Chương 103: Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến 3
Bộ Nguyệt Thiển Trang
03/07/2017
Xe ngựa của Sở Vân
Khinh về đến cửa Thượng Thư phủ vừa đúng lúc nắng sớm xuất hiện, Trần
Ngạo giúp nàng gọi cửa, gã sai vặt mở cửa nhìn thấy nàng, sắc mặt liền
thay đổi.
Một tháng chưa từng trở về, nay bên trong Sở phủ ngoại trừ lạnh lẽo hiu quạnh ra còn lại chưa có thay đổi gì lớn, Sở Vân Khinh đi theo gã sai vặt đến Tĩnh Tâm trai, đến cửa đã thấy có người đứng đợi ở đó, chính là Sở Dụ.
“Cô nương.”
Sở Vân Khinh không biết dùng thân phận gì để đối mặt với người này: “Sở Dụ, lão gia đâu?”
Sở Dụ thi lễ xong, liền đứng thẳng: “Mấy hôm nay, Đại tiểu thư mỗi ngày tiến cung chuẩn bị đại lễ hòa thân, lão phu nhân lại bệnh nặng, lão gia phải lo cho cả hai bên, thật sự là rất mệt, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Sở Vân Khinh nghĩ một chút: “Đã như vậy, ta sẽ quay lại bái kiến sau.”
Vốn muốn xoay người đi, Sở Vân Khinh lại quay đầu hỏi: “Công tử ngươi đâu?”
Sắc mặt Sở Dụ hơi trầm xuống: “Bệnh của công tử lại tái phát, hiện đang dưỡng bệnh ở Lãnh các, lão gia vốn tính cáo lão hồi hương sẽ trở về Cẩm Thành sống, cho nên rất nhiều hạ nhân trong phủ đều bị cho nghỉ, công tử sợ lão gia ở đây quá bận, nên để ta tới đây mỗi ngày.”
Sở Vân Khinh gật đầu, cuối cùng trở về Tử Vi các.
Nhiều ngày chưa từng trở về, Sở Vân Khinh cũng từ lo lắng cho đám người Nhược Nhi, nhưng trong cung là chỗ nào, tuyệt sẽ không cho phép nàng mang theo tỳ nữ của trong phủ mình cùng đi, vậy nên đành để các nàng ở lại nơi này.
Két… một tiếng mở cửa, chỉ thấy một người đưa lưng về phía nàng, người nọ nghe thấy tiếng mở cửa khẽ nói: “Sơ Ảnh, sao hôm nay về sớm vậy?”
Sở Vân Khinh sửng sốt: “Nhược Nhi, là ta.”
Nhược Nhi vốn đang cắt sửa hoa cỏ trong viện, lúc này nghe thấy giọng nói của nàng không khỏi kinh ngạc, cây kéo trong tay nàng ấy rơi xuống đất, lúc xoay người hốc mắt đã phiếm hồng: “Quận chúa!”
Nhược Nhi vội đi tới, thi lễ, Sở Vân Khinh vội vàng đỡ nàng ấy đứng dậy, trong lòng ấm áp: “Ta đã trở về, Sơ Ảnh đâu?”
Nhược Nhi vừa đánh giá nàng vừa nói: “Sơ Ảnh đi chăm sóc Đại công tử, Quận chúa hôm này người có phải hồi cung không? Nghe nói Hoàng thượng đối xử với người rất tốt, nô tỳ cho rằng người sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”
Sở Vân Khinh theo Nhược Nhi vào trong phòng vừa nói: “Sẽ ở lại vài ngày, lão tổ mẫu bị bệnh, Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho ta trở về phụng dưỡng.”
Nhược Nhi nghe vậy trên mặt liền vui vẻ, thấy vậy Sở Vân Khinh lại hỏi: “Sao Sơ Ảnh lại đến viện của Đại công tử?”
