Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 87: Thu Trì

Tây Phương Bất Bại

09/04/2023

Bầu trời buổi tối hôm nay không có một ngôi sao nào chiếu sáng, nhưng lại có chấm chấm những ngọn đèn, chiếu sáng cả đập chứa nước Trường Giang.

Vốn dĩ có ba vụ nổ lớn đồng thời xảy ra, tin tức đã chấn động cả nước. Vô số phóng viên chạy tới cục thành phố để phỏng vấn.

Trong lúc phỏng vấn, các phóng viên đều lấy một đoạn hình ảnh trong camera theo dõi như sau. Một cô gái mặc váy đen nhảy vào sông Trường Giang, cô ra sức bơi trong nước. Trong cơn mưa rào gió lớn với những con sóng đang lao tới ào ào, bóng dáng của cô gái sau đó đã biến mất.

Cô tên là Nhan Lôi, một cảnh sát hình sự mới nhậm chức ở cục thành phố.

Không lâu sau đó đã xảy ra một vụ nổ lớn, bên trong camera theo dõi khắp nơi đều trở nên bừa bộn, đập chứa nước đã bị sập một góc.

Theo như chuyên gia cảnh sát xem xét, chất nổ trên chiếc chuyền đó có sản phẩm nitroglycerin. Đã tìm thấy tàn tích của kíp nổ ở dưới đáy sông.

Vì vậy họ suy đoán, là cảnh sát Nhan lên được thuyền trước, sau đó cho nổ tung thuốc nổ, nên đập chứa nước mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

Cục trưởng Vương của cục thành phố trầm trọng nói: “Kẻ tội phạm chở đầy thuốc nổ, lái con thuyền đầy thuốc nổ tới trước đập chứa nước, cảnh sát Nhan không quan tâm tới nguy hiểm của bản thân, đã nhảy vào trong nước, chiến đấu với hai tên tội phạm, làm nổ tung thuốc nổ trước… Lúc đó mới bảo vệ được đập chứa nước Trường Giang.”

Người dân trong thành phố đều khiếp sợ không thôi, thì ra từng có một tai họa như vậy ở gần họ đến thế.

Ngạc nhiên hơn chính là, cảnh sát tên Nhan Lôi kia lại dám dùng sức một mình cứu lấy cả đập chứa nước, cứu vớt mạng sống của mọi người.

Vì thế vô số truyền thông bắt đầu đưa tin bốn phía [Đóa hoa chính nghĩa, cảnh sát Nhan], ngay cả bản tin địa phương buổi chiều, phóng viên đài truyền hình đều mang theo tiếng khóc nức nở nói: “…Cảnh sát Nhan năm nay chỉ mới 27 tuổi, cô dùng mạng sống của mình, bảo vệ hàng ngàn gia đình trong thành phố, cô chính là nữ anh hùng của cả thành phố chúng ta.”

Đêm đó, vẫn chưa biết tung tích của Nhan Lôi.

Đã tìm thấy phần xương cốt còn sót lại của hai tên tội phạm ở dưới đáy sông, chỉ có cô là không rõ tung tích.

Hành trình tìm kiếm Nhan Lôi vẫn còn tiếp tục, nhân lực trong cục cảnh sát thiếu thốn trầm trọng. Vì thế nhiều người dân thành phố cũng tự bật đèn pin, tự ý đi trên đập chứa nước, dọc theo bờ sông Trường Giang tìm kiếm tung tích của anh hùng.

Từ nghĩa trang bơi thêm hai ba cây số nữa, mỗi chỗ trên đập chứa nước đều bày đầy hoa tươi, đây là sự tôn kính chân thành mà người dân thành phố tự làm để thương tiếc cho cảnh sát Nhan.

Lúc này, cô bé Tư Tư năm tuổi cũng đi tới khu vực gần đập chứa nước cùng với ba mẹ. Ba người họ chỉ là một trong vô số các gia đình bình thường sống trong nội thành này.

Đêm nay, bọn họ đã cùng nhau đi được bốn km trên đường lớn dọc theo bờ sông. Chỉ thấy trên mặt sông ở ven đường, khắp nơi đều là bóng dáng của thuyền cứu nạn, thuyền mô tơ và thuyền đánh cá tư gia.

Cô bé Tư Tư năm tuổi vẫn không hiểu lắm: “Ba ơi, mẹ ơi, sao chúng ta lại phải đi dọc theo đập chứa nước vậy ạ?”

Hốc mắt của mẹ cô bé cũng hồng hồng: “Con à, con phải nhớ kỹ, có một chị gái lương thiện, chị ấy tên Nhan Lôi, chị ấy đã nhảy vào sông Trường Giang, làm nổ cả một con thuyền chứa đầy thuốc nổ, bảo vệ tất cả chúng ta.”

Trong đôi mắt của cô bé lấp lánh vô số ánh sao: “Mẹ ơi, chị gái đó bây giờ đang ở đâu ạ? Con muốn cảm ơn chị ấy thật nhiều.”

