổ lớn trên núi Nam Sơn, hai mẹ con họ bị hoảng sợ, nên vợ chồng nhà họ Bạch muốn đưa con gái và cháu ngoại đến nhà họ chơi vài ngày.]
“…”
Mấy câu này, Trần Bạc Vũ càng đọc càng thấy không thích hợp.
Anh là chồng của Lôi Lôi, cũng là người Lôi Lôi thích ỷ lại nhất. Dựa theo tính cách của cô ấy, dù có bị sợ hãi, cũng sẽ quay trở lại bên cạnh mình, ôm lấy mình cầu an ủi.
Trên phương diện này tính tình cô ấy có chút hơi trẻ con, anh cũng vô cùng thích tính tình nhu thuận dễ chịu này của cô ấy.
Nhưng, vợ chồng nhà họ Bạch không quá thân quen với cô ấy, nên sẽ không có chuyện Lôi Lôi mang theo đứa nhỏ đến nhà họ Bạch ở.
Lúc này, đầu của anh lại bắt đầu đau, một đoạn ký ức ngắn trước vụ nổ kia tràn vào trong đầu.
Bỗng nhiên, bóng dáng của Tiêu Văn Đông hiện lên trong đầu.
Đó là khi cách năm phút trước ra xảy ra vụ nổ, Tiêu Văn Đông hung hăng cười, miệng phát ra những âm thanh xùy xùy, lời nói nguyền rủa ác độc cũng vang lên theo: “Trần Bạc Vũ, mày giết em trai tao, tao sẽ để cho mày nhìn thấy người mày yêu nhất chết trước mặt mày!”
!!!
Trần Bạc Vũ thoáng chốc mở to hai mắt.
Cuối cùng anh cũng đã nhớ lại, sau khi anh tiến vào miếu Long Vương, bên phía nghĩa trang cũng xảy ra vụ nổ!
Câu nói kia của Tiêu Văn Đông cứ quay cuồng trong đầu, mày khiến tao mất đi em trai, tao sẽ khiến mày mất đi người con gái mày yêu nhất. Mày nhìn cho kỹ đi, mày không cứu được cô ta đâu!
Vậy người con gái anh yêu nhất là ai?
Chỉ có duy nhất một sự lựa chọn, cả một đời này anh chỉ chấp nhận một người vợ này.
Lôi Lôi!
Lôi Lôi ở đâu rồi?!
Ba và đội trưởng Lý đều đến đây, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lôi Lôi đâu!
Bỗng nhiên anh cảm thấy cơ thể như bị vứt từ trên độ cao mười nghìn mét xuống dưới, sau đó, một giấc mộng đẹp ầm ầm rơi xuống đất. Vỡ nát đến nỗi không chịu đựng được nữa, đau như thể đã mất đi tri giác.
Mồ hôi lạnh lăn từ trên trán rồi đọng lại ở phần cằm, trái tim không kiềm chế được mà co rút lại, Trần Bạc Vũ nghe được chính mình đang gian nan hỏi: “Ba, có phải Lôi Lôi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?!”
Giọng nói đã phát run lên, giống như không phải là câu hỏi của anh, mà là của một người xa lạ nào đó.
Trần Trung Lương thở dài, nếu con mình đã nghĩ ra, thì ông cũng tiện đà nói hết tình hình thực tế cho anh biết.
***
Đúng vậy, Nhan Lôi đã xảy ra chuyện.
Đoạn ghi hình giám sát cuối cùng trên bờ biển cho thấy, Nhan Lôi đã nhảy vào trong nước sông.
Hai mươi phút sau, trên chiếc thuyền mành vận chuyển chứa đầy thuốc nổ kia nổ tung ngay giữa sông. Đã cách xa bảy tám trăm mét, nhưng sóng xung kích vẫn đánh mạnh tới, thiếu chút nữa đã làm nổ cả đập chứa nước.
Cũng may đập chứa nước vẫn chịu đựng được, không xảy ra tình trạng nước lũ đầy trời như tám năm trước.
Ngoại trừ Từ Văn Bác ra, 200 người khách trong nghĩa trang đều bình an vô sự, tất cả mọi người vẫn sống rất bình an.