Nhược Nhi lấy trà mới đến, vừa ngâm trà vừa trả lời: “Sơ Ảnh giống như được người truyền thụ, vậy mà lại biết chút y thuật, rất nhiều hạ nhân trong phủ đều bị bán đi, trong viện Đại công tử cần một tỳ nữ, sau khi biết Sơ Ảnh biết y thuật liền kêu nàng ấy đi qua, mỗi ngày là sáng sớm đi, giữa trưa mới trở về, vừa rồi Nhược Nhi còn tưởng là nàng ấy.”
Trong lòng Sở Vân Khinh không khỏi có chút bất an, Sơ Ảnh bị nàng ảnh hưởng, biết chút y thuật là bình thường, nhưng nghĩ đến thân phận của Sở Mộ Phi, Sơ Ảnh ở nơi đó cũng không phải là kế lâu dài.
Sở Vân Khinh nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Mấy ngày nay trong phủ có gì khác thường không?”
Nhược Nhi nghĩ một lúc rồi lắc đầu, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: “Dĩ nhiên là có!”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: “Nói nghe xem!”
Sắc mặt Nhược Nhi có chút hứng phấn: “Đại tiểu thư muốn đi Tây Lương hòa thân!”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút thất vọng, cái này nàng đã biết, đối với nàng thật sự chẳng có gì khác thường.
“Nghe nói Thái tử Tây Lương liếc mắt một cái liền thích, sau này sẽ là Hoàng hậu Tây Lương, lần này lão gia muốn rời đi cũng không được, ba ngày nữa Đại tiểu thư sẽ đi Tây Lương, lão phu nhân lại sinh bệnh, có thể sợ Đại tiểu thư nhiễm bệnh, viện lão phu nhân bị đóng chặt lại, ngoại trừ lão gia, những người khác đều không thể vào, trong phủ lúc này thật sự rất nhiều chuyện, tiểu thư người trở về thì tốt rồi, Ngọc phu nhân bận đến không thở nổi rồi.”
“Rốt cuộc lão phu nhân bị bệnh gì?”
Nhược Nhi lại rót thêm trà mới cho Sở Vân Khinh, sau đó mới nói: “Nghe nói trong viện lão phu nhân có chuột, lão phu nhân nhìn thấy bị dọa sợ, người già không chịu được khiếp sợ, sau đó liền ngã bẹnh, mấy hôm nay hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn!”
Sỏ Vân Khinh gật đầu, trước đây Mạc thị có bệnh suyễn, nay bị giật mình quả thật là dễ nặng thêm. Nhưng sao lại là bị chuột dọa sợ?
“Còn ba ngày nữa Đại tiểu thư sẽ hòa thân, chỉ sợ hôm nay cũng không có ở trong phủ.”
Nhược Nhi gật đầu: “Vâng, mấy ngày nay mỗi ngày Đại tiểu thư đều phải tiến cung một lần, chủ yếu là đồ cưới Thượng Thư phủ lo không được, tất cả trong cung đều đảm trách, từ nay cho đến lễ sắc phong, sẽ theo xe ngựa của Thái tử Tây Lương đi Tây Lương luôn.”
Chuyện đó dĩ nhiên là Sở Vân Khinh đã biết, suy nghĩ, Sở Vân Khinh vẫn cảm thấy ngồi không yên, lại nói: “Đã là trở về phụ dưỡng lão phu nhân, theo lý thì phải đến gặp trước.”
Nhược Nhi vừa nghe thấy thế liền đi theo phía sau Sở Vân Khinh, vòng qua hành lang gaaos khcs trong phủ, hoa viện, sườn viện, sau đó là nội viện, cuối cùng là Phúc Hi đường, chính là nơi ở của Mạc thị.
Còn chưa đến gần Sở Vân Khinh đã nhìn thấy hai nam nhân cao lớn đứng ở trước cửa Phúc Hi đường, dĩ nhiên y phục trên người bọn họ mặc là y phục của gia đinh, nhưng hạ nhân trong phủ đã bị bán hơn một nửa, làm sao có thể có hai gia đinh lạ mặt ở đây?
Sở Vân Khinh không nghĩ nhiều, cất bước đi đến.