Giọng nói của mẹ cô bé chán nản đáp: “Chị gái không tìm thấy đường về nhà nữa rồi, chúng ta phải chiếu sáng con đường này giúp chị ấy.”

***

Hoạt động tìm kiếm và giúp đỡ lần này tiếng tăm rất lớn, sau đó còn đặt biệt danh theo tên của cảnh sát Nhan, gọi là [Chiến dịch nụ hoa]. Ngay sau khi tin mới này được công bố, vô số người dân thành phố đều tự ý gia nhập chiến dịch nụ hoa này.

(Nụ hoa: 花蕾; 蕾 = Lôi.)

Những người dân ở gần đập chứa nước, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ngọn đèn chiếu sáng suốt đêm, giống như đom đóm luẩn quẩn không chịu bay đi, chiếu sáng cả những cơn sóng xanh ngọc mênh mang ở sông Trường Giang.

Trong thành phố này bọn họ đều đang tìm kiếm đóa hoa chính nghĩa kia.

***

Cùng lúc đó.

Nhan Lôi bản thật đang gặm táo, nhìn hoạt động cứu giúp của mình.

Cảm giác này thật kỳ lạ, rõ ràng cô vẫn đang sống tốt, kết quả các đài truyền hình lớn đều công bố đám tang của mình.

Mấy câu nói và từ ngữ kia nữa, cái gì mà anh hùng cái gì mà liệt sĩ cái gì mà đóa hoa chính nghĩa, khiến cho cô cảm thấy… rất khó chịu.

Trên thực tế, lúc cô nhảy xuống sông không nghĩ nhiều như vậy.

Ba nói như nào thì cô làm theo như thế đó, lúc ngăn tội phạm lại, còn cần phải suy nghĩ sao?

Nhưng nói đi nói lại, từ lúc cô xuyên sách đến nay chỉ mới được một năm, hôm nay là lần đầu tiên cô cảm giác được sự ấm áp từ thành phố này.

Mọi người trong thành phố đều đang lo lắng cho cô, tìm kiếm tung tích của cô. Vô số người dân thành phố mà cô không biết đang không ngừng quanh quẩn ở trên đập chứa nước. Có cả cụ già bảy mươi tuổi, xuống tới trẻ con mới năm tuổi, mỗi người đều chiếu đèn pin xuống mặt sông.

Còn có phóng viên gì gì đó, đưa tin về sự tích của cô, nói đi nói lại sau đó đứng ở trên đập chứa nước khóc, khóc vì cô đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ…

Ừm… Lúc còn sống xem được lễ tang của mình, còn là một lễ tang long trọng đến như vậy… Đây mới thật sự là trải nghiệm đặc biệt của một đời người.

Ăn xong quả táo, cửa gõ ba tiếng, cô hô một câu: “Vào đi.” Giang Thu Trì mới đẩy cửa vào.

Cậu chủ Giang không hổ là rùa biển* từng đi du học ở nước Anh trở về, rất có phong độ của một quý ông. Rõ ràng là đang nhốt cô, nhưng Giang Thu Trì lại đối đãi cô như khách, ngay cả cửa cũng phải gõ trước, được cô cho phép anh ta mới tiến vào.

*Rùa biển: chỉ những người sống ở bên nước ngoài sau đó hồi hương.

Ngồi vào ghế sô pha ở đối diện, Giang Thu Trì rót cho cô một chén trà, đặt ở bên tay cô: “Cánh tay cô bị gãy, bác sĩ nhìn hình chụp X quang của cô có nói, trong vòng một tháng không nên làm loạn, ngày mai tôi sẽ gọi người hầm súp bồ câu bồi bổ cho cô.”

Súp bồ câu?

Anh ta thật sự xem cô như bệnh nhân mà chăm sóc!

Bác sĩ mới tới vừa nãy nói bằng tiếng nước ngoài Tây Ban Nha, còn sợ cô trao đổi gì với bác sĩ sao?

Nhan Lôi không biết nói gì cho phải. Cô biết mười hai con giáp đều là người xấu thuần túy, nhưng cảm giác của cô về Giang Thu Trì lại không giống như vậy, bởi vì trên người anh ta chưa từng có hơi thở giết chóc.

Hay là nói Giang Thu Trì che giấu ý đồ của mình vô cùng tốt, cô vẫn chưa phát hiện được mặt đen tối của anh ta. Nhà họ Giang thật sự có thể nói là vua màn ảnh Oscar với bàn tay gây tội ác ở phía sau.

Đương nhiên, đối với những con giáp khác, cô chắc chắn sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu cái gọi là nhân tính. Ông Trần có một câu danh ngôn: “Phần tử tội phạm đều có những lý do thoái thác đầy logic, giúp họ đứng vững được bước chân hành vi tội phạm của mình.”

Nhưng đối mặt với Giang Thu Trì đã từng vớt cô từ trong nước lên, nhớ tới một chút giao tình trước kia, cô khó có thể hoàn toàn đối xử với anh ta như kẻ thù. Cô chỉ không rõ, rốt cuộc Giang Thu Trì đang nghĩ gì.