Nhóm cảnh sát và quân dân trên núi Nam Sơn cũng đang lần lượt về đơn vị. Những chuyện này đều phải tính vào công Trần Bạc Vũ đã hét lên sớm, khi xảy ra vụ nổ, tất cả mọi người đã chạy trốn dưới chân núi. Có nhiều người bị thương ở ngoài da, nhưng không có ai bị vết thương trí mạng nguy hiểm nào cả.
Kể từ lúc đó, nghĩa trang, đập chứa nước và núi Nam Sơn, ba bước liên hoàn kế của Tiêu Văn Đông đã bị thất bại hoàn toàn.
Ngoại trừ tên tội ác chồng chất Từ Văn Bác kia, tất cả mọi người đều còn sống, trên lý thuyết, bọn họ hẳn đã toàn thắng.
Nhưng… chỉ có Nhan Lôi là không tìm thấy!
Ánh lửa nghi ngút qua đi, trong camera giám sát, không thấy Nhan Lôi bò lên bờ.
Đội tuần tra đi dọc theo bờ Trường Giang tìm lại một lượt rồi lại một lượt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của cô.
Đương nhiên, bọn họ đều là sĩ quan chuyên nghiệp, cũng biết chiếc thuyền chứa đầy nitroglycerin kia có sức mạnh lớn đến cỡ nào.
Ngẫm lại hơn 300 tấn nitroglycerin đồng thời nổ tung, cách 800 mét, đập chứa nước thiếu chút nữa đã chịu không nổi rồi, huống chi chỉ là một con người bình thường?
Trên mặt sông trong bán kính nổ tung dâng lên đám mây hình nấm, thì lan rộng ra khoảng 200 mét. Nếu vậy, xác thịt con người đứng trong phạm vi 100 mét gần vụ nổ, thì sẽ trực tiếp bị lực chấn động đánh tới, rất khó tìm được bất cứ dấu vết nào để lại.
Bây giờ cô đã là nữ anh hùng của cả thành phố, là truyền kỳ cứu vớt mấy nghìn người dân trong thành phố, duy chỉ có sống chết của cô vẫn còn là một câu đố…
Những chuyện như này, đôi khi lại quá mức tàn nhẫn.
Không phải người tốt nào cũng có được kết quả tốt, từ xưa tướng quân không thấy được đầu bạc, mỹ nhân cũng như vậy*.
*Từ xưa tướng quân không thấy được đầu bạc, mỹ nhân cũng như vậy: Các vị tướng quân ngày xưa vì đi chinh chiến sa trường, làm bạn với kiếm đao nên dễ ra đi trong độ tuổi còn trẻ, nên không thể sống đến già để thấy được mái tóc bạc của mình. Mỹ nhân cũng vậy, hồng nhan bạc mệnh nên không thấy được tóc bạc của mình.
Đương nhiên, ông ấy không thể nói vậy với con mình. Trần Trung Lương chỉ có thể viết lên trên giấy: [Con bình tĩnh lại chút đã, Tiểu Nhan đang bị mất tích.]
Vẻ mặt của Trần Bạc Vũ trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Mất tích? Mất tích là sao?
Rốt cuộc đó là tin tốt, hay là tin xấu?
Anh run rẩy nói: “Ba, ba nói thật cho con biết đi, rốt cuộc cô ấy bị làm sao rồi?!”
Trần Trung Lương an ủi: [Đừng lo lắng, đã điều động tất cả lực lượng cảnh sát để đi tìm con bé rồi.]
[Chắc chắn con bé sẽ không sao cả.]
***
Cùng lúc đó.
Bên Nhan Lôi đúng thật là không bị sao cả.
Chỉ có điều, hiện tại cô lại có chút buồn bực hơn, rốt cuộc Giang Thu Trì muốn làm gì?
Đúng vậy, bây giờ cô đang ở chung với Giang Thu Trì. Chuyện này kể lại thì có chút kỳ lạ, nhưng thật sự đã xảy ra.
Chuyện kể rằng, nửa tiếng sau, lúc thuyền mành vận chuyển bị nổ tung, những tia chớp từ vụ nổ lớn đó đã khiến cho cô trong phút chốc bị mù, trước mắt là một màu đen kịt.