Nhược Nhi khẽ nói: “Hai người này mới tới, Quận chúa chờ một chút.”
Sở Vân Khinh dừng bước ở trước cửa viện không xa, thấy Nhược Nhi đi đến nói gì đó với hai người đó, mà ánh mắt của hai người này rất nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc, không nhiều lời với Nhược Nhi, trong lòng Sở Vân Khinh thầm kêu không tốt, chỉ thấy Nhược Nhi xoay người, khuôn mặt ảo não đi về phía nàng.
“Quận chúa, bọn họ không nhường đường, nói lão gia đã phân phó, lão phu nhân muốn dưỡng bệnh, không thể quấy rầy.”
Quả nhiên, trong lòng Sở Vân Khinh sinh nghi, nàng nhìn lại, hai nam nhân này đều không phải người bình thường, ngoại trừ thân hình bên ngoài, đôi mắt cực kỳ lạnh, lạnh giống như băng, trên khuôn mặt cũng có dấu vết sương gió, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra một khí thế băng lạnh, trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, sợ là không phải người tầm thường.
Sở Vân Khinh vốn đang muốn rời đi, lại nghe phía sau có một loạt tiếng bước chân, nàng xoay người, chỉ thấy người đến chính là Chiêu Ngọc, lúc này nàng ta đã là nữ chủ nhân của Thượng Thư phủ, lúc này dẫn theo hai bà tử trên tay cầm hộp đựng thức ăn, xem ra là muốn đưa đồ ăn đến cho Mạc thị.
Dĩ nhiên Chiêu Ngọc cũng thấy nàng, trong ánh mắt vui vẻ còn ẩn chứa lo lắng nhìn thoáng qua cửa viện này, sau đó liền chào đón: “Quận chúa hồi phủ rồi!”
Sở Vân Khinh gật đầu, Chiêu Ngọc cũng nhiệt tình nói: “Vừa mới nghe thấy hạ nhân bẩm báo, đang nghĩ tới gặp lão phu nhân xong sẽ đi gặp ngươi, không nghĩ là ngươi lại tới nơi này trước - -“
Dừng lại một chút, mặt nàng ta hiện vẻ lúng túng: “Có phải không gặp được?”
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống: “Ở trong cung nói lão tổ mẫu bệnh này, nên mới cầu Hoàng thượng xuất cung đến phụng dưỡng bên cạnh lão tổ mẫu, lại không nghĩ phụ thân hạ lệnh không cho người khác gặp, phu nhân ngươi - -“
Chiêu Ngọc nhìn hai hộp thức ăn mang theo trên tay hai bà tử, thở dài: “Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không vào được, ta chỉ đưa dược đến, ngươi yên tâm, bên trong có người chiếu cố.”
Sở Vân Khinh gật đầu, chỉ thấy Chiêu Ngọc liếc mắt một cái, hai bà tử lập tức tiến lên, hai gia đinh lại không tiếp tục ngăn cản, ngược lại là gõ cửa, nói một câu gì đó cửa liền mở ra, một bàn tay vươn ra tiếp nhận hộp đựng thức ăn sau đó lại đóng cửa vào.
“Ngươi xem đi, đều là như vậy, ngươi đừng vội, đã trở về, liền chờ Đại tiểu thư đi hòa thân rồi hãy hồi cung, ngươi phải giúp ta một chút.”
Sở Vân Khinh đi theo Chiêu Ngọc trở về, bước chân không nhanh, nàng gần như cẩn thận bước đi, vừa đi vừa nhìn về phía cửa viện Phúc Hi đường đang khép chặt, nếu nàng nghe không nhầm, bên trong hộp đựng thức ăn ngoài trừ đồ ăn còn có dược, mà hương vị dược này nàng vừa ngửi liền biết, chính là dược mới do nàng cẩn thận nghiên cứu cách đây không lâu.
