Chương 47: End
Kim Duyên
07/08/2024
Lục Hiên dần hòà nhập với nhà đình nhỏ ấy và còn kết thành liên mình ba người với Bánh Bao và Nhạc Ninh để bắt nạt Phó Bắc Đình.
Hôm nay hai nhóc con ấy còn xâm chiếm sang phòng ngủ của anh, chiếm giường của anh và cả chồng nhỏ của anh. Bánh Bao nằm bên phải, Hiên Hiên nằm bên trái và ôm lấy Nhạc Ninh:
- Hai con mau về phòng của mình nhanh lên!
Bắc Đình đứng chống tay nhìn hai đứa nhỏ nghịch ngợm kia nhưng lại chẳng mang chút uy lực nào cả. Nhạc Ninh dần thấy sự bất lực trên khuôn mặt anh thì cũng lên tiếng:
- Thôi không ghẹo ba lớn của tụi con nữa. Hai đứa về phòng ngủ sớm để mai thức sớm thực hiện kế hoạch của chúng ta nữa
Hai đứa trẻ như được cài đặt sẵn khi nghe hiệu lệnh liền làm theo và không quên nháy mắt với nhau. Hai đứa nhỏ rời đi, Bắc Đình khi này mới được nằm xuống giường và ôm lấy Nhạc Ninh:
Em là của chú mà! Sau này phải để bảng cấm đụng (1Chú bây giờ còn ghen tị với các con nữaAi kêu hai đứa nhóc đó cứ giành emAnh càng ôm lấy chàng trai chặt hơn, vùi đầu vào trong lồng ngực của cậu mà tận hưởng hơi ấm nơi ấy. Nhạc Ninh bị anh làm cho nhột mà phái kéo anh ra:
- Đừng cọ vào ngực em nữa, nhột quá!
Không ngừng cọ mũi mà còn dùng miệng trêu chọc, hai người trên giường không ngừng lăn lộn qua lại đùa giỡn, tiếng cười nói phát ra thật ngọt ngào và hạnh phúc biết bao.
Vừa sáng ra dưới nhà đã ồn ào, Bắc Đình mơ màn bị đánh thức. Anh muốn vươn tay ôm lấy người ở bên cạnh nhưng chẳng chạm vào được ai:
- Nhạc Ninh ơi... sao ồn vậy?
Khi không đụng được ai, Phó Bắc Đình cũng ngồi dậy nhìn quanh căn phòng. Anh bước xuống nhà thì thấy hai nhỏ một lớn ở bếp làm bữa sáng:
- Ngày đặc biệt gì mà em lại xuống bếp vậy?
Nhạc Ninh đang cười tươi thì phải thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Tay đập xuống bàn, khuôn mặt vô cùng tức giận liếc nhìn Phó Bắc Đình:
- Chú thì hay rồi, ngày gì cũng không nhớ. Vậy mà suốt ngày mở miệng nói yêu em, thương em
Cậu cởi tạp dề trên người mà ném đi, đùng đùng tức giận cầm lấy chìa khóa xe bỏ đi. Phó Bắc Đình đuổi theo thì liền bị Bánh Bao và Hiên Hiên giữ lại:
Ba đế ba nhỏ bình tĩnh điChúng ta ăn bữa sáng cái đã. Ba nhỏ đã làm cả sáng đó ạ!Ngồi vào bàn ăn nhưng lòng anh chẳng yên chút nào. Hai đứa nhỏ lại cứ nhìn nhau cười khúc khích mà chẳng quan tâm người đang buồn rầu đến não lòng kia.
Đến lúc đi làm Phó Bắc Đình cũng lái xe sang nhà hàng Victo tìm Nhạc Ninh nhưng rồi lần này cậu lại không chịu gặp anh. Bánh Bao liền đến trước:
Để con và Hiên Hiên vào dỗ ba nhỏ trước rồi báo tin cho ba hayĐể ba, ba không thể...Ba mà vào bây giờ càng làm ba nhỏ tức giậnLục Hiên cũng tiếp lời làm cho người đàn ông dao động không ngừng. Anh nhìn vào trong đôi chút rồi cũng quyết định đến tập đoàn. Cứ thế mà cả ngày đứng ngồi không yên để chờ tin tức từ hai thằng nhóc kia.