Tuy mất đi thị giác, nhưng cô vẫn chưa bị hôn mê, chỉ nhớ rõ cơn sóng lớn kia đang đẩy cơ thể cô về phía trước.
Cô không bắt được gì trong nước, lại thêm một cơn sóng lớn đánh tới, cơ thể cô bị cuốn trôi đi, cô đành phải liều mạng ngẩng lên mặt nước để hô hấp, đồng thời hai chân đạp thật mạnh ở tư thế đứng nước, dùng cách này để làm chậm lại tốc độ chìm xuống.
Mặc dù là vậy, nhưng cô vẫn uống thêm mấy ngụm nước.
Ngay lúc cô sắp mất đi tri giác, đột nhiên, có một bàn tay ấm áp giữ cô lại.
Dựa vào lực nắm tay thì cô biết, sức lực của người này vô cùng lớn, giây phút sống chết, đây là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô. Vì thế, cô liều mạng bắt lấy cánh tay của anh ta, liều mạng giữ chặt.
Cùng lúc đó, tay của đối phương cũng kéo cô lại, sau đó dùng sức, một mình anh ta nâng cô lên.
Giây phút cô hoàn toàn lộ ra khỏi mặt nước kia, cuối cùng Nhan Lôi cũng khôi phục lại thị giác, nhưng lại đối diện với một gương mặt điển trai trẻ trung, người cứu cô lại là cậu chủ nhà họ Giang, Giang Thu Trì!
Lúc ngồi lên con thuyền nhỏ của anh ta, cô ho một trận kịch liệt, ho ra nước đang ngập trong phổi: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Giang Thu Trì mặc quần áo xung kích, anh ta nhìn thoáng qua cánh tay và đùi của cô, ở trên đều loang lổ vết máu, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: “Trên người cô có vết thương, đừng lộn xộn, lên bờ trước rồi nói sau.”
“Nhà anh có điện thoại không? Tôi muốn gọi điện thoại báo nguy.”
Cô còn đang thắc mắc không biết người trong nghĩa trang và người trên núi Nam Sơn có ổn hay không, với lại chắc Trần Bạc Vũ sốt ruột lắm nhỉ?
Giang Thu Trì nói: “Bây giờ cô cứ chú ý thân thể mình trước đã, còn những việc khác, cô đừng quan tâm nhiều.”
“Ừm…” Trên thực tế, nước chảy vào trong lỗ tai của Nhan Lôi, nên hiện tại cô không nghe thấy anh ta đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt chân thành thiết tha của anh ta thì biết, Giang Thu Trì cũng không có ý định muốn tổn thương cô, vậy nên cô gật gật đầu.
Thuyền nhỏ nhanh chóng gần vào bờ. Lúc này, Nhan Lôi mới phát hiện mơi này là khu biệt thự “làng du lịch Kích Lưu” do nhà anh ta mở ở phía sau đập nước lớn.
Năm trước, Trần Bạc Vũ dẫn cô tới làng du lịch này để hướng dẫn phỏng vấn, vậy nên cô có ấn tượng rất sâu với nơi này.
Hơn nữa, cô còn nhớ rõ làng du lịch này cách đập chứa nước cũng không xa lắm, nhiều nhất chỉ cách một kilomet.
Nói cách khác, cô lềnh bềnh không được bao lâu thì Giang Thu Trì ngồi trên thuyền nhỏ, vớt được cô từ sông Trường Giang lên.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy, chuyện này không thích hợp!
Tại sao trong thời tiết mưa âm u như này anh ta lại một mình lái thuyền nhỏ đi tới sông Trường Giang?
Chẳng lẽ là Giang Thu Trì cảm giác được, có người muốn từ trên đập chứa nước bay xuống?!
Không lẽ… anh ta biết đập chứa nước Danh Hồ sắp bị nổ tung?
Hơn nữa lúc cô rơi xuống nước, thậm chí là anh ta còn chưa từng hỏi cô, trên sông đã xảy ra chuyện gì, như thể anh ta đã sớm biết tất cả.
