Chương 8: Sính Lễ
Trầm Mặc
09/02/2022
Trong thư phòng lãnh lẽo, Dư Thái Hoà lặng lẽ ngồi xem trận đồ, nhưng vẫn không thể tập trung hơn được, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh của Tam công chúa An Lạc Tuyết, nghĩ mãi không ra hắn đã chọc vào vị công chúa này lúc nào mà khiến nàng ta dây dưa với mình mãi không buông.
"Chủ tử, tể tướng đến cầu kiến" Tiểu Hán chạy vào bẩm báo. Nhìn tờ trận đồ mà vương gia xem từ chiều đến giờ. Từ bao giờ mà vương gia xem lâu như vậy??.
"Cho vào đi "
Chưa vào đến cửa đã nghe rõ tiếng cười của lão " để ta xem tiểu tử nhà ta bị thương đâu không nào, hahaha ai dà lâu rồi không gặp lũ thích khách nào thích đi tìm đường chết như vậy, hay haha". Tiểu Hán lau nhẹ mồ hôi trên trán, sao tể tướng lại sỗ sàng quá vậy.
"Bá phụ có vẻ rất vui khi con bị ám toán ". Hắn đóng trận đồ lại mở ra tấu chương để mai chuẩn bị dâng.
Dư thái hoà cũng đến nhìn tấu chương cùng " Thế nào, có bị thương gì không, Thái Hậu cũng vội vàng muốn giết con quá nhỉ"
Dư Thái Hoà không thèm chả lời ra hiệu cho tiểu hán trả lời hộ.
"bẩm tể tướng, bên mình chỉ mất 2 hay 3 binh sĩ cho có lệ, còn đâu bên thích khách đều chết hết".
"đúng là ta lo lắng quá cho con rồi , chỉ là ta cảm thấy bà ta bắt đầu có những hành động quá đà, hôm qua ta nhận được tin bà ta gọi bộ binh thượng thư vào cung nói chuyện. Cũng tại con không có đến một nữ nhân nào đáng tin cậy để cài vào. Đúng là con tệ quá."
"Không phải sắp tới sẽ có hay sao". Hắn gập tấu chương lại. Coi như tấu chương xin hôn đã xong, chờ mai dâng lên.
"Con đã thu phục được Đích công chúa của Vân Phượng Quốc rồi sao , không hổ cháu trai của tể tướng ta"
Dư Thái Hoà lấy tay đỡ trán, hắn bị công chúa đó thu phục lại thì đúng hơn.
______________
"Lũ vô dụng, nuôi các ngươi tốn vàng tốn bạc của ai gia". Cả cái chén bay đáp chúng trán của Hình đại nhân-Hình bộ thượng thư.
"Thái hậu bớt giận, là thần đánh giá Tấn Vương quá thấp, mới để ra sai sót như vậy. Thần xin người cho thần 1 cơ hội sửa sai".
"Ta đã quá vội vàng đánh rắn động cỏ, hắn sẽ cẩn thận hơn vào các lần khác. Hừ ngay cả cọng lông trên người hắn mà các ngươi cũng không động vào được. Ngươi huấn luyện ra loại sát thủ gì vậy." Hình đại nhân quỳ đó cúi gằm mặt. Không dám nói gì sợ vị Thái hậu trước mặt này nổi trận lôi đinh lôi hắn ra chém đầu.
Thái hậu rất trẻ, chỉ mới 35 tuổi, tiên đế lên ngôi chưa bao lâu đã băng hà vì bệnh tật. Tiên đế ít con cái Ngôi vị được giao lại cho bát hoàng tử mới chỉ 18 tuổi tôn thân mẫu Giai quý phi làm Thái hậu.
"Hoàng Thượng giá đáo" Hoàng Thượng Dư Niên bước đến, khí chất ôn hoà, 20 tuổi đầu tuấn tú trẻ trung.
" Mẫu Hậu vạn an, các ngươi lui hết ra đi. Sao người tức giận quá vậy mẫu hậu. Hình bộ thượng thư chọc giận gì người "
" Thần xin phép cáo lui".