- Kiểm tra hết rồi, hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt
Phó Bắc Đình điên đầu mà suy nghĩ nhưng chẳng nghĩ ra được gì và cũng chẳng nhận được hồi âm nào từ hai đứa nhỏ. Đến lúc chiều muộn thì lại nhận được cuộc gọi từ Bánh Bao:
- Ba nhỏ dọn đồ vào vali rồi, nhanh về nhà cản ba nhỏ lại đi ba
Anh hoảng thật rồi, anh liền ngồi vào xe mà chạy về nhà. Bước vào trong lại là một màu tối đen, anh bật đèn rồi nhìn xung quanh chẳng thấy ai. Phó Bắc Đình vội chạy về phòng thì phải bất ngờ khi nhìn thấy Nhạc Ninh trong bộ vest lễ phục trắng tinh khôi. Tay cầm một hộp nhẫn trên tay cười tươi với anh: (3°
- Chúng ta kết hôn đi
Nhìn lại mới phát hiện ra căn phòng ngủ của họ giờ đây được trang trí vô cùng tinh tế với hoa và nến. Bầu không khí lãng mạn và ngọt ngào này làm cho người đàn ông ấy không khỏi cảm động. Anh bước đến ôm lấy Nhạc Ninh vào lòng:
Chú phải là người làm việc này mới phảiChú xứng đáng nhận được những điều này với thời gian ngần ấy nămBùng! Bùng!
Tiếng pháo giấy vang lên, những mảnh giấy đủ màu sắc bay tứ tung, toé lên vào khoảng không. Hai nhóc con mỗi đứa cầm một cây pháo giấy trên tay mà cười tươi lắm. Người đàn ông khi này mới chú ấy đến hai bạn nhỏ ấy:
Thì ra là em và hai con lừa chú. Làm chú cả ngày cứ lo lắng không thôi!Nhưng kể từ bây giờ, ngày hôm nay đã là một ngày đặc biệt với chúng ta rồi.Chàng trai nhón chân lên ôm lấy cổ của người đàn ông và hôn lên đôi môi đấy. Bánh Bao liền che mắt Lục Hiên mà xoay đi một cách ngại ngùng và thích thú. (1
***
Lễ đường đầy hoa, những bộ trang phục lịch sự, nhã nhặn đầy trang trọng. Trên khuôn mặt mỗi người có mặt ở đây đều là sự tươi tắn, họ cười tươi vì ngày tuyệt vời này.
Nhạc Ninh cùng Phó Bắc Đình tay nắm lấy bàn tay bước vào lễ đường, trước mặt là hai bạn nhỏ đang rải hoa với khuôn mặt đáng yêu và nụ cười hồn nhiên.
Câu nói "Tôi đồng ý" cũng được vang lên.
Họ khởi đầu bằng một thỏa thuận lạnh lùng, nhưng kết thúc tại một lễ đường viên mãn. Ban đầu đến vì lợi ích nhưng ở lại là vì tình yêu.
Số phận thật sự đã mỉm cười, đưa những người có tình về bên nhau.
Hôm nay hai nhóc con ấy còn xâm chiếm sang phòng ngủ của anh, chiếm giường của anh và cả chồng nhỏ của anh. Bánh Bao nằm bên phải, Hiên Hiên nằm bên trái và ôm lấy Nhạc Ninh:
- Hai con mau về phòng của mình nhanh lên!
Bắc Đình đứng chống tay nhìn hai đứa nhỏ nghịch ngợm kia nhưng lại chẳng mang chút uy lực nào cả. Nhạc Ninh dần thấy sự bất lực trên khuôn mặt anh thì cũng lên tiếng:
- Thôi không ghẹo ba lớn của tụi con nữa. Hai đứa về phòng ngủ sớm để mai thức sớm thực hiện kế hoạch của chúng ta nữa
Hai đứa trẻ như được cài đặt sẵn khi nghe hiệu lệnh liền làm theo và không quên nháy mắt với nhau. Hai đứa nhỏ rời đi, Bắc Đình khi này mới được nằm xuống giường và ôm lấy Nhạc Ninh:
Em là của chú mà! Sau này phải để bảng cấm đụng (1Chú bây giờ còn ghen tị với các con nữaAi kêu hai đứa nhóc đó cứ giành emAnh càng ôm lấy chàng trai chặt hơn, vùi đầu vào trong lồng ngực của cậu mà tận hưởng hơi ấm nơi ấy. Nhạc Ninh bị anh làm cho nhột mà phái kéo anh ra:
- Đừng cọ vào ngực em nữa, nhột quá!
Không ngừng cọ mũi mà còn dùng miệng trêu chọc, hai người trên giường không ngừng lăn lộn qua lại đùa giỡn, tiếng cười nói phát ra thật ngọt ngào và hạnh phúc biết bao.
Vừa sáng ra dưới nhà đã ồn ào, Bắc Đình mơ màn bị đánh thức. Anh muốn vươn tay ôm lấy người ở bên cạnh nhưng chẳng chạm vào được ai:
- Nhạc Ninh ơi... sao ồn vậy?
Khi không đụng được ai, Phó Bắc Đình cũng ngồi dậy nhìn quanh căn phòng. Anh bước xuống nhà thì thấy hai nhỏ một lớn ở bếp làm bữa sáng:
- Ngày đặc biệt gì mà em lại xuống bếp vậy?