Kết hợp ba điều này lại, khiến cô không thể không nghi ngờ Giang Thu Trì. Thật ra việc nghi ngờ ân nhân đã cứu mạng mình, là một việc thật quá quắt, nhưng hiện tại cô cũng không muốn tranh cãi những vấn đề đó.
“…”
Bởi vì, Giang Thu Trì có thể là đồng lõa của anh Xà.
Hô hấp của cô trong nháy mắt trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Cô nghĩ chuyện này là xui xẻo hay là may mắn đây, mạng sống vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, lại có khả năng đã rơi vào trong tay kẻ thù!
Nhưng cô không để lộ ra cảm xúc sợ hãi kia, nếu không, để cho Giang Thu Trì biết mình nghi ngờ anh ta, nói không chừng hai bên chẳng mấy chốc sẽ vạch trần ra.
Đến lúc đó, cô đang ở trên địa bàn của người ra, trên người còn có vết thương, hoàn toàn đứng ở thế ngược gió, muốn đánh cũng đánh không thắng!
***
Lúc này, thuyền nhỏ đã cập vào bờ, Giang Thu Trì bế cô lên.
Trong lúc nghênh đón, còn có bốn vệ sĩ của nhà họ Giang, mỗi người đều là những người đàn ông trung niên vạm vỡ cao to ngang với mấy con ngựa lớn.
Cánh tay của Nhan Lôi bị gãy, cô không thể đánh nhau vào lúc này, có đánh cũng đánh không thắng bốn người kia, đành phải giả bộ cái gì cũng không biết vậy.
Chỉ thấy Giang Thu Trì ôm cô vô cùng dịu dàng, đi tới một căn biệt thự đóng cửa ở gần đó, sau đó đặt cô lên giường.
Cả người cô đều ướt sũng, cứ như vậy đắp chăn thì sẽ rất khó chịu, nên muốn thay quần áo. Giang Thu Trì lập tức đưa cho cô một bộ đồ ngủ khô thoáng: “Cô cứ thay quần áo trước đi, cánh tay thì đừng động đậy lung tung, để tránh bị trật khớp xương, tôi tìm bác sĩ đến khám cho cô.”
Cô khôi phục lại một chút thính lực, mở miệng nói: “Cảm ơn anh, được thôi, tôi đói rồi, anh có thể chuẩn bị cho tôi một chút thức ăn được không?” Trước tiên phải đẩy Giang Thu Trì ra càng xa càng tốt.
Vì vậy Giang Thu Trì đi ra ngoài, anh ta vừa mới đóng cửa, Nhan Lôi đã dịch người nhảy xuống giường.
Đầu tiên kiểm tra toàn thân một lượt, điện thoại, tai nghe tất cả đều rơi trong nước sông. Trên người không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, trong căn phòng này cũng không có điện thoại.
Nhan Lôi mắng một câu đáng ghét, lại nhìn xung quanh, hiện tại, cô mới phát hiện đây là phòng một người ở. Trong tủ quần áo đều treo trang phục của nam sĩ quan. Trên đầu giường còn đặt một tấm hình, người trong hình là Bạch Tường Tường.
Không chỉ như thế, ảnh chụp trên tủ cũng là hình Bạch Tường Tường, bức tranh vẽ được một nửa ở trên tường cũng là vẽ Bạch Tường Tường. Tấm áp phích cỡ lớn trên tường cũng là Bạch Tường Tường.
Mỗi một bức tranh ở nơi này đều là Bạch Tường Tường, mỗi một tấm đều có dáng vẻ Bạch Tường Tường tươi cười đến sáng rực cả bầu trời.
Nhan Lôi rất nhanh đã đoán được, chắc hẳn phòng này là của Giang Thu Trì, tất cả những bức tranh và ảnh chụp Bạch Tường Tường đều là đồ vật của anh ta.
Thì ra mấy năm nay, Giang Thu Trì chưa từng quên đi Bạch Tường Tường. Hơn nữa còn đem bóng dáng xinh đẹp của cô ấy cất giấu tại nơi đây, trong bóng tối, anh ta yên lặng thưởng thức ánh trăng sáng này.
Thì ra Giang Thu Trì vướng bận với Bạch Tường Tường đến như vậy, vì vậy, trong đầu cô không tự chủ hiện ra hai chữ ang Xà!