Sau đó cô hỏi: “Tại sao anh lại muốn gia nhập vào mười hai con giáp? Không phải là vì tình cảm giữa ba anh và Chu Phong Lăng đó chứ?”

Giang Thu Trì gật đầu, anh ta nhìn Nhan Lôi, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tường Tường từ trên người cô, không khỏi dịu giọng lại: “Nhan Lôi, cô biết để phá hủy hạnh phúc của một đứa trẻ, cách đơn giản nhất là gì không?”

“Là gì?”

Giang Thu Trì thản nhiên nói: “Chính là phá hủy mẹ của đứa trẻ đó.”

Mẹ của anh ta họ Đinh, là cô chủ của nhà họ Đinh có thương nghiệp bất động sản lớn thứ hai trong khu vực.

Sau năm 2005, giá nhà trong cả nước tăng vọt, giá nhà ở một vài thành phố lại nhảy vọt gấp ba bốn lần nhưng vẫn chưa ngừng lại. Dưới tình huống như thế, vốn dĩ công ty nhà nào lấy được quyền mở rộng bất động sản, thì nhà quyền thế đó sẽ trở nên phú quý đếm tiền mãi không hết.

Lúc đó, giá nhà trong khu vực thành phố này gần như bị Hàn Nhận một tay che trời, bất động sản của nhà họ Giang và nhà họ Đinh, đều bị nhà họ Hàn ép giá đến nỗi không còn chỗ để sinh tồn.

Hết cách, những người đứng đầu nhà họ Giang và nhà họ Đinh làm chủ, để cho ba mẹ anh ta lấy cách đám hỏi để tiến hành sáp nhập tài sản. Rồi xây thêm một cái công ty cổ phần cộng đồng giữa nhà họ Giang gia và nhà họ Đinh, dùng cách này để chống đỡ thủ đoạn buôn bán của Hàn Nhận.



“Mẹ tôi đã gả cho ba tôi vào lúc đó.” Giang Thu Trì bình tĩnh trò chuyện giết thời gian với cô: “Trước khi kết hôn bọn họ đã quen biết nhau lâu rồi, xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Mặc dù là kết hôn vì lợi ích, nhưng mẹ tôi thật lòng yêu ba tôi. Từ lúc được gả vào nhà họ Giang, bà ấy xem tình yêu của ba tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”

Đáng tiếc, cuối cùng một lòng si mê này đã giao sai người.

Người mà ba anh ta Giang Thiên Tuyền thật sự yêu là Chu Phong Lăng, là người mà ông luôn miệng gọi là anh em tốt.

Trên thực tế, sau khi anh ta được sinh ra, ba anh ta không còn cùng phòng với mẹ anh nữa, giống như sinh ra anh ta chính là nhiệm vụ được giao.

Ngay từ đầu mẹ anh ta cũng không biết nguyên nhân chồng mình trở nên lạnh lùng như vậy, còn cho rằng mình làm không tốt.

Cho đến một ngày nào đó, Chu Phong Lăng tới nhà làm khách, đèn trong phòng ba anh ta vẫn còn sáng.

Mẹ anh ta nghĩ chồng mình đã làm việc vất vả trong chuyện làm ăn, nên hầm một chén canh gà đen, rồi tiến vào phòng ngủ, tặng đồ ăn khuya an ủi chồng mình.

Nhưng khi cửa phòng bị đẩy mở ra trên giường là hai người đàn ông đang trần truồng.

Một người là người chồng mà bà yêu chân thành Giang Thiên Tuyền, người còn lại, là bạn tốt của chồng mình Chu Phong Lăng.

Giây phút đó, thế giới tinh thần của mẹ anh ta đã sụp đổ.

Bà ngơ ngác nhìn chồng mình và cậu ba của nhà họ Chu lăn lộn cùng một chỗ, lẻng xẻng! Bát canh gà trong tay bà rơi xuống đất.

Mắt thấy “chuyện tốt” của mình đã bị người khác quấy rầy, ba anh ta rất tức giận, ông ta đắp chăn cho Chu Phong Lăng, rồi xông tới tát vợ mình một cái, kêu bà cút ngay đi, đừng có cản trở.

Mẹ anh ta che mặt lại, cười lớn chạy ra ngoài, dầm mưa suốt một ngày một đêm. Từ đó trở đi, mẹ anh ta cũng không còn là người bình thường nữa, mà là một người mắc bệnh tâm thần thích tự làm thương mình.

Rất nhiều người biết tính cách của bà chủ lớn nhà họ Giang rất bảo thủ, chưa bao giờ mặc váy ngắn tay, nhưng có rất ít người biết, lý do là vì trên cánh tay bà chồng chất đầy những vết sẹo do dao gây ra.

Lúc anh ta lên năm tuổi, chỉ biết mẹ mình hay tự làm mình bị thương.