Đi theo CHiêu Ngọc vè phía trước nội viện, đến viện chủ mẫu Sở Vân Khinh không thể làm gì khác hơn là nói mình còn chưa có đến gặp Sở Thiên Tề, nên sẽ không cùng đi với Chiêu Ngọc, mà muốn đến Tĩnh Tâm trai.
Một tháng chưa từng trở về, nay bên trong Sở phủ ngoại trừ lạnh lẽo hiu quạnh ra còn lại chưa có thay đổi gì lớn, Sở Vân Khinh đi theo gã sai vặt đến Tĩnh Tâm trai, đến cửa đã thấy có người đứng đợi ở đó, chính là Sở Dụ.
“Cô nương.”
Sở Vân Khinh không biết dùng thân phận gì để đối mặt với người này: “Sở Dụ, lão gia đâu?”
Sở Dụ thi lễ xong, liền đứng thẳng: “Mấy hôm nay, Đại tiểu thư mỗi ngày tiến cung chuẩn bị đại lễ hòa thân, lão phu nhân lại bệnh nặng, lão gia phải lo cho cả hai bên, thật sự là rất mệt, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Sở Vân Khinh nghĩ một chút: “Đã như vậy, ta sẽ quay lại bái kiến sau.”
Vốn muốn xoay người đi, Sở Vân Khinh lại quay đầu hỏi: “Công tử ngươi đâu?”
Sắc mặt Sở Dụ hơi trầm xuống: “Bệnh của công tử lại tái phát, hiện đang dưỡng bệnh ở Lãnh các, lão gia vốn tính cáo lão hồi hương sẽ trở về Cẩm Thành sống, cho nên rất nhiều hạ nhân trong phủ đều bị cho nghỉ, công tử sợ lão gia ở đây quá bận, nên để ta tới đây mỗi ngày.”
Sở Vân Khinh gật đầu, cuối cùng trở về Tử Vi các.
Nhiều ngày chưa từng trở về, Sở Vân Khinh cũng từ lo lắng cho đám người Nhược Nhi, nhưng trong cung là chỗ nào, tuyệt sẽ không cho phép nàng mang theo tỳ nữ của trong phủ mình cùng đi, vậy nên đành để các nàng ở lại nơi này.
Két… một tiếng mở cửa, chỉ thấy một người đưa lưng về phía nàng, người nọ nghe thấy tiếng mở cửa khẽ nói: “Sơ Ảnh, sao hôm nay về sớm vậy?”
Sở Vân Khinh sửng sốt: “Nhược Nhi, là ta.”
Nhược Nhi vốn đang cắt sửa hoa cỏ trong viện, lúc này nghe thấy giọng nói của nàng không khỏi kinh ngạc, cây kéo trong tay nàng ấy rơi xuống đất, lúc xoay người hốc mắt đã phiếm hồng: “Quận chúa!”
Nhược Nhi vội đi tới, thi lễ, Sở Vân Khinh vội vàng đỡ nàng ấy đứng dậy, trong lòng ấm áp: “Ta đã trở về, Sơ Ảnh đâu?”
Nhược Nhi vừa đánh giá nàng vừa nói: “Sơ Ảnh đi chăm sóc Đại công tử, Quận chúa hôm này người có phải hồi cung không? Nghe nói Hoàng thượng đối xử với người rất tốt, nô tỳ cho rằng người sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”
Sở Vân Khinh theo Nhược Nhi vào trong phòng vừa nói: “Sẽ ở lại vài ngày, lão tổ mẫu bị bệnh, Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho ta trở về phụng dưỡng.”
Nhược Nhi nghe vậy trên mặt liền vui vẻ, thấy vậy Sở Vân Khinh lại hỏi: “Sao Sơ Ảnh lại đến viện của Đại công tử?”
Nhược Nhi lấy trà mới đến, vừa ngâm trà vừa trả lời: “Sơ Ảnh giống như được người truyền thụ, vậy mà lại biết chút y thuật, rất nhiều hạ nhân trong phủ đều bị bán đi, trong viện Đại công tử cần một tỳ nữ, sau khi biết Sơ Ảnh biết y thuật liền kêu nàng ấy đi qua, mỗi ngày là sáng sớm đi, giữa trưa mới trở về, vừa rồi Nhược Nhi còn tưởng là nàng ấy.”