Theo cô biết, anh Xà rất quan tâm tới Bạch Tường Tường, tương tự như nỗi u mê không chịu tỉnh ngộ của Giang Thu Trì với Bạch Tường Tường vậy. Ngoài ra, trước đây Giang Thu Trì từng nói qua với cô, Bạch Tường Tường là giáo viên dạy bổ túc cho anh ta.
Chẳng lẽ Giang Thu Trì chính là anh Xà yêu say đắm Bạch Tường Tường sao?!
Máu trong người cô gần như đóng băng. Giây phút này, cô biết mình nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này!
Chẳng quan tâm tới việc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi đẩy Giang Thu Trì ra, Nhan Lôi lại bắt đầu đợt kế hoạch chạy trốn thứ hai.
Cô nằm sấp trên cửa sổ, cố gắng trèo từ trên ban công xuống, may nơi này là tầng một, quyết tâm nhắm mắt nhảy xuống, cô rơi xuống sân đánh golf.
Bởi vì trời mưa đã mấy ngày liền, mực nước sông Trường Giang dâng lên, sân đánh golf không kinh doanh, nên hiện tại bên trong không có một bóng người.
Nhan Lôi nhanh chóng bỏ đi ý tưởng tìm người báo nguy, nơi này chính là địa bàn của Giang Thu Trì, tất cả mọi người đều sẽ nghe theo Giang Thu Trì.
Cũng may, cô từng ghi nhớ qua bản đồ tất cả phương hướng kiến trúc trong làng du lịch, trước mắt cũng không có con đường chạy trốn nào khác, chỉ có thể chọn cách đi xuyên qua hội quán thương nghiệp, rồi từ phía sau hội quán này nhảy vào sông Trường Giang.
Sau khi ý thức được sự đáng sợ của Giang Thu Trì, cô dựa vào bản năng cũng biết nơi này vô cùng nguy hiểm, chính vì vậy, cô tình nguyện dù phải nhảy xuống sông, cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Hội quán thương nghiệp này xây sân golf ở ngay giữa, trước kia cô chưa từng tới đây bao giờ, hiện tại chỉ đành nhảy cửa sổ vào.
Đáp nhẹ xuống dưới đất, cô đứng ở trên một cái hành lang đầy ảnh chụp. Chạy vài bước, chỉ thấy hai bên hành lang đều là ảnh chụp chung của Giang Thiên Tuyền với các cán bộ nhà giàu khác. Xem ra, nơi này là “tường kỷ niệm ảnh chụp chung những người nổi tiếng”.
Lại đi thêm vài bước, ánh mắt cô dừng trên một tấm ảnh chụp chung, đây là một tấm ảnh chụp đã ố vàng, thoạt nhìn có chút lâu năm, khung cảnh hình như là trên một mỏ quặng nào đó.
Trong tấm ảnh, bốn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng sóng vai nhau, bọn họ đều cười toét miệng, trong tay người đàn ông đứng giữa cầm một quả bóng golf.
Nhan Lôi dừng bước, bởi vì bốn người trong hình cô đều biết, đây là bộ dạng lúc còn trẻ của bọn họ. Hai người ở bên phải là Chu Phong Lăng và Hàn Nhận, người ở bên phải là Giang Thiên Tuyền.
Mấu chốt nhất chính là người đàn ông đứng ở giữa này, ông ta cầm quả bóng golf, đeo mắt kiếng, khuôn mặt rất giống với Lục Gia Nhiên, là Lục Hoa Đào hồi còn trẻ!
Nói cách khác, đây là ảnh chụp chung của bốn người Chu Phong Lăng, Lục Hoa Đào, Hàn Nhận và Giang Thiên Tuyền.
Nhan Lôi không nhịn được mà nhíu mày, không biết tại sao, tấm ảnh chụp chung của bốn người này lại khiến cho cô có cảm giác quái dị hoang đường, cô chỉ có thể đứng lại nhìn kỹ.