Vào một buổi tối nào đó, mẹ anh ta lấy dao cắt cổ tay mình, anh ta vừa mới nhìn thấy một cảnh kia, vì sợ quá nên đã khóc lên. Vì nghe được tiếng khóc của anh ta, mẹ anh ta mới không cắt đứt toàn bộ động mạch.

Trên người mẹ anh ta toàn là máu, lúc ấy anh ta chỉ là một đứa bé, rất sợ mất đi mẹ. Vì vậy, anh ta nhào vào trong lòng mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ rơi mình.

Mẹ anh ta vừa ôm anh ta, vừa cuốn tay áo lên. Da của bà vô cùng trắng bệch, phía trên là vô số vết sẹo do dao cứa vào, vết máu khô lại thành những vết sẹo màu đen.

Trắng và đen đan xen vào nhau, đó là lần đầu tiên anh ta biết cái gì gọi là nhìn thấy mà giật mình.

Mẹ anh ta cười lạnh nói: “Con trai, người ba con yêu là Chu Phong Lăng, bọn họ cấu kết với nhau lừa dối mẹ! Con phải nhớ kỹ, ngày nào đó nếu mẹ chết đi, đều là do ba con và Chu Phong Lăng hãm hại!”

Từ sau lúc đó, anh ta đã biết mẹ mình hận ba mình, là bởi vì một người đàn ông, Chu Phong Lăng.

Sau đó, quan hệ giữa cha con nhà họ Giang rơi xuống mức đóng băng, cho dù anh ta có xuất sắc đến cỡ nào, ba anh ta cũng không quay đầu liếc mắt nhìn mẹ anh ta lấy một cái.

Cứ như vậy, tuổi thơ của anh ta đã bị ba anh ta và Chu Phong Lăng dắt tay nhau hủy diệt gần như không còn gì. Sau khi lớn lên, trong tim anh ta có một vết sẹo, chữa mãi cũng không lành.

Hủy đi hạnh phúc của người mẹ, người con cũng sẽ không được hạnh phúc theo, đó là một đạo lý rất đơn giản.

“…”

Nghe được chuyện xưa của anh ta, Nhan Lôi không biết nói gì cho phải.

Quãng thời gian không hạnh phúc đó, trách nhiệm nằm ở sự lừa gạt phản bội của Giang Thiên Tuyền và Chu Phong Lăng.

“Tình yêu” của bọn họ thật quá ích kỷ và máu lạnh, kết quả làm tổn thương đến người mẹ vô tội của Giang Thu Trì, rồi từng chút từng chút một tạo thành bi kịch.

Nhan Lôi thở dài, hỏi: “Giang Thu Trì, cho dù anh có hận Chu Phong Lăng đi nữa, nhưng tại sao lại muốn liên lụy đến những người khác? Những người gặp nạn ở tiểu khu Danh Hồ đều là người vô tội!”

“Bởi vì, tôi bị hận thù làm choáng váng hết đầu óc, lúc ấy tôi không quan tâm được nhiều như vậy.” Giang Thu Trì cũng không muốn che giấu nỗi hận của chính mình.

Thật ra, năm anh ta 15 tuổi gặp được anh Xà, anh Xà đã nói “tôi có thể báo thù giúp anh.”

Yêu hận của thiếu niên đều vô cùng quyết liệt, nếu không hủy diệt Chu Phong Lăng, anh ta sợ người tiếp theo bị điên sẽ chính là mình.

Vậy nên, anh ta đồng ý với anh Xà gia nhập mười hai con giáp.

Nghe đến đó, Nhan Lôi không hiểu nói: “Anh không phải học sinh của trường trung học Danh Hồ, anh đang học ở trường khác, sao anh có thể gia nhập được vào Thuyền cứu nạn Noah?”

“Vì tôi quen biết với anh Xà ở ngoài đời.” Ngừng một chút, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, Giang Thu Trì vô cùng thẳng thắn nói: “Hơn nữa, tôi chính là đối tượng hợp tác đầu tiên của anh Xà. Anh Xà đã lập ra phòng chat [Thuyền cứu nạn Noah], dùng thủ đoạn của hacker kết nối vào website của trường trung học Danh Hồ. Còn tôi, là người thường hay phụ trách giúp anh Xà quản lý phòng chat.”

Thì ra Giang Thu Trì là người phụ trách phòng chat Thuyền cứu nạn Noah, cũng là một trong những người sáng lập ra mười hai con giáp.

Nhan Lôi nhanh chóng hiểu ra: “Nếu anh Xà tin tưởng anh đến vậy… ở ngoài đời anh và anh Xà là bạn bè sao? Lúc anh 15 tuổi, đã quen biết với anh Xà, là thật sao?”

Giang Thu Trì gật đầu, anh ta vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhan Lôi, ngoại trừ Bạch Tường Tường ra, tôi xem như hiểu rõ bản tính của anh Xà nhất. Khác ở chỗ là thứ Tường Tường nhìn thấy chính là một mặt anh ta muốn biểu hiện ra bên ngoài, còn tôi hiểu rõ mặt tối tăm trong lòng anh Xà. Tôi và Bạch Tường Tường, đều từng là những người vô cùng thân thiết bên cạnh anh Xà.”