Thái hậu ôm trán đầy mệt mỏi, bà không hiểu sao mình sinh ra được người con ngây thơ như thế này nữa, đâu có tí nào là giống bà.
"Con nghe gì chưa hoàng đế, Dư Thái Hoà sẽ lấy đích công chúa của Vân Phượng Quốc "
"Việc này sáng nay thập cửu hoàng thúc có dâng tấu lên xin ban hôn, con cũng đã phê duyệt. Các đại thần đa số đồng tình, con thấy cũng không phải là điều gì xấu."
Thái hậu quả nhiên tức sắp ngất. Mình thì dọn đường cho nó, nó lại thả đường cho người ta. Thật là tức chết mình mà.
"Không phải ta bảo con phải phòng bị Dư thái hoà hay sao, ta đã tốn nhiều công sức giúp con lên được địa vị như bây giờ, con nhất định phải giữ vững được vị thế này. Hơn thế nữa sao con không tuyển thêm mấy phi tần nữa vào cung, cần củng cố địa vị của mình thì trước hết phải lôi hết các vị đại thần. Ta sẽ chọn cho con một số khuê nữ của các đại nhân trong triều".
Hoàng Thượng nghe vậy lộ ra mệt mỏi đứng dậy không quên bỏ lại 1 câu trước khi dời đi " Mẫu hậu làm tất cả mọi chuyện đâu phải vì con, mà vì chíng bản thân người đấy thôi".
"Con...con..." Thái hậu tức không nói lên lời chỉ có thể nhìn bóng lưng hoàng thượng khuất sau cánh cửa.
Mai cô cô đứng cạnh trấn tĩnh bà, rót chén trà đưa đến " Thái hậu bớt giận, đừng tức giận ảnh hưởng sức khoẻ của người. Hoàng thượng còn trẻ, chưa suy nghĩ thấu đáo, người dậy từ từ cũng được".
-------
Ngày này cuối cùng cũng đến. Tấn Dương Vương điện hạ mang theo sính lễ sang Vân Phượng Quốc hỏi hôn.
Một đoàn người xếp dai mang theo hàng trăm chiếc rương đựng ngọc ngà trâu báu đi vào hoàng cung Vân phượng quốc. Ai nhìn cũng ngưỡng mộ.
"Chủ tử, tể tướng đến cầu kiến" Tiểu Hán chạy vào bẩm báo. Nhìn tờ trận đồ mà vương gia xem từ chiều đến giờ. Từ bao giờ mà vương gia xem lâu như vậy??.
"Cho vào đi "
Chưa vào đến cửa đã nghe rõ tiếng cười của lão " để ta xem tiểu tử nhà ta bị thương đâu không nào, hahaha ai dà lâu rồi không gặp lũ thích khách nào thích đi tìm đường chết như vậy, hay haha". Tiểu Hán lau nhẹ mồ hôi trên trán, sao tể tướng lại sỗ sàng quá vậy.
"Bá phụ có vẻ rất vui khi con bị ám toán ". Hắn đóng trận đồ lại mở ra tấu chương để mai chuẩn bị dâng.
Dư thái hoà cũng đến nhìn tấu chương cùng " Thế nào, có bị thương gì không, Thái Hậu cũng vội vàng muốn giết con quá nhỉ"
Dư Thái Hoà không thèm chả lời ra hiệu cho tiểu hán trả lời hộ.
"bẩm tể tướng, bên mình chỉ mất 2 hay 3 binh sĩ cho có lệ, còn đâu bên thích khách đều chết hết".
"đúng là ta lo lắng quá cho con rồi , chỉ là ta cảm thấy bà ta bắt đầu có những hành động quá đà, hôm qua ta nhận được tin bà ta gọi bộ binh thượng thư vào cung nói chuyện. Cũng tại con không có đến một nữ nhân nào đáng tin cậy để cài vào. Đúng là con tệ quá."
"Không phải sắp tới sẽ có hay sao". Hắn gập tấu chương lại. Coi như tấu chương xin hôn đã xong, chờ mai dâng lên.