Cô lại nhìn bối cảnh trong ảnh chụp một lần nữa, mới phát hiện cảm giác quái dị này xuất phát từ đâu. Bối cảnh trong ảnh chụp là trong một quặng mỏ ở châu Phi, trong động này có rất nhiều người lao động da đen, xa xa là căn nhà gỗ ở phía trước có đầy cây chuối tiêu và cây cọ cao vút.
Chẳng lẽ địa điểm trong tấm ảnh là Botswana?!
Kết hợp với thời gian trong hình, ngày 1 tháng 4 năm 1982. Đây là ảnh chụp chung thời điểm bốn người Lục Hoa Đào, Hàn Nhận, Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền cùng tới châu Phi mở mỏ kim cương.
Lúc này, Nhan Lôi bỗng nhiên chú ý đến bóng golf trong tay Lục Hoa Đào.
Trong hình, Lục Hoa Đào cầm một trái bóng golf trắng toát đến chướng mắt, ở trên viết một ký hiệu tiếng anh nho nhỏ: REA.
Đợi đã, bóng golf này… hình như cô đã thấy nơi nào đó rồi?!
Bóng golf nhãn hiệu REA…
Cô nhớ ra rồi!
Là bóng golf Hàn Vận Dao nắm trong tay lúc chết!
Nhan Lôi nhanh chóng phân tích tiếp, cô còn nhớ rõ khi kiểm tra thi thể của Hàn Vận Dao, pháp y có nói với cô: “Người chết trước khi chết đã cầm thật chặt trái bóng golf này. Như thể cô ấy rất để ý tới quả bóng này.”
Trần Bạc Vũ cũng từng nói qua với cô: “Khi Hàn Vận Dao chết, đã nắm chặt trái bóng golf này, còn dùng máu vẽ một cái khung trên mặt đất, không biết ký hiệu này có ẩn chứa ý nghĩa gì.”
Chuyện này vẫn luôn quấy nhiễu trong lòng của mọi người. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó chính là, trước khi Hàn Vận Dao chết, đã dùng máu của mình vẽ một cái khung, sau đó dùng sức nắm chặt trái bóng golf này, đặt quả bóng ở ngay giữa!
Cái khung… bóng golf… ở giữa!
Đồng tử cô nháy mặt thu nhỏ lại, hiểu ra rồi, tin tức mà Hàn Vận Dao để lại trước khi chết là chỉ tấm ảnh chụp này!
Cô bình tĩnh nhanh chóng suy luận ra, Hàn Vận Dao dùng máu vẽ ra một cái khung, thật ra không phải để chỉ sân đánh golf, mà là chỉ hình dáng của ảnh chụp.
Hàn Vận Dao cố ý để trái bóng golf ở giữa, là ứng với vị trí trên bức ảnh này, người cầm bóng golf đứng ở giữa tấm ảnh là Lục Hoa Đào của ba mươi năm trước.
Nói như vậy, tin tức Hàn Vận Ngọc muốn nói cho cảnh sát trước khi chết là [Trên tấm ảnh chụp chung, Lục Hoa Đào cầm bóng golf đứng ở giữa kia, mới là đầu sỏ gây ra sự diệt vong của nhà họ Hàn.]
Ngẫm lại cũng đúng, trên tấm ảnh chụp chung này có tới bốn người Lục Hoa Đào, Hàn Nhận, Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền. Có cả Lục Hàn Chu Giang, như vậy sẽ có bản copy của tấm ảnh chụp này trong bốn gia tộc.
Ảnh chụp chung của nhà họ Lục thì tạm thời không nói tới.
Ảnh chụp chung của nhà họ Giang thì treo ở trên bức tường này.
Ảnh chụp chung của nhà họ Hàn thì không biết ở nơi nào, nhưng chắc chắn Hàn Vận Dao đã thấy qua.
Còn Chu Phong Lăng đã chết, ảnh chụp chung bốn người của nhà họ Chu, rất có thể đang ở trong tay Chu Diên.
Hàn Vận Dao cố ý vẽ ra khung vuông rồi đặt trái bóng lên, là muốn nhắc nhở Chu Diên tìm tấm ảnh chụp chung của bốn người này, hơn nữa còn nói cho anh ta biết Lục Hoa Đào cầm trái bóng đứng giữa mới chính là hung thủ của vụ vỡ đê kia!
