Chương 7: Định Ước Hôn Lễ
Trầm Mặc
02/11/2021
Choang
Xoảng
Ở bên An Lạc Dung, nàng ta đang tức giản, vớ được đồ vật nào là ném cái đó, không ngừng hét phát tiết :
-“Tại sao ta làm cái gì ả ta cũng phá đám, tại sao lại ngăn cản ta, tại sao. Ông trời thật là bất công, cô ta thì có mọi thứ còn ta mãi mãi chỉ có thể đứng sau.”
-“ Công chúa , nô tì xin người bớt giận, người cẩn thận đừng làm mình bị thương. Không có Tấn Dương vương thì vẫn còn các vương tử hoàng tử quyền quý khác. Người cần gì phải tự làm khổ mình.” Nô tì Tam Hỷ thân cận đỡ lấy Lạc Dung ngồi xuống. Tam Hỷ đi theo lục công chúa từ nhỏ, đã quá hiểu con người của Lục công chúa, luôn biết kìm chế nóng giận. Nhưng có vẻ lần này công chúa tức giận quá mức rồi. Để người ngoài nghe thấy được động tĩnh ở bên trong thì không phải hỏng hết mọi vỏ bọc từ trước đến giờ công chúa tạo nên hay sao.
An Lạc Dung nhớ lại lời Dư Thái Hoà nói với nàng trước khi hắn quay về Hoả Vũ Quốc: " Dung nhi, ta xin lỗi vì không thể thực hiện được ước nguyện của nàng, ta có lỗi với nàng, nếu nàng chờ được, vị trí trắc phi sẽ thuộc về nàng, nếu không ta cũng không trách nàng, là ta phụ tâm ý nàng trước."
-"Điện hạ người đừng như vậy, bây giờ ngài đi từ chối tam tỉ, người chỉ cần từ chối tỉ ấy, từ chối với hoàng thượng là được. Ta nguyện ý chờ ngài. Hay chỉ vì ta không quyền lực như tam tỉ nên ngài mới bỏ lại ta." Nhưng đáp lại nàng ta là bóng lưng rời đi của hắn.
Đều nói nam nhân chiến trường là nam nhân lạnh lùng vô tình. Huống hồ, Vương gia cũng là người toan tính, vì muốn đợi chờ cơ hội củng cố địa vị, đến giờ chưa lập chính thất. Hắn mới chỉ 32 tuổi lại là hoàng thúc của hoàng thượng, so với hoàng thượng Hoả vũ mới chỉ đôi mươi háo sức nhu nhược sống dưới bóng Thái Hậu thì hắn có triển vọng hơn nhiều. Nàng ta mất công học theo từng cử chỉ lời nói của muội muội hắn, chỉ mong có thể nương theo đi lên. Vậy mà lại đổ sông bể hết.
-“Tam Hỷ ngươi không hiểu được đâu, Tấn Dương vương là người quyền lực, Hỏa Vũ Quốc lại lớn mạnh trong Ngũ Quốc. Chỉ khi ở bên hắn thì ta mới có thể đứng ở vị trí cao mà nhìn xuống người khác. Ả Lạc Tuyết đáng ghét, tất cả tại tiện nhân đó. Ngay từ đầu ta nên làm việc cẩn thận hơn không để cô ta biết được” Nàng ta đã đánh giá quá cao về tình cảm của Dư Thái Hoà dành cho nàng ta khi nàng ta cố tình học theo thập cửu công chúa- muội muội ruột đã mất của hắn.
Không ngoài dự đoán, trước ngày về, Dư Thái Hoà đã gặp Hoàng Thượng bàn về việc Hoà thân, ba hôm sau Diêu công công đến tuyên thánh chỉ, An Hiền công chúa gả cho Tấn Dương Vương của Hoả Vũ quốc, hôn lễ được tổ chức ngày 10 tháng sau, vậy là còn tròn 1 tháng nữa.
Việc này chấn động ngũ đại cường quốc. Vân phượng quốc liên minh với Hoả Vũ Quốc, ai đấu nổi họ.
Ngay lúc này, phường thêu và phường may dừng mọi hoạt động đang làm, chuyển sang chuẩn bị đồ của An Hiền Công chúa.
Phủ nội vụ đã tất bật chuẩn bị đồ đạc hồi môn.
Ai cũng gấp gáp tất bật vì hôn lễ này. Có nhân vật tham gia hôn lễ thì lại rất nhàn hạ.