Nhan Lôi cười lạnh nói: “Đúng vậy, anh đã biết rõ anh Xà là một phần tử nguy hiểm, vậy mà còn kéo chị mình vào! Khiến cho Giang Nguyệt Sơ cũng trở thành đồng lõa với các anh!”

Nghe cô nhắc tới chị gái Giang Nguyệt Sơ, Giang Thu Trì trầm mặc một lát mới nói: “Chị ấy cũng muốn đi theo tôi tiêu diệt Chu Phong Lăng.”

Một người muốn báo thù giết cha, một người muốn lấy lại công lý cho người mẹ đã bị lừa hôn của mình. Bọn họ đều hận Chu Phong Lăng, hai chị em nhà họ Giang đã có sự ăn ý trong chuyện này.

Nhan Lôi phỏng đoán: “Tôi đoán, Giang Nguyệt Sơ hoàn toàn không biết anh là một trong những người sáng lập ra mười hai con giáp, đúng không?”

Giang Thu Trì không phủ nhận, anh ta chủ động thẳng thắn nói với cô: “Tôi và ang Xà nhìn ra được từ trên người chị tôi, phát hiện ra đối tượng có thể lợi dụng để báo thù chính là học sinh trung học.”

Lúc đó, anh ta và anh Xà nhất định phải thực hiện một “Vụ án không để lại bằng chứn” để tiêu diệt nhà họ Chu. Như vậy, biện pháp trốn tránh trách nhiệm pháp luật tốt nhất, chính là làm giả vụ mưu sát này thành một việc ngoài ý muốn.

Nếu như vậy, bọn họ rất cần đối tượng hợp tác. Suy cho cùng, bọn họ đều là những người ích kỷ, đều muốn mượn đao giết người, không muốn tự mình lên sân khấu, những việc làm dơ bẩn phải có người đến làm thay.

Lúc đấy, người chị gái Giang Nguyệt Sơ sớm chiều ở chung với anh ta đã rơi vào tầm mắt của anh Xà. Tuy cô ta mang họ Giang, nhưng trên thực tế, cô ta chỉ là con gái nuôi của nhà họ Giang mà thôi.

Họ tên thật của cô ta là Chung Nguyệt Sơ, ba ruột của cô ta làm nghề thợ lặn, đã chết trong hạng mục công trình bánh xe cao chọc trời của Chu Phong Lăng. Cô ta từng giây từng phút đều không quên báo thù cho cha mình.

Còn em gái ruột của cô ta tên là Thạch Mạn Linh, trùng hợp đang học ở trung học Danh Hồ, là kiện tướng bộ môn bơi lội.

Quan hệ giữa hai chị em rất thân thiết, thường xuyên lén liên hệ với nhau, sau này lớn lên trao đổi cùng nhau tiêu diệt nhà họ Chu, tiêu diệt Chu Phong Lăng!

Mối hận này của cô ta đã nhắc nhở anh ta và anh Xà, bên trong trường trung học Danh Hồ này, có các học sinh sống trong tiểu khu mang theo rất nhiều nỗi hận. Hơn nữa suy nghĩ của các học sinh đa số đều chưa trưởng thành, dễ xúc động nhưng lại không sợ phiền phức, là đối tượng rất dễ kiểm soát.

Muốn tìm đao để giết người, bọn họ chính là những cây đao tốt nhất. Dù có bị bại lộ kế hoạch, nhóm thanh thiếu niên này cũng có thể ỷ vào “Luật bảo vệ vị thành niên” mà được miễn tử hình.

Chính vì vậy, anh ta và anh Xà định ra một kế sách, ở trong trường trung học Danh Hồ tìm ra những lưỡi đao sắc bén nhất.

Anh Xà là một cao thủ máy tính, rất nhanh, anh ta đã hack được vào trong website của trường trung học Danh Hồ, rình coi ghi chép từ các cuộc trò chuyện, hơn nữa từ đó còn phân tích xem nhóm người nào mới đáng tin cậy.

Cứ như vậy, bọn họ bắt tay cùng nhau chọn ra mười hai con giáp, từng một con giáp đều là đối tượng mà anh ta và anh Xà tỉ mỉ chọn ra.

Giang Thu Trì nói: “Chị tôi và Thạch Mạn Linh là con giáp đầu tiên anh Xà nhìn trúng. Mục tiêu của hai người họ chính là giết chết Chu Phong Lăng, điều này không cần bàn cãi. Sau đó, anh Xà thông qua ghi chép các cuộc trò chuyện phát hiện ra Trần Lăng Huy, anh em nhà họ Dư cũng là đối tượng có thể lợi dụng được. Sau đó tới anh họ của tôi Đinh Doãn Hào, Đinh Doãn Hào lại giúp chúng tôi mời chào được Tiêu Văn Đông.”