Với lại bối cảnh trong tấm hình này là vùng khai thác mỏ ở khu vực châu Phi, cũng là điều Hàn Vận Dao muốn nói cho bọn họ biết. Mục đích thật sự của việc nhà họ Lục diệt nhà họ Hàn và nhà họ Chu là, muốn chiếm lấy mỏ kim cương ở châu Phi!
Nói như vậy, thì ra trước khi chết con gái của Hàn Nhận là Hàn Vận Dao, đã đoán ra được Lục Hoa Đào mới là hung thủ!
Thì ra, đây mới tin tức mà Hàn Vận Dao đến chết cũng muốn truyền đạt lại cho bọn họ, ảnh chụp, châu Phi, mỏ kim cương, Lục Hoa Đào!
Đáng tiếc ở chỗ Chu Diên không đọc hiểu được tin tức mà Hàn Vận Dao để lại. Mãi cho tới khi cô nhìn thấy tấm ảnh chụp chung này, mới nhanh chóng nhận ra, cuối cùng cũng giải mã được ám hiệu Hàn Vận Dao để lại trước khi chết.
Nhan Lôi mặc niệm, nếu bọn họ có thể nghe được Hàn Vận Dao nói chuyện này sớm hơn một chút, thì đã có thể phát hiện Lục gia mới là thủ phạm sớm hơn chút rồi.
Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ chớp nhoáng qua trong đầu cô thôi. Cho dù cô cuối cùng cũng đã hiểu rõ tin tức Hàn Vận Dao muốn truyền đạt lại, nhưng phải chạy trốn trước đã rồi nói sau.
Nếu trốn không thoát, thì tất cả quá trình trinh thám này đều sẽ uổng phí thời gian.
Nhưng cô vừa mới quay người lại, Giang Thu Trì đã từ cuối hành lang đi ra, khiến cô hoảng sợ.
Ngay lúc nãy, khi Nhan Lôi vừa chạy ra khỏi biệt thự, camera giám sát được bố trí bốn phương tám hướng không một kẽ hở trong làng du lịch, thoáng cái đã phát hiện ra tung tích của cô. Giang Thu Trì lập tức mang theo vệ sĩ cùng đi qua, đúng lúc cản lại cô ở trong này.
Giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Thu Trì nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Lôi cũng yên lặng nhìn anh ta.
Trong giây phút này, bọn họ đều đề phòng lẫn nhau, đều muốn nhìn thủng suy nghĩ trong lòng đối phương.
Ánh mắt của Nhan Lôi vô cùng sắc bén, nhưng ánh mắt của Giang Thu Trì lại vô cùng dịu dàng, đối mặt với Nhan Lôi, trong đầu anh ta cũng không có ý định giết người diệt khẩu, chỉ thản nhiên nói một câu uy hiếp: “Cô đừng điều tra thêm gì nữa.”
Những lời không đầu không đuôi này.
Nhưng trong phút chốc Nhan Lôi đã nghe hiểu được ý của anh ta.
Hiện tại xem ra, Giang Thu Trì nhất định là một trong mười hai con giáp, chắc chắn anh ta không hy vọng cô sẽ tiếp tục tìm tòi nghiên cứu bí mật của anh Xà nữa.
Không, nhìn tới tấm ảnh chụp chung này, Nhan Lôi đã vô cùng chắc chắn vụ vỡ đê năm đó là do nhà họ Lục làm, đầu sỏ gây ra chắc hẳn là do sự tham lam của Lục Hoa Đào.
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ Giang Thu Trì cũng là đồng minh của nhà họ Lục?
Cô ngẫm lại cũng không thấy sai, tấm ảnh chụp chung này cũng đã nói lên, lợi ích của mỏ kim cương này liên quan đến bốn gia tộc. Nếu nhà họ Chu và nhà họ Hàn bị diệt, có cái giảm thì sẽ có cái khác tăng, người còn sót lại sẽ là người được lợi chính là nhà họ Lục và nhà họ Giang.
Lúc này, Nhan Lôi đành phải diễn kịch, làm bộ nghe không rõ, giả vờ ngây ngốc nói: “Đừng điều tra cái gì? Tôi chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút thôi mà, nhà này của anh thật lớn quá đi.”
