Chương 104: Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến 4
Bộ Nguyệt Thiển Trang
04/07/2017
Đến Tĩnh Tâm trai vẫn là Sở Dụ đứng ở nơi đó giống như trước, lúc này thấy nàng đê ánh mắt của hắn cũng để ý: “Quận chúa.”
Sở Vân Khinh nhìn bên trong Tĩnh Tâm trai: “Thế nào, phụ thân vẫn ngủ sao?”
Sở Dụ lắc đầu: “Không có, chẳng qua lão gia nói nếu người tới, hãy đi xem bệnh cho Đại công tử trước.”
Khóe môi Sở Vân Khinh nhếch lên, biết nghe lời nói: “Được, dẫn đường đi.”
Viện vẫn giống như lúc trước, nhưng Sở Vân Khinh chưa từng đến, lúc này đi theo sau Sở Dụ, càng đi vào trong càng cảm thấy khí lạnh thấm vào người, nàng nắm thật chặt vạt áo, nhìn Nhược Nhi đi phía sau: “Ngươi chờ ta ở ngoài đi.”
Nhược Nhi không chịu được lạnh, lúc này dĩ nhiên là đứng chờ ở bên ngoài.
Trong viện trồng rất nhiều thông bách, vừa nhìn là biết chủ nhân của nó từng tìm hiểu về hoa cỏ, nhưng hễ là hoa cỏ kỳ lạ thì đều cực kỳ yếu đuối, chịu không nổi lạnh giá như vậy, lúc này chỉ còn lại một vài cái lá héo úa.
Sở Dụ đi đằng trước, đứng ở sảnh bên ngoài nói với nàng: “Quận chúa, ở bên trong.”
Vừa dứt lờ, cửa liền mở ra từ bên trong, Sơ Ảnh mặt mày vui vẻ đứng ở đó, gọi một tiếng: “Tiểu thư!”
Sở Vân Khinh cũng cười: “Sơ Ảnh, ta đã trở về.”
Sơ Ảnh chuẩn bị hồi Tử Vi các, lúc này có chút vui mừng không biết làm sao, Sở Vân Khinh quét mắt nhìn trong phòng một vòng, lúc nhìn thấy bạch y nằm ở trước cửa sổ, dành pahir nói với Sơ Ảnh: “Về Tử Vi các chờ ta, Nhược Nhi ở bên ngoài, các ngươi cùng nhau trở về đi.”
Sơ Ảnh biết Sở Vân Khinh đến chắc chắn là có việc, lúc này liền nghe lời, lúc đi ra ngoài, Sở Vân Khinh nhìn thấy nàng quay đầu nhìn thoáng người trong phòng.
Sở Vân Khinh tiến vào phòng, Sở Mộ Phi rõ ràng là đã tỉnh, nhưng lại không có mở mắt, Sở Dụ lui ra ngoài cửa, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Gần nhất mắc vài bệnh, là bệnh gì, dùng dược như thế nào, có hiệu quả gì?”
Nói ra mấy vấn đề, rốt cuộc Sở Mộ Phi cũng mở miệng, vẫn nhẹ nhàng mơ hồ giống như trong trí nhớ, hắn lẳng lặng nhìn Sở Vân Khinh nói: “Ở trong cung tìm được đáp án rồi hả?”
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên: “Xem ra bệnh của công tử không nặng lắm.”
Giọng điệu của nàng không tốt, Sở Mộ Phi cũng không để tâm, hắn chậm rãi cười, rồi sau đó ngồi dậy: “Xem ra là tìm được, nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại bình tĩnh như vậy.”
Sở Vân Khinh xoay người rời đi, Sở Mộ Phi lại bình tĩnh nói: “Trong một tháng bị ba lần, ho khan, hộc máu, rét run, dược dùng là phương thuốc trước đây ngươi viết, hữu hiệu trong khoảng thời gian ngắn, thời gian dài sẽ lại tái phát.”
