Chương 48: Ngoại truyện: Trốn đi hưởng tuần trăng mật
Kim Duyên
07/08/2024
Nhóc Bánh Bao hậm hực ngồi trên ghế sofa, Hiên Hiên và bà cầm đồ ăn ngồi xuống cạnh. Bà nhìn nhóc con ấy cứ bí xị mà không khỏi bật cười:
Cháu sáng giờ cứ một khuôn mặt không chán sao?Chán! Đương nhiên là chán rồi bà nhưng mà hai ba quá đáng... bỏ cháu lại mà đi chơi riêngHai ba biết Bánh Bao như vậy mới lén đi đóHiên viên thấy cậu như thế cũng chẳng biết làm gì mà đút miếng lê vào miệng cậu. Bánh Bao liền ôm cánh tay
Hiên Hiên mà dựa đầu vào:
- Lần này Bánh Bao phải giận hai người họ thật lâu!
Ở chỗ khác trên máy báy, Phó Bắc Đình hắt hơi không ngừng. Nhạc Ninh ngồi bên cạnh đưa khăn giấy qua cho anh:
Chắc thằng nhóc Bánh Bao đang mắng chú ở nhà đóKệ! Đi hưởng tuần trăng mật mà đưa theo hai nhóc con tinh quái đó là mất hết không khí ngọt ngào của chúng ta rồiĐúng rồi, hai vị này từ khi còn hừng đông đã kéo vali trốn lên máy bay để đi tận hưởng tuần trăng mật sau nhiều năm thành chồng chồng.
Họ ở trong một khoang riêng chỉ có hai người nên vô cùng thoải mái. Nhạc Ninh tự nhiên tựa đầu vào lồng ngực kia, anh ôm lấy eo ấy một cách tận hưởng:
Em có muốn thử ở đây không?Thử?Nghe xong chàng trai cảm thấy khó hiểu quay ra nhìn về vị kia. Khuôn mặt ấy lại bất ngờ xuất hiện nụ cười, anh ôm lấy người cậu dán sát vào người mình:
Em chưa từng "làm" ở máy bay đúng không? Chúng ta hôm nay thử cảm giác kích thích này điTuy hơi mệt nhưng em có làm trên máy bay mà!Câu nói ấy làm anh không khỏi thất kinh hồn vía liền kéo người trong tay ra mà nhìn thẳng vào trong đôi mắt thành thật đấy:
Em... em... làm với ai?Làm một mình không được sao?
Nhạc Ninh hồn nhiên hỏi người đã có khuôn mặt tái xanh kia, cậu thật chẳng kiềm chế được nữa mà phì cười. Tay véo nhẹ cái mũi cao, nhỏ kia:
- Em làm việc chứ không phải giống cái suy nghĩ đen tối của chú đâu
Phó Bắc Đình giữ lấy cằm của Nhạc Ninh mà tiến tới hôn lên khuôn miệng vừa mắng mình. Tiếng chớp chép không ngừng phát ra, hôi bờ môi ấy không ngừng va chạm, lưỡi cũng chẳng còn trong khoang miệng.
Lại có một bàn tay mát lạnh dần đi tới thắt lưng, xâm nhập vào trong áo thì lập tức bị Nhạc Ninh nắm giữ lại và cũng kết thúc nụ hôn ấy:
Đừng... còn trên máy bayKhông ai làm phiền đâuNgười đàn ông thủ thỉ vào đôi tai ửng đỏ kia rồi lại ngặm nhấm lấy nó. Anh dần hôn xuống cái cổ trắng ấy, cậu khẽ vùng vẫy mà chặn lại con người đó:
- Em ngại...
Nhạc Ninh ngại ngùng giấu đi khuôn mặt đã ửng hồng kia vào lồng ngực của anh. Phó Bắc Đình lại cười dịu dàng rồi xoa mái tóc đấy:
- Sao em cứ đáng yêu vậy? Chú yêu em chết mất thôi!