Tại San Túy cung
Lạc Tuyết đang nhàn nhã nói chuyện với Hương Hoàng Quý Phi :
-“ Chúc mừng chúc mừng người lên làm Hoàng Quí Phi, thế này ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì ai còn dám vượt mặt người nữa."
-"Thần thiếp nào dám có suy nghĩ không an phận như vậy, ngược lại nên chúc mừng công chúa, người sắp có một vị phu quân anh tuấn tài giỏi như Tấn Dương Vương điện hạ. Thử hỏi mấy ai sánh được với công chúa."
-"Quá khen rồi"
Thái giám của nàng vào bẩm báo :
-"Công chúa, Lục công chúa xin cầu kiến"
-"Không thấy ta đang bận hầu hạ Hoàng quí phi thưởng trà hay sao, không tiếp."
Tô Mộc Nhã Hương nghe vậy bật cười, bà càng ngày càng thấy tính tình của tam công chúa dễ chịu thú vị hơn nhiều : " Thần thiếp không dám nhận tiếng hầu hạ này của An Hiền công chúa, khiến thần thiếp thấy bất an."
Lần này là thái giám của Hoàng quí phi đến bẩm báo:
-"Tham kiến công chúa, Hoàng quí phi, bẩm Hoàng Quí Phi, Diêu Tần có hỉ rồi ạ ."
.............
Dư Thái Hoà ngồi trên xe ngựa quay về Hoả Vũ Quốc, theo hắn là một đoàn binh lính hộ tống. Trên con đường vắng bóng người, chỉ có tiếng gió lướt qua những chiếc lá xào xạc hoà cũng với tiếng bước chân của ngựa với đoàn người. Khung cảnh bình yên vậy nhưng Dư Thái Hoà biết, ẩn sau đó có mối nguy hiểm rình rập.
Hắn đã chứng minh cho bản thân thấy suy đoán của hắn luôn đúng, cách một giây trước đó còn bình yên, bây giờ, vây xung quanh đoàn người là những tên hắc y nhân cầm đao giữ tợn, phía xa trên cành cây là những hắc y nhân cầm tên sẵn sàng bắn.
Quả nhiên, Thái Hậu đã biết mọi chuyện, đã toan tính diệt trừ Dư Thái Hoà trên đường về.
-" Có thích khách, người đâu bảo vệ vương gia." Các binh sĩ chạy lên bao quanh lấy xe ngựa đồng loạt rút binh khí sẵn sàng chiến đấu.
Xoảng
Ở bên An Lạc Dung, nàng ta đang tức giản, vớ được đồ vật nào là ném cái đó, không ngừng hét phát tiết :
-“Tại sao ta làm cái gì ả ta cũng phá đám, tại sao lại ngăn cản ta, tại sao. Ông trời thật là bất công, cô ta thì có mọi thứ còn ta mãi mãi chỉ có thể đứng sau.”
-“ Công chúa , nô tì xin người bớt giận, người cẩn thận đừng làm mình bị thương. Không có Tấn Dương vương thì vẫn còn các vương tử hoàng tử quyền quý khác. Người cần gì phải tự làm khổ mình.” Nô tì Tam Hỷ thân cận đỡ lấy Lạc Dung ngồi xuống. Tam Hỷ đi theo lục công chúa từ nhỏ, đã quá hiểu con người của Lục công chúa, luôn biết kìm chế nóng giận. Nhưng có vẻ lần này công chúa tức giận quá mức rồi. Để người ngoài nghe thấy được động tĩnh ở bên trong thì không phải hỏng hết mọi vỏ bọc từ trước đến giờ công chúa tạo nên hay sao.
An Lạc Dung nhớ lại lời Dư Thái Hoà nói với nàng trước khi hắn quay về Hoả Vũ Quốc: " Dung nhi, ta xin lỗi vì không thể thực hiện được ước nguyện của nàng, ta có lỗi với nàng, nếu nàng chờ được, vị trí trắc phi sẽ thuộc về nàng, nếu không ta cũng không trách nàng, là ta phụ tâm ý nàng trước."
-"Điện hạ người đừng như vậy, bây giờ ngài đi từ chối tam tỉ, người chỉ cần từ chối tỉ ấy, từ chối với hoàng thượng là được. Ta nguyện ý chờ ngài. Hay chỉ vì ta không quyền lực như tam tỉ nên ngài mới bỏ lại ta." Nhưng đáp lại nàng ta là bóng lưng rời đi của hắn.