Trong lòng Sở Vân Khinh không khỏi có chút bất an, Sơ Ảnh bị nàng ảnh hưởng, biết chút y thuật là bình thường, nhưng nghĩ đến thân phận của Sở Mộ Phi, Sơ Ảnh ở nơi đó cũng không phải là kế lâu dài.
Sở Vân Khinh nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Mấy ngày nay trong phủ có gì khác thường không?”
Nhược Nhi nghĩ một lúc rồi lắc đầu, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: “Dĩ nhiên là có!”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: “Nói nghe xem!”
Sắc mặt Nhược Nhi có chút hứng phấn: “Đại tiểu thư muốn đi Tây Lương hòa thân!”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút thất vọng, cái này nàng đã biết, đối với nàng thật sự chẳng có gì khác thường.
“Nghe nói Thái tử Tây Lương liếc mắt một cái liền thích, sau này sẽ là Hoàng hậu Tây Lương, lần này lão gia muốn rời đi cũng không được, ba ngày nữa Đại tiểu thư sẽ đi Tây Lương, lão phu nhân lại sinh bệnh, có thể sợ Đại tiểu thư nhiễm bệnh, viện lão phu nhân bị đóng chặt lại, ngoại trừ lão gia, những người khác đều không thể vào, trong phủ lúc này thật sự rất nhiều chuyện, tiểu thư người trở về thì tốt rồi, Ngọc phu nhân bận đến không thở nổi rồi.”
“Rốt cuộc lão phu nhân bị bệnh gì?”
Nhược Nhi lại rót thêm trà mới cho Sở Vân Khinh, sau đó mới nói: “Nghe nói trong viện lão phu nhân có chuột, lão phu nhân nhìn thấy bị dọa sợ, người già không chịu được khiếp sợ, sau đó liền ngã bẹnh, mấy hôm nay hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn!”
Sỏ Vân Khinh gật đầu, trước đây Mạc thị có bệnh suyễn, nay bị giật mình quả thật là dễ nặng thêm. Nhưng sao lại là bị chuột dọa sợ?
“Còn ba ngày nữa Đại tiểu thư sẽ hòa thân, chỉ sợ hôm nay cũng không có ở trong phủ.”
Nhược Nhi gật đầu: “Vâng, mấy ngày nay mỗi ngày Đại tiểu thư đều phải tiến cung một lần, chủ yếu là đồ cưới Thượng Thư phủ lo không được, tất cả trong cung đều đảm trách, từ nay cho đến lễ sắc phong, sẽ theo xe ngựa của Thái tử Tây Lương đi Tây Lương luôn.”
Chuyện đó dĩ nhiên là Sở Vân Khinh đã biết, suy nghĩ, Sở Vân Khinh vẫn cảm thấy ngồi không yên, lại nói: “Đã là trở về phụ dưỡng lão phu nhân, theo lý thì phải đến gặp trước.”
Nhược Nhi vừa nghe thấy thế liền đi theo phía sau Sở Vân Khinh, vòng qua hành lang gaaos khcs trong phủ, hoa viện, sườn viện, sau đó là nội viện, cuối cùng là Phúc Hi đường, chính là nơi ở của Mạc thị.
Còn chưa đến gần Sở Vân Khinh đã nhìn thấy hai nam nhân cao lớn đứng ở trước cửa Phúc Hi đường, dĩ nhiên y phục trên người bọn họ mặc là y phục của gia đinh, nhưng hạ nhân trong phủ đã bị bán hơn một nửa, làm sao có thể có hai gia đinh lạ mặt ở đây?
Sở Vân Khinh không nghĩ nhiều, cất bước đi đến.
Nhược Nhi khẽ nói: “Hai người này mới tới, Quận chúa chờ một chút.”