Nhạc Ninh đang cười tươi thì phải thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Tay đập xuống bàn, khuôn mặt vô cùng tức giận liếc nhìn Phó Bắc Đình:
- Chú thì hay rồi, ngày gì cũng không nhớ. Vậy mà suốt ngày mở miệng nói yêu em, thương em
Cậu cởi tạp dề trên người mà ném đi, đùng đùng tức giận cầm lấy chìa khóa xe bỏ đi. Phó Bắc Đình đuổi theo thì liền bị Bánh Bao và Hiên Hiên giữ lại:
Ba đế ba nhỏ bình tĩnh điChúng ta ăn bữa sáng cái đã. Ba nhỏ đã làm cả sáng đó ạ!Ngồi vào bàn ăn nhưng lòng anh chẳng yên chút nào. Hai đứa nhỏ lại cứ nhìn nhau cười khúc khích mà chẳng quan tâm người đang buồn rầu đến não lòng kia.
Đến lúc đi làm Phó Bắc Đình cũng lái xe sang nhà hàng Victo tìm Nhạc Ninh nhưng rồi lần này cậu lại không chịu gặp anh. Bánh Bao liền đến trước:
Để con và Hiên Hiên vào dỗ ba nhỏ trước rồi báo tin cho ba hayĐể ba, ba không thể...Ba mà vào bây giờ càng làm ba nhỏ tức giậnLục Hiên cũng tiếp lời làm cho người đàn ông dao động không ngừng. Anh nhìn vào trong đôi chút rồi cũng quyết định đến tập đoàn. Cứ thế mà cả ngày đứng ngồi không yên để chờ tin tức từ hai thằng nhóc kia.
- Kiểm tra hết rồi, hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt
Phó Bắc Đình điên đầu mà suy nghĩ nhưng chẳng nghĩ ra được gì và cũng chẳng nhận được hồi âm nào từ hai đứa nhỏ. Đến lúc chiều muộn thì lại nhận được cuộc gọi từ Bánh Bao:
- Ba nhỏ dọn đồ vào vali rồi, nhanh về nhà cản ba nhỏ lại đi ba
Anh hoảng thật rồi, anh liền ngồi vào xe mà chạy về nhà. Bước vào trong lại là một màu tối đen, anh bật đèn rồi nhìn xung quanh chẳng thấy ai. Phó Bắc Đình vội chạy về phòng thì phải bất ngờ khi nhìn thấy Nhạc Ninh trong bộ vest lễ phục trắng tinh khôi. Tay cầm một hộp nhẫn trên tay cười tươi với anh: (3°
- Chúng ta kết hôn đi
Nhìn lại mới phát hiện ra căn phòng ngủ của họ giờ đây được trang trí vô cùng tinh tế với hoa và nến. Bầu không khí lãng mạn và ngọt ngào này làm cho người đàn ông ấy không khỏi cảm động. Anh bước đến ôm lấy Nhạc Ninh vào lòng:
Chú phải là người làm việc này mới phảiChú xứng đáng nhận được những điều này với thời gian ngần ấy nămBùng! Bùng!
Tiếng pháo giấy vang lên, những mảnh giấy đủ màu sắc bay tứ tung, toé lên vào khoảng không. Hai nhóc con mỗi đứa cầm một cây pháo giấy trên tay mà cười tươi lắm. Người đàn ông khi này mới chú ấy đến hai bạn nhỏ ấy:
Thì ra là em và hai con lừa chú. Làm chú cả ngày cứ lo lắng không thôi!Nhưng kể từ bây giờ, ngày hôm nay đã là một ngày đặc biệt với chúng ta rồi.Chàng trai nhón chân lên ôm lấy cổ của người đàn ông và hôn lên đôi môi đấy. Bánh Bao liền che mắt Lục Hiên mà xoay đi một cách ngại ngùng và thích thú. (1
***
Lễ đường đầy hoa, những bộ trang phục lịch sự, nhã nhặn đầy trang trọng. Trên khuôn mặt mỗi người có mặt ở đây đều là sự tươi tắn, họ cười tươi vì ngày tuyệt vời này.
Nhạc Ninh cùng Phó Bắc Đình tay nắm lấy bàn tay bước vào lễ đường, trước mặt là hai bạn nhỏ đang rải hoa với khuôn mặt đáng yêu và nụ cười hồn nhiên.
Câu nói "Tôi đồng ý" cũng được vang lên.
Họ khởi đầu bằng một thỏa thuận lạnh lùng, nhưng kết thúc tại một lễ đường viên mãn. Ban đầu đến vì lợi ích nhưng ở lại là vì tình yêu.
Số phận thật sự đã mỉm cười, đưa những người có tình về bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.