Đều nói nam nhân chiến trường là nam nhân lạnh lùng vô tình. Huống hồ, Vương gia cũng là người toan tính, vì muốn đợi chờ cơ hội củng cố địa vị, đến giờ chưa lập chính thất. Hắn mới chỉ 32 tuổi lại là hoàng thúc của hoàng thượng, so với hoàng thượng Hoả vũ mới chỉ đôi mươi háo sức nhu nhược sống dưới bóng Thái Hậu thì hắn có triển vọng hơn nhiều. Nàng ta mất công học theo từng cử chỉ lời nói của muội muội hắn, chỉ mong có thể nương theo đi lên. Vậy mà lại đổ sông bể hết.
-“Tam Hỷ ngươi không hiểu được đâu, Tấn Dương vương là người quyền lực, Hỏa Vũ Quốc lại lớn mạnh trong Ngũ Quốc. Chỉ khi ở bên hắn thì ta mới có thể đứng ở vị trí cao mà nhìn xuống người khác. Ả Lạc Tuyết đáng ghét, tất cả tại tiện nhân đó. Ngay từ đầu ta nên làm việc cẩn thận hơn không để cô ta biết được” Nàng ta đã đánh giá quá cao về tình cảm của Dư Thái Hoà dành cho nàng ta khi nàng ta cố tình học theo thập cửu công chúa- muội muội ruột đã mất của hắn.
Không ngoài dự đoán, trước ngày về, Dư Thái Hoà đã gặp Hoàng Thượng bàn về việc Hoà thân, ba hôm sau Diêu công công đến tuyên thánh chỉ, An Hiền công chúa gả cho Tấn Dương Vương của Hoả Vũ quốc, hôn lễ được tổ chức ngày 10 tháng sau, vậy là còn tròn 1 tháng nữa.
Việc này chấn động ngũ đại cường quốc. Vân phượng quốc liên minh với Hoả Vũ Quốc, ai đấu nổi họ.
Ngay lúc này, phường thêu và phường may dừng mọi hoạt động đang làm, chuyển sang chuẩn bị đồ của An Hiền Công chúa.
Phủ nội vụ đã tất bật chuẩn bị đồ đạc hồi môn.
Ai cũng gấp gáp tất bật vì hôn lễ này. Có nhân vật tham gia hôn lễ thì lại rất nhàn hạ.
Tại San Túy cung
Lạc Tuyết đang nhàn nhã nói chuyện với Hương Hoàng Quý Phi :
-“ Chúc mừng chúc mừng người lên làm Hoàng Quí Phi, thế này ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì ai còn dám vượt mặt người nữa."
-"Thần thiếp nào dám có suy nghĩ không an phận như vậy, ngược lại nên chúc mừng công chúa, người sắp có một vị phu quân anh tuấn tài giỏi như Tấn Dương Vương điện hạ. Thử hỏi mấy ai sánh được với công chúa."
-"Quá khen rồi"
Thái giám của nàng vào bẩm báo :
-"Công chúa, Lục công chúa xin cầu kiến"
-"Không thấy ta đang bận hầu hạ Hoàng quí phi thưởng trà hay sao, không tiếp."
Tô Mộc Nhã Hương nghe vậy bật cười, bà càng ngày càng thấy tính tình của tam công chúa dễ chịu thú vị hơn nhiều : " Thần thiếp không dám nhận tiếng hầu hạ này của An Hiền công chúa, khiến thần thiếp thấy bất an."
Lần này là thái giám của Hoàng quí phi đến bẩm báo:
-"Tham kiến công chúa, Hoàng quí phi, bẩm Hoàng Quí Phi, Diêu Tần có hỉ rồi ạ ."
.............
Dư Thái Hoà ngồi trên xe ngựa quay về Hoả Vũ Quốc, theo hắn là một đoàn binh lính hộ tống. Trên con đường vắng bóng người, chỉ có tiếng gió lướt qua những chiếc lá xào xạc hoà cũng với tiếng bước chân của ngựa với đoàn người. Khung cảnh bình yên vậy nhưng Dư Thái Hoà biết, ẩn sau đó có mối nguy hiểm rình rập.
Hắn đã chứng minh cho bản thân thấy suy đoán của hắn luôn đúng, cách một giây trước đó còn bình yên, bây giờ, vây xung quanh đoàn người là những tên hắc y nhân cầm đao giữ tợn, phía xa trên cành cây là những hắc y nhân cầm tên sẵn sàng bắn.
Quả nhiên, Thái Hậu đã biết mọi chuyện, đã toan tính diệt trừ Dư Thái Hoà trên đường về.
-" Có thích khách, người đâu bảo vệ vương gia." Các binh sĩ chạy lên bao quanh lấy xe ngựa đồng loạt rút binh khí sẵn sàng chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.