Sở Vân Khinh dừng bước ở trước cửa viện không xa, thấy Nhược Nhi đi đến nói gì đó với hai người đó, mà ánh mắt của hai người này rất nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc, không nhiều lời với Nhược Nhi, trong lòng Sở Vân Khinh thầm kêu không tốt, chỉ thấy Nhược Nhi xoay người, khuôn mặt ảo não đi về phía nàng.
“Quận chúa, bọn họ không nhường đường, nói lão gia đã phân phó, lão phu nhân muốn dưỡng bệnh, không thể quấy rầy.”
Quả nhiên, trong lòng Sở Vân Khinh sinh nghi, nàng nhìn lại, hai nam nhân này đều không phải người bình thường, ngoại trừ thân hình bên ngoài, đôi mắt cực kỳ lạnh, lạnh giống như băng, trên khuôn mặt cũng có dấu vết sương gió, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra một khí thế băng lạnh, trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, sợ là không phải người tầm thường.
Sở Vân Khinh vốn đang muốn rời đi, lại nghe phía sau có một loạt tiếng bước chân, nàng xoay người, chỉ thấy người đến chính là Chiêu Ngọc, lúc này nàng ta đã là nữ chủ nhân của Thượng Thư phủ, lúc này dẫn theo hai bà tử trên tay cầm hộp đựng thức ăn, xem ra là muốn đưa đồ ăn đến cho Mạc thị.
Dĩ nhiên Chiêu Ngọc cũng thấy nàng, trong ánh mắt vui vẻ còn ẩn chứa lo lắng nhìn thoáng qua cửa viện này, sau đó liền chào đón: “Quận chúa hồi phủ rồi!”
Sở Vân Khinh gật đầu, Chiêu Ngọc cũng nhiệt tình nói: “Vừa mới nghe thấy hạ nhân bẩm báo, đang nghĩ tới gặp lão phu nhân xong sẽ đi gặp ngươi, không nghĩ là ngươi lại tới nơi này trước - -“
Dừng lại một chút, mặt nàng ta hiện vẻ lúng túng: “Có phải không gặp được?”
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống: “Ở trong cung nói lão tổ mẫu bệnh này, nên mới cầu Hoàng thượng xuất cung đến phụng dưỡng bên cạnh lão tổ mẫu, lại không nghĩ phụ thân hạ lệnh không cho người khác gặp, phu nhân ngươi - -“
Chiêu Ngọc nhìn hai hộp thức ăn mang theo trên tay hai bà tử, thở dài: “Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không vào được, ta chỉ đưa dược đến, ngươi yên tâm, bên trong có người chiếu cố.”
Sở Vân Khinh gật đầu, chỉ thấy Chiêu Ngọc liếc mắt một cái, hai bà tử lập tức tiến lên, hai gia đinh lại không tiếp tục ngăn cản, ngược lại là gõ cửa, nói một câu gì đó cửa liền mở ra, một bàn tay vươn ra tiếp nhận hộp đựng thức ăn sau đó lại đóng cửa vào.
“Ngươi xem đi, đều là như vậy, ngươi đừng vội, đã trở về, liền chờ Đại tiểu thư đi hòa thân rồi hãy hồi cung, ngươi phải giúp ta một chút.”
Sở Vân Khinh đi theo Chiêu Ngọc trở về, bước chân không nhanh, nàng gần như cẩn thận bước đi, vừa đi vừa nhìn về phía cửa viện Phúc Hi đường đang khép chặt, nếu nàng nghe không nhầm, bên trong hộp đựng thức ăn ngoài trừ đồ ăn còn có dược, mà hương vị dược này nàng vừa ngửi liền biết, chính là dược mới do nàng cẩn thận nghiên cứu cách đây không lâu.
Đi theo CHiêu Ngọc vè phía trước nội viện, đến viện chủ mẫu Sở Vân Khinh không thể làm gì khác hơn là nói mình còn chưa có đến gặp Sở Thiên Tề, nên sẽ không cùng đi với Chiêu Ngọc, mà muốn đến Tĩnh Tâm trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.