Sở Vân Khinh xoay người, liếc mắt nhìn Sở Mộ Phi một cái rồi tiến lên bắt mạch cho hắn, sau đó nói: “Hư hỏa trong cơ thể quá nhiều, xem ra năm nay phải ở lại nơi cực lạnh này lâu một chút.”
Sở Mộ Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày, Sở Vân Khinh đứng dậy đi đến bên bàn viết cho hắn một đơn thuốc, tất cả biểu cảm dù là nỏ nhất của hắn cũng bị nàng thu hết vào mắt: “Thế nào, không có nhiều thời gian?”
Sở Mộ Phi không nói gì, ngược lại lại nhẹ nhàng nằm xuống, Sở Vân Khinh nở nụ cười thật sâu: “Cũng đúng, trong lòng ngươi có điều lo lắng, cũng không có biện pháp ở lại nơi này lâu.”
Sở Mộ Phi vừa nhắm mắt liền mở ra, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình, đôi mắt không khỏi trầm xuống.
Sở Vân Khinh không tính dừng lại, bàn tay trắng nõn của nàng cầm bút, động tác lưu loát như mây bay nước chảy liên tiếp viết ra tên vài vị thuốc: “Trong chư quốc, chỉ có ngày hè Đại Tần là mát mẻ nhất, ở nơi khác, tỷ như Tây Lương là nóng không chịu được, chỉ sợ thân thể của ngươi sẽ không chịu được.”
Ánh mắt Sở Mộ Phi trở nên trống rỗng, gần như mang theo lạnh lẽo khóe miệng hắn cong lên: “Xem ra, ngươi đã biết hết rồi - -“
Sở Vân Khinh viết đơn thuốc xong, khẽ đặt bút xuống, để đơn thuốc ở lại trên bàn sau đó xoay người rời đi.
Đằng sau, giọng nói cũng không ngừng vang lên: “Ngươi đã biết, vì sao còn muốn trở về, là Tiêu Chiến nói cho ngươi biết, hay là - - Tiêu Triệt?!”
Sở Vân Khinh dừng bước: “Ta trở về là vì muốn phụng dưỡng lão tổ mẫu, còn những gì công tử vừa hỏi, Vân Khinh không biết.”
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ánh mắt Sở Mộ Phi trầm xuống, một lát sau Sở Dụ lại đi tới một lần nữa, cần lấy đơn thuốc trên bàn xem một lần, sau đó tính rời đi, vừa muốn bước đi Sở Mộ Phi liền gọi lại.
“Chậm đã.”
Sở Dụ sửng sốt: “Chủ tử?”
Sở Mộ Phi nhắm mắt lại: “Để ý Tử Vi các.”
- -
Đêm lạnh như băng, Sở Vân Khinh nằm ở trên nhuyễn tháp, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ yên lặng, mà lòng của nàng, cũng không thể nào an tĩnh được.
Mùi thuốc này, mùi thuốc, mùi thuốc - -
Tinh thần hỗ loạn của nàng rốt cục bị đánh vỡ trong nháy mắt, Sở Vân Khinh không do dự mà lưu loát thay y phục rồi ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng dùng khinh công nảy lên tưởng cao ở ngoài.
Ban đêm Thượng Thư phủ yên tĩnh đến đáng sợ, tùy rằng không có hạ nhân trực đêm, nhưng Sở Vân Khinh biết nàng không thể khinh xuất, nàng một đường cẩn thận đi đến Phúc Hi đường, đến cửa Phúc Hi đường, đã thấy một người đi ra từ bên trong.
Sở Vân Khinh tránh ở sau một ngọn núi giả, chỉ thấy một người mặc áo bào đen đi ra, bước chân rất nặng, rõ ràng đó là Sở Thiên Tề, sắc mặt của hắn vô cùng tối tăm, Sở Vân Khinh nhìn không rõ, lại cảm thấy lúc này Sở Thiên Tề lộ ra một chút cảm giác bi thương.