Nhan Lôi gậ đầu, tới đây đã hiểu rồi. Thì ra đây là lý do anh Xà nhìn chằm chằm vào nhóm học sinh trong trường trung học Danh Hồ.

Suy luận trước kia của cảnh sát bọn họ luôn có một điểm giới hạn, đều nghĩ anh Xà là học sinh của trường trung học Danh Hồ, nên mới hiểu rõ tình hình trong trường như lòng bàn tay.



Nhưng cảnh sát lại không ngờ rằng, anh Xà bắt tay với nhà họ Giang, trước tiên hiểu được nỗi hận của Giang Nguyệt Sơ đối với Chu Phong Lăng, anh Xà mới đưa ánh mắt mời chào nhân tài đến trung học Danh Hồ.

Trong nhóm học sinh của trường trung học Danh Hồ, bởi vì những mối thù khác nhau mà các con giáp bị anh Xà nhìn trúng. Anh em nhà họ Dư là vì muốn báo thù người mẹ ngoại tình của mình. Trần Lăng Huy là vì bị cô giáo dạy mỹ thuật Phan Thiến Hề lừa dối tình cảm, mà Phan Thiến Hề trùng hợp lại ở trong tiểu khu Danh Hồ. Đinh Doãn Hào nhà họ Đinh, vốn dĩ chính là anh họ của Giang Thu Trì. Đinh Doãn Hào biết cô cả nhà mình bị Giang Thiên Tuyền lừa hôn, sống rất đau khổ, nên hận thấu xương Chu Phong Lăng.

Hơn nữa, mối hận của Đinh Doãn Hào và Giang Thu Trì là cùng gốc cùng ngọn, đều là cảnh nhà quyền quý bị lừa dối kết hôn, anh nên Xà mới đặc biệt tin tưởng Đinh Doãn Hào.

Cứ như vậy, anh Xà từ trong trường trung học Danh Hồ tìm được những đao phủ, mười hai con giáp, sau đó triển khai kế hoạch về vụ nổ.

Nghĩ tới đây, Nhan Lôi có chút tự giễu: “Giang Thu Trì, bây giờ anh lại nói hết những bí mật này cho tôi nghe, hơn nữa lại không tiết lộ một chút sơ hở nào về bí mật của anh Xà… Anh muốn vĩnh viễn giam cầm tôi sao?”

Giang Thu Trì lại nói tiếp: “Nhan Lôi, nếu tôi không nhốt cô lại, nói không chừng người tiếp theo anh Xà muốn giết chính là cô. Cô cũng biết kết cục của Đinh Doãn Hào và Hàn Vận Dao mà. Chỉ cần có người đối nghịch với anh Xà, anh Xà đã muốn ra tay thì sẽ không thất bại.”

Nhan Lôi không tin những lời này, hiện tại không phải kế hoạch của anh Xà đã bị thất bại rồi sao? Cô tiếp tục hỏi: “Đinh Doãn Hào bị anh Xà giết, vì có liên quan tới cái chết của Bạch Tường Tường là thật sao?”

“Là thật.” Giang Thu Trì giải thích: “Trước kia anh Xà không biết âm mưu của Đinh Doãn Hào. Mãi cho đến ba tháng trước, sau khi Bạch Vi Vi bị cảnh sát các cô bắt, anh Xà mới biết được chuyện cô ta bắt tay với Đinh Doãn Hào tính kế Tường Tường. Anh Xà vô cùng tức giận, anh ta là một người rất kiêu ngạo, Đinh Doãn Hào là người đầu tiên lừa gạt anh ta, nên anh Xà không cho phép tên đó còn sống.”

Nhan Lôi cười lạnh, chó cắn chó một miệng đầy lông mà thôi. Nếu anh Xà thật sự muốn báo thù cho Bạch Tường Tường, không bằng cứ nhắm vào huyệt thái dương của mình rồi nổ một phát súng, anh ta mới là tên đầu sỏ gây nên chuyện này!

Giang Thu Trì tiếp tục nói: “Đêm hôm đó, Bạch Vi Vi bị cảnh sát chính thức bắt giữ, Đinh Doãn Hào muốn chạy trốn ra nước ngoài, anh Xà cố ý dụ dỗ anh ta lên đập chứa nước. Sau đó anh Xà bắn hơn trăm phát súng, xem như báo thù thay cho Bạch Tường Tường.”

“Báo thù?! Ha ha, xét rõ ngọn nguồn mà nói, người giết chết Bạch Tường Tường không phải là anh và anh Xà à?!”

Nhan Lôi chỉ cảm thấy những câu nói về nỗi hận này thật quá nực cười, cả chuyện của nhà họ Hàn nữa: “Hàn Vận Dao là bị chồng cô ấy, John bắn chết. John là sát thủ Mexico được anh Xà cài vào, là máy giám thị anh Xà đặt bên người Hàn Vận Dao, món nợ máu này của Hàn Vận Dao, cũng phải tính trên đầu mười hai con giáp các anh!”