"Con đã thu phục được Đích công chúa của Vân Phượng Quốc rồi sao , không hổ cháu trai của tể tướng ta"
Dư Thái Hoà lấy tay đỡ trán, hắn bị công chúa đó thu phục lại thì đúng hơn.
______________
"Lũ vô dụng, nuôi các ngươi tốn vàng tốn bạc của ai gia". Cả cái chén bay đáp chúng trán của Hình đại nhân-Hình bộ thượng thư.
"Thái hậu bớt giận, là thần đánh giá Tấn Vương quá thấp, mới để ra sai sót như vậy. Thần xin người cho thần 1 cơ hội sửa sai".
"Ta đã quá vội vàng đánh rắn động cỏ, hắn sẽ cẩn thận hơn vào các lần khác. Hừ ngay cả cọng lông trên người hắn mà các ngươi cũng không động vào được. Ngươi huấn luyện ra loại sát thủ gì vậy." Hình đại nhân quỳ đó cúi gằm mặt. Không dám nói gì sợ vị Thái hậu trước mặt này nổi trận lôi đinh lôi hắn ra chém đầu.
Thái hậu rất trẻ, chỉ mới 35 tuổi, tiên đế lên ngôi chưa bao lâu đã băng hà vì bệnh tật. Tiên đế ít con cái Ngôi vị được giao lại cho bát hoàng tử mới chỉ 18 tuổi tôn thân mẫu Giai quý phi làm Thái hậu.
"Hoàng Thượng giá đáo" Hoàng Thượng Dư Niên bước đến, khí chất ôn hoà, 20 tuổi đầu tuấn tú trẻ trung.
" Mẫu Hậu vạn an, các ngươi lui hết ra đi. Sao người tức giận quá vậy mẫu hậu. Hình bộ thượng thư chọc giận gì người "
" Thần xin phép cáo lui".
Thái hậu ôm trán đầy mệt mỏi, bà không hiểu sao mình sinh ra được người con ngây thơ như thế này nữa, đâu có tí nào là giống bà.
"Con nghe gì chưa hoàng đế, Dư Thái Hoà sẽ lấy đích công chúa của Vân Phượng Quốc "
"Việc này sáng nay thập cửu hoàng thúc có dâng tấu lên xin ban hôn, con cũng đã phê duyệt. Các đại thần đa số đồng tình, con thấy cũng không phải là điều gì xấu."
Thái hậu quả nhiên tức sắp ngất. Mình thì dọn đường cho nó, nó lại thả đường cho người ta. Thật là tức chết mình mà.
"Không phải ta bảo con phải phòng bị Dư thái hoà hay sao, ta đã tốn nhiều công sức giúp con lên được địa vị như bây giờ, con nhất định phải giữ vững được vị thế này. Hơn thế nữa sao con không tuyển thêm mấy phi tần nữa vào cung, cần củng cố địa vị của mình thì trước hết phải lôi hết các vị đại thần. Ta sẽ chọn cho con một số khuê nữ của các đại nhân trong triều".
Hoàng Thượng nghe vậy lộ ra mệt mỏi đứng dậy không quên bỏ lại 1 câu trước khi dời đi " Mẫu hậu làm tất cả mọi chuyện đâu phải vì con, mà vì chíng bản thân người đấy thôi".
"Con...con..." Thái hậu tức không nói lên lời chỉ có thể nhìn bóng lưng hoàng thượng khuất sau cánh cửa.
Mai cô cô đứng cạnh trấn tĩnh bà, rót chén trà đưa đến " Thái hậu bớt giận, đừng tức giận ảnh hưởng sức khoẻ của người. Hoàng thượng còn trẻ, chưa suy nghĩ thấu đáo, người dậy từ từ cũng được".
-------
Ngày này cuối cùng cũng đến. Tấn Dương Vương điện hạ mang theo sính lễ sang Vân Phượng Quốc hỏi hôn.
Một đoàn người xếp dai mang theo hàng trăm chiếc rương đựng ngọc ngà trâu báu đi vào hoàng cung Vân phượng quốc. Ai nhìn cũng ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.