Nghi vấn trong lòng càng sâu, đợi người đi xa, Sở Vân Khinh nhìn thấy còn hai người giữ ở trước cửa viện, lúc này liền theo đường mòn sau núi vào trong viện, tường đen cao cao dựng đứng, Sở Vân Khinh nhẹ nhàng dùng khinh công vào trong viện.
Mắt thấy trong phòng còn ánh sáng, Sở Vân Khinh cho rằng còn có người, lúc này liền hạ thấp người đi tới dưới mái hiên, nàng nhìn hé qua cửa sổ, chỉ thấy bên trong thắp một ngọn đèn, bên trong, Huệ ma ma vốn đi theo bên cạnh Mạc thị, sắc mặt nặng nề đang dọn dẹp trong phòng.
Bên trong chỉ một thoáng biến thành một mảnh u ám, một mùi thuốc thật đắng bay vào mũi Sở Vân Khinh, nàng nhăn mày, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Huệ ma ma, rốt cuộc lắc mình nhảy vào bên trong.
Lúc rơi xuống đất không hề nghe thấy một nửa tiếng vang, ánh mắt Sở Vân Khinh tối lại, trong viện này ngoài trừ Huệ ma ma thì không có hạ nhân nào khác, nhìn giường bị màn che, Sở Vân Khinh bước tới.
Càng gần tới giường, trong lòng Sở Vân Khinh càng nặng trĩu, có vô số tiếng hít thở truyền đến, mỗi một tiếng đều rơi vào trong lòng của nàng, Sở Vân Khinh định thần lại, tay nàng đã có thể đụng đến màn che.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt trầm tĩnh từ từ kéo màn che ra, trong phòng không có ánh sáng, nương theo ánh trăng, ánh mắt Sở Vân Khinh dần thay đổi.
Chỉ thấy trên giường gấm vóc đẹp đẽ quý giá kia, Mạc Hương Lan một thân quần áo thuần trắng nằm ở đó, hốc mắt nàng sâu hõm, tóc tai hỗn độn, giờ phút này mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy thân thể bà ta đang khẽ run, mà khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy ghê người nhất là sắc mặt của bà ta đã biến thành màu đen!
Sở Vân Khinh theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, trái tim nàng đột nhiên trầm xuống, dịch chuột!
Sở Vân Khinh nhìn bên trong Tĩnh Tâm trai: “Thế nào, phụ thân vẫn ngủ sao?”
Sở Dụ lắc đầu: “Không có, chẳng qua lão gia nói nếu người tới, hãy đi xem bệnh cho Đại công tử trước.”
Khóe môi Sở Vân Khinh nhếch lên, biết nghe lời nói: “Được, dẫn đường đi.”
Viện vẫn giống như lúc trước, nhưng Sở Vân Khinh chưa từng đến, lúc này đi theo sau Sở Dụ, càng đi vào trong càng cảm thấy khí lạnh thấm vào người, nàng nắm thật chặt vạt áo, nhìn Nhược Nhi đi phía sau: “Ngươi chờ ta ở ngoài đi.”
Nhược Nhi không chịu được lạnh, lúc này dĩ nhiên là đứng chờ ở bên ngoài.
Trong viện trồng rất nhiều thông bách, vừa nhìn là biết chủ nhân của nó từng tìm hiểu về hoa cỏ, nhưng hễ là hoa cỏ kỳ lạ thì đều cực kỳ yếu đuối, chịu không nổi lạnh giá như vậy, lúc này chỉ còn lại một vài cái lá héo úa.
Sở Dụ đi đằng trước, đứng ở sảnh bên ngoài nói với nàng: “Quận chúa, ở bên trong.”
Vừa dứt lờ, cửa liền mở ra từ bên trong, Sơ Ảnh mặt mày vui vẻ đứng ở đó, gọi một tiếng: “Tiểu thư!”
Sở Vân Khinh cũng cười: “Sơ Ảnh, ta đã trở về.”
Sơ Ảnh chuẩn bị hồi Tử Vi các, lúc này có chút vui mừng không biết làm sao, Sở Vân Khinh quét mắt nhìn trong phòng một vòng, lúc nhìn thấy bạch y nằm ở trước cửa sổ, dành pahir nói với Sơ Ảnh: “Về Tử Vi các chờ ta, Nhược Nhi ở bên ngoài, các ngươi cùng nhau trở về đi.”
Sơ Ảnh biết Sở Vân Khinh đến chắc chắn là có việc, lúc này liền nghe lời, lúc đi ra ngoài, Sở Vân Khinh nhìn thấy nàng quay đầu nhìn thoáng người trong phòng.
Sở Vân Khinh tiến vào phòng, Sở Mộ Phi rõ ràng là đã tỉnh, nhưng lại không có mở mắt, Sở Dụ lui ra ngoài cửa, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Gần nhất mắc vài bệnh, là bệnh gì, dùng dược như thế nào, có hiệu quả gì?”
Nói ra mấy vấn đề, rốt cuộc Sở Mộ Phi cũng mở miệng, vẫn nhẹ nhàng mơ hồ giống như trong trí nhớ, hắn lẳng lặng nhìn Sở Vân Khinh nói: “Ở trong cung tìm được đáp án rồi hả?”
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên: “Xem ra bệnh của công tử không nặng lắm.”
Giọng điệu của nàng không tốt, Sở Mộ Phi cũng không để tâm, hắn chậm rãi cười, rồi sau đó ngồi dậy: “Xem ra là tìm được, nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại bình tĩnh như vậy.”
Sở Vân Khinh xoay người rời đi, Sở Mộ Phi lại bình tĩnh nói: “Trong một tháng bị ba lần, ho khan, hộc máu, rét run, dược dùng là phương thuốc trước đây ngươi viết, hữu hiệu trong khoảng thời gian ngắn, thời gian dài sẽ lại tái phát.”
Sở Vân Khinh xoay người, liếc mắt nhìn Sở Mộ Phi một cái rồi tiến lên bắt mạch cho hắn, sau đó nói: “Hư hỏa trong cơ thể quá nhiều, xem ra năm nay phải ở lại nơi cực lạnh này lâu một chút.”
Sở Mộ Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày, Sở Vân Khinh đứng dậy đi đến bên bàn viết cho hắn một đơn thuốc, tất cả biểu cảm dù là nỏ nhất của hắn cũng bị nàng thu hết vào mắt: “Thế nào, không có nhiều thời gian?”
Sở Mộ Phi không nói gì, ngược lại lại nhẹ nhàng nằm xuống, Sở Vân Khinh nở nụ cười thật sâu: “Cũng đúng, trong lòng ngươi có điều lo lắng, cũng không có biện pháp ở lại nơi này lâu.”
Sở Mộ Phi vừa nhắm mắt liền mở ra, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình, đôi mắt không khỏi trầm xuống.
Sở Vân Khinh không tính dừng lại, bàn tay trắng nõn của nàng cầm bút, động tác lưu loát như mây bay nước chảy liên tiếp viết ra tên vài vị thuốc: “Trong chư quốc, chỉ có ngày hè Đại Tần là mát mẻ nhất, ở nơi khác, tỷ như Tây Lương là nóng không chịu được, chỉ sợ thân thể của ngươi sẽ không chịu được.”
Ánh mắt Sở Mộ Phi trở nên trống rỗng, gần như mang theo lạnh lẽo khóe miệng hắn cong lên: “Xem ra, ngươi đã biết hết rồi - -“
Sở Vân Khinh viết đơn thuốc xong, khẽ đặt bút xuống, để đơn thuốc ở lại trên bàn sau đó xoay người rời đi.
Đằng sau, giọng nói cũng không ngừng vang lên: “Ngươi đã biết, vì sao còn muốn trở về, là Tiêu Chiến nói cho ngươi biết, hay là - - Tiêu Triệt?!”
Sở Vân Khinh dừng bước: “Ta trở về là vì muốn phụng dưỡng lão tổ mẫu, còn những gì công tử vừa hỏi, Vân Khinh không biết.”
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ánh mắt Sở Mộ Phi trầm xuống, một lát sau Sở Dụ lại đi tới một lần nữa, cần lấy đơn thuốc trên bàn xem một lần, sau đó tính rời đi, vừa muốn bước đi Sở Mộ Phi liền gọi lại.
“Chậm đã.”
Sở Dụ sửng sốt: “Chủ tử?”
Sở Mộ Phi nhắm mắt lại: “Để ý Tử Vi các.”
- -
Đêm lạnh như băng, Sở Vân Khinh nằm ở trên nhuyễn tháp, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ yên lặng, mà lòng của nàng, cũng không thể nào an tĩnh được.
Mùi thuốc này, mùi thuốc, mùi thuốc - -
Tinh thần hỗ loạn của nàng rốt cục bị đánh vỡ trong nháy mắt, Sở Vân Khinh không do dự mà lưu loát thay y phục rồi ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng dùng khinh công nảy lên tưởng cao ở ngoài.
Ban đêm Thượng Thư phủ yên tĩnh đến đáng sợ, tùy rằng không có hạ nhân trực đêm, nhưng Sở Vân Khinh biết nàng không thể khinh xuất, nàng một đường cẩn thận đi đến Phúc Hi đường, đến cửa Phúc Hi đường, đã thấy một người đi ra từ bên trong.
Sở Vân Khinh tránh ở sau một ngọn núi giả, chỉ thấy một người mặc áo bào đen đi ra, bước chân rất nặng, rõ ràng đó là Sở Thiên Tề, sắc mặt của hắn vô cùng tối tăm, Sở Vân Khinh nhìn không rõ, lại cảm thấy lúc này Sở Thiên Tề lộ ra một chút cảm giác bi thương.
Nghi vấn trong lòng càng sâu, đợi người đi xa, Sở Vân Khinh nhìn thấy còn hai người giữ ở trước cửa viện, lúc này liền theo đường mòn sau núi vào trong viện, tường đen cao cao dựng đứng, Sở Vân Khinh nhẹ nhàng dùng khinh công vào trong viện.
Mắt thấy trong phòng còn ánh sáng, Sở Vân Khinh cho rằng còn có người, lúc này liền hạ thấp người đi tới dưới mái hiên, nàng nhìn hé qua cửa sổ, chỉ thấy bên trong thắp một ngọn đèn, bên trong, Huệ ma ma vốn đi theo bên cạnh Mạc thị, sắc mặt nặng nề đang dọn dẹp trong phòng.
Bên trong chỉ một thoáng biến thành một mảnh u ám, một mùi thuốc thật đắng bay vào mũi Sở Vân Khinh, nàng nhăn mày, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Huệ ma ma, rốt cuộc lắc mình nhảy vào bên trong.
Lúc rơi xuống đất không hề nghe thấy một nửa tiếng vang, ánh mắt Sở Vân Khinh tối lại, trong viện này ngoài trừ Huệ ma ma thì không có hạ nhân nào khác, nhìn giường bị màn che, Sở Vân Khinh bước tới.
Càng gần tới giường, trong lòng Sở Vân Khinh càng nặng trĩu, có vô số tiếng hít thở truyền đến, mỗi một tiếng đều rơi vào trong lòng của nàng, Sở Vân Khinh định thần lại, tay nàng đã có thể đụng đến màn che.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt trầm tĩnh từ từ kéo màn che ra, trong phòng không có ánh sáng, nương theo ánh trăng, ánh mắt Sở Vân Khinh dần thay đổi.
Chỉ thấy trên giường gấm vóc đẹp đẽ quý giá kia, Mạc Hương Lan một thân quần áo thuần trắng nằm ở đó, hốc mắt nàng sâu hõm, tóc tai hỗn độn, giờ phút này mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy thân thể bà ta đang khẽ run, mà khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy ghê người nhất là sắc mặt của bà ta đã biến thành màu đen!
Sở Vân Khinh theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, trái tim nàng đột nhiên trầm xuống, dịch chuột!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.