Nhắc tới cái chết của Hàn Vận Dao, Giang Thu Trì có chút không đành lòng nói: “Cô ấy biết quá nhiều rồi, anh Xà sẽ không để cho cô ấy sống sót.”

“…”

Trong nháy mắt, Nhan Lôi nghĩ tới tấm ảnh bốn người chụp chung kia, Hàn Vận Dao biết nhà họ Lục mới là chủ mưu.

Thật ra, cô cũng biết rất nhiều bí mật, kể cả chuyện nhà họ Lục là bàn tay đã đứng phía sau tất cả những chuyện này. Chỉ có điều, ngoại trừ ba con nhà họ Trần và ba ra, không ai biết là cô đã phát hiện ra lợi ích của mỏ kim cương liên quan đến nhà họ Lục. Chuyện này liên quan đến thân phận thật sự của anh Xà và chủ mưu phía sau, cô tuyệt đối không được để lộ ra.

Kết quả, Nhan Lôi chuyển đề tài: “Giang Thu Trì, anh vẫn sẽ để tôi sống sao?”

Giang Thu Trì không nghĩ ngợi gì nói: “Vẫn sẽ, cho dù trước kia tôi đã làm gì, hiện tại tôi tuyệt đối không muốn giết cô.”

“Là bởi vì Bạch Tường Tường sao?” Cô đoán, chuyện này thật quá tầm thường rồi.

“Tôi thật sự xin lỗi chị Tường Tường.” Giờ phút này, đáy mắt Giang Thu Trì hiện lên sự áy náy nồng đậm: “Ở trong những ngày tháng tối tăm nhất của tôi, là chị Tường Tường ở phía sau giúp tôi bước tiếp. Nhưng tôi lại thành đồng lõa sát hại chị ấy, tôi nghĩ, chị ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi, thật ra tôi cũng không tha thứ cho chính mình.”

Mười năm trước, khi anh ta vẫn còn là trẻ con, Bạch Tường Tường là cây cột chống đỡ cho tâm hồn anh.

Thật ra quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà hon Giang rất tốt, từ hồi còn nhỏ xíu, anh ta đã quen biết với chị Tường Tường của nhà họ Bạch.

Bạch Tường Tường lớn hơn anh ta 6 tuổi, hai nhà liên lạc với nhau rất thường xuyên, lúc còn là đứa bé, Bạch Tường Tường vẫn luôn coi anh ta là em trai ruột mà đối xử, phụ đạo bài tập cho anh ta, còn dẫn anh ta đi công viên chơi.

Làm cậu chủ của nhà họ Giang, anh ta chỉ gọn gàng đẹp đẽ ở mặt ngoài mà thôi. Trên thực tế, mẹ anh ta bị điên tự làm thương mình, ba anh ta yêu người khác, từ nhỏ anh ta đã là một đứa bé không trọn vẹn về mặt tình cảm, không biết cái gì gọi là tình thương của mẹ, cái gì là tình thương của ba. Nhưng anh ta là một đứa bé, vẫn nảy sinh khát vọng cảm giác được ỷ lại nguyên thủy nhất này.

Kết quả là, không biết bắt đầu từ lúc nào, loại tình cảm này đã chuyển trên người chị cả Bạch Tường Tường.

Những lời Bạch Tường Tường nói với anh ta, dịu dàng hơn nhiều so với người mẹ điên của anh ta. Khi Bạch Tường Tường dạy anh ta làm bài tập, luôn hướng dẫn từng bước như vậy, vô cùng kiên nhẫn, anh ta rất thích ở cùng cô ấy, sự dịu dàng của Bạch Tường Tường đã sưởi ấm tuổi thơ của anh ta. Trong những năm tháng tối tăm nhất, cô ấy là ánh trăng sáng mà anh ta muốn có được nhất.

Anh ta biết mình rất yêu Bạch Tường Tường, theo một ý nghĩa nào đó khác thì loại tình cảm này là kết quả từ sự quyến luyến với người mẹ. Bạch Tường Tường mới là hình tượng người mẹ hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng của anh ta.

Anh ta biết loại tình cảm này không có cách nào thực hiện được, nhưng cũng không có cách ngăn lại được.

Một cậu bé khát vọng tình yêu của mẹ đến mức nào, thì cũng khát vọng tình yêu của người con gái thay thế cho mẹ mình tới mức đó.

Năm đó lúc còn trẻ đã hiểu chuyện, khi nhận ra thứ tình cảm này, thì rễ tình đã cắm sâu vào, mộ thiểu ngả*, không có cách nào kiềm chế được.

*Mộ thiểu ngả: Theo Mạnh tử câu đầy đủ là “Nhân thiểu, tắc mộ phụ mẫu; tri hảo sắc, tắc mộ thiểu ngả”, ý là khi còn nhỏ thì yêu thương ba mẹ, khi lớn lên, biết được tình yêu trai gái, thì sẽ yêu thích những người có gương mặt xinh đẹp.

“Em trai Thu Trì, tên của em nghe hay quá đi!”