Giang Thu Trì cũng không cho cô cơ hội để giả ngu, trực tiếp nói rõ: “Nhan Lôi, tôi là đang nói, cô đừng tiếp tục điều tra vụ án mười hai con giáp nữa. Những người đối đầu với anh Xà đều sẽ không có kết cục tốt.”
“…”
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô bắt đầu trở nên sắc bén, ném đi tất cả lớp ngụy trang.
Giang Thu Trì bước tới một bước, vệ sĩ đi theo ở phía sau, anh ta thản nhiên nói: “Nhan Lôi, là các cô ngăn cản kế hoạch của Tiêu Văn Đông. Cứ như vậy, đập chứa nước không bị nổ tung, anh Xà nhất định sẽ rất tức giận, nghe lời tôi, đừng đi khiêu khích anh Xà nữa. Nếu không nghe lời, cho dù cô có là em gái ruột của Tường Tường đi chăng nữa, anh Xà cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Nhan Lôi cười lạnh nói: “Cậu chủ Giang, đây là lời nhắc nhở tốt bụng của anh đấy à?”
Giang Thu Trì gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhan Lôi là em gái ruột duy nhất của Bạch Tường Tường, gương mặt của hai chị em cô rất giống nhau. Nguyên nhân bởi vì nhà họ Bạch, anh ta không thể thấy chết mà không cứu, cũng không có cách nào tàn nhẫn xuống tay.
Vậy nên, anh ta chỉ có thể nhắc nhở cô, đừng đắc tội với con rắn kia nữa, hậu quả, cô sẽ không gánh được đâu.
***
Giang Thu Trì lại nói rõ hết mọi chuyện, Nhan Lôi cũng xem như hiểu, đối phương đã không muốn tiếp tục diễn kịch nữa, điều này cũng ngang với việc trực tiếp công khai quan hệ thù địch.
Buồn cười ở chỗ là sau khi Giang Thu Trì cứu cô về, rồi chủ động làm rõ thân phận, cô mới tin tưởng anh ta cũng là một trong mười hai con giáp.
Giang Thu Trì lại khuyên bảo cô đừng đối đầu với anh Xà?
Cô lạnh lùng nói: “Anh Giang, anh đã nói rõ hết tất cả rồi, xem như vì anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cũng muốn nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện. Tôi có thể chết, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha mà truy xét đến sự thật cuối cùng!”
Giang Thu Trì thở dài, nếu đã như vậy thì giữa bọn họ không còn gì để nói nữa.
Thật ra, vừa rồi lúc anh ta cứu cô lên, cũng đã biết kết quả. Bởi vì dựa vào sự thông minh tài trí của Nhan Lôi, cô nhất định sẽ đoán được mình là đàn em của anh Xà.
Nếu không, anh ta đã không xuất hiện đúng lúc như vậy.
Vì vậy, nếu Nhan Lôi rời đi lúc này, cũng chính là đang bỏ tủ anh ta. Cũng là tận thế của nhà họ Giang.
Thế nên, anh ta không thể thả cô đi, dứt khoát nói: “Nhan Lôi, cô theo tôi quay về đi, cô ngoan ngoãn ở lại đây. Tôi sẽ không làm khó cô, cũng sẽ không để cô tiếp xúc với người ở bên ngoài.”
Quả nhiên Giang Thu Trì muốn nhốt cô lại!
Ở khoảng cách xa mười mấy mét, cô hỏi: “Giang Thu Trì, tên hiệu con giáp của anh là gì?”
“Thỏ.”
Anh ta thản nhiên trả lời.
Cho tới hiện tại, mười hai con giáp đã xuất hiện 7 người.
Anh em nhà họ Dư, chị em nhà họ Chung, Trần Lăng Huy đang ở trong ngục, Tiêu Văn Đông tự sát bỏ mình, Đinh Doãn Hào bị ám sát. Ngoại trừ Phương Vũ Long đã chết và anh Xà ra, trong mười hai con giáp chỉ còn lại ba con giáp là không lộ mặt thật.
Anh ta, chính là một trong những con giáp còn lại đó: [Mão Thỏ].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.