Vừa bước xuống sân bay, Nhạc Ninh như muốn ôm trọn bầu không khí trong lành và dễ chịu này. Đang cầm vali quay qua quay lại đã không thấy Phó Bắc Đình ở đâu.
- Ủa? Chú ấy đâu rồi?
Nhạc Ninh nhàm chán ngồi lên vali đợi con người kia đến tìm mình nhưng đâu ngờ cậu lại thấy anh đang nói chuyện với một người đàn ông nào đó. Cậu bậm môi vẫn ngồi trên vali mà dùng chân đẩy để chỗ con người đấy:
- Chồng ơi! Sao bỏ em một mình vậy?
Anh thấy cậu và vali chạy tới thì liền giữ lại tránh để cho cậu ngã. Phó Bắc Đình vô thức đưa tay tới véo cái má mềm kia của cậu:
Em nghịch quá đấy! Chú đang nói chuyện với đối tác chútĐi hưởng tuần trăng mật mà cũng gặp đối tác....Chàng trai không khỏi phụng phịu, trề môi và lườm Phó Bắc Đình. Người đàn ông có mặt ở đó lại đột nhiên bật cười:
- Xin lỗi... nhưng mà... trò Nhạc Ninh ngỗ ngược năm nào giờ lại nũng nịu với chồng khác quá...
Cậu nghe người kia nói mà cũng ngỡ ngàng nhìn lại. Chàng trai khi này mới thấy rõ được vị kia là ai, Nhạc Ninh phấn khích bước xuống vali và đến gần:
- Thầy Trình, dạy toán mà! Lâu quá rồi mới gặp lại thầy
Cậu vui mừng nắm lấy cánh tay người đàn ông trước mặt thì lại bị Phó Bắc Đình đi đến tách ra. Cậu cũng kiềm lại nỗi hưng phấn trong lòng:
Sao thầy lại thành đối tác của chồng em rồi?Tôi làm giáo viên nhưng vẫn có thể kinh doanh màHai con người ấy nói chuyện mà bỏ quên Phó Bắc Đình sang một bên, vốn dĩ ban đầu định ghẹo cho em ghen nhưng giờ tôi mới là người khó chịu.
Tức chất mất!
Cháu sáng giờ cứ một khuôn mặt không chán sao?Chán! Đương nhiên là chán rồi bà nhưng mà hai ba quá đáng... bỏ cháu lại mà đi chơi riêngHai ba biết Bánh Bao như vậy mới lén đi đóHiên viên thấy cậu như thế cũng chẳng biết làm gì mà đút miếng lê vào miệng cậu. Bánh Bao liền ôm cánh tay
Hiên Hiên mà dựa đầu vào:
- Lần này Bánh Bao phải giận hai người họ thật lâu!
Ở chỗ khác trên máy báy, Phó Bắc Đình hắt hơi không ngừng. Nhạc Ninh ngồi bên cạnh đưa khăn giấy qua cho anh:
Chắc thằng nhóc Bánh Bao đang mắng chú ở nhà đóKệ! Đi hưởng tuần trăng mật mà đưa theo hai nhóc con tinh quái đó là mất hết không khí ngọt ngào của chúng ta rồiĐúng rồi, hai vị này từ khi còn hừng đông đã kéo vali trốn lên máy bay để đi tận hưởng tuần trăng mật sau nhiều năm thành chồng chồng.
Họ ở trong một khoang riêng chỉ có hai người nên vô cùng thoải mái. Nhạc Ninh tự nhiên tựa đầu vào lồng ngực kia, anh ôm lấy eo ấy một cách tận hưởng:
Em có muốn thử ở đây không?Thử?Nghe xong chàng trai cảm thấy khó hiểu quay ra nhìn về vị kia. Khuôn mặt ấy lại bất ngờ xuất hiện nụ cười, anh ôm lấy người cậu dán sát vào người mình:
Em chưa từng "làm" ở máy bay đúng không? Chúng ta hôm nay thử cảm giác kích thích này điTuy hơi mệt nhưng em có làm trên máy bay mà!Câu nói ấy làm anh không khỏi thất kinh hồn vía liền kéo người trong tay ra mà nhìn thẳng vào trong đôi mắt thành thật đấy:
Em... em... làm với ai?Làm một mình không được sao?
Nhạc Ninh hồn nhiên hỏi người đã có khuôn mặt tái xanh kia, cậu thật chẳng kiềm chế được nữa mà phì cười. Tay véo nhẹ cái mũi cao, nhỏ kia:
- Em làm việc chứ không phải giống cái suy nghĩ đen tối của chú đâu
Phó Bắc Đình giữ lấy cằm của Nhạc Ninh mà tiến tới hôn lên khuôn miệng vừa mắng mình. Tiếng chớp chép không ngừng phát ra, hôi bờ môi ấy không ngừng va chạm, lưỡi cũng chẳng còn trong khoang miệng.
Lại có một bàn tay mát lạnh dần đi tới thắt lưng, xâm nhập vào trong áo thì lập tức bị Nhạc Ninh nắm giữ lại và cũng kết thúc nụ hôn ấy:
Đừng... còn trên máy bayKhông ai làm phiền đâuNgười đàn ông thủ thỉ vào đôi tai ửng đỏ kia rồi lại ngặm nhấm lấy nó. Anh dần hôn xuống cái cổ trắng ấy, cậu khẽ vùng vẫy mà chặn lại con người đó:
- Em ngại...
Nhạc Ninh ngại ngùng giấu đi khuôn mặt đã ửng hồng kia vào lồng ngực của anh. Phó Bắc Đình lại cười dịu dàng rồi xoa mái tóc đấy:
- Sao em cứ đáng yêu vậy? Chú yêu em chết mất thôi!
Vừa bước xuống sân bay, Nhạc Ninh như muốn ôm trọn bầu không khí trong lành và dễ chịu này. Đang cầm vali quay qua quay lại đã không thấy Phó Bắc Đình ở đâu.
- Ủa? Chú ấy đâu rồi?
Nhạc Ninh nhàm chán ngồi lên vali đợi con người kia đến tìm mình nhưng đâu ngờ cậu lại thấy anh đang nói chuyện với một người đàn ông nào đó. Cậu bậm môi vẫn ngồi trên vali mà dùng chân đẩy để chỗ con người đấy:
- Chồng ơi! Sao bỏ em một mình vậy?
Anh thấy cậu và vali chạy tới thì liền giữ lại tránh để cho cậu ngã. Phó Bắc Đình vô thức đưa tay tới véo cái má mềm kia của cậu:
Em nghịch quá đấy! Chú đang nói chuyện với đối tác chútĐi hưởng tuần trăng mật mà cũng gặp đối tác....Chàng trai không khỏi phụng phịu, trề môi và lườm Phó Bắc Đình. Người đàn ông có mặt ở đó lại đột nhiên bật cười:
- Xin lỗi... nhưng mà... trò Nhạc Ninh ngỗ ngược năm nào giờ lại nũng nịu với chồng khác quá...
Cậu nghe người kia nói mà cũng ngỡ ngàng nhìn lại. Chàng trai khi này mới thấy rõ được vị kia là ai, Nhạc Ninh phấn khích bước xuống vali và đến gần:
- Thầy Trình, dạy toán mà! Lâu quá rồi mới gặp lại thầy
Cậu vui mừng nắm lấy cánh tay người đàn ông trước mặt thì lại bị Phó Bắc Đình đi đến tách ra. Cậu cũng kiềm lại nỗi hưng phấn trong lòng:
Sao thầy lại thành đối tác của chồng em rồi?Tôi làm giáo viên nhưng vẫn có thể kinh doanh màHai con người ấy nói chuyện mà bỏ quên Phó Bắc Đình sang một bên, vốn dĩ ban đầu định ghẹo cho em ghen nhưng giờ tôi mới là người khó chịu.
Tức chất mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.