“Ai nói không có ai thích em? Chị đây cũng rất thích em mà, em thật sự đáng yêu lắm đó!”

“Đến đây nào, đề này sao lại làm sai? Phải tính công thức này trước, em nhìn chị làm một lần, sau đó tự em giải lại đề nha.”

Thiếu nữ váy trắng nhà ai, đã làm ấm áp những năm tháng lạnh như băng của thiếu niên.

Từ đó về sau trong lòng anh ta luôn có một phần mềm mại, vẫn không thể nào quên đi sự xinh đẹp kia.

Tất cả những chi tiết nhỏ khi ở chung với Bạch Tường Tường, đều in dấu thật sâu dưới đáy lòng anh ta. Theo mỗi lần anh ta hô hấp, mỗi lần tim đập, nó vẫn liên tục tuần hoàn rồi làm thứ tình cảm này ngày một sâu hơn, cho đến khi không thể tránh khỏi mà sa vào.

Dù cho Bạch Tường Tường đã ra đi được tám năm, anh ta vẫn không có cách nào buông tay tình cảm này.

Vậy nên, trong phòng này khắp nơi đều là ảnh chụp của Bạch Tường Tường, trong khoảng chờ đợi hư vô này anh ta vẫn yêu cô cả của nhà họ Bạch.

Ai cũng nói, anh ta và anh Xà bắt tay nhau làm hại cô ấy, mới dẫn tới mối tương tư này khắc sâu vào xương, trong những năm dài tháng rộng sau này, cũng không còn cách nào nhìn thấy được gương mặt của cô ấy.

Dù cho hiện tại, đối mặt với Nhan Lôi có gương mặt giống với Bạch Tường Tường tới tám phần, anh ta vẫn khó mà xuống tay.

Thật ra, nhiệm vụ hôm nay anh Xà giao cho anh ta là, nếu có người trốn khỏi thuyền mành vận chuyển, không quan tâm là ai, cứ bắn.

Nếu hai người Dương Bồi bọn họ là phản đồ, anh ta chính là người anh Xà sắp xếp ám sát ở phía sau. Vậy nên, anh ta mới đứng ở trên mặt sông Trường Giang đợi kết quả.

Thật không nghĩ đến, người anh ta chờ được lại là cô, Nhan Lôi.

Lúc đó, gợn sóng đánh tới, mắt thấy cô sắp chết đuối, trước mắt anh ta hiện ra gương mặt dáng vẻ và giọng nói của Bạch Tường Tường.

Một giây đó, nỗi đau đớn khi mất đi Bạch Tường Tường lại hiện về, đánh trúng vào sâu trong đáy lòng anh ta. Khi nhìn thấy Nhan Lôi ngâm trong nước, như thể anh ta đã nhìn thấy Bạch Tường Tường vùng vẫy như thế nào trước khi chết.

Do vậy, anh ta gần như không thở nổi, sự áy náy với Bạch Tường Tường nhất thời che đi tất cả những gì trong đầu.

Vậy nên, lần đầu tiên anh ta cãi lại mệnh lệnh của anh Xà, bởi vì anh ta không thể chịu đựng được nỗi thống khổ và sự tự trách đã khắc thật sâu này thêm nữa.

Nói tới đây, Giang Thu Trì thản nhiên nói: “Nhan Lôi, cô không biết tôi yêu chị cô nhiều đến mức nào đâu. Bởi vì sự tồn tại của chị ấy, tôi bằng lòng bảo vệ cô.”

“Tôi không thể nào hiểu được thứ tình cảm này của anh.” Nhan Lôi thản nhiên nói: “Một người như anh, một người như anh Xà, hai người ngoài miệng đều nói yêu Bạch Tường Tường, trên thực tế toàn làm những chuyện tổn thương đến Bạch Tường Tường. Tình yêu như vậy, Bạch Tường Tường có cần không?! Cô ấy chết được nhắm mắt sao?! Giang Thu Trì, anh đã nói cô ấy là ánh mặt trời của anh, sao anh còn theo anh Xà đi vào bóng tối chứ?!”

Rõ ràng Giang Thu Trì có cơ hội làm người tốt, nhưng anh ta vẫn lựa chọn sa đọa theo anh Xà!

Nhan Lôi nói: “Nếu tôi là Bạch Tường Tường, cho dù tôi có còn sống đi chăng nữa, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho hai người.”

“Cô không phải chị ấy, cô là em gái của chị ấy.”

Giang Thu Trì đáp, mặc dù gương mặt của hai chị em cô giống như nhau, nhưng anh ta vẫn biết Nhan Lôi không thể thay thế được Bạch Tường Tường. Chỉ có loại ngu xuẩn không có chút quan tâm nào như Lục Gia Nhiên, mới có ý nghĩ muốn tìm người thay thế Bạch Tường Tường.

Bạch Tường Tường, trong lòng anh ta, dù có là ai cũng không thay thế được vẻ đẹp ấy.

Thật ra, con rắn kia cũng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook